Bán Yêu Và Bán Sơn

Chương 75: Trùng phùng




Hai chiếc bóng đổ dài dưới đêm trăng, một đi về phía Nam, một hướng về phương Bắc.

Ồn áo cách nửa cái thành Trường An tựa bài ca dao câu đứt câu tròn ru vầng trăng tròn vành vạch trên trời đong đưa. Thi nhân thời Thịnh Đường hái lấy nó, coi như bầu rượu mà sảng khoái rưới. Ánh trăng tựa mực nồng giội xuống, chảy lan miêu tả dáng giang san cẩm tú.

Trăng có cặp mắt đa tình mà lạnh lẽo, nó xem người về phía Nam bước chân thoải mái, người đi Bắc bắc lại khoanh tay, cái bóng vặn vẹo trên đất.

Hắn cũng chỉ có cái bóng mà thôi.

Cái bóng bắt đầu tách khỏi chân Liễu Thất, linh hồn không có thực thể dưới ánh trăng sáng như như mực vẩy, biến thành một phần trong bức họa của thi nhân.

Họa thì không có tiếng động.

Giữa con đường vắng vẻ không người, chỉ có mình Liễu Thất tựa lữ khách thời gian cô độc, nhưng ngay cả y cũng không phát hiện cảnh dưới chân.

Không ai biết Sầm Thâm phản kháng bằng cách nào.

Cái bóng vặn vẹo giãy dụa là “người ngoài cuộc” duy nhất lạc trong thời không này. Liễu Thất chưa từng cúi đầu nhìn hắn, trăng sáng cũng không dịu dàng với hắn, hắn kêu gào đến tan nát cõi lòng cũng chỉ là đoạn tín hiệu báo máy bận.

Nếu như từ tương lai gọi một cuộc điện thoại về đây, nó như tín hiệu báo máy bận, không ai có thể nghe được tiếng động gì đằng sau âm thanh ấy.

Sầm Thâm đau tới run rẩy.

Cảm giác như bị chẻ đôi từ thiên linh cái chạy dọc theo xương sống xuống lòng bàn chân, cho dù không có thực thể, hắn vẫn cảm nhận được cơn đau máu thịt bị cắt xẻ.

Vô số gai nhọn thừa cơ sinh trưởng, họa bóng hắn thành con quái vật xấu xí, hoàn toàn lệch quẻ so với ánh trăng tươi đẹp của Thịnh Đường.

Có lẽ là một giây cũng có lẽ là một khắc, khi tới đỉnh điểm đau đớn, hình như hắn đã triệt để dứt khỏi người Liễu Thất, song lại mất khả năng đi lại, ngã uỵch xuống mặt đất. Cái bóng quái vật theo đó đổ ra, như hồ nước bị viên đá phá vỡ sự yên ả, gợn sóng dập dềnh.

Cái bóng màu đen như máu huyết thuận theo khe hở trên đá chui vào nền đất. Mà hắn vẫn cố gắng mở to mắt nhìn về phía trước như cũ.

Đằng trước là đường tới cầu Nam Lưu, không biết lúc nào sẽ có chàng thiếu niên mặc áo đỏ hăng hái tinh thần bước qua.

Bọn họ còn có ngày gặp lại sao?

Sầm Thâm không biết.

Nếu như số mạng chỉ là câu cửa miệng của kẻ thất bại, vậy hắn đã đưa ra lựa chọn quan trọng nhất trong số mạng của mình. Hắn vẫn nhỏ yếu, cho dù vận hết toàn lực cũng chỉ có thể rơi vào kết cục thương tích đầy mình, nhưng hắn không muốn chết giữa đường cái quạnh vắng lạnh băng không người qua lại này.

Ánh bình mình hãy còn xa, cảnh xuân Trường An còn bị giấu dưới đêm đen, hắn phải về xem một chút.

Khi hắn mở mắt ra, tỉnh dậy trong đệm chăn mềm mại, đón tiếp hắn là nắng ấm len qua cửa sổ thủy tinh, vương vãi trên sàn.

Trong ngôi nhà yên tĩnh, gió nơi thị thành sắt thép giảm vài phần sức đang nhẹ nhàng vuốt ve ngọn cây Xuân cao to. Lá cây khẽ đung đưa giống như đôi tay dịu dàng của mẹ trong ký ức, đan thành hoa nắng loang lổ.

Dưới bóng cây là thiếu niên đang múa kiếm, tư thế oai phong hiên ngang.

Chàng ngoảnh mặt nhìn hắn, mang theo cảnh xuân của nơi đây chạy về phía hắn, ngọt ngào hô tên hắn.

“A Sầm!”

“A Sầm!”

“A Sầm!”

“…”

Tại ngôi nhà nhỏ của hơn một ngàn ba trăm năm về sau, tiếng kêu dồn dập tiếng sau đè tiếng trước tựa tình ca văng vẳng đột nhiên vang lên giữa đêm đêm yên ắng.

Nhưng người nghe vẫn chưa tỉnh lại.



