Băng Hỏa Ma Trù

Chương 390: Phân loạn đích cục thế (Thượng)




Niệm Băng mỉm cười lắc đầu nói: "Đại ca, ngươi chỉ mới nhìn hiện tượng bề ngoài, kỳ thật, hiện tại nguy cơ lớn nhất của Hoa Dung đế quốc không phải là tứ quốc công luận đại hội sắp tới, mà là Kỳ Lỗ đế quốc. Cho nên, mới có hội nghị này." Dọc theo đường đi, Niệm Băng đã đặt mình vị trí các bên, dần dần minh bạch hàm nghĩa của tứ quốc công luận đại hội này.
Dung Băng kinh ngạc nói: "Thế nào nữa?"
Niệm Băng thong dong trả lời: "Kỳ Lỗ đế quốc mặc dù bị thôn tính, thêm nữa là Hoa Dung đế quốc cũng không phải trả giá gì nhiều. Thế nhưng, ngươi không được quên, vì trước kia từng là liên minh của Hoa Dung đế quốc, thanh thế của Kỳ Lỗ đế quốc cũng cũng không nhỏ, hơn nữa quốc thổ diện tích của Kỳ Lỗ đế quốc là lớn thứ ba sau Hoa Dung và Lãng Mộc. Công kích của các ngươi mặc dù đem lại hiệu quả tốt. Thế nhưng, chủ lực của Kỳ Lỗ đế quốc vị tất đã bị các ngươi tiêu diệt hết. Hiện tại việc trọng yếu nhất của Hoa Dung đế quốc, chính là hoàn toàn bình định, muốn hoàn toàn thôn tính một quốc gia, cũng không phải một năm hai năm mà có thể xong được. Hiện tại nhìn thì tựa hồ không có nguy cơ gì, thế nhưng, Kỳ Lỗ đế quốc chắc sẽ có vài người bất phục, bạo loạn lớn thì có có lẽ không có, nhưng chiến loạn nhỏ thì sẽ duy trì liên tục trong một thời gian dài, riêng khoản du kích chiến có thể phát sinh này đã khiến Hoa Dung đế quốc đau đầu một thời gian rồi. Muốn ổn định cục diện của Kỳ Lỗ đế quốc, chí ít phải có binh lực của một tập đoàn quân đóng quân phân tán ở khắp Kỳ Lỗ đế quốc, nhưng phải đều là bộ đội tinh nhuệ mới được. Ta nói không sai chứ."
Dung Băng nhìn Niệm Băng, đột nhiên nở nụ cười, "Hảo tiểu tử, ngươi thật sự là thông minh! Ngươi có phải đang trách ta không nói thật với ngươi?"
Niệm Băng lắc đầu đáp: "Không, đương nhiên là không, chúng ta là huynh đệ, ta sao lại trách ngươi mất? Dù sao, ta hiện tại là đại biểu của Băng Nguyệt đế quốc, chúng ta thân ở trận doanh khác nhau, ngươi có điều giữ lại cũng là đương nhiên."
