Bán Yêu Và Bán Sơn

Chương 82: Lời nói dối




Ngày ngày trôi qua, ý chí mà Liễu Thất lưu lại trong Tú Cầu Nhỏ sắp tiêu tan. Vì đẩy nhanh tiến độ truyền thừa lần này, cũng vì chí nguyện của Ngô tiên sinh, Sầm Thâm không thể không dành nhiều thời gian hơn để hơn lại bên trong hồi ức, khiến Hoàn Nhạc “vò võ mong chờ.”

Vào lúc này đây, Hoàn Nhạc thân mang tám trăm loại kỹ xảo ghẹo người cũng không có chỗ dùng.

Chàng chống cằm ngồi dưới hiên, nhìn cả căn nhà yên tĩnh, nắng rọi qua tán cây xuân đổ từng chùm hoa loang lổ, thanh thản mà tẻ nhạt nheo mắt lại.

Trời thu êm đềm tới, hẻm Tây Tử trở về với vẻ sóng yên biển lặng, dường như tất cả đau khổ giãy dụa đều chưa từng xuất hiện.

Hoàn Nhạc hay nhớ người nhà và đại ca, chàng đau đáu nhớ thương quê nhà, chỉ là chưa bao giờ nói ra. Bởi vì đời chính là chuỗi lựa chọn nối tiếp nhau, rất nhiều trường hợp cả hai lựa chọn không có cái nào đúng cái nào sai, là chọn hay bỏ mà thôi.

Mà thiếu niên thì luôn tham lam, cho dù là tình thân hay tình yêu chàng đều muốn cho nên vẫn hơi ưu phiền.

A Quý thì vẫn hết ăn lại nằm như cũ, yêu sinh chẳng có mục tiêu gì để phấn đấu.

Bỗng một tiếng “tinh tinh” vang lên, Hoàn Nhạc nhận được tin nhắn. Cầm lên xem thì thấy là Kiều Phong Miên gửi, trong ảnh là tay nải màu lam quen thuộc.

Thím nhỏ: [Hình ảnh] Của con?

Hoàn Nhạc tức khắc trợn trừng hai mắt, gõ chữ như tên lửa: Thím lấy từ đâu?

Thím nhỏ: Ờ, vậy ra là của con thật.

Tôi có viên Kẹo Dẻo: Thím chưa trả lời con đó, cái bọc này từ đâu ra?

Thím nhỏ: Muốn biết hả?

Tôi có viên Kẹo Dẻo: Chính xác!

Thím nhỏ: Năn nỉ tôi đi.

Tôi có viên Kẹo Dẻo: Năn nỉ thím đó [Quỳ rạp trên sàn.jpg]

Thím nhỏ: ….

Thím nhỏ: Sao con lấy bản thể ra làm meme vậy hả?

Trước đây Kiều Phong Miên từng gặp một con yêu quái làm gói meme từ ảnh chụp bản thể của mình, đó là tạng hồ có gương mặt vuông trời sinh đầy vẻ trào phúng. Anh không hiểu đây rốt cuộc là kiểu suy nghĩ gì nữa.

Tôi có viên Kẹo Dẻo: Đây không phải bản thể của con, con là chó sói, con này là Husky.

Thím nhỏ: Sao cũng được.

Thím nhỏ: Chỉ muốn báo với con, yêu quái xách cái túi này tới từ Tây An, bây giờ đang làm khách ở thư trai.

Đọc xong câu này, Hoàn Nhạc suy nghĩ chốc lát, thoáng nhíu mày. Kiều Phong Miên nói với chàng về cái bọc này thì chắc chắn đã xem đồ bên trong mới dám khẳng định đây là của chàng.

Kẻ trộm cái bọc này hồi trước là hai con ảnh yêu nho nhỏ, mà ảnh yêu gần như là lớp thấp nhất trong yêu giới, sao có thể trở thành khách quý của thư trai? Hơn nữa đã lặn lội đường xa từ Tây An tới Bắc Kinh, còn cố tình xách theo cái bọc này?

Có vấn đề nhen.

Tôi có viên Kẹo Dẻo: Yêu quái đó là ai? Hắn đến Bắc Kinh có liên quan gì tới con không?

