Mười hai giờ đêm, dưới ánh đèn dìu dịu trong phòng làm việc, Sầm Thâm vẫn ngồi đó cúi đầu bận rộn, bình trà táo đỏ câu kỷ tử bên tay phải đã sắp cạn.
Chủ nhân của trà táo đỏ câu kỷ tử đang nửa nằm trên Cây Xuân, chuyên chú nhìn người trong phòng qua tán cây sum suê đến mức xuất thần vài lần.
Mặc dù mùa hè đã về, ban đêm tại nơi sâu trong ngõ hẻm hãy còn mát mẻ, nên cảm giác nóng rực quái lạ như vậy khiến người ta khó thể phớt lờ.
Sầm Thâm ngẩng lên lần thứ ba, hắn cứ cảm thấy Hoàn Nhạc lại bị đèn pha cỡ đại nhập xác, song mỗi lần hắn ngó thử, Hoàn Nhạc đều đang dựa vào thân cây ngắm trăng rất nghiêm túc, không hề có dấu hiệu của kẻ vừa trộm nhìn.
Mình bị ảo giác sao?
Sầm Thâm cúi đầu trở lại với công việc trong nỗi ngờ vực.
A Quý nằm nhoài trên mép chậu thủy tinh thấy rõ ràng hết thảy không thể kềm được ý muốn nói cho hắn hay: Không phải ảo giác, con chó con trên cây nhìn chằm chằm ngươi suốt cả buổi đấy, anh bạn à.
Nhưng A Quý nghĩ tới nghĩ lui, hà tất phải bận tâm giống như giáo viên chủ nhiệm canh ngoài lớp học, câu con trai lớn rồi không thể giữ có đạo lý riêng đấy chứ.
Bởi thế A Quý yên tâm thoải mái đi ngủ, đồng thời quyết định ngủ bù thêm mấy ngày, như vậy nói không chừng có thể nhìn thấy diễn biến mới sau khi tỉnh giấc.
Hoàn Nhạc tiếp tục ngắm trăng, cũng đâu phải chàng chỉ lo nhìn người đẹp thôi, thực chất trong đầu vẫn suy nghĩ chính sự đó. Mà đôi khi chính sự kia nọ khiến người ta quá buồn rầu, khổ sở nữa, và những lúc ấy thì cần phải ngắm người đẹp.
Điều gì có thể làm lòng người vui sướng hơn so với mỹ nhân?
Phu tử cũng từng giảng yểu điệu thục nữ quân tử hảo cầu, thế gian ai chẳng biết Đại Đường yêu cái đẹp.
Phu tử ơi Phu tử…
Hoàn Nhạc bỗng thở dài thườn thượt, hai tay gối sau gáy, nằm xuống cành cây. Chàng vọng về vầng trăng tròn tròn lớn lớn mà như thấy mặt trăng ở Đại Đường, tâm tư từ từ bay xa, tầm nhìn cũng dần mông lung.
Vô số hình ảnh như đoàn người đưa tang thật dài, đèn lồng đỏ nơi Trường An, Phu tử say rượu, thư sinh điên điên khùng khùng, từng cái một xẹt qua trước mắt, chàng tưởng chừng mình bắt được thứ gì đấy, rồi tựa hồ chẳng có gì.
Đêm ấy, người trong nhà và kẻ trên cây gần như cả đêm chưa chợp mắt.
Hôm sau, A Quý bước vào thời kỳ ngủ bù không thức dậy, trong ngôi nhà nhỏ chỉ còn hai người Sầm Thâm và Hoàn Nhạc, yên tĩnh vô cùng. Hoàn Nhạc bị cảm mạo chưa khỏi, thậm chí bệnh có chiều hướng nặng hơn, cả người rũ rượi, ngồi dưới đất hỉ mũi liên tục.
“A Sầm…” Hoàn Nhạc đáng thương nhìn về phía Sầm Thâm, quơ quơ hộp khăn giấy: “Hết giấy ời.”
Sầm Thâm không ngẩng đầu: “Trên tủ giày có hai mươi đồng.”
Hoàn Nhạc chậm rãi đứng lên: “Ò.”
