Trong đầu Sầm Thâm nhiều thêm vài thứ, một số hình ảnh rất xa lạ lại có chút quen thuộc. Xa lạ là vì mớ ngổn ngang này không liền mạch, tất cả mọi người điểm trang ăn mặc đều khác với người hiện đại; quen biết là bởi dường như đây là cuộc sống mà Hoàn Nhạc đã từng miêu tả.
Đó là Đại Đường, là Trường An.
Mà Sầm Thâm không thấy mặt Liễu Thất, rõ ràng chúng thuộc về Liễu Thất nhưng Liễu Thất lại chưa từng xuất hiện trong khung cảnh này. Vì vậy Sầm Thâm hiểu được, những thứ này là ký ức của Liễu Thất, là hết thảy những gì ông ta tận mắt xem.
“Hình như anh thấy cái bút đó.” Ngồi nghỉ ngơi chốc lát sau, Sầm Thâm đột nhiên hỏi Hoàn Nhạc: “Diện mạo Tống Lê thế nào?”
Hoàn Nhạc hãy còn lo lắng cho thân thể của hắn, “Trước tiên khoan kể mấy cái đấy, chúng ta lại chỗ Nam Anh khám chút nha? Dù sao ngày mai cũng phải tái khám, hôm nay đi cũng được.”
Một loáng khẩn cầu lóe lên trong mắt Hoàn Nhạc, Sầm Thâm thấy mà nhẹ dạ, bèn gật đầu đồng ý.
Một lát sau, Hoàn Nhạc thu dọn đồ đạc xong thì đưa Sầm Thâm ra ngoài. Sầm Thâm nhìn đôi bàn tay hai người đan lấy nhau, tuy rằng dọc đường đi không nói gì, nhưng có luồng ấm áp vô cớ chảy xuôi trong lòng, khiến khí chất trên người hắn trở nên ôn hòa hơn rất nhiều.
Sau khi thấy Nam Anh, đầu tiên Hoàn Nhạc xin lỗi một tiếng. Nam Anh vẫn vậy, ôn hòa và khoan dung, không nề hà bọn họ đột nhiên tới thăm, kiểm tra cho Sầm Thâm rồi bảo: “Không cần lo lắng đâu. Nguồn sức mạnh kia xông vào đầu óc anh ấy, dù tạo thành tác động nhất định, nhưng dạo này cơ thể anh ấy được dưỡng không tệ nên không có gì đáng ngại cho lắm.”
Ngay sau đó là quá trình châm cứu và băng bó, Hoàn Nhạc hiện đã có thể vào nhà trúc chung, ở bên cạnh bưng trà rót nước, nói chuyện giúp họ đỡ chán, lúc lau mồ hôi cho Sầm Thâm cũng không dè chừng Nam Anh đang có mặt, cực kỳ tự nhiên.
Một tiếng rưỡi trôi qua, hai người lần nữa về nhà.
Nam Anh thu dọn hòm thuốc đàng hoàng, không nhanh không chậm trở lại trong phòng, vén rèm che, nhìn người đang nằm trên tháp, bất đắc dĩ hỏi: “Ngươi đó, gần đây lại không được tự nhiên cái gì với Sùng Minh nữa rồi? Ở chỗ ta làm gì?”
“Hừ.” Kiều Phong Miên xoay người, tiếp tục xem hoạt hình.
“Bọn họ thì sao? Tự dưng lại tránh mặt họ thế?” Nam Anh ngồi xuống bên chiếc bàn vuông nhỏ, rót cho mình chung trà.
Kiều Phong Miên ngồi theo, đáp: “Chỉ là em đột nhiên phát hiện một chuyện thú vị.”
Nam Anh: “Hả?”
“Hình như con chó sói nhỏ kia có lai lịch lớn đấy. Nhưng then chốt nằm trên người Thương Tứ, Thương Tứ thì không để ý, bây giờ cả ngày ngoại trừ ăn chính là quấn quýt Lục Viên Viên của y, chẳng có gì hay.”
Nam Anh mỉm cười, “Tính khí của Tứ gia như thế, cũng chỉ có ngươi dám bêu riếu y. Hiện thời mọi mặt của yêu giới đã vào quỹ đạo, một mình Tứ gia trấn giữ đại trận trong thành, chuyện còn lại nếu có thể không quan tâm thì cứ mặc kệ. Dù sao thiên hạ ngàn vạn chuyện, mà Tứ gia chỉ có một thôi.”
