Yến Cực ở tại một địa phương rất dễ đoán, hắn chính là đang ở trong hoàng cung.
Chuẩn xác mà nói, hắn bây giờ đang ở dưới mặt đất của hoàng cung. Cùng hắn ở một chỗ, tổng cộng có hơn năm trăm người. trong đó kể cả mười mấy tên cao thủ bảo vệ hắn, cùng với năm trăm huyết vệ được Tuyết Nguyên Soái cấp cho.
Phía trước đội quân này, là một thân hình màu đen giống như ngọn núi nhỏ, thân thể nó mặc dù dị thường to lớn nhưng tốc độ di chuyển không ngừng được gia tăng, kỳ thật là nhanh vô cùng. Bất luận là bùn đất hay đá sỏi, dưới cặp trảo sắc nhọn của nó đều bị đẩy dạt ra xung quanh, không ngừng hướng về phía trước đào bới. Trên lưng của cái thân thể to lớn đó, là thân ảnh của một người đang ngồi lẳng lặng, trong tay hắn còn đang nắm một thanh đao, thanh đao này cũng rất khó mà nhìn thấy được, nhưng đó là một thanh đao tràn ngập hơi thở hắc ám ma quỉ.
Yến Cực dẫn đám thủ hạ theo sau, lúc này hắn trong lòng đã kiên định hơn rất nhiều. Hắn biết, chỉ cần bản thân mình có thể không chế được toàn bộ khu vực bên trong hoàng cung, thì lần hành động này sẽ dễ dàng thành công hơn rất nhiều. Bây giờ cái cần thiết nhất chính là chỉ dụ của Phụ Hoàng Yến Thiên Nam, hắn tin tưởng rằng chỉ cần bản thân có thể thành công thì việc năm ngàn tinh binh phát động công kích ở phía bên ngoài kia chỉ như đám pháo hôi mà thôi, vì mục đích chính của chúng chỉ là lôi kéo sự chú ý của đám hoàng gia thủ vệ quân có thế lực cường đại đang canh phòng trong cung kia. Hắn sẽ không dùng đến năm vạn quân thủ hộ Băng Nguyệt thành vì hắn biết năm vạn binh lính này sẽ là lực lượng giúp hắn bình định cục diện lúc then chốt, bây giờ chưa phải là thời điểm phải dùng đến.
Ở bên ngoài hoàng cung trận chiến đang diễn ra, không nghi ngờ gì đây rõ ràng là môt cuộc chiến cực kì thảm liệt, nhưng năm nghìn tinh binh được Yến Cực phí hết tâm huyết để xây dựng lên này trước khi hành động đều đã được uống dược vật đặc thù, loại dược vật này có thể kích thích toàn bộ tiềm lực trong cơ thể con người đồng thời có thể khiến cho trong tâm tràn ngập sát khí huyết tính. Mặc dù bọn chúng thực lực không thể so sánh được với hoàng gia thủ hộ quân đoàn nhưng khi chúng đã thành những tử sĩ không sợ chết liều mạng đánh tới, cho dù có mạnh hơn nữa, hoàng gia thủ hộ quân đoàn vẫn phải chịu phiền toái rất lớn.
Nếu không phải hoàng gia thủ hộ quân đoàn, mặt sau còn có không ít hoàng gia ma pháp sư giúp sức, bọn họ thật sự không thể chế trụ được năm ngàn tinh binh liều mạng đánh giết này. Dù sao bây giờ ba nghìn quân binh tinh nhuệ nhất đã theo đoàn trưởng Lỗ Đạo Phu rời khỏi hoàng cung, Yến Thiên Nam mặc dù đã bố trí rất cẩn mật, nhưng lão cũng khó tránh khỏi có chỗ quên mất rằng đứa con ruột của minh lại lớn mật vô cùng, có thể to gan đem quân trực tiếp tiến đánh vào tận trong nội cung
Bên trong hoàng cung, Niệm Băng vẫn như trước truyền tiên thiên chi khí vào cơ thể của Yến Thiên Nam, mặc dù hắn không hề tham dự vào mọi chuyện đang phát sinh ở bên ngoài nhưng tất cả sự tình đó đều đã được hắn nắm rõ như lòng bàn tay.
