Bão tuyết tàn sát bừa bãi, cắn nuốt âm thanh của Minh Thư.
Một tiếng rồi lại một tiếng "A huynh", bị gió thổi tan đi, tựa như tuyết rơi xuống mặt đất không tiếng động, biến mất trong bóng đêm u tối. Ngoại trừ tiếng gió gào rống, không có người nào đáp lại nàng.
Nàng ngồi xổm trước vực thẳm, vươn tay vào khoảng không hắc ám, như muốn bắt lấy cái gì đó.
Tâm, cũng đi theo nơi hắc ám này, từng chút chìm vào vực sâu.
Minh Thư đang ngơ ngác thì bụi cỏ bên cạnh bỗng nhiên run lên, lộ ra một cái đầu, có người đang gian nan bám vào vách đá. Sắc trời đen như mực, Minh Thư cũng không thấy rõ đó là người nào, nàng rất nhanh tỉnh táo lại, cắn răng bê một tảng đá trên mặt đất, đứng ở bên cạnh vực thẳm nhìn người nọ.
Lục Thảng tuyệt đối không nghĩ tới, chính mình dẫm lên được một chỗ vách đá chìa ra ngoài tìm được đường sống trong chỗ chết, mới bò lên đến đỉnh núi thì thấy Minh Thư đang ôm hòn đá đứng ở bên bờ vực, giống như đang định bỏ đá xuống giếng.
"Minh Thư?"
Một tiếng quát khẽ, Minh Thư nhận ra âm thanh của Lục Thảng, vội ném vật cầm trong tay ra, vui mừng: "A huynh?!"
"Muội đang làm cái gì? Mau kéo huynh lên!"
"Muội...... Muội sợ người leo lên là sơn tặc. Nếu là hắn, muội có liều mạng cũng muốn báo thù cho huynh!" Minh Thư vừa nằm sấp xuống kéo chàng lên, vừa mừng rỡ như điên.
Lục Thảng lao lực bò đến trên vách núi, nói: "May mắn muội kịp thời nhận ra, nếu không có lẽ huynh đã trở thành oan hồn dưới tay muội rồi." Chàng vỗ vỗ bụi tuyết, mạt đá cả cây cỏ dính trên áo, khóe mắt thoáng nhìn nàng đang đứng đó ngơ ngẩn không nói lời nào, lại nói, "Sao lại không nói? Huynh nói đùa thôi mà."
"A huynh......" Minh Thư lẩm bẩm nói.
Lục Thảng tưởng tai mình nghe nhầm, nhìn chằm chằm nàng: "Muội gọi huynh là gì?"
"A huynh...... A huynh a huynh a huynh!" Nàng liên tục gọi Lục Thảng, người đột nhiên như một con chim én lao vào trong lồng ngực Lục Thảng, ôm chặt lấy chàng, chôn đầu vào trong ngực chàng.
Lục Thảng bị nàng đâm đến nỗi phải lui lại nửa bước mới đứng vững, trong thoáng chốc cũng đứng im như tượng, sau một lúc lâu cũng chưa phục hồi tinh thần lại, ngay cả tay cũng không biết để ở đâu.
Người trong lòng vẫn còn đang sụt sịt, đầu vai run rẩy không ngừng, giống cánh một con bướm, nhẹ nhàng mà thân mật đập vào trong lòng chàng.
"Muội bị dọa à? Huynh không có việc gì." Thật lâu sau, chàng mới nhỏ giọng nói.
Hai tay chậm rãi đặt lên gáy nàng, khẽ vuốt ve an ủi.
Minh Thư phát tiết một lát, cuối cùng cũng hòa hoãn được cảm xúc ngẩng đầu lên, nàng bịt kín miệng mũi, chỉ lộ ra bên ngoài một đôi mắt, nhưng đôi mắt kia lại đặc biệt nổi bật ——hốc mắt đỏ bừng, nước mắt còn chưa kịp ngưng chảy xuống.
Không biết vì sao mà trong lòng Lục Thảng giống như bị ai mạnh mẽ véo một cái.
Trong trí nhớ, sau năm ấy Giản phu nhân mất, chàng cũng chưa thấy Minh Thư khóc. Hôm chia tay ở thành Giang Ninh, chàng nói dứt khoát như vậy, nàng cũng không lộ một tia chật vật ở trước mặt chàng; mấy năm quen biết, chàng đối với nàng xa cách khách khí, trước nay nàng luôn dùng một gương mặt tươi cười; lúc tỉnh lại sau khi bị thương nặng, quên hết mọi chuyện quá khứ, nàng mờ mịt thất thố, không hề có cảm giác an toàn, cũng chưa từng lộ ra một chút sợ hãi trước mặt người khác......
