Vượng Phúc ở lại Nhạc Lộng bang, hỗ trợ việc tài vụ trong bang. Vừa nhanh vừa thông minh, mọi người trong bang hội đều yêu thích Vượng Phúc. Nhiều bang chúng mỗi ngày đều tới xưng huynh gọi đệ làm bang chủ ăn không ít dấm chua. Rốt cuộc không thể nhịn nữa lập tức tuyên bố trước mặt mọi người, Vượng Phúc là người thuộc về hắn, mắt nhìn tay không được động. Các bang chúng bừng tỉnh đại ngộ, đều chúc mừng cho bang chủ.
Bang chủ nhìn huynh đệ của mình, nhất thời cảm thấy vui mừng. Bây giờ mới thấy lúc trước mình lo lắng quả là dư thừa, mặc kệ xảy ra chuyện gì mọi người đều xem hắn là huynh đệ.
Tối hôm đó, Vượng Phúc tâm huyết dân trào, đột nhiên hỏi, “Bang chủ, trong lòng ngươi ta xếp thứ mấy?”
Bang chủ nói, “Trước kia bang hội xếp thứ nhất nhưng bây giờ không thể nghi ngờ tất nhiên là ngươi, sau đó mới tới bang hội, thứ ba là võ học.”
Vượng Phúc thụ sủng nhược kinh, kinh hỉ nói, “Ta xếp thứ nhất! Vậy ta cũng nên suy nghĩ xem có nên cho ngươi lên một bậc không.”
“Cái này còn phải suy nghĩ sao!” Bang chủ phát điên, “Ta đương nhiên quan trọng hơn gà quay!”
Vượng Phúc lộ ra bộ mặt nan giải, bang chủ nhào tới, nghiến răng nghiến lợi nói, “Nói! Ta quan trọng hay gà quay quan trọng!”
“Gà quay!” Vượng Phúc thà chết cũng không chịu khuất phục.
“Ngon lắm, đại hình hầu hạ!” Bang chủ vươn móng vuốt, bắt đầu chơi trò cù lét.
Vượng Phúc lắc lắc người xin khoan dung, “Ha ha ha… ta… ta đầu hàng…”
Bang chủ dừng lại, nhéo nhéo mặt hắn, “Nói! Bên nào quan trọng hơn!”
Vượng Phúc ủy khuất than thở, “Ngươi xấu lắm, cái này không tính.”
Người dưới thân đỏ mắt lên đáng thương nhìn bang chủ làm hắn ngứa ngứa trong lòng, lập tức cúi xuống hôn một hơi, “Ta đau lòng, ta thích ngươi như vậy thế mà cũng không bằng một con gà.”
Bộ dáng ai oán chọc Vượng Phúc ha hả cười không ngừng, “Được rồi, ta cho ngươi xếp thứ hai.”
“Còn cái bánh nướng kia!” Bang chủ muốn một tấc tiến một thước.
Vượng Phúc vỗ vỗ đầu hắn cười nói, “Để xem biểu hiện của ngươi.”
Bang chủ lộ ra ánh mắt tà khí, “Đến đây, ta sẽ hảo hảo biểu hiện cho ngươi thấy.” Dứt lời liền cúi đầu hôn, càng hôn càng sâu, trên người bắt đầu nóng lên, nói, “Vượng Phúc, ta…”
Ột ột, thanh âm ác mộng lại tới, nó cứ nhắm ngay thời cơ quan trọng lại tới, bang chủ bắt đầu nổi gân xanh. Cố gắng nhẫn nhịn mỉm cười nói, “Đến, chúng ta tiếp tục.”
“Nhưng mà bang chủ, ta đói bụng.” Vượng Phúc chớp đôi mắt to vô tội.
“Hồi nãy ăn quá trời mà giờ đói bụng là sao?” Bang chủ bất đắc dĩ nói.
Vượng Phúc bĩu môi, “Đúng là không quan tâm ta gì hết. Ngươi phải nói — kỳ thật ta cũng đói.”
…
“Bang chủ, ta đói bụng.” Vượng Phúc lặp lại.
“Hảo, ta cũng đang đói. Mà trước mắt lại có một món rất ngon.”
Bang chủ há mồm cắn lên cổ Vượng Phúc, nghiêm chỉnh ăn hết không chừa lại một mẩu.
Ngày hôm sau, Vượng Phúc đau nhức thức dậy, lên án bang chủ quá ác độc. Bang chủ hảo hảo khuyên răn sau đó dâng lên một con gà quay, hai cái bánh nướng, ba miếng bánh hoa quế, buổi tối mới có thể tiếp tục triền miên.
Bởi vì trong lòng không chịu cái thứ hạng kia, bang chủ liền thừa dịp lúc Vượng Phúc ngủ, trộm thôi miên hắn. Ghé vào lỗ tai giáo huấn, “Bang chủ tốt hơn bánh nướng… bang chủ tốt hơn bánh nướng….”