“Anh biết nói đỡ cho y ghê, y lười biếng thì có.” Kiều Phong Miên rất giận dỗi về vấn đề này, những năm gần đây nhiều chuyện cần quản lý đến thế, số lần Thương Tứ sai khiến anh và Sùng Minh còn ít sao?
Hắn làm chủ hiệu, một mình ngồi trên đài cao nhìn xuống tứ phương, tiêu dao tự tại.
Một bên khác, Sầm Thâm và Hoàn Nhạc về tới nhà đã bắt đầu chuẩn bị cơm tối. Sau khi Hoàn Nhạc biết Sầm Thâm không sao, tim liền quay lại lồng ngực, vừa xắt rau vừa nhẹ nhàng trả lời vấn đề Sầm Thâm đưa ra trước đó.
“Thực ra mặt mày Tống Lê rất bình thường, không nói rõ được là dạng tướng mạo gì, chẳng qua khóe mắt hắn có một nốt ruồi nhỏ xíu, trái lại làm hắn nổi bật hơn mấy phần.”
Nghe vậy, Sầm Thâm rửa sạch cà chua bỏ vào dĩa, cẩn thận tìm kiếm trong trí nhớ một lượt, rất nhanh đã khóa được mục tiêu. Đó là một thư sinh ăn vận tương đối bần hàn, không thể nói là chán chường mà là vừa nhìn đã biết người này không chỉnh trang bản thân đàng hoàng.
Đường cái ở Trường An ngựa xe như nước, kẻ đến người đi.
Tiệm của hiệp hội thợ thủ công ở ven con đường lớn sầm uất nhất gần cầu Nam Lưu, bên trái giáp vách hiệu may, bên phải là quán rượu, đối diện là cửa hàng bán son, cả ba đều làm ăn vô cùng phát đạt.
So sánh thì hiệp hội thợ thủ công thoáng chút vắng vẻ lạnh lẽo.
Tống Lê kẹp nách cuốn sách, cúi gằm đi trên đường và cửa hiệu lộ vẻ tịch liêu của hiệp hội thợ thủ công bổ sung cho nhau.
Hắn vốn định đi thẳng qua luôn, thậm chí quả tình không chú ý tới chỗ mới mở trên phố này. Nhưng hắn tập trung suy nghĩ gì đó, không lo nhìn đường, cho nên đụng phải người ta, sách rơi lung tung khắp mặt đất.
Trang giấy mỏng manh rơi khỏi sách, mười mấy trang bay tá lả, bị gió thổi rồi nhanh chóng bị bánh xe cuốn đi. Tống Lê vội vàng đuổi theo, nhưng chung quanh có người còn nhặt lên một tờ mau hơn, nhìn thấy tên bài thơ trên đó thì cười khúc khích.
Người kia không đến mức sang trọng, mà thắng ở sự sạch sẽ khéo léo, ắt hẳn cũng là người đọc sách. Y cầm bài thơ kia, ngẩng đầu nhìn kỹ Tống Lê vài bận, hỏi một câu: “Chắc các hạ chính là thư sinh Tống của cầu Nam Lưu nhỉ?”
Đối phương không gọi hắn là thư sinh điên, nhưng Tống Lê vẫn đỏ cả mặt.
“Cái này trả ngươi, lần sau đi đường cẩn thận chút.” Người kia cũng không nhiều lời, đưa thơ đang cầm cho hắn rồi đi ngay. Song, ban nãy y tự nhiên toát ra chút nét cười cùng thuận miệng kêu tên Tống Lê cũng khiến Tống Lê khó thể tiếp thu.
Hắn hơi ủ rũ cúi đầu, nhìn thơ vương vãi đầy đất, nhưng không muốn lần nữa xoay người lượm lại.
Cứ thế hắn ngồi bên cạnh thềm đá của hiệp hội thợ thủ công, nhìn người lui tới và móng ngựa bước qua thơ của mình, mặt như khúc gỗ, không nói một lời.
Lúc này Sầm Thâm nghe giọng ai hỏi hắn: “Mua gì?”
Chủ nhân của giọng nói chưa từng xuất hiện, cho nên câu này tựa như lời thuyết minh đột ngột vậy, Sầm Thâm sửng sốt hai giây mới ngộ ra đây là giọng Liễu Thất.