Người trợ giúp Yến Cực mở đường ở dưới mặt đất kia chính là do hắn dùng tinh thần lực điều khiển Ám ảnh khôi lỗi (con rối bóng màu đen) và Ám ma thử(Con chuột ma) đã đạt năm cấp biến hoá, đây chính là đội kỳ binh, cũng chính là mấu chốt thành công của lần hành động này.
Hoàng gia thủ hộ quân đoàn vì phải chống đỡ ngoại địch xâm phạm , tất nhiên phải xuất ra đại bộ phận lực lượng, ở trong nội cung bây giờ đã gần như trống không. Vì vậy Yến Cực chắc chắn sẽ xuất hiện tại thời điểm vô cùng thuận lợi này.
Hành động Biến Thiên lần này có tổng cộng ba điểm mấu chốt. Đầu tiên chính là mọi việc đang diễn ra ở bên trong cung điện, điểm thứ hai nhưng lại là tại phủ đệ của Ngũ hoàng tử.
Ngũ hoàng tử phủ
Nhận được tin Băng Tuyết nữ thần tế tự sắp đến, Yến Vân tràn ngập cảm giác hưng phấn, hắn biết rằng bản thân mình vẫn luôn mong chờ ngày này đến. Vốn hắn đã chuẩn bị dẫn đám cao thủ thủ hạ thẳng tiến vào bên trong hoàng cung mà chờ đợi. Nhưng lúc buổi sáng, bên ngoài phủ đệ của hắn đã có ba nghìn người, lúc đầu Yến Vân còn rất hoảng sợ, nhưng khi hắn phát hiện đó là hoàng cung thủ hộ quân đoàn được Yến Thiên Nam cử đến, một kẻ thông minh như hắn lập tức hiểu được ý tứ của Phụ Hoàng mình. Hắn không cần phải cấp bách nữa, chỉ thong thả ở trong thư phong mà ngồi đợi, chờ đợi lúc Băng Tuyết nữ thần tế tự đến
Tin tức hoàng cung đột nhiên bị tập kích rất nhanh chóng lọt vào tai Yến Vân, đầu tiên Yến Vân rất kinh hãi, nhưng hắn cũng rất nhanh bình tĩnh trở lại, ngồi vào ghế dựa ở bên trong thư phong, lạnh lùng cười nói:
" Đại ca à đại ca, ngươi có phải quá ngây thơ rồi không vậy, có dũng khí dám trực tiếp công kích hoàng cung cơ à, lá gan của ngươi thật quá lớn rồi đó. Cho dù đại bộ phận thế lực của Băng Nguyệt thành đều ủng hộ cho ngươi, nhưng liệu có người sẵn sàng bán mạng cho ngươi mà phản lại đế quốc sao.
Ngươi chỉ là môt đám cô quân cũng đòi đánh vào hoàng cung ư? Ngây thơ, thật là quá ngây thơ a!!!"
Hắn suy nghĩ không phải là không có đạo lý, bên trong hoàng cung chẵng những có hoàng gia thủ hộ quân đoàn tồn tại, đồng thời trong hoàng cung còn chia ra ngoại cung và nội cung. Trong khi đó đoạn khoảng cách này lại được bố trí vô số cơ quan, cho dù là tuyệt đỉnh cao thủ cũng khó mà bình an đi qua được đám cơ quan này tiến sát vào bên trong nội cung.Đừng nói chi đến việc Đại hoàng tử chỉ với năm nghìn quân, cho dù năm vạn quân, nhưng trong khoảng thời gian ngắn cũng không có khả năng tạo thành uy hiếp đối với hoàng cung.
