Bão tuyết tới cũng nhanh đi cũng nhanh, ngày hôm sau gió dừng tuyết cũng không còn rơi, ngày thứ ba đã có ánh mặt trời, chẳng qua bên ngoài tuyết đọng quá sâu không tiện đánh xe, đám người Lục Thảng và tiêu đội Đào gia bị nhốt tại nơi hoang sơn dã lĩnh này năm ngày mới có thể khởi hành.
Minh Thư đã rất quen thuộc với người trong tiêu đội, đặc biệt là tiểu lang của Đào gia Đào Dĩ Khiêm, nghe xong Minh Thư thêm mắm dặm muối miêu tả hiểm cảnh đêm đó, hắn bội phục sát đất đối với huynh muội hai người, coi Minh Thư trở thành một nữ hiệp hành hiệp trượng nghĩa, chỉ kém không lôi hai người kết nghĩa anh em.
"Lên đường, muội tém tém lại chút!" Lục Thảng không thể nhìn nàng lừa dối người khác, đã đến lúc lên xe xuất phát mà Đào Dĩ Khiêm kia ngồi trên lưng ngựa còn lưu luyến không rời nhìn lại đây, không biết còn tưởng bọn họ mới là huynh muội, làm chàng nhìn mà bực tức trong lòng.
"Nhiều bạn thì càng có nhiều con đường." Minh Thư đỡ Tằng thị vào thùng xe rồi quay ra ngồi bên cạnh Lục Thảng phất tay với Đào Dĩ Khiêm.
Xe ngựa vừa mới chạy nên không đi nhanh, nhưng roi dài trong tay Lục Thảng vung lên "Bang" một cái, con ngựa đột nhiên bước nhanh, thân xe lao nhanh về phía trước. Minh Thư bị xóc đến nghiêng ngả, kêu "Ôi" nửa ngày mới đỡ cánh tay Lục Thảng ngồi ổn định lại, oán giận nói: "A huynh, huynh làm cái gì vậy?"
Lục Thảng nhìn lại đằng sau, chàng nhìn xe ngựa cũ nát đã ném tiêu đội Đào gia lại phía sau, bóng dáng của Đào tiểu lang đã biến mất, tâm tình của chàng mới nhẹ nhàng hơn, nói: "Đánh xe. Muội không ngồi quen ở đây thì vào bên trong đi."
"Muội không vào." Minh Thư bịt kín mít, giống như Lục Thảng chỉ còn lộ đôi mắt, đuôi mắt hơi nhếch lên giống như khiêu khích, "Muội ngồi với huynh, huynh kể cho muội nghe chuyện quá khứ đi."
"Nói cái gì?" Mắt Lục Thảng nhìn thẳng, tay đã thít chặt dây cương, làm xe ngựa chạy ổn định hơn.
"Nói...... Chúng ta trước kia ở tại đâu?"
"Phía dưới cây hòe già ở hẻm Trường Khang huyện Giang Ninh." Lục Thảng nói.
"Trước đây muội là người như thế nào?" Minh Thư lại hỏi.
Lục Thảng nghe vậy quay đầu, đúng lúc nàng đang chống cằm nhìn lại, đôi mắt trong trẻo như con trẻ, làm chàng nhớ lại những chuyện trước kia. Chàng cùng nàng quen biết mười năm, nhìn nàng từ trẻ con tóc trái đào chậm rãi trở thành một thiếu nữ yêu kiều, nhưng nếu hỏi chàng nàng là người như thế nào, Lục Thảng cũng không đáp lại được. Giản gia tài đại khí thô, nàng từ nhỏ đã cẩm y ngọc thực, đi ra đi vào cũng có người hầu vây quanh, trên người mang một loại khí chất tự phụ cao cao tại thượng, sẽ làm người khác cảm thấy rõ ràng sự chênh lệch của nghèo khó và phú quý. Chàng thừa nhận chàng có chút thành kiến đối với nàng, dùng ánh mắt thế tục đem nàng trở thành thiên kim nhà giàu vênh mặt hất hàm sai khiến, cứ thế quên mất lần đầu gặp gỡ từ rất nhiều năm trước, đầu nhỏ của nàng chui ra từ sau lưng mẫu thân, thẹn thùng cười với chàng, nụ cười xán lạn, thoải mái hào phóng nói: "Tiểu ca ca, muội là Minh Thư. Minh Thư, chính là ánh trăng, mẹ nói muội là ánh trăng sáng của mẹ."