Tống Lê ngẩng đầu trông Liễu Thất, trong nháy mắt đó, Sầm Thâm giống như thay thế Liễu Thất đứng ở nơi ấy, đột ngột không kịp chuẩn bị bốn mắt nhìn nhau với hắn ta. Hắn từ từ hồi thần từ trong ký ức, chớp chớp mắt, bắt gặp chính là gương mặt thân thuộc của Hoàn Nhạc.
“Làm sao dạ?”
“Không. Chỉ là anh như sắm vai Liễu Thất, giây lát chưa kịp thích ứng. Có điều suy đoán trước kia của chúng ta chính xác đấy, Tống Lê đúng là đã mua đồ ở chỗ Liễu Thất.”
Trong chuyện cũ, Tống Lê thoáng chốc không phản ứng lại, chỉ sững sờ ngơ ngác nhìn Liễu Thất.
Liễu Thất hờ hững bào: “Không mua thì đi đi.”
Chẳng biết câu này tác động đến thần kinh Tống Lê như thế nào, hắn bật đứng dậy, “Ai nói ta không mua, ngươi đừng xem thường ta!”
Liễu Thất không đáp, góc nhìn này hẳn là quay người đi vào trong. Vẻ mặt Tống Lê thay đổi vài lần, có lúng túng, có đau thương cũng có hậu tri hậu giác hối lỗi, song xoắn xuýt mấy giây rồi hắn cũng vào trong cửa hàng chung với Liễu Thất.
Thực tế hắn không biết cửa hàng này bán buôn hàng hóa gì, cho nên hỏi, “Chỗ các ngươi bán cái gì?”
Liễu Thất đáp: “Ta chỉ bán thứ ngươi muốn.”
Tống Lê âm thầm lẩm bẩm một câu, Sầm Thâm không nghe rõ, ngay sau đó hắn nhân tiện nói: “Vậy ta muốn viết một bài thơ tuyệt diệu nhất tự cổ chí kim, khuấy động toàn thành Trường An, ngươi cũng có sao?”
Liễu Thất bình tĩnh trả lời: “Có.”
Tống Lê nghẹn, tức khắc mạnh miệng bảo: “Nhưng phải là ta tự làm, ngươi còn có thể giúp ta sao?”
“Yêu cầu của ngươi không liên quan tới ta, ta chỉ hỏi ngươi —- ta có thơ, ngươi mua hay không?” Dứt lời, Liễu Thất lấy một cây bút lông màu đen quăng lên quầy, “Cái này tùy ngươi quyết định.”
Tống Lê có vẻ không tin lắm, đánh giá Liễu Thất bằng ánh mắt hoài nghi, “Một cây bút mà thôi, có khả năng gì được? Có thể đem đến cho ta bao nhiêu thứ mới chưa từng học qua?”
Liễu Thất: “Tin hay không cũng do ngươi.”
Tống Lê há mồm, gần như muốn dứt khoát từ chối, nhưng khóe mắt mấy độ liếc sang chiếc bút đó, không ngờ thần xui quỷ khiến cầm nó lên. Nửa ngày sau hắn hỏi: “Ngươi bán bao nhiêu?”
“Ba văn tiền.”
Nghe Sầm Thâm thuật lại, Hoàn Nhạc tức muốn đấm người, “Cũng là hắn bán cho ta tháp lưu ly ba trăm lượng!”
Sầm Thâm & A Quý: “…”
Không chặt chém em thì chặt chém ai?
Sầm Thâm tiếp tục tiết mục trong đầu mình.
Tống Lê vừa nghe chỉ cần ba văn tiền thì đâu còn quan tâm thứ này hữu dụng hay không, thẳng tay mua rồi rời đi, cách dùng thế nào cũng chưa hỏi. Sau khi ra khỏi cửa hàng, hắn còn cảnh giác ngoảnh lại ngó, cứ như đang xem Liễu Thất có đổi ý không.
Chỉ chốc lát sau, Tống Lê đã biến mất khỏi tầm mắt, hình ảnh cũng từ từ nhạt dần.
Ký ức của Liễu Thất rất hỗn loạn, vài đoạn ngắn chỉ thoáng qua, Sầm Thâm cũng không hiểu được thâm ý. Người ở niên đại đó ngoại trừ Hoàn Nhạc hắn cũng không quen biết người thứ hai, nên chỉ tìm Tống Lê, rất nhanh đã thấy được phần thứ hai có liên quan.