Nước mắt ngày hôm nay, nếu không phải cực kì khổ sở thì nàng cũng sẽ không như thế.
"Đừng khóc, không phải huynh vẫn đứng trước mặt muội đây sao." Lục Thảng giơ tay, vụng về lau nước mắt cho nàng.
Minh Thư "Hừ" một tiếng, mang theo giọng mũi nói: "Chỉ tại huynh cậy mạnh, suýt chút nữa là mất mạng rồi đấy."
"Được rồi, là huynh sai, là...... Minh Thư, vừa rồi muội gọi huynh là gì?" Lục Thảng nâng mặt nàng lên, hỏi.
Minh Thư cắn môi, không chịu đáp lại.
Lục Thảng lại nói: "Vừa rồi gọi gấp gáp như vậy, bây giờ có muốn thu hồi cũng không kịp nữa rồi, huynh đã nghe thấy rồi."
"Gọi thì gọi. A huynh! A huynh, a huynh!" Minh Thư không nghĩ nhiều, gọi liên tiếp.
"Cuối cùng thì muội cũng nhận người huynh trưởng này rồi hả?" Lục Thảng hỏi nàng.
Nàng phòng bị, chàng đều xem ở trong mắt. Từ ngày đầu tiên nàng mất trí nhớ, nàng đã không gọi chàng là huynh trưởng, cũng không gọi Tằng thị là mẫu thân, tuy ở chung ngày càng quen thuộc, nhưng vẫn lộ ra chút gì đó cẩn thận, càng không thiếu hỏi bóng hỏi gió Tằng thị để tìm sơ hở của bọn họ.
Minh Thư nhìn chàng —— mũ trùm đầu của chàng đã bị rơi đâu mất, trên má là một vệt đỏ do gió lạnh thấu xương quẹt qua, mơ hồ còn có vài vết thương rất nhỏ, ánh mắt sắc bén, lại chứa đựng cả sự ôn nhu dịu dàng.
Chàng hẳn là đã nhìn thấu tâm tư của nàng, chỉ là không nói toạc ra thôi, chàng cũng chưa từng miễn cưỡng nàng tiếp thu.
Bây giờ nàng vẫn chưa đánh mất hòai nghi, nhưng nàng...... Tin tưởng chàng.
Chàng nói là a huynh, vậy thì đời này chàng chính là a huynh của nàng.
"Vâng, a huynh." Khuôn mặt nàng tràn ngập ý cười.
Nghe thấy một tiếng "A huynh" này, Lục Thảng có ảo giác muốn tan chảy, trong gió tuyết lạnh lẽo mơ hồ xuất hiện vài ánh lửa, chàng vỗ lưng nàng, nói: "Được rồi, có thể buông tay chưa?"
Minh Thư nhanh chóng buông tay, thuận tiện oán giận: "Xiêm y này là của Cao Phú đúng không? Vừa có mùi mồ hôi vừa có mùi rượu, thối chết đi được."
Giờ còn ghét bỏ chàng nữa.
————
Khi Lục Thảng mang theo Minh Thư trở lại khách điếm, sơn tặc đã bị thua. Cuộc chiến cũng kết thúc, cả khách điếm hỗn độn, trên tường chỗ nào cũng có thể thấy vết máu, trên mặt đất người nằm tứ tung ngang dọc, cũng không biết là người bị thương hay thi thể. Minh Thư lần đầu tiên chứng kiến nguy hiểm trong giang hồ, khác xa so với trong tiểu thuyết miêu tả.
"Đừng nhìn." Tay Lục Thảng che đôi mắt của nàng lại, "Xe ngựa ngừng ở phía tây khách điếm, muội đi đỡ nương lại đây, nhanh chóng vào nhà tránh tuyết, huynh đi gặp tiêu đầu."
"Vâng." Trong lòng Minh Thư còn sợ hãi, lập tức gật đầu chạy đi.
