Bán Yêu Và Bán Sơn

Chương 80: Quậy




Mặt dày dẫn tới hậu quả vô cùng thảm thiết.

Sầm Thâm lấy pháp khí dây tơ hồng đã lâu chưa dùng ra trói cặp tay lộn xộn kia, còn không cho chàng tự tháo, bằng không buổi tối chàng phải ngủ dưới đất.

Hoàn Nhạc duỗi thẳng hai chân ngồi trên sàn, ngoảnh mặt đi, bắt đầu hờn dỗi.

Chàng rất tức giận bởi vì A Sầm khó tính với mình, quả tình như gió thu cuốn lá vàng rụng rơi ráo trọi. Tất cả dịu dàng trước đó đều là ảo giác, chắc chắn là lỗi giác của chàng rồi.

Nhưng Sầm Thâm đã lãnh khốc như vậy làm sao mà dễ dàng thỏa hiệp chứ, nếu bây giờ không cố gắng trị chàng, nói không chừng mấy hôm nữa chàng lại nảy ra thêm gian kế mới.

Mà Sầm Thâm đã đánh giá quá thấp Hoàn Nhạc, ý đồ gian trá chàng giấu trong bụng nhiều như sao trên trời. Ở rừng rậm sắt thép bây giờ không thấy được sao đầy trời nhưng là do bị sương khói che khuất nha.

Sao luôn ở đó, chỉ là anh không phát hiện thôi.

Cõi đời này có một thứ gọi là lò xo, anh càng đè nén nó, nó càng đàn hồi dữ dội hơn.

Vì vậy hai ngày sau, khi Sầm Thâm trở về sau một lần ra ngoài hiếm hoi, mặt mày đanh lại giống như bị trêu ghẹo hơn là đi mua đồ, vừa nãy cần đi tiệm tạp hóa, hắn thấy mình cũng nên làm quen với hàng xóm, đổi sang cách sống tích cực lạc quan hơn, do đó không kêu Hoàn Nhạc theo cùng.

Nhưng hắn chỉ đi mười phút đã nghe được chuyện không biết phải nói sao.

“A Sầm, anh sao dạ? Ai ăn hiếp anh hả?” Hoàn Nhạc đón hắn, nhiệt tình thân mật vô cùng.

Sầm Thâm lạnh lùng liếc mắt nhìn chàng, nhét túi đồ nilon vào tay chàng, hỏi: “Em ở ngoài đường nói anh cái gì?”

Hoàn Nhạc lập tức tỏ vẻ ấm ức lẫn oan uổng ngay: “Em có nói gì đâu! Làm gì có chuyện em nói xấu anh được chứ!”

Sầm Thâm: “Vậy hả, vậy Kẹo Dẻo là cái gì?”

“Ấy.” Hoàn Nhạc khựng lại, sượng rồi.

Kẹo Dẻo là gì? Đương nhiên Kẹo Dẻo là em của Viên Kẹo Nhỏ rồi!

Chuyện là vầy, Hoàn Nhạc là cậu trai chẳng ngồi yên được, cho nên sau khi xác định Sầm Thâm đã qua giai đoạn nguy hiểm, đương nhiên chàng lại đi chơi như hồi trước.

Hôm nọ chàng đi ngang nhà bà Vương, không có gì bất ngờ khi gặp cảnh bà Vương và hội chị em đang tán dóc, vì vậy Hoàn Nhạc người gặp người thích lại bị kéo vào trò chuyện cả buổi.

Nói được một lát, mọi người chuyển đề tài sang Sầm Thâm.

Đối với bà con láng giềng trong xóm, người đang sống trong ngôi nhà nhỏ đó là em trai của Sầm Thâm. Thiếu niên mười lăm mười sáu tuổi xinh đẹp là đối tượng cũng rất được người lớn yêu mến, mọi người hỏi Hoàn Nhạc đủ thứ chuyện, vì vậy Hoàn Nhạc bất tri bất giác nói bậy rồi.