“Chờ chút.” Sầm Thâm chợt gọi giật chàng lại.
Hắn móc ra một trăm đồng và bảo: “Nước giặt cũng hết rồi.”
Hoàn Nhạc thất vọng dài giọng: “Ồ…”
Sầm Thâm xoa xoa mi tâm, lấy điện thoại di động từ trong ngăn kéo: “Của cậu này.”
“Ta?” Hoàn Nhạc phóng như bay tới nhận điện thoại, hoang mang hỏi nhiều lần: “Cho ta hả? Thật không? Cho ta thật luôn?”
“Ừm.” Sầm Thâm không giải thích gì thêm.
“A Sầm ngươi tối với ta quá hà!” Trong nhận thức của Hoàn Nhạc, điện thoại di động là món đồ quý giá. Chàng làm rơi vỡ điện thoại của Sầm Thâm, hắn còn không để bụng hiềm khích lúc trước mà tặng mình một cái, thật sự không thể tốt hơn được nữa.
Vì vậy, Hoàn Nhạc cảm động khôn xiết không nói hai lời bay tới ôm Sầm Thâm, ôm vừa nhanh vừa dứt khoát, chẳng chừa cơ hội để đối phương phản ứng.
Mặt mày Sầm Thâm tối thui, nhưng hắn chưa kịp đẩy thì Hoàn Nhạc đã buông ra trước, hớn hở cầm điện thoại bỏ chạy.
Hắn có thể làm gì đây?
Cũng đâu thể đòi chiếc di động lại.
Đứng hình tắt tiếng vài giây, Sầm Thâm không thể làm gì khác hơn là vờ như chưa từng có gì phát sinh, tiếp tục cúi đầu vẽ. Mà cùng lúc đó, Hoàn Nhạc đứng ở cửa phòng làm việc lén lén lút lút dò đầu vào, nhìn góc nghiêng của Sầm Thâm rồi cười như mèo ăn vụng cá.
Song vui mừng cực độ chung quy phải sinh bi, Sầm Thâm đã bị cảm bởi cái ôm của Hoàn Nhạc.
Cho nên khi A Quý tỉnh dậy sau đợt ngủ bù, đang chờ xem hồi kịch mới thì bắt gặp hai xác chết. Một xác nằm thành hình chữ đại 大 dưới đất, xác còn lại gục ngã trên bàn làm việc, không có tí ti sức sống.
A Quý: “Các ngươi…. Đang chơi trò một hai ba tượng gỗ hả?”
Sầm Thâm mệt mỏi uể oải đen mặt, nghe vậy cũng không muốn đáp, chỉ coi như mình đã mãn phần. Hoàn Nhạc thân tàn chí kiên ngồi dậy khỏi sàn nhà, nghiêm trang trả lời: “Ta lây cảm cho A Sầm, người bán thuốc ở tiệm thuốc nói đó là cảm lạnh. Ta lại lên mạng điều tra, trên in-tơ-nét bảo đây là dịch cúm, dịch cúm giống ôn dịch phải không? Bọn ta sẽ chết hả?”
A Quý: “Mới mấy bữa không gặp ngươi đã học cách khám bệnh Baidu rồi, thiếu hiệp. Người an tâm đi, dù ngươi bệnh gì, baidu một chút đảm bảo đều thành sắp hẻo đến nơi.”
Nghe vậy, Hoàn Nhạc quay qua nhìn Sầm Thâm: “Thế Sầm Thâm làm sao bây giờ?”
Sầm Thâm gian gian ngẩng đầu lên trả lời chàng: “Cậu cứ xông vào chỗ chết trước, tôi bọc hậu, cảm ơn.”
Hoàn Nhạc: qaq
A Quý nhịn cười an ủi: “Thôi thôi Nhạc Nhạc thiếu hiệp, chỉ là cảm mạo, vài ngày sẽ khỏe.”
Hoàn Nhạc muốn chăm sóc Sầm Thâm, ngặt nỗi chàng cũng là người bệnh, Sầm Thâm không cho phép chàng lại gần, còn bắt ép chàng phải đeo khẩu trang. Ánh mắt lạnh lùng ghét bỏ ấy khiến lòng Hoàn Nhạc nguội lạnh hu hu tiêu điều hu hu.