Dung Băng than nhẹ một tiếng, nói: "Ngươi hiểu chỗ khó xử của ta là tốt rồi. Không sai, ngươi đoán rất đúng. Hiện tại đóng quân ở lại Kỳ Lỗ đế quốc chính là phụ thân ta, người đem theo toàn bộ tinh nhuệ của đông phương tập đoàn quân đồn trú ở đó, đang dần dần chỉnh lý quân đội các phương của Kỳ Lỗ đế quốc, lôi kéo bọn họ vào lực lượng của chúng ta, khuếch trương đông phương tập đoàn quân thành quy mô của ba tập đoàn quân. Nhưng muốn thâu tóm hoàn toàn binh lính của Kỳ Lỗ đế quốc cũng không dễ dàng. Hiện tại phải chờ cho việc chỉnh lý hoàn tất rồi mới về nước, từ từ đồng hóa bọn họ bên trong nước ta, quá trình này sợ rằng cần một đoạn thời gian dài! "
Niệm Băng nói: "Đã như vậy, thì rất rõ ràng rồi. Hiện tại phụ trách trấn thủ chỉ có hai tập đoàn quân. Mặc dù Hoa Dung đế quốc không phải ba mặt thụ địch. Nhưng chiến tuyến phía nam trải rộng tới biên giới của hai nước, chỉ hai tập đoàn quân thì sao có thể thủ vệ được chứ? Nếu hiện tại ba đế quốc khác liên hợp công kích, sợ rằng tình thế sẽ không quá lạc quan. Dù cho uy phong của gia gia còn đó, có thể ngăn cản được, sợ rằng tổn thất cũng sẽ rất lớn. Lãng Mộc đế quốc cũng đang nhìn được ra điểm này, mới có thể hết sức lôi kéo Áo Lan đế quốc và Băng Nguyệt đế quốc. Tể tướng Tô gia gia cũng là nhìn ra điểm này, mới lợi dụng đủ loại tình thế để không ngừng trì hoãn thời gian, cho qua từng ngày một. Hiện tại, song phương đều đang tranh thủ thời gian mà thôi."
Dung Băng nói: "Cụ thể sự tình cũng không phải rất rõ ràng, hiện tại ta là quân nhân, chỉ phụ trách chiến tranh, việc tâm đấu này không phải chuyện ta am hiểu, bất quá, gia gia nếu nghe được phân tích chuẩn xác này, nhất định sẽ rất cao hứng có được tôn tử như ngươi."
Niệm Băng mỉm cười lắc đầu nói: "Kỳ thật, ta chỉ nhìn được một số biểu hiện bên ngoài thôi, so với các chính khách, ta vẫn còn quá non, dù sao, ta cũng chỉ mới tiếp xúc chuyện này một thời gian ngắn mà thôi. Ca, ngươi nói rất đúng, ngươi là một quân nhân, việc này thì có thể hiểu, chứ không nên nhúng tay vào, nếu không, sẽ nhiễu loạn cuộc sống của ngươi, khiến ngươi khó mà có thời gian vui sướng nữa."
Dung Băng cười khổ đáp: "Là người kế thừa, dù cho ta không muốn tham dự chuyện này, sợ rằng sau này cũng không phải do ta quyết định được. Các ngươi là những người đến cuối cùng, sứ giả của Áo Lan đế quốc và Lãng Mộc đế quốc sớm đã đến rồi. Các ngươi so với người ta thì quả là keo kiệt, Áo Lan đế quốc đông hơn một chút, chỉ có hơn mười người, Lãng Mộc đế quốc lại tới mấy trăm người. Chỉ có Băng Nguyệt đế quốc các ngươi đến chỉ có tám người mà thôi, chẳng lẽ vị thất hoàng tử kế thừa ngôi vị hoàng đế của Băng Nguyệt đế quốc kia cũng không xem trọng hội nghị lần này sao? Thật không nghĩ tới! Lúc trước ta cũng từng thấy hắn, dạng người như hắn cũng có thể ngồi trên ngôi vị hoàng đế."
Niệm Băng nói: "Chúng ta đến mặc dù ít, nhưng là tinh luyện! Riêng Băng Tuyết nữ thần tế tự kia, là người mà các quốc gia khác không có cách nào so được. Ca, không nên coi thường bất luận kẻ nào, thất hoàng tử không giống ngươi nghĩ, hắn rất có năng lực, chỉ là vì chưa có cơ hội mà phải che dấu chính mình mà thôi. Hiện tại hắn leo lên hoàng vị, sau này Băng Nguyệt đế quốc chắc chắn sẽ phát triển mạnh. A, được rồi, lần này đại biểu các quốc gia đàm phán là những người nào?" Hắn thầm nghĩ trong lòng, nếu nói với huynh trưởng của mình biết, lần này người mình đem đến chí ít cũng là cường giả có thực lực ma đạo sư, không biết hắn sẽ nghĩ như thế nào. Thậm chí trong phòng này còn có một võ giả không hề kém so với Băng Tuyết nữ thần tế tự.
Dung Băng đáp: "Đại biểu cho quốc gia ta đương nhiên là Tô gia gia và gia gia của chúng ta."