Mặc dù Yến Vân cũng biết thủ hộ quân xung quanh Băng Nguyệt thành vẫn một lòng ủng hộ cho Đại hoàng tử, nhưng hắn đồng thời cũng biết, năm vạn người này sẽ không khinh cử vọng động mà làm bậy, nếu xác minh đó là việc tạo phản. Có lẽ bây giờ cũng không ai còn dũng khí mà mở hết ruột gan bầu bạn với phản tặc.
Sáng hôm nay,sau khi nghe được tin tức Băng Tuyết nữ thần tế tự sắp đến, Yến Vân đã sớm phái thủ hạ đem tin tưc này phát tán ra, về sau, đã không cần phải ẩn nhẫn nữa rồi, hắn tin tưởng rằng đã đến lúc ra ngoài, chỉ cần là người thông minh đều sẽ minh bạch Băng Tuyết nữ thần tế tự đến có ý nghĩa như thế nào. Ai dám cùng người có thể tuỳ ý chỉ bằng vào thực lực của bản thân mà huỷ diệt đội quân mười vạn người như Băng Tuyết nữ thần tế tự mà chống lại cơ chứ? Huống chi còn có Băng Thần tháp tồn tại
Cho nên, bây giờ Yến Vân thật sự vô cùng bình tĩnh, hắn chỉ là đang yên lặng chờ đợi, thời khắc cuối cùng sắp đến này thôi
Tiếng gõ cửa nhẹ nhàng vang lên, không cần phải hỏi, Yến Vân cũng biết người đang tới kia là ai, mỉm cười nói:
" Thải Yên à, vào đi. Ta không phải đã nói với nàng rồi sao, bất luận là khi nào nàng tới gặp ta cũng không cần phải gõ cửa."
Cánh cửa mở ra, một nữ tử đứng duyên dáng ở bên cánh cửa thon thả bước vào, trong tay nàng là một khay bày một bộ chén trà nhỏ. Vóc dáng của nữ tử này cực kì cân xứng, thân hình thon dài cùng với mái tóc dài màu lam nhạt nhìn qua dị thường động lòng người, phối hợp với đôi mắt màu lam lộ ra những tia sáng ôn nhu. Nàng tuy không phải là tuyệt sắc, nhưng từ trên cơ thể lộ ra những đường cong lồi lõm vô cùng rõ ràng khiến kẻ khác phải thèm nhỏ dãi, tựa như một đoá bách hợp trắng ngần thuần khiết, mùi hương thoang thoảng lặng lẽ lan toả từ thân hình của nàng
Thải Yên nhẹ nhàng bước tới, chậm rãi đi đến bên cạnh Yến Vân, đặt chiếc khay xuống, nâng chén trà đưa tới tận tay Yến Vân, ôn nhu cười:
" Lễ nghĩa thì không thể phế bỏ được, như thế nào lại không gõ cữa mà vào cho được chứ? Điện hạ mặc dù sủng ái thiếp nhưng Thải Yên cũng không thể vượt quá phép tắc được."
Yến Vân mỉm cười nói:
" Yến nhi, nàng biết không?? Ta thích nhất chính là việc thấu hiểu lễ nghĩa của nàng đó!!!"
Hắn đặt chén trà sang một bên, rồi đưa tay kéo Thải Yên vào lòng, đặt nàng ngồi lên đùi của chính mình, mỗi khi hắn ôm khối thân thể động lòng kia vào lòng, lại đem cho hắn cảm giác tràn ngập sự thoả mãn. Nguồn: http://thegioitruyen.com
Thải Yên đã theo hắn ba năm rồi, dù hắn có hoán đổi qua vô số mỹ nữ, chỉ độc nhất mình nàng Thải Yên này vẫn thuỷ chung luôn ở bên cạnh hắn, được hắn lưu ở trong phủ. Thải Yên luôn khoan dung, ôn nhu dịu dàng cùng với cảm giác ngượng ngùng chung qui lại khiến cho hắn sinh ra cảm giác yêu thương say đắm. Thải Yên cho tới bây giờ chưa bao giờ hướng hắn yêu cầu qua bất cứ điều gì, chỉ yên lặng ủng hộ mỗi việc hắn làm.