Hai mắt hắn cứ nhắm chặt, chau mày thật sâu, gương mặt tái nhợt tức khắc chuyển xám xì, dường như mất hết sinh cơ trong phút chốc.

Hoàn Nhạc trợn to mắt nhìn cảnh này bằng vẻ không thể tin nổi, vươn tay sờ lên người Sầm Thâm, lại xoa cho tay dính đầy máu tươi. Chàng chợt choáng váng, trong đầu nhớ tới giai đoạn cuối của chứng bán yêu —- băng huyết.

Khi dòng máu nhân loại và yêu quái không còn cách nào hòa hảo với nhau, thể xác ngay trước mặt sẽ đến cực hạn và bị phá hỏng, chính là đại nạn sắp tới.

“Không được… A Sầm, không được, ngươi tỉnh lại chút đi!”

“Ngươi mở mắt ra nhìn ta một chút!”

“A Sầm!”

Thiếu niên quỳ bên giường gần như sắp điên rồi. Rõ ràng thời hạn một năm mà Nam Anh nói vẫn còn lâu mới đến, rõ ràng mình luôn ở bên cạnh nói chuyện với hắn, cớ sao bỗng nhiên lại ra nông nỗi này?

Chàng nhớ tới khoảnh khắc phu tử rơi xuống giếng kia.

Sống chết đều nằm trong tích tắc ấy, nấn ná thêm giây nào là kéo dài đớn đau thêm giây đó.

“Sẽ không đâu A Sầm… Ngươi sẽ không chết…” Hoàn Nhạc phát rồ rồi, cứng đầu bướng bỉnh không chịu tiếp thu sự thật, chàng bò dậy từ sàn nhà, nằm sát bên người Sầm Thâm. Đôi tay đầy máu run rẩy nhẹ nhàng nâng mặt hắn lên, chàng chậm rãi cúi đầu, trán thiếp trán.

Tia sáng yếu ớt ánh lên tại nơi bọn họ dán vào nhau.

A Quý nhìn một màn khiến người ta hãi hùng này, giọng cũng lạnh: “Ngươi muốn làm gì? Hoàn Nhạc, ngươi đừng có làm ẩu!”

Hoàn Nhạc phớt lờ ông, chàng mở to đôi mắt nhìn gương mặt Sầm Thâm gần trong gang tấc, lệ tuôn từ hốc mắt vằn vện tơ máu, từng giọt từng giọt đổ lên mặt Sầm Thâm.

“Đừng sợ A Sầm, ta tới tìm ngươi…”

“Ta tới tìm ngươi liền…”

“Chờ ta…”

Chàng thì thầm, dịu dàng ấm áp vô chừng, Hoàn Nhạc từ từ khép mắt, A Quý gấp tới độ thiếu điều muốn vỡ tim. Không thể như vậy, không thể như vậy, cưỡng chế tách ý thức của mình xông vào thức hải của người khác là mạo hiểm cửu tử nhất sinh.

Trong đầu Sầm Thâm vẫn hỗn loạn không chịu nổi, còn lẫn cả ký ức của Liễu Thất, chỗ đó thì tương đương với một cái Bạo Phong Hải. Nguy hiểm đã đành, bất kỳ lúc nào Sầm Thâm cũng có thể tử vong, một khi hắn chết, có lẽ Hoàn Nhạc không thể về được.

Vô dụng, nếu như cách này hữu ích, A Quý đã sớm mách nước để chàng làm!

Nhưng A Quý không thể cản ngăn gì cả, cái gì cũng không thể.

Ông chỉ có thể trơ mắt nhìn tay Hoàn Nhạc không còn sức lực buông thõng, hôn mê ngã xuống bên cạnh Sầm Thâm. A Quý làm gì bây giờ? Ông ngẩng đầu nhìn lên giường, nếu bỏ qua mùi máu nồng nặc trong phòng, hai đứa nằm ôm nhau ngủ kia trông thân mật biết bao nhiêu.

Làm sao ông có thể tách hai người ra được chứ.

“Lách tách.” Nước mắt đã lâu chưa gặp tràn khỏi cặp mắt đậu xanh nho nhỏ. A Quý kinh ngạc nhìn vệt nước dưới đất, trong lúc hoảng hốt không nhớ rõ được, đã bao nhiêu năm mình không khóc.

Một ngàn năm, hai ngàn năm hay lâu hơn nữa.

Tại sao vậy chứ? Kẻ nhu nhược còn sống, sinh mệnh trẻ tuổi lại từ trần.

“Lách tách, lách tách, lách tách….”

Đại Đường ban đêm cũng bỗng đổ cơn mưa.

Nước mưa lạnh băng xuyên qua cái bóng Sầm Thâm như thể đánh thẳng vào linh hồn hắn, khiến hắn không khỏi co rúm lại, run bần bật. Nhưng tốt xấu gì hắn cũng tỉnh táo hơn một ít, giãy dụa muốn bò dậy.

Vừa nãy hình như hắn nghe có ai đang gọi mình, giọng người đó quen lắm.



Hắn nghĩ mình nên về rồi.

Bò cũng phải bò về.