Niệm Băng cười nói: "Ta đã đoán là bọn họ, trí tuệ của Tô gia gia cộng với uy hiếp của gia gia chúng ta, quả thực là một tổ hợp tốt nhất. Hai nước kia thì thế nào?"
Dung Băng nói: "Đại biểu của Lãng Mộc đế quốc thì ngươi cũng đã gặp, chính là Mộc Tinh tiểu thư trước kia đã tham gia bỉ tái, lần này, ca ca nàng không tới. Với niên kỉ của nàng mà có thể đại biểu cho Lãng Mộc đế quốc, có thể thấy được địa vị của nàng ở Lãng Mộc đế quốc. A, được rồi, lần trước khi ngươi đi rồi, chúng ta từng phát hiện rất nhiều gián điệp của Lãng Mộc đế quốc, lần đó, Lãng Mộc đế quốc đã tổn thất không ít nhân thủ! Chỉ có Mộc Vinh, Mộc Tinh hai huynh muội có thể chạy thoát. Bất quá, bọn họ tựa hồ còn chưa hấp thu đủ giáo huấn, lượng người tới lần này nhiều hơn không ít, thật không biết bọn họ nghĩ như thế nào, chẳng lẽ, bọn họ tưởng rằng mấy trăm người này thì có tác dụng gì sao?"
Niệm Băng nói: "Mỗi phương đều có ý nghĩ của riêng mình, Mộc Tinh kia cũng không dễ đối phó. Lần trước chỉ bởi vì Đô Thiên thành là địa bàn của Hoa Dung đế quốc, lại có gia gia, mới có thể dễ dàng hóa giải uy hiếp của bọn họ, nữ nhân này không thể xem thường." Hắn tâm như gương sáng, lần trước người do Mộc Tinh mang đến sở dĩ toàn quân bị diệt, sợ rằng cũng liên quan tới Huyết Sư giáo mình đang chưởng quản. Nếu không, chỉ dựa vào người của Hoa Dung đế quốc thì khó mà thanh toán được chừng ấy địch nhân một cách dễ dàng.
Dung Băng nói: "Kỳ quái nhất là Áo Lan đế quốc. Lần này bọn họ phái tới một nữ sứ giả trẻ tuổi. Không phải là Lam Vũ công tước luôn luôn chủ trì đại sự, đi cùng nàng đến đây, là một trung niên nữ tử, làm trợ thủ cho sứ giả. Thủ hạ của bọn họ không có gì lạ, đều là tinh nhuệ trong Ngân Vũ kỵ sĩ đoàn. Bất quá, Tô gia gia tựa hồ cực kỳ xem trọng vị sứ giả của Áo Lan đế quốc này, chỉ là ta không rõ ràng lắm nàng ở Áo Lan đế quốc có địa vị gì, nếu không thì đã có thể phán đoán một chút."
Niệm Băng nở nụ cười, "Ta biết người tới từ Áo Lan đế quốc là ai, ca, ngươi chờ xem đi. Nữ hài tử này rất lợi hại! Nói đến nàng, lại nhớ trước đây ta đến Băng Nguyệt đế quốc thì nàng đã chuyển tới Áo Lan đế quốc. Mấy năm không gặp, không biết nàng hiện tại thế nào rồi."
Dung Băng kinh ngạc nói: "Niệm Băng, tiểu tử ngươi sao cứ nhắc tới nữ nhân là phấn khởi tinh thần, mau, thành thật nói, đi cùng ngươi có ba nữ nhân. Ngươi không phải…"
Tích Lỗ vẫn yên lặng ngồi nhìn ra bên ngoài đột nhiên quay đầu cười hắc hắc, nói: "Phương diện này thì Niệm Băng rất lợi hại! Cả ba người đều là lão bà của hắn, ngươi làm ca ca sợ rằng cũng kém hắn rồi."