“Ấy….” A Quý thoắt cái chuyển đề tài: “Cảm mạo là chuyện nhỏ với các ngươi, nhưng tất nhiên vô cùng tệ với Sầm Thâm, khó chịu lắm, tới giờ này hắn chưa đuổi ngươi ra đường thì chắc chắn là tình yêu đích thực rồi!”
“Thật không?” Nghe được bốn chữ tình yêu đích thực mà hai mắt Hoàn Nhạc lập lòe ánh sáng, song nghĩ đến chuyện có lẽ Sầm Thâm hiện đang mệt mỏi, chàng lại đau lòng, nhất là khi chính mình khiến hắn phải khó chịu như vậy.
Sầm Thâm trông sang ngay lúc này, không mặn không nhạt ra lệnh: “Đừng nói nhảm vô dụng.”
Hoàn Nhạc thầm nhủ sao mà vô dụng chứ, ngươi không nói thì hiển nhiên người khác không biết ngươi khó chịu cỡ nào. Nhưng chàng vừa mới há mồm, Sầm Thâm tức khắc hóa thành cụm khói trắng.
Có con nhím nho nhỏ nằm sấp bên trong luồng khói trắng.
“A Sầm!” Hoàn Nhạc vội vàng lao tới, thấy con nhím bé xíu thì tay chân lúng túng không biết bắt đầu từ đâu.
Bé nhím bĩnh tĩnh cực kỳ, liếc chàng một cái, sau đó thản nhiên bò về phòng ngủ. A Quý ở bên cạnh bình luận bằng chất giọng thuyết minh diễn cảm như chương trình thế giới động vật: “Tình trạng như Sầm Thâm ấy, ngoại thương thông thường, gãy xương, nứt xương đều không nghiêm trọng lắm, dưỡng chút là khỏe. Ngược lại ốm vặt như cảm, phát sốt, ho khan sẽ tàn phá thân thể hắn nặng nhất, một khi trong mình kém đi thì khoảng cách đến cái chết cũng không còn xa nữa. Biến về nguyên hình có thể giúp hắn thoải mái hơn, xét cho cùng cấu tạo cơ thể người và nhím cũng khác nhau.”
Mỗi khi nghe ông nói xong một câu, lòng Hoàn Nhạc lại nhói thêm một chút. Khó thể mường tượng nổi mới tháng trước thôi, chàng còn kề bảo đao vào cổ Sầm Thâm.
Bé nhím bình thản bò về phía phòng ngủ, Hoàn Nhạc ngồi xổm đằng sau dõi theo từng bước, chàng đang lo lắng và xót hắn lắm thì đáng lẽ ra không nên phân tâm nghĩ nọ tưởng kia, nhưng hắn thực sự không khỏi cảm thấy —— A Sầm đáng yêu ghê.
Nhìn thân thể nhỏ nhỏ này, còn cái đuôi tí xíu thấp thoáng này, ngay cả gai nhọn phủ đầy người cũng dễ thương, trông không hề cứng chút nào mà mềm mại như được làm từ sô cô la vậy.
“A Sầm, ta đưa ngươi về phòng ha?” Hoàn Nhạc sợ hắn bị giật mình nên nói bằng giọng rất nhẹ.
Bé nhím ngoái đầu liếc chàng, xì một tiếng rõ ghét bỏ, đoạn quay lại tiếp tục một cái lúc một cái lắc loạng chòa loạng choạng mà đi, quả thực vô cùng lãnh khốc vô tình.
A Quý hết xem nổi: “Ngươi lòi đuôi rồi kìa thiếu hiệp.”
Hoàn Nhạc hậu tri hậu giác thoáng ngó ra sau lưng, quả nhiên thấy cái đuôi to.
“Đừng quan tâm, ta cũng cảm thấy bản thể thích hơn hình dạng con người.” Hoàn Nhạc nghiêm trang nói hươu nói vượn, vừa dứt lời liền “Bùm” một tiếng hóa về chân thân trong làn khói đen.