Thím nhỏ: Bọn họ tìm một con rùa, con muốn chuộc lại tài sản thì đem con rùa tới đây.

Con rùa???



Hoàn Nhạc quay phắt qua nhìn A Quý, A Quý còn đang ngủ gà ngủ gật, thổi bong bóng nước mũi dưới nắng ấm. “Bụp” một tiếng, bị đánh thức, A Quý tỉnh dậy, mắt đậu xanh tràn ngập vẻ lơ ngơ.

“Chậc.” Hoàn Nhạc hơi ghét bỏ ông.

Hay là cứ xách ông ta đi đổi vậy?

“Đạ mấu cái ánh mắt đó của ngươi là sao hả thiếu hiệp? Ngươi đang có mưu đồ xấu xa gì?” A Quý hét lên, trong tích tắc đã tỉnh táo hoàn toàn.

“Liên quan gì tới ta? Ngươi nói của ngươi trước đi kìa.” Hoàn Nhạc nhích tới ngồi bên cạnh ông, tay phải nắm thành micro đưa tới bên miệng A Quý, hắng giọng, “Tiên sinh A Quý, xin mời kể lại chuyện xưa của ngài.”

“Đây là chuyên mục tư vấn tình cảm gì hả?”

“Không, đây là chương trình ‘Thế giới động vật’.”

“Cút xéo.”

Hoàn Nhạc lập tức kể cho A Quý nghe chuyện tay nải màu lam, nhìn A Quý dần trầm mặc, chàng nhíu mày hỏi: “Có vẻ ngươi đoán được người tới là ai đúng không?”

A Quý im lặng.

Hoàn Nhạc tiếp tục phân tích: “Ta thấy ngươi vốn không nói thật, ngươi nói xưa nay luôn sống trong núi Tây Bắc, vậy có dây mơ rễ má gì được với yêu quái Trường An đây?”

Nói dối tinh A Quý nói mười câu đã có chín câu là giả. Mặc dù Hoàn Nhạc không nghi ngờ sự quan tâm ông dành cho Sầm Thâm nhưng không có nghĩa là chàng mù quáng tin mấy lời trên trời dưới đất của ông.

Thậm chí chàng từng hoài nghi A Quý là Liễu Thất biến thành, nhưng suy nghĩ này chỉ tồn tại vỏn vẹn ba giây đã bị Hoàn Nhạc xóa sổ. Không vì lý do gì khác cả, là vấn đề về tiết tháo. Dù gì Liễu Thất cũng là người có tiếng tăm như thế, sao mà biến thành lão rùa không biết xấu hổ thế này cơ chứ?

A Quý hỏi ngược lại: “Vậy ngươi thấy sự thật là thế nào?”

Hoàn Nhạc nghiêm nghị: “Ta có lý do để hoài nghi ngay từ đầu ngươi đã nói láo. Ngươi xuất hiện trong núi Tây Bắc là vì Liễu Thất dẫn ngươi theo, các ngươi không phải ngẫu nhiên gặp gỡ mà là Liễu Thất đưa ngươi từ Đại Đường tới thời hiện đại. Ngươi và ta giống nhau, đều là khách từ Đại Đường.”

Nghe vậy, A Quý nhìn chàng đầy ngạc nhiên. Ông biết Hoàn Nhạc rất thông minh, nhưng không ngờ chàng có thể dễ dàng đoán được chân tướng mình che giấu ở nơi sâu nhất.

Hoàn Nhạc nói tiếp: “Ta từng đoán ngươi tìm người sửa Tú Cầu Nhỏ, giúp Liễu Thất hoàn thành việc truyền thừa này là vì muốn trở lại quá khứ, cứu vãn sai lầm nào đó. Ngươi đã không phủ nhận. Nhưng bây giờ nhìn lại, hình như không phải là cứu vãn sai lầm, nói ngươi đang trốn tránh thì đúng hơn.”

Trở về và trốn tránh là hai lựa chọn tương phản. Hiện thời nghĩ lại, A Quý chưa từng tỏ ra rất sốt sắng với việc sửa chữa Tú Cầu Nhỏ, giống như thành hay bại đều không khác nhau là mấy.