Thí dụ như chàng bảo với các cô bác, em trai Sầm Thâm tên Sầm Thiển.

Rồi lại vì mọi người từng đặt biệt danh cho Sầm Thâm là Viên Kẹo Nhỏ nên Hoàn Nhạc nhanh mồm nhanh miệng nói ẩu, đặt bừa cho hắn cái tên Kẹo Dẻo luôn.

Em trai Sầm Thâm tên Sầm Thâm, em trai Viên Kẹo Nhỏ tên Kẹo Dẻo, hợp lý hợp tình.

Hoàn Nhạc cảm thấy tên như vậy dễ thương cực kỳ, trong lòng chàng, cho dù Hoàn Nhạc nghiêm mặt hay không, anh của chàng vẫn là Kẹo Dẻo ngọt ngào.

Nhưng chàng không ngờ lại bị Sầm Thâm phát hiện nhanh đến thế.

“A Sầm ời.” Hoàn Nhạc lập tức ôm eo Sầm Thâm, siết người ta vào lòng rồi nhõng nhẽo, “Kẹo Dẻo nghe không hay hả? Kẹo Dẻo dễ thương mà, nghe thích hơn tên kiểu như A Quý nhiều!”



A Quý nghe vậy bèn dò khỏi cây cột ở hành lang hét lên, “Này này này, mắc mớ gì tới ta?!”

Sầm Thâm ngửa đầu nhìn chàng: “Em thấy tôi rất đáng yêu hửm?”

Hoàn Nhạc ngẩng phắt lê, đôi mắt long lanh nước nhìn chằm chằm Sầm Thâm, trong đó là mười hai vạn chân thành. Chàng không dám nói cho Sầm Thâm hay mình đã đổi tên biệt danh trên Weibo thành —- Tôi có một miếng Kẹo Dẻo.

Chàng sợ Sầm Thâm đánh chàng chết.

Sầm Thâm hít sâu, nhịn cơn xúc động muốn đánh người và hút thuốc xuống, chỉ kêu Hoàn Nhạc vào nhà bếp nấu cơm. Còn mình thì trở về phòng làm việc tiếp tục nghiên cứu bản vẽ trận pháp, chỉ có vào lúc này, nội tâm hắn mới bình tĩnh tuyệt đối.

Liễu Thất truyền quá nhiều cho hắn cũng quá thách thức kiến thức cố hữu của thợ thủ công rồi, trong tình huống không biết ý chí của Liễu Thất có thể duy trì bao lâu, hắn nhất định phải mau chóng tiếp thu.

Ngay ngày hôm nay, hắn đi vào hồi ức gặp Liễu Thất lần nữa. Nếu không phải bận việc như vậy, Hoàn Nhạc tuyệt đối không có cửa chạy khỏi tầm mắt hắn ra ngoài quậy.

Sầm Thâm đã sửa cũng gần xong bản vẽ trận pháp Tú Cầu Nhỏ rồi. Nhưng đồ qua tay hắn chắc chắn không sánh được với nguyên bản từ Liễu Thất, cho nên uy lực của Tú Cầu Nhỏ hẳn nhiên sẽ kém đi nhiều.

Có điều vẫn thừa sức đưa Hoàn Nhạc về Đại Đường, cũng không làm đạo trời kiêng kỵ.

Thời gian chậm rãi chảy trôi, ba ngày sau, căn nhà nho nhỏ cuối hẻm Tây Tử bỗng được đón một vị khách, khiến hai người khá ngạc nhiên.

Bởi vì Kiều Phong Miên nói Thương Tứ đang bế quan trong thư trai, không tiếp khách, thế mà lại chủ động tới đây.

“Bất ngờ lắm à?” Thương Tứ chắp tay sau lưng đứng trong sân, nhướng cao mày, khóe môi cong cong.

Sầm Thâm và Hoàn Nhạc liếc mắt ngó nhau, lập tức mời y vào nhà. Hoàn Nhạc xoay người đi châm trà nhưng bị Thương Tứ cản lại: “Khỏi, lần này ta tới tìm Liễu Thất.”