Năm ấy chàng chín tuổi, cũng mới là một đứa bé nhưng lại bị nàng làm cho kinh diễm, cảm thấy tại sao trên đời này lại có một cô bé đáng yêu như vậy, bộ dáng như châu như ngọc giống như tiên nữ trên bầu trời. Khi đó chàng đã nghĩ, nếu sau khi lớn lên, chàng có thể cưới được một người vợ như vậy thì tốt biết bao.
"A huynh? A huynh?!" Thấy chàng chậm chạp không đáp lại, Minh Thư vỗ vào vai chàng.
Lục Thảng bỗng nhiên bừng tỉnh, đối diện với ánh mắt của Minh Thư lại không biết mình đang suy nghĩ cái gì? Tâm tư khi còn nhỏ đâu thể coi là thật?
"Huynh làm gì mà nghĩ lâu như vậy?" Minh Thư nghi ngờ nhìn chằm chằm chàng.
Lục Thảng may mắn mình đang mang mũ trùm đầu, nếu không bị nàng nhìn ra manh mối thì quá mất mặt.
"Huynh đang suy nghĩ có cách nào uyển chuyển hơn để nói với muội lúc trước muội là một Hỗn Thế Ma Vương." Chàng liếc nàng một cái đứng đắn nói.
"Muội? Hỗn Thế Ma Vương?" Vừa nghe Lục Thảng nói nàng đã biết chàng trêu đùa, Minh Thư không tin.
"Đúng. Đánh nhau với người ta, vô cớ gây sự, trèo cây, lội sông, việc xấu nào cũng không vắng mặt......" Lục Thảng vừa nói, ý cười trên khóe môi bị mũ trùm đầu che lại, chỉ có đôi mắt hơi cong nhìn ra vài phần manh mối —— chàng đắm chìm trong hồi ức, tâm tình rất tốt.
Đây là những chuyện trước khi mẫu thân Minh Thư mất, khi đó hai đứa trẻ vô tư, tình cảm vẫn còn đậm, chàng lăn lộn đầu đường, nàng là Hỗn Thế Ma Vương, đều là hạng người trêu mèo chọc chó làm người phiền lòng. Chàng bị người khi dễ, đôi tay nàng cầm đai lưng của gia đinh trong phủ che ở phía trước chàng, một nhóc con bé tí teo cũng biết ra mặt bảo vệ chàng, đánh nhau đến trời đất u ám, cuối cùng vẫn là chàng giải quyết hậu quả...... Hiện giờ nghĩ lại, ký ức xa xôi không ngờ vẫn sống động như lúc ban đầu.
Cẩn thận nghĩ lại, nàng bắt đầu thay đổi là sau khi mẫu thân qua đời. Nghĩ đến những ngày gian nan đó, dù Giản lão gia có yêu thương nàng bao nhiêu thì cũng không thay thế được mẫu thân, Giản gia to như vậy nhưng chỉ có một người con gái là nàng, những chuyện gia sản hay con nối dòng đáng lẽ phải sau khi thành niên mới cần suy xét nay lại đột nhiên ập xuống. Nàng đi ra ngoài, là đại biểu cho Giản gia, không thể để người ta chỉ vào mũi mắng nàng "Có cha sinh không có nương dạy, đứa trẻ hư", "Con nhà thương nhân quả nhiên thô bỉ, không đặt lên được mặt bàn", con người dần dần sẽ thay đổi. Chàng cũng không còn hay đến Giản gia, lâu ngày gặp lại, nàng đã ra dáng một thiên kim đại tiểu thư, thật sự thành ánh trăng xa xôi không thể với tới trên bầu trời.
Nếu là từ trước, chàng sẽ không bao giờ có thể gặp một Giản Minh Thư như vậy, nhưng sau khi mất trí nhớ, nàng lại trở về bản tính như hồi bé.
"A huynh, huynh đang cười trộm!" Đầu Minh Thư từ trước đến nay không giống người bình thường, không truy vấn chuyện xưa, mà nhìn chằm chằm Lục Thảng.
Lục Thảng cười, đó là chuyện rất hiếm thấy.
"Huynh không có!" Lục Thảng phủ nhận.
"Huynh có!" Minh Thư duỗi tay muốn lột mũ trùm đầu của chàng.
Lục Thảng vội vàng đè lại tay nàng, trầm giọng nói: "Đừng nghịch ngợm!"
Minh Thư cũng chỉ giả vờ, lập tức cười hì hì nói: "A huynh nên cười nhiều lên, cười to lên mới đẹp......"
