Sư Cửu đứng lên, nói : " Tốt, sau này ở công hội ngươi có chuyện gì không rõ thì cứ hỏi ta là được, trời không còn sớm, vi huynh cũng không quấy rầy ngươi nghỉ ngơi, từ bây giờ trở đi, chúng ta chính là huynh đệ. Ta đi trước ". Sư Cửu đưa chiếc chìa khóa trong tay cho Niệm Băng, hắn cũng có tính toán ở trong lòng, hắn biết ma pháp của Niệm Băng so với chính mình mạnh hơn nhiều, mà lại không có ý gì với Long Linh, kết giao với một huynh đệ như vậy thì đối với chính sau này, địa vị trong Băng Nguyệt đế quốc ma pháp sư công hội tự nhiên càng thêm vững chắc, thuận lợi.
Niệm Băng đứng lên, tiễn Sư Cửu tới cửa, mỉm cười nói : " Đại ca, ngươi cũng sớm nghỉ ngơi đi, tiểu đệ không tiễn ".
Sư Cửu đột nhiên thần bí cười, thấp giọng nói : " Ta nghe Lý Đắc lão sư nói, ngươi đối với tài liệu ở đồ thư quán phi thường hứng thú, ta nói cho ngươi, kỳ thật là ở ba tầng đầu chỉ là một chút ma pháp tư liệu phổ thông mà thôi, chỉ có tầng thứ tư mới là nơi huyền bí của công hội chúng ta, chỉ bất quá nơi đó ma pháp cấm chế phi thường lợi hại, cho dù là ma đạo sĩ trong công hội cũng vô pháp tiến vào ".
Niệm Băng trong lòng khẽ động, nói : " Đại ca, nói như vậy, ngươi chẳng lẽ có biện pháp đi vào sao ? ".
Sư Cửu nói như đã tính trước : " Ta không phải mới cùng ngươi nói sao, ta ở công hội có địa vị đặc thù, từ nhỏ đi theo sư phụ mà lớn lên, từng cùng Linh nhi và sư phụ đồng thời tiến vào tầng thứ tư, chúng ta dù sao cũng là đệ tử của sư phụ, ít nhiều cũng nhận được chút chiếu cố, bất quá, đây là bí mật, ngươi cũng không nên nói ra ngoài, nếu sau này có cơ hội, nói không chừng ta cũng có thể mang ngươi vào xem. Chỉ là nơi đó tài liệu ghi lại dị thường lằng nhằng, phi thường khó hiểu, kỳ thật vào đó cũng chẳng có tác dụng gì quá lớn. Phương pháp minh tưởng của ta cùng Linh nhi hiện tại, chính là từ tư liệu nơi đó mà ra. Tu luyện so với người bình thường thì nhanh hơn. Sau này, chúng ta chính là người một nhà, nếu có điều lợi gì, đại ca tuyệt sẽ không quên phần ngươi ". Nói xong câu này, Sư Cửu nhìn về phía Niệm Băng cười thần bí, xoay người đi.
Hắn vừa đi, Niệm Băng cũng cười, vậy là tới mua chuộc ta sao ? Xem ra Sư Cửu này cũng có ý nghĩ kết bè kết phái, vậy cũng tốt, chẳng sợ là hắn quá chính trực, vậy sau này chỉ cần đem lợi ích đến cho hắn, thì sẽ dễ dàng nắm được bí mật ở tầng thứ tư trong đồ thư quán. Không biết nơi đó có ghi chép ma pháp đặc thù gì ? Nghĩ tới đây, trái tim Niệm Băng không kìm được đập mạnh, nếu có thể học được ma pháp cường đại đích, thì ngày quay lại Băng Thần tháp sẽ không còn chỉ là mộng tưởng nữa. Đi vào phòng trong, Niệm Băng cẩn thận rút Thần Lộ đao từ trong lòng ra, giấu ở dưới giường, nhìn quanh một chút, lúc này mới cầm theo Băng Lăng Trượng ra khỏi phòng, quay về Thanh Phong Trai rồi hãy tính tiếp. Đi ra ngoài lâu như vậy, hy vọng Lý thúc không hoài nghi gì, hy vọng vận khí của mình đừng xui xẻo, Minh Nguyên đừng đi tìm mình phiền toái mới tốt.
Nghĩ tới những sự tình rất có thể sẽ phát sinh, Niệm Băng vội vàng với tốc độ nhanh nhất lặng lẽ ly khai ma pháp sư công hội, sau khi xác nhận không ai theo phía sau, hắn cởi ma pháp bào trên người, mua một túi vải bên đường, đem ma pháp bào cùng Băng Lăng trượng đút vào đó, lúc này mới đi nhanh về Thanh Phong Trai.
Mới vừa vào cửa sau, hắn lập tức thấy được một hồng sắc thân ảnh thon dài, toàn thân nhất thời cứng đờ, " Tiểu, tiểu thư, ngươi sao lại ở chỗ này ? ". Lần này chắc chắn hắn giật mình thật sự chứ không phải là đóng kịch.
