Tác giả: Lạc Nhật Tường Vi
Dịch: Lili.
Hai tháng sau kỳ thi mùa thu, giữa đông thời tiết vô cùng lạnh lẽo, những bông tuyết trắng mịn trải khắp các phố lớn ngõ nhỏ, đá xanh, ngói đỏ, tường trắng đều tạo thành những bức tranh thủy mặc. Bánh xe ngựa nghiền trên tuyết tạo thành những vệt dài trên đường, một chiếc xe ngựa chậm rãi đi đến một hẻm nhỏ yên tĩnh.
Cửa sổ của xe ngựa treo một tấm mành bằng vải nỉ dày nặng kỹ càng, bất chợt lại bị đẩy ra một khe hở, tay một cô nương vén mành lên, tùy ý gác trên cửa sổ. Tay kia trắng nộn như ngó sen, trong trời đông tuyết lạnh lại tựa như một khối ngọc thạch, trên cổ tay mảnh khảnh là hai chiếc kiềng vàng to bằng ngón tay út, nhìn qua rất bình thường nhưng nhìn kỹ mới có thể phát hiện, hai chiếc vòng này trạm rỗng, trên mặt là hoa văn phức tạp, là một vật được chế tạo tinh xảo, không phải con nhà phú quý thì không thể có.
Mỗi vòng lại treo một chiếc lục lạc nhỏ lớn bằng móng tay, kêu leng ka leng keng theo nhịp chuyển động của xe ngựa, đổi lấy sự chú ý của những người đi đường, khi quay đầu lại chỉ nhìn thấy bóng dáng thiếu nữ mơ hồ dưới mảnh nỉ.
Giang Nam nhiều mỹ nhân, uyển chuyển ôn nhu là hình dáng mà người ta không tự chủ được miêu tả.
"Hôm nay là ngày yết bảng của kỳ thi mùa thu, nương tử không đi trước huyện nha để xem bảng sao?" Giọng nói thanh thúy vang lên.
Trong xe ngồi hai người, chủ nhân là một vị cô nương, đi theo là nha hoàn bên người của nàng, người hỏi chuyện là nha hoàn.
"Đã là ngày yết bảng thì nơi đó nhất định rất người nhiều, ta mới không đi đến đó để chen chúc đâu." Chủ nhân của đôi tay đã mở miệng, đôi tay như cọng hành non gõ nhẹ lên khung cửa. Nàng vừa mở miệng tuy giọng nói phổ thông nhưng lại có ý nhị độc đáo của phương Nam, ngân nga mà vũ mị.
"Nương tử không muốn biết lang quân Lục gia có trúng bảng hay không ạ?"
"Lấy năng lực của chàng, mặc dù không trúng Giải Nguyên, cũng nhất định là một trong ba người đứng đầu." Cô nương nói chắc chắn, không có một tia do dự.
"Nương tử tin tưởng chàng như vậy sao? Theo em biết, năm nay vài vị tham gia thi hương đều là đại tài tử có danh tiếng, đừng nói toàn phủ Giang Ninh, chỉ nói trong huyện chúng ta đã có ba vị thiếu niên thiên tài. Tuy công tử Lục gia có học thức hơn người nhất định sẽ trúng bảng nhưng nếu muốn đứng đầu...... Nương tử coi trọng chàng như vậy sao?" Nha hoàn cười cười, trêu gheo nói.
"Ta đây là tin tưởng ánh mắt của bản thân." Âm điệu của nàng khẽ cao lên, tràn đầy tự tin.
"Vậy xem ra cả lão gia và nương tử đều rất tinh mắt." Nha hoàn lại trêu ghẹo nói.
"Thôi!" Nàng lại không vui: "Đừng so ta với cha ta. Cha ta là đào ao nuôi cá, con nào to thì bắt còn ta không giống thế......" Khi nói chuyện nàng dừng một chút, tựa hồ ngồi thẳng eo: "Lục Thảng là ta nhìn trúng từ bé ngoại trừ chàng, ta sẽ không nhìn người khác."