Niệm Băng đỏ mặt lên, cười khổ nói: "Tích Lỗ đại ca, ngươi cũng đừng giễu cợt ta nữa. Bất quá, ca, các nàng quả thực đều là đệ muội của ngươi. Phượng Nữ ngươi cũng gặp rồi, hai người khác…"
Dung Băng ngây ra một lúc, hắn cũng chỉ mới đoán mà thôi, không nghĩ tới ba mỹ nữ đặc sắc này cũng thật sự đều là nữ nhân của Niệm Băng, ánh mắt lạ lùng nhìn hắn, nói: "Giỏi, tiểu tử ngươi thật giỏi. Bất quá, ngươi đừng nói với ta, hai người kia cũng có thực lực mạnh như Phượng Nữ đấy. Hiện tại tình thế ở Đô Thiên thành có chút hỗn loạn, ngươi không sợ các nàng gặp chuyện không may sao?"
Niệm Băng đã tính trước liền đáp: "Điểm này ta không lo lắng, các nàng không đi trêu chọc người khác thì đã may rồi, sao còn sợ người khác tới trêu chọc? Được rồi, ca, ngươi về trước đi, chuyện tình ở đây ta đã hiểu rõ. Ngươi cũng nên ít tới gặp ta, tránh kẻ khác hoài nghi."
Dung Băng cười nói: "Hoài nghi cái rắm, chỉ với ngươi với ta tướng mạo tương tự, đã là hiềm nghi lớn bằng trời rồi. Muốn hoài nghi thì cứ hoài nghi, với địa vị của Dung gia chúng ta ở Hoa Dung đế quốc, hiện tại ai dám nói vào nói ra."
Niệm Băng than nhẹ một tiếng, nói: "Ca, đây chính là điều ta lo lắng. Dung gia hiện tại quá náo động. Có cơ hội, ta rất muốn nói chuyện rõ ràng với gia gia. Ngươi trở về nói với gia gia là ta đã tới, nếu lão nhân gia bằng lòng gặp ta, thì ngươi phái người đưa tin, ta sẽ nghĩ cách tới."
Dung Băng cũng biết mình không nên lưu lại quá lâu, gật đầu với Niệm Băng, rồi cáo biệt Tích Lỗ đi ra.
Nằm ở trên giường, đại não Niệm Băng vận động nhanh chóng, đúng như theo lời Dung Băng, lần này chủ sứ giả của Áo Lan chính là trí nữ Lạc Nhu, mà chủ sứ giả của Lãng Mộc đế quốc là Mộc Tinh, phen này thật có ý tứ. Hy vọng đi cùng Lạc Nhu sẽ là Ngọc Như Yên. Nếu vậy, có một số việc cũng dễ dàng xử lý hơn."
"Niệm Băng, ta đói rồi, ngươi không phải là sứ giả của nước kia sao? Nơi này không có gì ăn sao?" Tích Lỗ đóng cửa sổ, xoa xoa bụng đang kháng nghị.
Niệm Băng mỉm cười: "Tích Lỗ đại ca, sức ăn của ngươi càng ngày càng tăng. Lúc trước ở Thần Chi đại lục, có thấy ngươi ăn nhiều như vậy đâu!"
Tích Lỗ thô lỗ cười, nói: "Nơi đó thực vật ít ỏi, ăn gì cũng phải dè xẻn một chút. Nhưng nơi này lại khác, thật vất vả mới tới phiến đại lục có thể ăn no, ta sao có thể bạc đãi cái bụng của chính mình chứ?"
Niệm Băng trong đầu linh quang chợt lóe, nhất thời nhớ tới ngày trước Dung Băng đưa mình đi ăn cháo, liền nói: "Được, chúng ta đi ra ngoài ăn một bữa cho no, hôm nay cho ngươi ăn thứ gì đó chút mới mẻ một chút. Chúng ta đi."
Niệm Băng thay một thân y phục bình dân, đội lên chiếc nón đã chuẩn bị từ trước, cùng Tích Lỗ đi khỏi cửa, gọi tam nữ ở cách vách, rồi ly khai Quốc Tân Quán.