Không bao lâu, Tằng thị đã được đỡ vào khách điếm. Tuy bà được Lục Thảng dặn dò trốn trên xe ngựa, nhưng vẫn sợ đến mức khuôn mặt trắng bệch. Lục Thảng đã gặp mặt tiêu đầu, nhưng bởi vì hôm nay tổn thương nghiêm trọng, người chết, hàng hóa cũng không còn nguyên vẹn, tiêu đầu còn đang bận rộn cùng nhóm tiêu sư, cũng không có thời gian nhàn rỗi nói chuyện nhiều, chỉ báo tên họ rồi cảm ơn, thấy chàng mang theo người nhà, thì lệnh người nhường thượng phòng để lại cho ba người Lục Thảng.
"Đi thôi." Lục Thảng không khách khí, mang theo Tằng thị và Minh Thư vào phòng.
————
Thượng phòng rất lớn, có hai gian, ba người ở cũng vẫn thoải mái.
"Tuyết này không dừng ngay được." Minh Thư đỡ Tằng thị ngồi xuống giường, nhìn bóng cây bị gió quật đến ngã trái ngã phải ngoài cửa sổ, hình như gió lại mạnh hơn.
"A di đà phật, may mắn tìm được chỗ trú." Đôi tay Tằng thị chắp lại trước ngực, nhớ tới thảm trạng trong khách điếm, lại nói, "Thật là tạo nghiệt."
"Không có việc gì, đêm nay hai người nghỉ tạm." Lục Thảng bỏ mũ xuống, an ủi hai người.
Ngoài cửa vang lên hai tiếng "Cộc, cộc", có người tặng đồ lại đây.
"Đây là nước ấm mới đun, còn có chút thức ăn và thuốc trị thương, công tử lệnh tiểu nhân đưa tới cho các vị. Công tử nói hôm nay may nhờ có vài vị liều mình cứu giúp, chuyến hàng lần này mới không bị mất trắng, đêm nay trước hết mời vài vị tạm thời nghỉ ngơi, chờ ngày mai ngài ấy tự mình tới cảm tạ."
Nhìn quần áo và cách nói năng, cư xử của người này, Minh Thư suy đoán người này là người của Đào gia, nàng cũng đoán ra "Công tử" trong miệng hắn là ai. Nhận khay, nàng cảm ơn nói: "Làm phiền tiểu ca."
Cửa lần thứ hai đóng lại, Minh Thư thấy trên bàn trừ bỏ nước ấm, còn có một đĩa bánh nướng áp chảo nóng hổi, một bình sứ thuốc trị thương và một hộp nhỏ......
Kem bôi mặt.
"Mẹ, uống nước." Nàng đổ một chén nước rồi đưa cho Tằng thị.
Tằng thị nhận lấy, trước tiên làm ấm tay, lại nhấp một ngụm nhỏ, hàng lông mày đột nhiên nhíu lại mê man mà ngẩng đầu: "Minh Thư, con mới vừa...... gọi nương là gì?"
Phản ứng giống như Lục Thảng.
"Nương, mẹ, mẫu thân đại nhân." Minh Thư xé xuống một miếng bánh nướng áp chảo đưa cho Tằng thị.
Tằng thị ngây ngốc tiếp nhận, nhìn nàng, lại nhìn Lục Thảng: "Mẹ không nghe lầm chứ?"
"Mẹ không nghe lầm." Lục Thảng mỉm cười gật đầu, "Muội muội đang gọi người."
Tằng thị hốt hoảng đến nỗi đem vật cầm trong tay bỏ xuống, đứng dậy nhìn Minh Thư, nhất thời nhớ tới người mẹ đã mất sớm của nàng, lại nhớ đến Minh Thư khi còn nhỏ, rồi lại nghĩ đến thảm án Giản gia, càng thêm đau lòng yêu thương nàng, lấy góc áo lau nước mắt, rồi ôm nàng vào trong ngực, nghẹn ngào nói: "Đứa bé ngoan, con đừng sợ, chuyện trước kia đã quên cũng không sao, sau này còn có nương. Chỉ cần mẫu thân ở một ngày, thì sẽ bảo vệ con một ngày."
Trong lòng Minh Thư ấm áp, ôm ngược lại Tằng thị rồi vỗ lưng bà, nói: "Cảm ơn mẹ."
Một tiếng "Mẹ" này lại làm Tằng thị rơi lệ đầy mặt.
Lục Thảng trầm mặc không nói gì.
Quen biết nhau từ lúc tóc còn để chỏm, chàng và nàng ở huyện Giang Ninh huyện đã dây dưa hơn mười năm, tưởng từ đây từ biệt không gặp lại, nhưng không nghĩ đến, một năm này chàng mười chín tuổi, Minh Thư mười bảy tuổi trở thành huynh muội.