Nghe vậy, Hoàn Nhạc dừng bước, chàng hỏi: “Nhưng Liễu Thất đang ở trong đầu A Sầm, Tứ gia định gặp hắn thế nào?”

Hoàn Nhạc không hỏi lý do Thương Tứ kiếm Liễu Thất, đây không phải vấn đề chàng nên nghe, chàng sẽ không động tới.

“An tâm, ta không làm gì tổn thương A Sầm của cậu đâu.” Thương Tứ trêu ghẹo chàng một câu rồi tức khức nghìn Sầm Thâm, nghiêm mặt bảo: “Ta có mấy lời cũng muốn hỏi hắn, anh chỉ cần phối hợp với tôi là được, đợi chút nữa khi tôi đi vào thức hải của anh, đừng phản kháng. Ta đảm bảo không làm hại anh, cũng sẽ không ra tay với Liễu Thất, phá hoại truyền thừa của anh.”

Hoàn Nhạc vẫn còn hơi lo lắng, không phải chàng không tin yêu phẩm của Thương Tứ, chỉ là Thương Tứ quá mạnh, luồng sức mạnh dữ dội như vậy xông vào đầu óc Sầm Thâm là chuyện rất nguy hiểm.

Song, Sầm Thâm chỉ suy nghĩ vài giây đã sảng khoái đồng ý.

Nếu Sầm Thâm chịu rồi thì Hoàn Nhạc tôn trọng quyết định của hắn, đành cố gắng đè ép mớ suy nghĩ ngổn ngang xuống. Nhưng chàng vẫn tự nhiên cầm tay Sầm Thâm, muốn làm nguồn nhiệt vững vàng cho hắn.

“Yên tâm, Tứ gia có chừng mực, không sao đâu.” Sầm Thâm cho chàng một ánh mắt động viên, đoạn gật đầu với Thương Tứ, nói: “Có thể bắt đầu rồi.”

Dứt lời, Thương Tứ lần nữa liếc mắt quan sát hắn, mới mấy ngày không gặp thế mà khí độ của anh nhóc bán yêu này càng thong dong và ôn hòa, trông không giống với lúc trước lắm.

Chẳng trách tiểu thiếu gia cũng nể anh chàng vài phần.

“Nhớ kỹ, tuyệt đối đừng chống cự.” Cuối cùng, Thương Tứ nghiêm túc căn dặn hắn lần thứ hai, sau đó vươn tay, áp lòng bàn tay vào trán hắn.

Trong chớp mắt ánh sáng lóe lên từ kẽ tay, Sầm Thâm và Thương Tứ gần như đồng thời tiến vào trạng thái nhập định, để lại một mình Hoàn Nhạc ở bên cạnh chờ đợi.

Nhưng lần này, thời gian chờ cũng không lâu.

Khoảng chừng một phút sau, Thương Tứ đã mở mắt, thu lại tay đặt trên trán Sầm Thâm. Chỉ là hình như kết quả không như ý, Thương Tứ nhăn mày rất tợn, sắc mặt lo âu.



Sầm Thâm lập tức tỉnh lại, thần sắc cũng vẫn bình tĩnh, cơ thể cũng chưa xuất hiện dấu hiệu khác lạ. Nhưng hắn chứng kiến toàn bộ quá trình thăm hỏi, nhìn thấy Thương Tứ nghiêm mặt, trong lòng cũng có chút suy đoán, “Câu hỏi vừa nãy của Tứ giá có phải liên quan tới Phó tiên sinh?”

“Anh lanh trí phết đó.” Thương Tứ thầm thở dài, ngoài mặt cũng nhanh chóng bình tĩnh lại, “Có điều, chuyện lại không liên quan tới anh, anh đừng để trong lòng. Ở nhà an dưỡng cho khỏe đi, chậu Thất Diệp Ma La kia ta đã giao cho người thích hợp trông giữ, chỉ cần anh chờ được, chắc chắn nó sẽ là thuốc của anh.”