Mà Hoàn Nhạc nghĩ kỹ hơn nữa, nếu A Quý là người cùng thời đại với chàng, vậy ông ta là ai nhỉ? Hình như xưa nay chàng chưa từng nghe nói trong thành Trường An có lão rùa thần.

“Khỏi nghĩ, ngươi không biết ta đâu.” A Quý ung dung thong thả tặng một cái liếc xéo, “Kêu ông ngươi tới còn tạm được.”

“Quaooo, ngươi thừa nhận rồi?” Hoàn Nhạc trưng ra vẻ không thể tin nổi thật khoa trương.

A Quý tức chết. Ông của Hoàn Nhạc rành rành là một người vô cùng chính trực, thiện lương, thành thật, sao sinh ra được thằng cháu diễn sâu như vậy?

“Người tới tìm ra chắc là Cá Rồng.” A Quý hít sâu.

“Cá Rồng?” Hoàn Nhạc liên tưởng một hồi, “Là Si Vẫn à?”

“Cái con khỉ! Si Vẫn là con của rồng, còn hắn chỉ là kẻ vọng tưởng vượt vũ môn, trộm nuốt long châu, kết quả là biến thành con cá chép đầu rồng khổng lồ.” A Quý mỉa mai vẫn sắc bén như cũ: “Giới yêu Trường An có rất nhiều chuyện lạ, dân gian cũng có rất nhiều thần thoại xưa. Không tin thì ngươi đi hỏi thăm xem tháp chuông trấn yêu quái gì, phân nửa sẽ trả lời cho ngươi là con cá lớn, nửa kia sẽ đáp là con rùa.”

Nghe vậy, Hoàn Nhạc khịa ngay: “Hai người còn là anh em hoạn nạn có nhau nhỉ.”

Nghĩ tới đây, chàng liền nhớ lại đêm tay nải bị trộm, trên sân khấu chợ yêu phố Vĩnh Hưng đang biểu diễn “Tây Du Ký” hồi thứ chín – Viên quản thành diệu toán vô tư khúc, lão Long Vương chuyết kế phạm thiên điều. Trong đó, yêu quái đóng vai Long Vương có đầu rồng thần, chắc chắn đó là Cá Rồng rồi.

Có lẽ vào lúc ấy, đối phương đã chú ý tới bọn họ.



Cũng có lẽ chính hắn đã sai ảnh yêu đi thó tay nải của mình?

“Các ngươi có ân oán gì? Người lừa của hay lừa tình người ta?” Hoàn Nhạc hỏi.

“Ngươi không thể nghĩ ta tốt chút hả?” A Quý tức ná thở, trong giọng nói lại khó giấu một thoáng chột dạ.

Hoàn Nhạc lắc đầu: “Không thể. Ta còn thấy hay là đem ngươi đi chuộc lại bọc đồ của mình, trong đó còn nhiều vàng lắm đấy. Lấy về rồi ta sẽ biến thành người giàu có.”

Trong lúc hai người đang thương lượng, Sầm Thâm đã chìm trong cảnh nước sôi lửa bỏng.

Cách giáo dục của Liễu Thất nói dễ nghe thì là nghiêm khắc, nói khó nghe thì là “Sao anh đần độn vậy hả, cái vấn đề vậy mà cũng không hiểu, làm thế nào anh còn sống trên cõi đời này nhỉ, đúng ra ta không nên cứu anh”.

Sầm Thâm cảm thấy, trong mắt Liễu Thất, ngoại trừ vài người hiếm gặp như Phó tiên sinh, tất cả mọi người đều thiểu năng trí tuệ, hơi hơi tài giỏi một chút thì cũng chỉ là thiểu năng trí tuệ hạng cao cấp hơn mà thôi.

Cho đến hôm nay, cuối cùng hắn cũng hiểu vì sao người của hiệp hội thợ thủ công ghét Liễu Thất như vậy.

Nhận truyền thừa từ Liễu Thất, trở thành đệ tử của Liễu Thất không khác gì linh hồn bị quất mạnh. Sầm Thâm tin rằng, đợi tới khoảnh khắc hoàn tất việc truyền thừa, chắc chắn Liễu Thất sẽ nói câu quen thuộc kia —– Đừng có nói với ai ta là thầy anh.