Đôi mắt Lục Thảng lại cong, nghe nàng nói: "Đúng đúng, cứ như vậy, tương lai tới kinh thành rồi cũng không biết sẽ làm mê đảo bao nhiêu tiểu nương tử......"
Nụ cười của chàng lập tức thu hồi, nàng vẫn nói: "Nhất định có rất nhiều người muốn làm tẩu tử của muội, lúc ấy muội phải chọn thật kỹ mới được. Ai muốn tiếp cận huynh thì trước tiên phải mua chuộc muội, ai da, đưa khăn tay hay điểm tâm......" Trong thoại bản đều viết như vậy, phải lấy lòng cô em chồng thì mới có cơ hội tiếp cận huynh trưởng không phải sao?
Nàng rong chơi trong đại dương ảo tưởng của mình, phảng phất đã nhận được những món quà ngon ngọt đó rồi, không nhìn thấy mặt Lục Thảng hơi trầm xuống.
Suy nghĩ lung tung cái gì không biết nữa!
Lục Thảng lấy tay ấn đầu nàng xuống, muốn kéo nàng về hiện thực, Minh Thư đang trong ảo tưởng, trên mặt tràn đầy ý cười, nhìn chàng, ngọt ngào nói: "A huynh, muội thích huynh."
Trong lòng đã chấp nhận người huynh trưởng và gia đình này, Minh Thư không hề giữ ý tứ.
Ngực Lục Thảng nhảy lên ——không phải ngày đầu tiên chàng biết tâm tư của nàng, nhưng lấy hôn nhân để trả ân không phải mong muốn của chàng, từ sau khi biết ý tưởng của Giản gia chàng luôn trốn tránh, bảo trì khoảng cách và phân rõ giới hạn với nàng. Trước nay nàng cũng chưa từng nói qua từ "Thích", kể cả ngày ấy từ biệt, nàng cũng chỉ nói sau này dù có gả cưới cũng không liên quan đến nhau, giống như hôn nhân của bọn họ chỉ là một cuộc giao dịch tiền bạc của Giản gia, dùng vàng bạc để đổi lấy ngày phú quý của con gái.
Hôm nay nàng đã nói ra miệng, chẳng qua một tiếng "Thích" này lại là tình nghĩa huynh muội không liên quan đến tình yêu nam nữ.
Loáng thoáng, Lục Thảng cảm thấy hình như mình đã có một quyết định sai lầm.
————
Dọc theo đường đi, bên tai Lục Thảng đều là giọng nói của Minh Thư.
Kể từ sau đêm đó Minh Thư gọi to "A huynh" qua đi thì hoàn toàn thả bay, sự mờ mịt do mất trí nhớ mang đến dần dần biến mất, nàng lại thành một người được bao phủ bởi ánh mặt trời, cũng không phải kiểu thiên kim nhà giàu vênh mặt hất hàm sai khiến như trước.
Lục Thảng nghe nàng cứ kêu "A huynh" đến đau cả đầu, nhưng Minh Thư bây giờ đã không phải Minh Thư trong quá khứ, dựa vào thân phận huynh muội, nàng tựa hồ không cần kiêng dè, càng không cần giả bộ là một cô nương hiền lương thục đức, mà vô cùng cao hứng làm một cô muội muội đáng yêu, bám dính Lục Thảng, làm chàng vô cùng phiền muộn mà lại không thể làm gì.
Trước sự vui vẻ tự nhiên của Minh Thư thì một Lục Thảng lạnh lùng hoàn toàn biến mất.
Đoàn người nhanh chóng đi đến thành trấn gần nhất, Lục Thảng mang theo Minh Thư cùng đám người Đào Dĩ Khiêm áp tải sơn phỉ đi nha môn, lúc trở ra, Minh Thư ước lượng mười lượng bạc trong tay, hết sức vui mừng.
Nghỉ ngơi một đêm, sáng sớm hôm sau, mọi người lần thứ hai lên đường, đi thẳng đến Biện Kinh.
Bão tuyết qua đi, trời rất đẹp cũng không có chuyện gì xảy ra, trên đường rất thuận lợi, không đến 4 ngày, kinh thành phồn hoa đã hiện ra trước mắt.
"Minh Thư, mau xem, Biện Kinh gần ngay trước mắt kìa." Đào Dĩ Khiêm giục ngựa chạy lên trước một đoạn sau đó lại lộn trở lại, chỉ đằng trước nói.
Trải qua mấy ngày, Đào Dĩ Khiêm và Minh Thư đã thân đến nỗi có thể gọi thẳng tên.
"Thật sự?" Minh Thư đỡ vách xe nhìn về nơi xa.