Thải Yên tuỳ ý để cho bàn tay của Yến Vân di chuyển trên thân thể mình, khuôn mặt nàng bị bám một tầng phấn hồng đỏ ửng. Nàng nâng chén trà đưa tới trước mặt hắn, ôn nhu nói:
" Điện hạ, chàng gần đây tâm thần luôn không được an tĩnh, thiếp đã cho người pha một ấm trà nhân sâm (bôi tham trà), dùng củ sâm trăm năm tuổi (bách niêm lão tham) để pha chế, giúp chàng bồi bổ nguyên khí, hãy nhân lúc còn nóng chàng mau uống đi."
Yến Vân trong lòng cảm thấy ấm áp, tiếp nhận chén trà nói:
" Cũng chỉ mỗi nàng là hiểu rõ tâm tình của ta nhất, cùng nàng ở một chỗ, ta mới có thể cảm thấy thoải mái. Yến Nhi, hôm nay là ngày trọng đại nhất trong cuộc đời ta, chỉ cần tất cả đều thành công, ta tuyệt đối không bạc đãi nàng, mặc dù nàng chỉ xuất thân hàn vi, nhưng ta ít nhất cũng sẽ phong cho nàng làm quí phi, cho nàng mỗi ngày đều được hầu hạ ta."
Thải Yên nhu thuận cúi đầu, nói:
" Chỉ cần Điện hạ vui, Thải Yên sẽ đều vui vẽ. Thải Yên không có yêu cầu gì cả, chỉ hy vọng mỗi ngày đều có thể gặp được Điện hạ là đã mãn nguyện lắm rồi. Danh phận cái gì, Thải Yên đều không quan tâm tới."
Yến Vân mở chén trà, nhấp một ngụm trà vào miệng, mùi thơm nồng đậm xông vào mũi, theo nước trà, một cỗ nhiệt lưu ấm áp lan toả toàn thân, nhất thời khiến cho tinh thần của hắn chấn động:
" Không hổ là bách niên lão tham, uống xong thật là thoải mái. Yến Nhi, nàng yên tâm đi, bất luận dù là lúc nào đi chăng nữa ta cũng đều để nàng bên cạnh ta."
Thải Yên mỉm cười:
" Điện hạ, tham trà uống ngon đó chứ?"
Nụ cười của nàng mang theo một tia quái dị
Yên Vân có chút sửng sờ, đột nhiên cảm giác vô lực trong nháy mắt lan khắp toàn thân, hắn giật mình kinh hãi nhìn Thải Yên:
" Nàng…."
Trong khoảng thời gian này vì đề phòng Đại hoàng tử tuỳ lúc có thể phát động âm mưu thủ đoạn, hắn đã thập phần cẩn thận, nhưng hắn tuyệt đối không nghĩ tới, nữ nhân mà bản thân hắn tin tưởng nhất lại hướng mình mà hạ độc.
Thải Yên trong mắt quang mang chợt loé, trước khi Yến Vân chuẩn bị há mồm hô lớn thì đã làm trật quai hàm của hắn, khiến cho vị Ngũ hoàng tử vốn rất tinh minh này chỉ có thể phát ra âm thanh ấm ớ
" Điện Hạ, ngươi hẵn là không ngờ đúng không, ta theo bên cạnh ngươi đã ba năm rồi, chẵng lẽ có thể nào hướng ngươi hạ thủ được sao? Ngươi muốn hỏi có phải ta là do Đại điện hạ phái tới không chứ gì? Đương nhiên là không phải, hắn còn lâu mới có thể đã động được ta."
Yến Vân trong mắt toát ra một tia bi thương, ánh mắt xuất ra một cảm giác yêu thương thật sâu hướng về Thải Yên.