Tuyết Tĩnh quay người lại, sắc mặt bất thiện nhìn Niệm Băng, " Ngươi hảo a ! Ta nghe Lý thúc nói, ngươi giữa trưa đã đi, sao đến giờ mới về, đừng nói cho ta, ngươi là đi ra ngoài phong lưu ".
Niệm Băng cười khổ nói : " Tiểu thư, ngươi xem một tiểu tử nghèo hèn như ta vậy, có thể phong lưu cái gì ? Ngươi hôm nay lại tới hậu viện luyện kiếm sao ? ".
Tuyết Tĩnh hừ một tiếng, nói : " Biết là ngươi cũng không dám xuất ngoại phong lưu, muốn phong lưu cũng phải có tiền vốn, chỉ bằng ngươi, còn không có cái bản lĩnh đó. Ta hôm nay tìm ngươi vài lần, mà đều không tìm được, ta tới nơi này, là cố ý chờ ngươi, ta muốn xem, cuối cùng thì lúc nào ngươi quay lại. Tính ra, ngươi trở về cũng không coi là muộn, lần này thì tha thứ cho ngươi, bất quá, sau này ngươi phải chú ý giờ giấc cho ta ".
Niệm Băng chỉ chỉ bao chứa ma pháp trượng và ma pháp bào trong tay, nói : " Tiểu thư, ta kỳ thật chỉ là đi mua quần áo mà thôi. Ta là lần đầu tiên đi tới thành thị lớn như vậy, đi ra ngoài mua vài chiếc bố y, vận khí cũng tốt, cũng đã mua được, hai đồng tệ một chiếc, cũng rẻ, ngươi muốn xem không ? ".
Tuyết Tĩnh có vẻ uất ức nói : " Xem cái gì, chỉ bất quá là vài món y phục mà thôi ".
Niệm Băng trong lòng thở phào nhẹ nhõm, thầm nghĩ, mình dùng biện pháp dĩ tiến vi thối ( ND : lấy tiến làm lùi ) hiển nhiên đã thành công. Hắn sở dĩ giải thích bao y phục, chính thị là bởi vì lúc trước ánh mắt của Tuyết Tĩnh đều tập trung vào đó.
Tuyết Tĩnh thấy Niệm Băng trầm mặc không nói, thần sắc trong mắt nhu hòa hơn một chút, nói : " Mặt của ngươi cũng gần khỏi rồi, xem ra, da mặt cũng thật dày ".
Niệm Băng sờ sờ mặt mình, nếu không phải nhất bậc Trị Liệu Thuật, sợ rằng một tuần cũng không khỏi được, nàng đánh mình, rồi lại nói mình da mặt dày, nữ nhân a, thật sự là …
Tuyết Tĩnh nói : " Niệm Băng, ta hiện tại có chút việc muốn ngươi hỗ trợ, không biết ngươi có nguyện ý hay không ? ".
Niệm Băng ngẩn người, nói : " Tiểu thư, ta chỉ là một phách sài hạ nhân bình thường, có thể giúp ngươi cái gì ? ".
Tuyết Tĩnh hừ một tiếng, nói : " Cái này ngươi không cần quản, ngươi chỉ nói nguyện ý hay không là được ".
Niệm Băng có thể nói không sao ? Hắn lúc này còn không định ly khai Thanh Phong Trai, chỉ đành bất đắc dĩ gật đầu, nói : " Có thể trợ giúp tiểu thư là vinh hạnh của ta ".
Tuyết Tĩnh trong mắt sáng ngời, vốn xinh đẹp giờ lại thêm vài phần linh khí, trong ánh mắt tựa hồ muốn nói, ngươi biết vậy là được rồi, " Hảo, chúng ta thống nhất như vậy. Ta muốn mượn khuôn mặt ngươi sử dụng ".
Niệm Băng lại càng hoảng sợ, " Tiểu thư, ngươi … ".
Tuyết Tĩnh khinh thường nói : " Nhìn bộ dáng ngươi, một điểm khí khái của nam tử hán cũng không có, sợ cái gì, ta sẽ chẳng ăn thịt ngươi đâu ". Nói đến đây, khuôn mặt đột nhiên ửng đỏ, thanh âm nhỏ đi một chút, nói tiếp : " Còn nhớ lần trước ở đình, ta cùng ngươi nói chuyện không ? Ta muốn ngươi hỗ trợ chính là cùng việc đó có liên quan ". Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
Niệm Băng nhíu mày, nói : " Ngươi là nói người mà ngươi thích sao ? Vậy ta có thể giúp cái gì ? ".
Tuyết Tĩnh hừ một tiếng, nói : " Dù sao ngươi đã đáp ứng rồi, chuyện này nếu làm tốt, ta sẽ mời Minh Nguyên thúc thúc dạy ngươi mấy chiêu, sau này ngươi cũng có thể có nghề mà sinh tồn ".
Niệm Băng thở dài một tiếng, nói : " Tiểu thư, người cũng nên nói qua cho ta biết, rốt cuộc ta phải làm cái gì chứ ? ".