Giản Minh Thư sửa thành Lục Minh Thư.
————
Đêm dài, tuyết rơi càng ngày càng lớn, phòng ốc lâu ngày không tu sửa bị gió thổi kêu két két, cách cửa sổ cũng có thể rõ ràng nghe thấy tiếng gió gào thét ngoài phòng. Tằng thị đã ngủ say, tàn đuốc còn tản ra một chút ánh sáng, trong phòng không có người nói chuyện, rất an tĩnh, động tĩnh trong khách điếm cũng dần dần nhỏ lại.
Minh Thư ăn mặc chỉnh tề nằm ở bên người Tằng thị, mí mắt bắt đầu nặng dần. Nàng mơ mơ màng màng ngủ rồi, lại đột nhiên bừng tỉnh, từ trên giường ngồi dậy, dại ra mà nhìn về phía trước, hình như nàng đã quên mất chuyện gì đó.
Suy nghĩ nửa ngày, khi ánh mắt nàng chạm đến đồ vật ở mép giường mới nhớ lại.
Đầu giường để thuốc trị thương và kem bôi mặt của người hầu Đào gia đưa tới, nàng phải nhắc nhở Lục Thảng bôi thuốc, nhưng vì vội quá mà nàng đã quên mất.
Lục Thảng ngủ ở gian ngoài, nhưng lúc này người không ở trong phòng, cũng không biết đã ra ngoài bao lâu.
Minh Thư nhìn Tằng thị đang ngủ say, cầm thuốc trị thương, đầu ngón tay đảo qua kem bôi mặt dừng lại một chút, do dự một lát rồi nhét tất cả vào trong ngực, đi ra cửa tìm Lục Thảng.
————
Khách điếm đã an tĩnh, ngoại trừ tiêu sư canh gác bên ngoài, những người khác đều đã đi nghỉ ngơi.
Lục Thảng ôm xiêm y sạch sẽ vào nhà bếp, đun một nồi nước ấm, định lau người qua loa.
Múc nước nhóm lửa, lúc chờ nước nóng, chàng giơ tay ngửi phải ngửi trái, nhíu mày —— bộ quần áo của Cao Phú trên người chàng đúng là vừa bẩn vừa thối, khó trách Minh Thư chê bai.
Ban ngày mệt mỏi, buổi tối lại đánh nhau nửa đêm, chàng đã sớm kiệt sức, chân tay nặng nề giống như không nghe sai khiến, đi đường xa, vốn dĩ chàng cũng không phải một người quá cầu toàn, theo lý thì chỉ cần đổi quần áo là được, đâu nhất thiết phải lau người? Nhưng nghĩ đến bộ dáng ghét bỏ của Minh Thư, chàng lại không nhịn được.
Minh Thư từ nhỏ đến lớn, đều thích những người sạch sẽ.
Được rồi, tắm rửa sạch sẽ để ngày mai nàng đỡ lại chê chàng vừa thối vừa chua.
Nghĩ như thế, nước dần dần toát ra hơi nóng, chàng múc nước ra, bắt đầu cởi xiêm y.
Lúc đánh nhau với sơn tặc bị thương, nặng nhất là ở trên tay, nhưng chàng vẫn cố nhịn, bây giờ dính nước vào đột nhiên càng đau, chàng không khỏi nhíu mày kêu nhỏ, lúc này mới nhớ tới quên không mang theo thuốc trị thương.
Thôi vậy, trước tiên cứ rửa sạch miệng vết thương đã rồi tính sau.
Lục Thảng không nghĩ nhiều, cúi đầu rửa sạch vết máu và đá vụn xung quanh miệng vết thương.
Rèm vải bên ngoài nhà bếp bỗng nhiên truyền đến tiếng bước chân.
"A huynh, huynh ở bên trong sao?" Minh Thư vừa hỏi thì rèm vải đã bị nhấc lên.
Lục Thảng không kịp khoác áo, quay đầu đối mặt với ánh mắt của Minh Thư.
Khách điếm đơn sơ, nhà bếp và nhà tắm dùng chung, nàng cũng không nghĩ tới Lục Thảng lại tắm ở chỗ này, chỉ nghĩ chàng đang nấu nước, cho nên trực tiếp vén rèm đi vào.
Hai người cùng khiếp sợ.