"Sắp vào thành rồi, cô có muốn cưỡi ngựa không?" Đào Dĩ Khiêm ghìm cương ngựa đi song song với xe ngựa của Lục Thảng, nắm roi ngựa đưa về phía Minh Thư.
Minh Thư tất nhiên là muốn, nàng thấy Đào Dĩ Khiêm một đường giục ngựa vô cùng tiêu sái, đã sớm cực kỳ hâm mộ, nhưng...... Nàng lặng lẽ nhìn Lục Thảng.
A huynh tất nhiên sẽ không đồng ý.
"Lục huynh yên tâm, để tôi dắt ngựa cho lệnh muội, đảm bảo nàng sẽ an toàn." Đào Dĩ Khiêm thấy thế thay Minh Thư cầu xin Lục Thảng.
Trong lòng Lục Thảng cự tuyệt, lời nói đến bên miệng lại bị ánh mắt đầy chờ mong của Minh Thư chặn lại, chỉ có thể không nói một lời nhìn nàng. Minh Thư quá hiểu tính tình của Lục Thảng, biết chàng không ngăn lại chính là ngầm đồng ý, vui vẻ nhận roi ngựa, nóng lòng muốn thử.
Con ngựa này của Đào Dĩ Khiêm rất ôn hòa, màu lông toàn thân trắng như tuyết, ngoan ngoãn để Minh Thư bò lên lưng. Đào Dĩ Khiêm nắm cương ngựa đứng ở trước ngựa, dặn dò một số điểm cần chú ý với Minh Thư đang cong lưng. Khăn trùm đầu của Minh Thư bị rơi xuống, lộ ra non nửa khuôn mặt, không che được nhan sắc xinh đẹp, đứng cùng Đào Dĩ Khiêm mi thanh mục tú cùng tuổi, chính là hình tượng sống động của một đôi công tử tuấn tú và cô nương xinh đẹp trong thoại bản, đôi trẻ xứng đôi, hấp dẫn không ít ánh mắt của người qua đường.
Không biết nơi nào trong lòng Lục Thảng bỗng nhiên không thoải mái, Đào Dĩ Khiêm bên kia sau khi dặn dò xong Minh Thư, thấy Lục Thảng nhìn chằm chằm bọn họ, chỉ nghĩ rằng Lục Thảng cũng muốn cưỡi ngựa, hắn có tâm muốn lấy lòng, liền nói: "Lục huynh cũng muốn cưỡi ngựa? Nếu không tôi bảo thủ hạ của tôi đánh xe ngựa, để huynh hoạt động gân cốt nhé?"
"Vậy được, đa tạ." Nhìn Minh Thư đang dùng mặt cọ vào bờm ngựa, ngoài dự đoán của mọi người Lục Thảng lại đồng ý.
Thủ hạ của Đào Dĩ Khiêm nhanh chóng nhận đánh xe cho Lục Thảng, Lục Thảng nhảy xuống xe ngựa, lập tức đi đến chỗ Minh Thư, Đào Dĩ Khiêm cười tủm tỉm đang muốn sắp xếp cho Lục Thảng một con ngựa khác, ai ngờ Lục Thảng đi đến bên cạnh hai người, nói: "Không cần phiền toái." Rồi lấy dây cương trong tay hắn, trước mặt Đào Dĩ Khiêm xoay người lên ngựa, ngồi ở phía sau Minh Thư.
"Tôi đưa muội ấy chạy một đoạn, làm phiền Đào công tử thay tại hạ nhìn xe ngựa."
Gì vậy, Đào Dĩ Khiêm còn chưa phản ứng thì Lục Thảng đã giơ roi, con ngựa chạy xa, chỉ nghe thấy tiếng hét vui vẻ của Minh Thư, con ngựa trắng phi nhanh, để lại Đào Dĩ Khiêm đứng tại chỗ ăn bụi đất —— không đúng, chuyện này không giống với hắn tưởng!
Vạt áo bị gió thổi bay phất phới, phong cảnh bên đường điêu tàn, Minh Thư vô cùng hưng phấn, khăn trùm đầu bị gió thổi bay mất, tóc đen bay đầy trong gió.
"Kỳ thụ minh hà năm Phượng Lâu, di môn từ xưa đế vương châu(*), Minh Thư, chúng ta đến Biện Kinh." Âm thanh của Lục Thảng truyền đến từ phía sau, mơ hồ lộ ra sự hưng phấn, là khí phách của thiếu niên khó có được.
Biện Kinh, cuối cùng cũng tới rồi.