Đó là gian thư phòng đơn sơ, giấy trên ô cửa sổ gỗ vuông đều hơi bong tróc từng mảng, trong phòng ngọn đèn dầu hiu hắt, thư sinh ngồi trước bàn múa bút thành văn, gương mặt căng cứng vì kích động, rồi lại hàm chứa cả thấp thỏm bất an, cực độ mâu thuẫn.
Người này chính là Tống Lê, mà chỗ đứng của Liễu Thất có lẽ là đang ở ngoài cửa sổ âm thầm quan sát hắn.
Lặng yên không một tiếng động, Tống Lê cũng không phát hiện.
Biết được điều này làm Sầm Thâm không khỏi thoáng lạnh cả người, mà hình ảnh thoắt cái thay đổi, bỗng dưng lại tới ban ngày.
Bấy giờ Tống Lê vừa căng thẳng vừa trông đợi dùng bút lông chép một bài thơ lấy được trong thư viện, nhưng hắn không bước vào, người gác cổng nom có vẻ không quá hoan nghênh hắn.
Hắn đứng trước cửa giây lát, chờ gặp thư sinh áo xanh, hai người vào trong góc nói chuyện. Thư sinh áo xanh kia rất nhanh đã kích động đến chộp lấy vai Tống Lê mà hét toáng lên, trong tay còn siết bài thơ kia.
“Tống Lê, được lắm, đây đúng là bài thơ hay! Ngươi đợi, ta lập tức đưa cho Phu tử đọc, có thể hắn sẽ lần nữa cho phép ngươi đến thư viện học tập! Không, chỉ riêng bài thơ này, ngươi cũng có thể tham gia Bách Hoa yến rồi!”
Thư sinh áo xanh đơn thuần mừng thay Tống Lê, quay người muốn vào trong ngay. Nhưng Tống Lê chợt kéo y lại, sắc mặt lúc đỏ lúc trắng, “Không, không, không, chờ một chút, khoan khoan….”
Hắn đang xoắn xuýt, giãy dụa, qua khoảng chừng mười mấy giây, hắn lấy lại bài thơ từ tay thư sinh kia, run rẩy vỗ vỗ vai y, “Lần sau đi, ta còn chưa nghĩ xong đây. Ta đi trước ha, ngươi về học tiếp đi, quay về học đi thôi…”
Dứt lời, Tống Lê xoay người bỏ chạy, hệt như sau lưng có hồng thủy mãnh thú đang truy đuổi. Hắn thoát khỏi tầm nhìn của Liễu Thất, tận khi đến dưới gốc lựu dưới chân cầu Nam Lưu, Sầm Thâm mới lần nữa gặp hắn.
Hắn chạy trốn, đầu đầy mồ hôi, vịn thân cây thở dốc, trang giấy trong tay bị bóp thành một cục.
Tầm mắt Sầm Thâm vô thức bị cái cây kia hấp dẫn, chắc đó là cây lựu Hoàn Nhạc từng kể nhỉ, quả nhiên cao to hơn rất nhiều so với các cây lựu khác.
Cầu đá, cây lựu hồng, gió nhẹ nhàng thổi, đẹp thật.
Sinh thời hắn đã tận mắt thấy nơi Hoàn Nhạc từng sinh sống.
Sầm Thâm cảm thán trong lòng, nhưng đúng lúc này, bóng dáng đỏ thắm bỗng dưng xuất hiện trong tầm mắt hắn. Nhanh như cầu vồng rồi lại tựa như áng mây lửa xán lạn, lững thững bước tới từ đầu cầu bên kia.
Chàng vấn tóc bằng ngọc quan, eo đeo bảo đao, tuy là thiếu niên mười bốn tuổi nhưng đã thoáng khí thế kẻ mạnh của Đại Đường, oai hùng dũng cảm.
Sầm Thâm không nhúc nhích, cứ nhìn chàng.
Không, phải nói là Liễu Thất không nhúc nhích.
Hoàn Nhạc tới bên đây cầu Nam Lưu, mới thấy Tống Lê ngồi xổm dưới tán cây, cười chồm ra ngoài lan can chào hỏi hắn, “Tống Lê đó à, ngươi đang nhìn gì thế? Chẳng lẽ dưới gốc cây chôn vật quý gì sao?”