Thương Tứ nói xong cũng không nán lại thêm, quay người hóa thành đám sương đen, biến mất trước mặt hai người.

Hoàn Nhạc không khỏi tò mò: “Liên quan gì tới Phó tiên sinh vậy?”

“Anh cũng không rõ.” Sầm Thâm lắc đầu, “Hình như là nói về món pháp khí hồi xưa Liễu Thất chế tạo, Tứ gia hỏi Liễu Thất có thể lần nữa đánh lại chìa khóa cho nó không.”

“Rồi sao nữa?”

“Liễu Thất nói không làm nổi.”

Một trong những nguyên nhân giúp Quỷ Tượng Liễu Thất nổi danh đến vậy, đặc biệt đến vậy nằm ở tính độc nhất trong sản phẩm do y làm ra. Không thể tạo ra món tương tự, vô phương phá giải, mỗi tác phẩm đều là có một không hai trên thế gian.

Ngoài trừ chìa khóa, Thương Tứ còn nhắc tới một người, Phó Bắc Hải. Nếu Sầm Thâm nhớ không lầm, hắn từng gặp cái tên này trong tuyệt bút của Ngô Sùng An, ông ấy là em trai của Phó tiên sinh, ra đi vào năm một ngàn chín trăm bốn mươi.

Từ đó có thể thấy được, ghép lại chiếc chìa khóa kia phải là một câu chuyện cũ xưa từ những tháng năm đã vời vợi xa.

“Lúc trước Tứ gia tỏ ra hứng thú với Liễu Thất, chắc là vì cái gì nhỉ?” Hoàn Nhạc xoa cằm, nói ra suy đoán của mình.

Nhưng Sầm Thâm không phải người tốt thường xuyên quan tâm người khác, vô duyên vô cớ truy căn cứu đế, “Em nói chuẩn bị quà cho anh mà, là gì thế?”

“Ấy.” Hoàn Nhạc vỗ đầu, cuối cùng cũng nhớ tới chính sự, trên mặt khó nén nụ cười thần bí. Sau đó chàng tức thì quên hết chuyện liên quan tới Thương Tứ, kéo Sầm Thâm chạy về phòng ngủ, giọng nói nhẹ nhàng: “Anh theo em, thấy là anh biết liền!”

Sầm Thâm ngoan ngoãn để chàng lôi đi, lòng thì dấy lên dự cảm không hay.

Quà tặng cất trong phòng ngủ, muốn mình tự tới xem, chắc không phải trò quỷ gì nữa chứ?

Có gì đó quái lạ, có yêu khí.

Bên kia, bóng dáng Thương Tứ xuất hiện trong thư trai, trông cực kỳ mỏi mệt, tiện tay móc cái ấm trà tử sa từ hư không ra uống một hớp rồi ngã về sau, đổ lên ghế sô pha.

Y vắt chéo hai chân, xoa xoa mi tâm, suy nghĩ hồi lâu, lúc này mới cầm điện thoại lên nhấn dãy số.

Sau tràng chuông kéo dài, khi cuộc gọi sắp bị chuyển qua hòm thư thoại, đầu dây bên kia rốt cuộc lên tiếng.

“Xin nghe?”

“Ta xác nhận rồi, không có cách nào đánh lại chìa khóa cả, vẫn phải đi tìm.”

“Vậy à.” Đối phương im lặng một lúc lâu, đến khi tiếp lời, giọng nói lành lạnh trong trẻo đã bình tĩnh không gợn sóng như xưa nay vốn dĩ, “Cảm tạ.”

Thương Tứ gõ gõ quai ấm, nói: “Ta giúp ngươi nghe ngóng, sẽ mau lần ra vị trí của mảnh vỡ cuối cùng thôi. Ngươi phiêu bạt ở nước ngoài lâu vậy rồi, cũng nên về thôi.”

Đối phương đáp: “Ta biết.”

“Quyết định vậy đi, chờ ngươi về, ta mời ngươi uống rượu.”

“Vậy đi.”