Nàng và cha nàng bất đồng, nàng thật tình thích Lục Thảng.
"Nương tử, cô đối xử một lòng một dạ với chàng, chẳng lẽ không lo chàng...... Chàng......" Nha hoàn hạ giọng, muốn nói lại thôi, có chút muốn nói rõ ràng nhưng lại không dám.
"Lo lắng cái gì? Lo lắng chàng chướng mắt ta?" Nàng cũng không câu nệ như nha hoàn mà nói tiếp.
Lục Thảng chướng mắt nàng đã viết ở trên mặt, nàng đâu cần người khác vạch trần? Càng không cần người khác khuyên nhủ.
Nhưng thì sao chứ?
"Con người sống trên đời nên tranh đấu cho bản thân, ta cũng không làm ra việc gì mất mặt, đường đường chính chính tranh, nếu Lục Thảng thật sự không muốn chẳng lẽ ta còn cường đoạt hay sao? Mưu sự tại nhân, thành sự tại thiên, chỉ cần cố gắng là được rồi." Nàng nói rất rộng rãi, tiêu sái, không có oán khí cũng không có lo lắng.
Thời gian nói chuyện, xe ngựa chậm rãi giảm tốc độ, hẻm Trường Khang tới rồi.
Hẻm Trường Khang ở huyện Giang Ninh là nơi bá tánh nghèo khổ tụ tập, các gian phòng như những miếng đậu hủ dày đặc san sát nhau, chuồng gà vịt tùy ý quây thành, hàng rào gỗ dùng để làm rào chắn không chịu được mưa to gió lớn đã sớm lung lay, hiện giờ đều bị lớp tuyết mỏng bao trùm, không còn tồn tại ngày thường dơ loạn mà lại có chút thế ngoại đào nguyên đạm bạc dưới ngòi bút Đào công.
Nhà Lục Thảng ở cuối hẻm Trường Khang bên cạnh cây hòe già.
Hẻm Trường Khang hẹp hòi, xe ngựa không vào được, chỉ có thể ngừng ở đầu hẻm. Gió có chút lớn, hai ngọn đèn đồng treo trên đỉnh xe bị thổi lung lay, phía trên sơn chữ "Giản" bằng vàng cực kì chói mắt. Không cần nói cũng biết đây là xe ngựa của Giản gia phủ Giang Ninh, người ngồi trên xe đúng là cô nương Giản gia Giản Minh Thư.
Người trên xe ngựa đã xuống dưới, lớp tuyết mỏng trên mặt đất bị các nàng dẫm lên kêu lạo xạo kết hợp với tiếng lục lạc trên tay lại rất dễ nghe.
Lần này ra ngoài ngoại trừ xa phu, Giản Minh Thư chỉ dẫn theo nha hoàn Tiểu Tinh Đình. Trong tay hai người cầm đầy đồ, đều là những hộp đồ bổ và điểm tâm, ở trên nền tuyết đi có chút gian nan, Giản Minh Thư mới đi vài bước mà trên trán đã đầy mồ hôi.
"Nương tử chuẩn bị nhiều lễ vật như vậy cũng không mang theo một ít tiểu tư." Tiểu Tinh Đình vừa đi vừa oán giận. Lễ mang nhiều, một mình nàng ta không xách được, cũng may Giản Minh Thư không phải một chủ nhân ngang ngược, cũng giúp đỡ xách đi một chút.
"Dì Tằng và Lục Thảng đều thích yên tĩnh, người nhiều không tốt." "Dì Tằng" trong miệng Giản Minh Thư chính là mẫu thân của Lục Thảng, Tằng thị.
Trừ cái này ra còn có một nguyên nhân quan trọng. Lục Thảng vốn không thích Giản gia thích phô trường, nếu nàng mang nhiều người đến đây, khó tránh khỏi có vẻ kiêu căng ngang ngược vì vậy mỗi lần đến thăm mẹ Lục Thảng, nàng đều chỉ mang hành trang đơn giản.
