Ngước lên nhìn đồng hồ đã gần 2h chiều. nó vội cầm túi xách và lao vội ra khỏi cửa, không quên quay lại nói với tài xế
- Cháu sẽ dùng xe tầm 2 tiếng, chú đừng nói gì với chú Tuấn nha.
Thoắt bóng dáng cũng đã vụt mất khỏi tầm mắt của người bảo vệ “ đứa bé này vẫn chưa tự lo cho mình được ’’ ông thở dài trong suy nghĩ
- Hân à, bác gái đỡ chút nào chưa
Nó cảm nhận rõ được tiếng thở dài và khuôn mặt mệt mỏi do thiếu ngủ của bạn
- Bác sĩ nói nếu mai không có đủ tiền thì sẽ không thể nào phẫu thuật được hức…. hức…. rồi Hân lại khóc nấc lên
Nó ôm lấy bạn, cái ôm thật nhẹ chưa đựng cả sự lo lắng trong đó “ tớ sẽ cố gắng giải quyết công việc chiều nay nhanh nhất có thể, và mẹ cậu sẽ được điều trị thôi ”
Rồi Vân Nam đưa ổ bánh mỳ cho bạn, khuyên Hân cố gắng ăn lấy sức để còn trông mẹ chứ trông Hân tiều tụy lắm rồi
- Bây giờ tớ đi đến chỗ hẹn, và cậu nhớ phải ăn hết chỗ bánh mỳ này đấy
Ngọc Hân không khỏi bứt rứt nhìn bạn, làm sao trong chiều nay có thể xoay sở được số tiền lớn đến như vậy, có làm cả năm chưa chắc cô đã đủ
Giật mình thoát ra khỏi những suy nghĩ viển vông tay đẩy nhẹ cửa xuống xe. Sân bay lúc nào cũng thật náo nhiệt
Kéo những chiếc băng rôn gọn gàng, xoay sở chúng sao cho thật đẹp mắt, tuy nhìn nhẹ nhàng đấy nhưng mà mệt đến không ngờ. Nó bất giác nghĩ đến những công việc trước kia Hân vẫn làm, chắc phải khổ cực nhiều lắm. Nó không biết hôm nay là ngày gì mà rất nhiều học sinh và sinh viên tụ tập ở trước cổng ra nhiều đến thế, tầm cỡ phải mấy trăm người là ít ấy chứ, và nhiệm vụ của nó là đi phát những tấm băng rôn này đến tận tay những người phấn khích kia mà không biết họ đang reo hò cái gì. Bỗng chốc tò mò, nó nhìn tấm vải mình đang cầm trên tay “ bọn em yêu anh nhiều lắm “ miệng nó hơi cười lại nghĩ đến chính mình, còn mình thì làm gì còn quyền được yêu thương nữa chứ
- Ngọc Hân cô đâu rồi?
Thoáng giật mình nó quay lại. Bây giờ Vân Nam đang là Hân, nó lên cẩn thận một chút không sẽ ảnh hưởng đến Hân rất nhiều. một tốp người đi đến ăn mặc đúng chuẩn thời thượng trên mặt là phấn son và mùi nước hoa đắt tiền. trông họ thật nổi bật mà
- Cô đứng đây, giữ chặt tấm băng rôn này, khi có người ra thì chỉ cần giơ ra chứ không cần hò hét gì cả
Và nó cũng chỉ biết gật đầu mà thôi. Lại chợt nghĩ đến cô, mặc dù nó có thể cho Hân số tiền đó để trả viện phí cho mẹ nhưng liệu cô ấy có lấy, nếu là nó thì cũng không lấy. Nó giúp cô cũng chỉ cảm thông cho sự hiếu thảo đối với một người mẹ,cũng muốn biết thêm công việc cho cuộc sống nghèo khó, kiếm đồng tiền không dễ chút nào
- Chúng mày ơi, anh ấy sắp ra rồi. tiếng reo hò mỗi lúc càng mãnh liệt
Một nhân vật tầm cỡ chăng, hay một thần tượng giới trẻ nào đó. Họ xuống bằng phi cơ riêng, sang trọng đắt tiền và làm màu quá mức. đúng là hai thế giới khác biệt. Một thì chắt chiu từng đồng một, muốn cho cuộc sống tốt đẹp hơn, một thì hào phóng quá trớn, phô ra những thứ gọi là xa xỉ, khoảng cách quá lớn, liệu hai phần này nó gặp được nhau
Tay nắm chặt tấm băng rôn, chỉ cần sơ hở ra là có thể rơi xuống đất, họ chen lấn xô đẩy lao về phía trước để nhìn rõ mặt thần tượng của mình hơn. Mà cũng phải chỗ nó đứng ngay chỗ trung tâm, không muốn nhìn cũng phải nhìn thôi, cứ mỗi lần như vậy nó lại một phen ngả nghiêng, tấm băng rôn cũng không được vững như trước
- Ra rồi, ra rồi kìa