Thải Yên, hình dáng vẫn như trước thản nhiên cười:
" Nếu ngươi muốn hỏi ta có yêu ngươi không, ta có thể trả lời rằng. Không có!!! Ta cho tới bây giờ không bao giờ yêu ngươi, cũng đã không có khả năng yêu bất kì nam nhân nào khác. Trong mắt ngươi, ta chỉ là một tiểu nữ tử trói gà không chặt, kỳ thật, với thực lực của ngươi bây giờ cho dù có đối đầu trực diện nhất định cũng không phải là đối thủ của ta. Thứ ta tu luyện chính là vô tình tâm pháp, căn bản không có khả năng đối với bất kì kẻ nào sinh ra cảm giác yêu được.
Ta tiềm phục ở bên người ngươi, chỉ là nắm giữ hết mọi động tĩnh của ngươi mà thôi. Nói thế nào ngươi cũng là người nam nhân đầu tiên và cũng là người nam nhân duy nhất của ta, ta tiện đây sẽ nói cho người trước khi ngươi ra đi. Kỳ thật, ta là người của Huyết Sư giáo, có lẽ cái tên này đối với ngươi mà nói chắc là vô cùng xa lạ, nhưng Huyết Sư giáo chúng ta đã tồn tại cách đây cả ngàn năm rồi.
Cái ngày Băng Nguyệt đế quốc đổi ngai vị, thật đáng tiếc!!! Dù ngươi đã nhiều năm chuẩn bị, cân nhắc nhưng cái vị trí kia vẫn như trước không bao giờ thuộc về ngươi."
Tiện thể vung tay, Thải Yên đã ấn lên đỉnh đầu của Yến Vân.
Phộc!!! Một tiếng, Yến Vân toàn thân kịch chấn, đỉnh đầu hoàn toàn sụp đổ, máu tươi từ thất khiếu phun vọt ra ngoài. Một đời hắn khôn khéo vô cùng nhưng rốt cuộc lại lâm vào kết cục như vậy.
Thải Yên phảng phất dường như chưa hề xảy ra việc gì, cầm lấy một chiếc khăn mùi xoa chậm rãi lau bàn tay, rồi thong dong rời khỏi phòng, Yến Vân đã từng phân phó qua, không có lệnh của hắn bất luận kẻ nào cũng không thể dễ dàng quấy rầy, nàng vẫn còn thời gian thong thả để rời khỏi hiện trường
Tiếng ầm ầm kịch liệt vang động, dẫn theo đó là mênh mông ma pháp nguyên tố xao động san bằng cả một sườn núi. Băng Tuyết nữ thần tế tự trong mắt tràn ngập tức giận, vây quanh nàng là tám tên vũ thánh, cùng ba gã ma đạo sư, mang đến cho nàng áp lực cực lớn. Nhất là ma pháp của ba gã ma đạo sư kia khiến nàng không thể dồn tinh lực để nhắm vào đám vũ thành mà phát ra lực công kích lớn hơn được, cho dù nàng có là ma pháp sư cường đại nhất đi chăng nữa, nếu không có đủ thời gian ngâm xướng chủ ngữ, cũng không có khả năng phát ra lực công kích cực mạnh.
Đại trưởng lão bọn họ cũng đồng thời kinh ngạc vô cùng, từ khi Băng Tuyết nữ thần tế tự đáp xuống đất, đến bây giờ, bọn họ đã lập tức phát động thế công như thuỷ triều dậy sóng. Tám vũ thánh liên thủ phát ra thánh đấu khí tuyệt đối là vô cùng khủng bố, nhưng Băng Tuyết nữ thần tế tự tay phải không ngừng phát ra quang mang màu vàng thần kỳ kia, cũng không hề niệm đọc chú ngữ, nhưng cũng đã nhân tiện mà nhất nhất đánh lui bọn họ.