Giáo huấn mấy ngày, bang chủ phát hiện người kia không tuân lệnh cho nên giận dữ từ bỏ.
Một ngày kia, Đường chủ thần thần bí bí nói với bang chủ, “Bang chủ, Vượng Phúc gần đây hắn hay nôn khan, có phải…”
Bang chủ đánh một quyển, “Ngu ngốc! Vượng Phúc là nam!”
Đường chủ bụm mặt ủy khuất, “Ý ta là hắn có phải có vấn đề gì không.”
Bang chủ một cước đá văng, “Để ta đi hỏi.”
Buổi tối, bang chủ ôm lấy Vượng Phúc hỏi, “Vượng Phúc, nghe nói mấy ngày nay ngươi hay nôn khan, có phải bị…”
Vượng Phúc vươn tay đẩy hắn ra, “Bang chủ ngu ngốc! Ta là nam!”
Bang chủ giờ phút này mới hiểu được nỗi ủy khuất của Đường bang chủ, bụm mặt nói, “Đừng hiểu lầm, ý ta là dạ dày của ngươi có vấn đề gì không.”
Vượng Phúc ngẫm lại, sau đó nói, “Đại khái gần đây ta hay ăn khuya còn ăn hơi nhiều nên buổi sáng tiêu hóa không được, rồi bị nôn khan.”
“Ăn khuya?” Bang chủ kỳ quái hỏi, “Tối nào chúng ta cũng ngủ với nhau, sao ta không biết?”
Vượng Phúc cười hắc hắc, “Đương nhiên là thừa lúc ngươi ngủ mới đi ăn, bình thường ngươi chả cho ta ăn.”
Bang chủ gian manh mỉm cười, có vẻ đặc biệt tà ác, “Xem ra ta vẫn tăng thêm cường độ, để ngươi không có khí lực nửa đêm đi kiếm đồ ăn khuya!”
Ánh trăng liêu nhân, trong phòng triền miên.
Vượng Phúc rốt cuộc không chịu nổi cầu xin tha thứ, “Ân… Từ bỏ… ta không ăn khuya nữa…”
Bang chủ dừng động tác lại, nói câu nhàm tai, “Vậy nói thứ hạng trong lòng ngươi đi.”
“Đầu tiên là bánh nướng, thứ hai gà… không phải, thứ hai là ngươi, thứ ba mới là gà quay.” Vượng Phúc nói.
“Ta còn chưa bằng bánh nướng sao?” Bang chủ đẩy một cái, làm Vượng Phúc phải xin khoan dung.
“A… Ngươi đừng động…”
Bang chủ vừa động vừa ghé sát xuống lỗ tai hắn nói, “Ta đang biểu hiện ta tốt hơn bánh nướng.”
Động tác quá mức kịch liệt, Vượng Phúc phải van xin, “Ân… Đầu tiên là ngươi… đầu tiên là ngươi…”
Bang chủ nắm chặt tay, ăn mừng rốt cuộc mình đã thắng lợi. Nhưng sao cảm thấy thắng không thuyết phục? Cúi xuống nhìn thấy bộ dáng câu dẫn của người kia, lý trí ‘véo’ một tiếng lại bay đi.
Sau khi làm xong Vượng Phúc oán giận la mắng, “Ta bảo ngươi đứng thứ nhất rồi sao ngươi còn làm!!”
Bang chủ hôn nhẹ lên môi hắn, ôn nhu trấn an, “Ai bảo ta thích ngươi làm gì, Vượng Phúc của ta.”
Vượng Phúc đỏ mặt ôm lấy hắn, nhỏ giọng nói thầm, “Ta cũng thích ngươi.”
Không khí kiều diễm, bang chủ cùng Vượng Phúc hảo hảo tâm sự, đột nhiên tiếng ‘ột ột’ lại kêu lên, thiếu chút nữa bức chết bang chủ.
Vượng Phúc vô tội vươn đôi mắt to đặc biệt đơn thuần nhìn bang chủ, “Bang chủ, ta đói bụng.”
“Hảo, để ta đi lấy. Nhưng không được ăn nhiều nha, không thôi lại không tiêu hóa được.” Bang chủ khuất phục, ai bảo hắn yêu một tên ham ăn làm gì. Tuy rằng sợ hắn ăn tới phá hư thân thể, nhưng vẫn không nhẫn tâm nhìn hắn bị đói, chỉ có thể hảo hảo khống chế, hảo hảo dưỡng hắn cả đời.
Hết chương 6
Tác giả: Lần này cải biên từ phiên ngoại thành đoản văn, cho nên viết ngắn hơn mấy cái khác.
Bang chủ, ngươi phải hảo hảo nuôi nấng Vượng Phúc nha.
Hy vọng mọi người đọc vui vẻ.