Ở trong phòng bên cạnh, thủ hạ của Băng Tuyết nữ thần tế tự là một ma đạo sư nhìn qua cửa sổ thấy bọn họ năm người rời đi, vội vàng nói với Băng Tuyết nữ thần tế tự: "Tế tự đại nhân, bọn họ đi ra ngoài. Ta có phải bám theo không?"
Băng Tuyết nữ thần tế tự lắc đầu, nói: "Không cần. Người này thì ngươi bám theo cũng vô dụng." Từ sau ngày đó giao thủ qua với Niệm Băng, nàng một mực suy nghĩ về Thiên Nhãn, Hoàng Cực song huyệt hợp nhất kia của Niệm Băng, nàng thật sự không thể tin là lại có chuyện như vậy, nhưng sự thật lại xảy ra trước mắt. Lúc ấy trên người Niệm Băng phát ra uy áp khí tức đã khiến nàng ấn tượng sâu sắc. Trong lòng nàng, lần đầu tiên hoài nghi địa vị đệ nhất thần giáng sư của mình trên đại lục, cũng là thuấn phát cấm chú, còn có bảy kiện thần khí phụ trợ, thực lực như vậy, quả thực mình không dễ dàng đánh bại được. Một người tuổi trẻ tài cao! Hắn mới bao nhiêu tuổi, mà lại có thể đạt tới trình độ như hiện tại.
Nhắm mắt lại, Băng Tuyết nữ thần tế tự tiếp tục tĩnh tu, nhưng trong đầu lại cứ xuất hiện thân ảnh đó.
Niệm Băng đưa Tích Lỗ và tam nữ đi trên đường rộng rãi, mặc dù hắn thời nhỏ trải qua rất nhiều khó khăn, nhưng mỗi lần trở lại nơi này, hắn đều có cảm giác về nhà, dù sao, nơi này là nơi hắn được sinh ra, cha mẹ hắn cũng từng trải qua một đoạn thời gian đẹp nhất ở nơi này. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
Long Linh lần đầu tiên đi tới Đô Thiên thành, cũng giống Tích Lỗ mà hết nhìn bên này đến bên kia, vẻ mặt hưng phấn, nàng cũng không suy nghĩ gì nhiều, sau khi cùng Niệm Băng đến Băng Nguyệt thành, nàng thậm chí còn không đi gặp phụ thân, cũng không phải không muốn, mà là không dám. Nàng sợ phụ thân không cho mình đi theo Niệm Băng. Niệm Băng thật vất vả mới còn sống trở về, nàng thầm nghĩ cứ sống bên cạnh hắn một đoạn thời gian, chờ chuyện của Niệm Băng xử lý xong xuôi, mới tìm cơ hội quay lại bên phụ thân mà tận hiếu. Bởi vì lần trước Long Trí làm khó Niệm Băng, muốn đem nàng gả cho ngũ hoàng tử, Long Linh trong lòng thủy chung vẫn có chút khúc mắc, nàng mặc dù ngoài miệng không nói, nhưng hiện tại đã coi Niệm Băng như người thân nhất của mình. Lần này đi theo Niệm Băng tới Đô Thiên thành, nàng hoàn toàn trở thành một lần người lữ hành. Ngắm nhìn cảnh tượng của thủ đô của Hoa Dung đế quốc hoàn toàn khác biệt với Băng Nguyệt đế quốc, vui vẻ nói không nên lời.
"Niệm Băng, nơi này so với Băng Nguyệt đế quốc thì ấm áp hơn nhiều, nhiệt độ chí ít cũng phải gấp đôi!"
Niệm Băng mỉm cười nói: "Đó là đương nhiên, nơi này là là ở tận phía nam của đại lục, nhiệt độ luôn luôn rất cao, cho dù là mùa đông, thực vật cũng vẫn còn màu xanh. Đô Thiên thành là một trong những thành thị thích hợp để sinh sống nhất của đại lục, ở nơi này, chỉ cần ngươi có tiền, muốn cái gì thì đều có thể tìm được. Ba vị tiểu thư xinh đẹp, không cần khách khí với ta, lần này đi, Yến Phong đưa cho ta không ít tiền, thích cái gì thì cứ mua."