Tuyết Tĩnh đi tới cạnh Niệm Băng, thấp giọng : " Ta muốn ngươi làm nam bằng hữu của ta ".
Ngửi được mùi xử nữ thơm tho từ trên người Tuyết Tĩnh tản ra, lại nghe được nhuyễn ngôn tế ngữ, Niệm Băng không khỏi cảm thấy như đang bềnh bồng trên mây, miễn cưỡng khống chế tâm thần, nói : " Tiểu thư, việc này sợ rằng không được. Người, người là tiểu thư, ta chỉ là hạ nhân … ".
Tuyết Tĩnh đập tay lên vai Niệm Băng, sẵng giọng : " Ngươi hãy nghe ta nói cho xong có được không, thật sự là cáp mô tưởng cật thiên nga nhục ( ND : có mà đòi ăn thịt thiên nga ), ngươi nghĩ rằng ta thật sự muốn ngươi làm nam bằng hữu a ! Ta chỉ là muốn cho ngươi giúp ta thử thách tên kia một chút, xem hắn rốt cuộc đối với ta có ý tứ gì không, tối mai, ta sẽ đưa ngươi cùng đi tham gia một yến hội, bộ dáng của ngươi cũng được, cho nên ta vừa rồi nói muốn mượn khuôn mặt ngươi sử dụng, đến lúc đó, người kia cũng tới, ta sẽ biểu hiện cùng ngươi thân thiết một chút, nếu trong lòng hắn có ta, thì nhất định sẽ sinh ra cảm giác ghen ghét, khi đó, khi đó … ".
Niệm Băng trong lòng tự nhiên cảm thấy lạnh lẽo, cáp mô tưởng cật thiên nga nhục sao ? Tuyết Tĩnh a Tuyết Tĩnh, ngươi cũng quá coi thường Niệm Băng ta rồi, nữ hài tử như ngươi, ta còn vị tất đã để vào mắt. Những lời này ta nhớ kỹ, một ngày nào đó, ta sẽ hồi báo cho ngươi. Bất hạnh từ nhỏ, khiến Niệm Băng khó tránh khỏi cực đoan, lạnh lùng nhìn Tuyết Tĩnh, nàng lúc này đang cúi đầu, tựa hồ đang nghĩ tới một tương lai tốt đẹp.
" Tiểu thư, mặc dù ta đã trưởng thành, nhưng là, thân phận đê hèn, việc này sợ rằng không ổn ". Đê hèn hai chữ, Niệm Băng cố ý nhấn mạnh một chút.
Tuyết Tĩnh cũng không phát hiện biến hóa trong ngữ khí của Niệm Băng, không kiên nhẫn đáp : " Việc này ta tự có chủ định, nếu để ngươi theo ta đi, tự nhiên sẽ không để ngươi mất mặt, cũng là để ta không mắt mặt. Thượng tầng yến hội ở Băng Tuyết thành cũng không phải là ai cũng có thể tham gia, có lẽ, cuộc đời ngươi cũng chỉ có thể đến một lần này, ngươi hẳn là phải cảm tạ ta mới đúng, sao còn từ chối. Ngày mai ta sẽ chuẩn bị cho ngươi một kiện ma pháp bào, để ngươi hóa trang thành ma pháp sư, chuyện khác ta sẽ an bài, ngươi không cần phải lo lắng. Ngày mai ngươi không cần làm việc, buổi sáng ta sẽ đi tìm ngươi, dạy ngươi chút lễ nghi cần thiết, tới yến hội, ngươi không cần làm gì cả, chỉ cần theo bên người ta, như vậy là đủ rồi. Ngươi minh bạch chưa ? ".
Tâm Niệm Băng lại càng lãnh, gật đầu, nói : " Vậy được rồi, ta tận lực làm tốt, để cho người hài lòng ".
Tuyết Tĩnh mỉm cười, nói : " Ngươi yên tâm, ta nói thì tuyệt đối giữ lời, chỉ cần ngươi làm tốt, sau khi xong việc, ta tự nhiên sẽ thực hiện lời hứa. Cứ như vậy đi, ngươi nghỉ ngơi sớm một chút, để ngày mai tinh thần thật tốt ". Nói xong, hồng sắc thân ảnh phiêu nhiên bay lên, lao vào không trung, trong chớp mắt đã biến mất không thấy.
Niệm Băng lạnh lùng nhìn về phương hướng Tuyết Tĩnh rời đi, lẩm bẩm : " Ngươi đã từng giúp ta giải vây, ta không so đo với ngươi. Nhưng đây là lần cuối cùng. Không ai có thể vũ nhục ta mà không phải trả giá ". Đột nhiên, hắn trong đầu khẽ động, nghĩ tới một chuyện, vỗ trán, " A ! Ta sao lại quên cuộc hẹn này. Xem ra, còn phải về ma pháp sư công hội một chuyến mới được ". Cuộc hẹn này, không biết băng hệ ma đạo sĩ kia có thể giở thủ đoạn gì đây ?