"Lục Thảng là ai chứ? Còn muốn nương tử ủy khuất nhân nhượng như vậy!" Tiểu Tinh Đình vì chủ nhân nhà mình thấy không đáng giá.
"Chỉ đi có vài bước, ủy khuất cái gì?" Giản Minh Thư không kiêu căng như nàng ta nghĩ.
Trong mũi Tiểu Tinh Đình hừ hừ, bởi vì Lục gia gần ngay trước mắt, nàng ta cũng không lại nói tiếp. Lục gia còn bần hàn hơn mấy nhà vừa đi qua, bên ngoài dùng hàng rào gỗ vây quanh cái sân, nuôi mấy con gà, con vịt, có hai mảnh đất nhỏ để trồng rau, bên trong là một gian nhà chia thành ba phòng, Lục Thảng và mẹ chàng ở hai gian, còn lại một gian là vừa là nhà bếp vừa là nhà ăn cũng là nơi tiếp khách.
Viện trước mắt không có ai, tuyết đọng đã bị quét sạch sạch sẽ, Giản Minh Thư đã tới vài lần, quen thuộc nơi này, nàng tự mở cửa, mang theo Tiểu Tinh Đình đi vào bên trong, nhìn đống củi ở chân tường, trong lòng lại nghĩ lần sau nên đưa chút than lại đây cho họ để chống lạnh, lần trước vội vàng nên quên mất nhưng nghĩ lại tính tình của Lục Thảng, sợ chàng cũng không nhận nên chỉ phải lắc đầu.
"Chuyện lạ nha, tỷ tỷ Giản gia hôm nay không đi xem yết bảng trước nha môn, thế nhưng lại chạy tới nơi này?" Phía dưới cây hòe già bỗng nhiên truyền đến một tiếng cười nhạo.
Giản Minh Thư quay đầu nhìn lại, chỉ thấy đằng sau cây hòe đi ra một tiểu nương tử mảnh khảnh, bộ dáng khá thanh tú nhưng đuôi mắt nhếch cao, vừa nói vừa vòng qua hàng rào tiến vào nhà.
Giản Minh Thư nhận ra người này, Triệu Nhàn là con gái Triệu phu tử của trường tư thục Đông Minh.
"Giản lão gia đi nha môn xem bảng, định sau khi yết bảng thì bắt rể, Giản tỷ tỷ lại tới chỗ này chờ sẵn, Giản gia các người đúng là giăng thiên la địa võng, vậy thì có ai mà trốn được chứ." Triệu Nhàn cười mỉa mà tiến vào, tuy là ngữ khí trêu ghẹo nhưng trong lời nói tất cả đều là chế nhạo, trào phúng.
Triều Đại An coi trọng văn lại khinh thường thương nhân, mười năm gian khổ học tập chỉ mong một ngày đề danh bảng vàng, vì thế cũng không biết bắt đầu từ năm nào tháng nào, trên phố xuất hiện tục lệ "bảng hạ bắt tế". Các phú hộ hương thân lấy vàng bạc, ở ngày yết bảng tranh đoạt sĩ tử có tên trên bảng làm con rể, mượn cơ hội này để tạo quan hệ với người làm quan, tục xưng là "Bắt", con rể bị nhìn trúng để kết thân gọi là "Luyến tế".
Giản gia là cửa hiệu vàng bạc có chút danh tiếng ở phủ Giang Ninh, giàu có vô cùng, vàng bạc không thiếu. Giản lão gia không cam lòng cả đời làm thương nhân, chỉ tiếc vợ cả chết sớm cũng chỉ có một người con gái lớn đã trưởng thành là Giản Minh Thư nên mới nghĩ ra cách bắt rể quý.