Đương nhiên, Sầm Thâm cũng không ngại. Hắn tự biết lượng sức mình, thiên phú của hắn có thể tốt hơn người thường rất nhiều nhưng tuyệt đối không thể đạt tới trình độ như Liễu Thất.

Chuyện hắn có thể làm chính là tiếp tục truyền lửa, giống như Ngô Sùng An vậy.

“Cộc.” Liễu Thất gõ tay lên bàn, thật không hiểu nổi cái anh thợ thủ công này sao còn thất thần cho được.

“Xin lỗi.” Sầm Thâm lập tức hoàn hồn, tiếp tục họa trận pháp. Đây là bài tập Liễu Thất giao cho hắn, trận pháp đồ hoàn toàn mới, gần như kết hợp tất cả tri thức có liên quan tới trận pháp học, không hề dễ vẽ chút nào.

Liễu Thất chắp tay đứng bên cạnh xem cả buổi, cuối cùng chỉ phun ra một chữ: “Xấu.”

Sầm Thâm bất lực, hắn có thể vẽ xong đã là tốt lắm rồi, sức lực đâu mà để ý đẹp hay không.

Thái dương ngả về Tây, một ngày học tập (tra tấn) rốt cuộc kết thúc, Sầm Thâm cung kính chào tạm biệt Liễu Thất. Trong nghề thợ thủ công của bọn hắn, vẫn cứ noi theo truyền thống một đời một thầy một trò, cho dù Liễu Thất không nhận mình là thầy của Sầm Thâm, nhưng Sầm Thâm không thể không kính y.

Trước giờ Liễu Thất đều không đáp, luôn quay người rời đi trước Sầm Thâm. Nhưng hôm nay, lần đầu tiên y dừng bước và nói: “Kế tiếp chính là lần sau cùng.”

Có gặp gỡ ắt có chia xa. Song, khi biệt ly tìm đến, Sầm Thâm bất chợt không nỡ.

Có lẽ đối với Liễu Thất, Sầm Thâm chỉ là người hữu duyên được chọn ngẫu nhiên, gặp nhau chẳng quá mấy ngày, không thể nói là có tình cảm gì được. Nhưng Sầm Thâm hồi tưởng toàn bộ quá trình làm khán giả trong chuyến lữ hành thời không của y, mấy chục năm chớp mắt đi qua, vậy mà vô tình quen biết y cũng rất lâu rồi.

Sầm Thâm gật đầu, đáp: “Chuyến sau tôi sẽ đến sớm hơn.”

Dứt lời, hai người chào nhau, song Liễu Thất bỗng dưng bảo: “Về số lần sử dụng của Tú Cầu Nhỏ, anh hẳn biết rõ. Ta vô ý dùng nó tạo ra một vị thần, sau này anh làm được đến đâu, đi hướng nào, anh cứ tự mình chọn.”

Nghe vậy, Sầm Thâm thoáng run rồi nở nụ cười khổ: “Phó tiên sinh đã nói cho tôi biết vấn đề của Tú Cầu Nhỏ rồi.”

Đáp án được viết trên tờ giấy nhỏ, kẹp trong thư hồi âm từ Phó Tây Đường.

Tú Cầu Nhỏ không có hạn chế khi sử dụng, ai cũng có thể khởi động nó bằng pháp lực, nhưng hạt của nó là duy nhất. Theo Phó tiên sinh suy đoán, hạt nhân này chỉ còn dùng được một lần nữa.

Lần sau, năng lượng sẽ cạn kiệt, hạt cũng mất tác dụng.

Mà thiên thạch tại núi Bất Chu, chắc mấy vạn năm mới có được một khối như vậy. Có lẽ cũng vì nguyên do nó là đồ vật ngoài hành tinh nên mới phá vỡ được ràng buộc từ đạo trời, giúp giúp Tú Cầu Nhỏ bước vào ngưỡng thần.

Song, Sầm Thâm cũng không định bỏ cuộc. Nếu là hắn trước kia, có lẽ đã tự tiện viết xong kết cục bi thương cho chuyện này, nhưng bây giờ không giống.

Từ tận đáy lòng hắn khát vọng cái kết có hậu.