Song phương đều thở hỗn hễn, đề khí tự thân tích tụ năng lượng chuẩn bị phát động trận công kích tiếp theo. Đại trưởng lão căng mắt nhìn về Băng Tuyết nữ thần tế tự, lão e sợ rằng nàng ta sẽ phát động thần hàng thuật huỷ thiên diệt đia kia
" Các người rốt cuộc là ai? Dám ở đây ngăn cản ta sao?"
Băng Tuyết nữ thần tế tự thanh âm tràn ngập băng lãnh
Đại trưởng lão lạnh nhạt cười nói:
" Tế tự đại nhân tự nhiên sẽ không nhận ra mấy tiểu nhân vật chúng ta rồi, nàng là ma pháp sư mạnh nhất trên đại lục này. Đáng tiếc, dù có là nhất tuyệt ma pháp sư đi nữa nếu không có thời gian niệm đọc chú ngữ chỉ sợ cũng không thể phát huy hết thực lực kinh nhân của mình."
Băng Tuyết nữ thần tế tự cười lạnh một tiếng:
" Các ngươi thật sự cho rằng như vậy sao? Tập hợp nhiều cao thủ thế này, xem ra các ngươi muốn lấy tính mạng của ta đây mà. Đã như vậy, ta sẽ cho các người kiến thức một chút lực lượng của ta."
Huyết Sư thất lão biết nàng ta muốn phát động cái gì, bảy người đã nhiều năm một mực cùng nhau tu luyện, tâm ý đã liên thông, không cần phải ra hiệu, lập tức đồng thời phát động công kích. Mênh mông đấu khí cùng ma pháp hoa lệ, trong nháy mắt đan thành môt lưới lớn hướng về Băng Tuyết nữ thần tế tự mà bao trùm lấy
Băng Tuyết nữ thần tế tự lẵng lặng đứng yên tại chỗ, phảng phát như không để bất kì việc gì vào trong mắt, tay phải của nàng chậm rãi duỗi ra phía trước ngực một chút đồng thời bộc phát ra một đoàn kim quang mãnh liệt. Kim quang trong nháy mắt đã trải rộng trước người nàng theo mỗi bước chân. Tầng kim quang nồng đậm này không hề mang hơi thở của ma pháp, nhưng lại có năng lượng tinh thần có vẻ dị thường vô cùng. Cùng lúc đó, ở bụng nàng đã đồng thời bộc phát ra một đoàn quang mang, chỉ có điều, đoàn quang mang này lại có màu bạc, hơn nữa tay phải kia lại xuất ra kim quang kì dị. Hai vàng một bạc trong không trung không ngừng đan xen, khiến không khí xung quanh đột ngột trở nên cực lạnh, hơi nước trong không khí liền ngưng kết thành từng mãnh băng phấn nhỏ. Băng Tuyết nữ thân tế tự lãnh đạm nói:
" Ai nói với các người là ma pháp sư không có chú ngữ thì không thể phát động được cường đại ma pháp chứ? Cấm!!! Băng Tuyết nữ thần chi long."
Hào quang màu trắng không hề dự liệu trước đột nhiên xuất hiện, Bạch quang trong nháy mắt sốc thẳng lên không, người đầu tiên gặp phải thiệt thòi chính là người đã phát động ra hoả hệ ma pháp Ngũ trưởng lão. Trong quá trình bạch quang biến thành màu lam nhưng không hề bị triệt tiêu, đây không phải là một cái ma pháp chín cấp công kích đó sao!!!!
Hai vàng một bạc, ba đạo quang mang ở trong không trung ngưng kết thành một điểm sáng. Điểm sáng này chỉ trong nháy mắt bộc phát, được lam quang luợn lờ bên trong, tiếng long ngâm gào thét vang vọng, thân thể Băng Tuyết nữ thần tế tự một lần nữa bay vào không trung, một cái đầu lam long thật lớn xuất hiện trước mặt nàng, cái miệng rộng mở to. Một đạo băng được thổi ra tung bay hướng về phía bọn Đại trưởng lão mà bao phủ công kích.