Nhưng Giản lão gia có kế sách cao hơn một bậc so với bắt rể, nói là bắt không bằng gọi là "Nuôi". Mỗi năm phủ Giang Ninh đều có những học sinh có gia cảnh bần hàn không thể tiếp tục đi học, Giản lão gia tuyển chọn từ đó ra vài người rồi lấy tiền bạc bồi dưỡng thành tài, đợi khi trúng cử thì ở giữa chọn rể —— còn vì sao lại hành động sau khi thi hương mà không phải đợi đến Kim Bảng năm sau thì rất đơn giản, người đã vào kinh rồi thì cơ hội làm gì còn đến lượt ông, bây giờ ra tay, ít nhất ông cũng có thể bắt được con rể là cử nhân.
Hôm nay yết bảng thi hương chính là ngày ông thu lưới.
Mà Lục Thảng...... Vừa vặn là một con cá trong ao cá của ông.
Giản Minh Thư lắc nhẹ cái lục lạc trên vòng tay, cười nói: "Tôi còn nghĩ là ai thì ra là muội muội Triệu gia. Tôi nhớ rõ lệnh tôn cũng là một thí sinh của kì thi lần này, hôm nay là ngày yết bảng, sao muội muội không đi xem bảng mà cũng chạy đến nơi đây?"
Phụ thân Triệu Nhàn đã hơn bốn mươi, mới chỉ thi qua đồng sinh là một tú tài, trong nhà nghèo xơ nghèo xác nhưng lại chưa từ bỏ muốn đề danh kim bảng, đáng tiếc thi hương hết lần này đến lần khác vẫn như cũ không có kết quả.
"Cha ta học tập gian khổ không phải vì mua danh chuộc tiếng nên cứ thoải mái nhẹ nhàng đợi kết quả thôi." Triệu Nhàn vừa nói chuyện vừa đi vào tiểu viện, liếc mắt nhìn Giản Minh Thư đang xách lễ trên tay, bưng miệng cười: "Lại tới tặng đồ cho Tằng đại nương sao? Không làm gì được Lục ca ca nên lại đánh chủ ý lên Tằng đại nương? Cứ dây dưa như vậy có ý nghĩa gì chứ?"
Tuy Triệu Nhàn và Giản Minh Thư kém nhau về giàu nghèo nhưng nàng ta tự cao vì mình là con gái tú tài, khinh thường người có xuất thân là thương nhân như Giản Minh Thư.
Giản Minh Thư cũng chỉ cười: "Cho nên Triệu muội muội tới đây là bình thường còn tôi tới nơi này là lì lợm la liếm? Tôi còn cho rằng tôi và cô có suy nghĩ giống nhau chứ? À không, cô ngay cả lễ cũng không có là định tay không bắt sói sao?"
Đều đến vì Lục Thảng, có ai cao quý hơn ai chứ?
Tâm tư bị vạch trần, da mặt Triệu Nhàn đỏ lên, đang muốn cãi lại, khóe mắt lại nhìn thấy một bóng dáng đang đến gần cây hòe, chợt sửa ý định, bước vài bước đến chỗ Giản Minh Thư, muốn cướp lễ vật trong tay nàng. Tiểu Tinh Đình đang đứng bên cạnh, nhìn thấy đối phương định động tay, nàng sốt ruột bảo vệ chủ nhân nên bước một bước ngăn ở giữa hai người.
Chỉ nghe "Lạch cạch" vài tiếng, lễ vật trong tay Tiểu Tinh Đình rơi xuống đầy đất, Triệu Nhàn lại giống như bị người xô đẩy bước chân loạng choạng ngã xuống chỗ hàng rào.
Bóng người cao dài chậm rãi đi tới, mới vào cửa, đã thấy một cô gái tinh tế nhu nhược đang chuẩn bị ngã xuống, lựa chọn đúng thời cơ ngã vào trong lòng chàng.