Đúng lúc này, sau lưng chợt vang lên một giọng nam trầm thấp, “Ngươi cũng phải đi sao?”

Sầm Thâm thoáng run, sửng sốt vài giây mới từ từ ngoái đầu, nhìn chủ nhân giọng nói kia. Ngạc nhiên dần phủ khắp con ngươi hắn, hắn lặng yên ngó Liễu Thất, không xác định được có phải y nói với mình không.

Nhưng ở đây chỉ có hai người bọn họ.

“Ngươi phải đi à?” Y đặt câu hỏi lần nữa.

“Ông… Thấy tôi sao?” Giọng Sầm Thâm khàn khàn.

Liễu Thất không trả lời, y đi về phía trước một bước, cả người tróc khỏi thân thể. Mà một y khác vẫn tiếp tục đi về hướng mình đã chọn, dần đến cuối con phố dài.

“Là ngươi đánh thức ta.” Liễu Thất nói, y ngẩng đầu nhìn trời đêm đem đặc, “Cũng có thể nói là ngươi tìm được chút ý chí cuối cùng ta để lại trong Tú Cầu Nhỏ.”

Sầm Thâm nghe mà không đáp. Đầu óc hắn không còn chịu nổi bất kỳ va chạm nào, không thể tiếp tục suy nghĩ, trong đầu chỉ có —- “Tôi phải về”.

Nghe vậy, Liễu Thất ngồi xổm xuống, nhìn thanh niên đang thoi thóp trên mặt đất, trong mắt chẳng dấy lên chút sóng lớn nào, y nói: “Ngươi quá yếu.”

Sầm Thâm khẽ cười, trên gương mặt tái nhợt có đôi mắt đẹp đen láy như mực. Hắn nhìn Liễu Thất bằng đôi mắt ấy, mở miệng vẫn là câu kia: “Tôi phải về.”

Liễu Thất bảo: “Như ngươi bây giờ trở lại cũng không làm gì được.”

“Vậy tại sao ngươi không… Ở đây?”

“Ta từng hứa với y sẽ lưu lại một mồi lửa cho hiệp hội thợ thủ công. Ngươi sửa Tú Cầu Nhỏ, tìm được ta, đương nhiên có thể được ta truyền thừa, nhưng hình như ngươi không xong rồi.”

Vậy sao.

Sầm Thâm không ngờ mình được cơ duyên như vậy. Lúc trước hắn nhặt A Quý trong núi Tây Bắc, A Quý đưa Tú Cầu Nhỏ cho hắn, bảo hắn là người hữu duyên, thế mà là thật.

Y kia… Là tiên sinh Ngô Sùng An à?

Đáng tiếc hắn cũng sắp chết rồi, e rằng phải phụ một phen khổ tâm của ông.

Đầu ngày càng nặng, Sầm Thâm chống hai tay trên đất, miễn cưỡng rướn lên một chút, rồi lại lung lay ngã vào vũng nước. Mưa càng lúc càng lớn, xương của hắn cũng lạnh dần, đương mơ mơ màng màng, hắn nhìn Liễu Thất, không nhịn được duỗi tay nắm lấy ống quần Liễu Thất.

“Ông có thể… Cứu tôi không?”

“Tôi chỉ muốn về nhìn… Nhìn một cái thôi…”

Liễu Thất cúi đầu nhìn khớp xương trắng bợt của hắn, ngón tay bị mặt đất mài hỏng, đôi tay quý giá của thợ thủ công thực tình không nên như vậy.

Mà cặp mắt kia trái lại khá giống Ngô Sùng An. Năm một ngàn chín trăm ba mươi bảy khi y rời Nam Kinh, thực ra thân thể Ngô Sùng An cũng có vấn đề rồi. Anh mua vé tàu kia chính là muốn tới gặp y.

Biết rõ cái chết cận kề ngay trước mắt mà cứ cố chấp đi về phía trước, y từng thấy trên người Ngô Sùng An cũng từng gặp trên người phu tử.

Bây giờ, hắn lại gặp cậu trai trẻ này.

“Có người tới tìm ngươi.” Liễu Thất bỗng nhìn về nơi sâu trong cơn mưa đêm. Có người ở đàng xa đang chạy tới, luôn miệng kêu tên ai đó, chất chứa cảm tình nồng đậm mà có lẽ cả đời Liễu Thất cũng không cách nào thấu được.

Mà người nghe được tiếng gọi, vốn dĩ đã sắp chết thì như bừng sống lại.

Hắn bắt đầu ngọ ngoạy muốn dậy, vừa chật vật vừa ương bướng dùng cả tay lẫn chân loạng choạng tiến lên. Nhưng vẻ mặt của hắn lại như đứa nhỏ uất ức lắm, mím chặt môi, tựa hồ đang trách cứ đối phương — Sao giờ này em mới tới?

Ngay khoảnh khắc hắn lần nữa ngã xuống, bóng dáng kia phóng như bay đến rốt cuộc đón được hắn. Giữa đêm mưa nơi thời không chảy loạn có hai linh hồn cửu biệt trùng phùng.