Duỗi tay là có thể ôm vào lòng ôn hương nhuyễn ngọc, người nọ lại đột ngột xê dịch bước chân sang bên cạnh làm Triệu Nhàn ngã vào tịch mịch, ngã giả biến thành ngã thật, nàng ta loạng choạng ngã vào hàng rào.
"Răng rắc" hai tiếng, hàng rào xiêu vẹo bị nàng ta ngã làm gãy, Triệu Nhàn cùng hàng rào cùng nhau ngã trên mặt đất, đau đến hai mắt xẹt đầy sao trời.
Ánh mắt Giản Minh Thư gặp ánh mắt chàng giữa không trung, còn chưa nghĩ ra cảm xúc của chàng đã nghe thấy giọng nói.
"Các cô ở nhà tôi làm gì?" —— Lục Thảng đã trở lại.
Triệu Nhàn còn chưa hết hi vọng, ngẩng đầu khóc như hoa lê dính hạt mưa nói: "Lục ca ca, muội đến xem Tằng đại nương, vừa vặn gặp gỡ Giản tỷ tỷ, thấy trong tay chủ tớ hai người xách nhiều đồ nên mới muốn giúp đỡ nhưng nàng ấy lại sai nha hoàn đẩy muội ngã."
"Nương tử, tôi còn chưa chạm vào một ngón tay của cô ta!" Tiểu Tinh Đình tức điên lên, nhìn Giản Minh Thư vội vàng giải thích.
Giản Minh Thư gật gật đầu cũng không vội giải thích chỉ nhìn Lục Thảng.
Lục Thảng đụng phải ánh mắt của nàng lần thứ hai.
Vào mùa đông, ánh mặt trời cũng mang không khí lạnh lẽo, chiếu lên phòng cũ ở con hẻm nhỏ cũng mang vài phần hiu quạnh, chỉ có Giản Minh Thư đứng ở nơi đó, cả người vàng nhạt, trước ngực đeo một chuỗi ngọc giá hoàng kim, khuôn mặt trứng ngỗng hồng hào, minh diễm, tiếu lệ, phảng phất có thể chiếu sáng hoàn cảnh u ám chung quanh. So sánh với nàng thì Triệu Nhàn còn đang ngã trên mặt đất có vẻ nhỏ yếu, đáng thương dễ làm người khác đau lòng.
Đáng tiếc, Lục Thảng không hiểu thương hương tiếc ngọc, vô tâm xử án cho nàng ta, cũng không tính toán đỡ nàng ta dậy, chỉ nói: "Cha cô trúng bảng nhưng bởi vì hưng phấn quá mức nên bị ngất ở trước bảng, hiện giờ đã bị người khiêng về nhà rồi."
Một câu khiến cho Triệu Nhàn nhảy dựng lên, vui mừng đầy mặt không thể ức chế được nụ cười, cũng không rảnh tranh giành tình cảm với Giản Minh Thư, trong miệng nói lo lắng phụ thân, người đã vội vàng đi ra ngoài.
"Từ từ!" Lục Thảng lại gọi lại nàng ta: "Đâm hỏng hàng rào, nhớ rõ nói với cha cô ngày mai tìm người tới sửa lại!"
Sắc mặt Triệu Nhàn không tốt, oán hận liếc mắt nhìn Giản Minh Thư một cái, chạy đi như bay.
Giản Minh Thư cười "Phụt" ra tiếng —— trên mặt nữ sắc, Lục Thảng chưa từng làm nàng thất vọng.
Lục Thảng nghe được tiếng cười mới nhìn lại đây, ánh mắt lạnh lẽo có chứa hai phần cảm xúc, mày nhíu lại: "Tay không bắt sói? Ai là sói?"
"......" Giản Minh Thư không cười nổi.
Chàng nghe được rồi sao?
Lục Thảng nhìn chằm chằm nàng —— hai cha con Giản gia này một người coi chàng là cá, một người coi chàng là sói, tranh nhau nhục mạ chàng, thực sự đáng giận.