Kia chú chó sói oai phong lẫm liệt, hình thể lớn gấp nhiều lần so với chó săn phổ thông, hơn nữa bề ngoài càng có thiên hướng sói thảo nguyên hung mãnh, lông màu đen pha lẫn xám bạc, điểm duy nhất giống loài chó chính là bộ lông xõa tung và đuôi to hơi vểnh lên.
“Ta cứ ai yô, đây không phải sói đuôi to à…” A Quý thật tình cảm thán, ngay tại giây kế tiếp ông đã được chứng kiến cảnh sói đuôi to tha bé nhím chạy đi.
Sầm Thâm bị cảm giác không trọng lực tập kích bất ngờ thì sợ hú hồn, rồi tức khắc phản ứng lại, gian nan giật giật cơ thể, cả giận hét: “Thả tôi xuống mau!”
Sói đuôi to không nao núng, bước chân kiên quyết nhanh chóng vọt vào phòng ngủ, sau đó dịu dàng cẩn thận đặt hắn lên giường, còn nhẹ nhàng ủn ủn đầu để biểu hiện thân mật.
Nhưng bé nhím nhỏ quá, tứ chi xíu xiu ngắn tũn không thể làm được gì, bị ủi cho lật ngửa trên giường mà tức tới tối tăm mặt mũi.
A Quý ở sát vách sốt ruột muốn xem tập phim mới, hai cặp chân ngắn ngủn vội vàng cất bước vào phòng ngủ như thể nốc sữa tăng trưởng, nhưng cực khổ bò ba phút rồi cũng bỏ cuộc, sai đám đàn em Ảnh Yêu khiêng mình qua.
Làn sóng Ảnh Yêu mau chóng chở ông tới phòng cách vách, lúc này Sầm Thâm đang nằm sấp trên gối nghỉ ngơi, tường võng từng xuất hiện tại khách sạn ở Tây An biến thành cái mùng bảo vệ hắn, ngăn cách tất cả quấy nhiễu từ thế giới bên ngoài.
Nhác thấy A Quý đến, chàng hỏi tới tấp: “A Sầm như vậy là xong rồi hả? Không cần uống thuốc sao?”
A Quý lắc đầu: “Ta nghĩ ngươi mới cần uống thuốc, Nhạc Nhạc thiếu hiệp, ngươi cứ sai sai kiểu gì.”
Hoàn Nhạc nghiêng đầu: “Ta lạ chỗ nào?”
A Quý hạ thấp giọng: “Ngươi đang vẫy đuôi với Tiểu Thâm Thâm kìa!”
Hoàn Nhạc hỏi một đằng đáp một nẻo: “Mẹ tay dạy làm yêu phải trung thực.”
A Quý nguýt chàng, khóe mắt lần nữa liếc về phía Sầm Thâm trông như đang ngủ, nhỏ tiếng nhắc nhở Hoàn Nhạc: “Hiện thời hắn không rảnh chú ý ngươi, nếu ngươi để hắn biết tâm tư của mình thì cứ chờ bị tống cổ đi. Tiểu Thâm Thâm nhà ta hành tẩu giang hồ nhiều năm, chưa bao giờ có nổi nửa con yêu quái, nửa kẻ nhân loại tiến lại gần hắn được.”
“Thí dụ như Trình Tề?” Hoàn Nhạc hỏi.
“Sao ngươi biết anh ta?”
“Hừ.” Hoàn Nhạc khịt mũi giận dữ, lần sau mà gặp Trình Tề hay Cam Tề gì, chắc chắn trước tiên chàng sẽ tẩn anh ta một trận. Tất nhiên phải chọn nơi Sầm Thâm không thấy. (程齐 – Trình Tề – Chéng qí. 脐橙 – Cam Tề – Qí chéng)
Cũng chính lúc này, bé nhím trong mùng trở mình. Hoàn Nhạc tức thì quên sạch Cam Tề, chạy tới mép giường tiếp tục quan sát hắn, đuôi lúc rồi lắc, hất lại vẫy.
A Quý cũng choáng váng, ông vừa lắc đầu vừa chỉ huy Ảnh Yêu cộ mình rời khỏi phòng.
“Đi mấy đứa.”
Tác giả có lời muốn nói: Nhớ bình luận nha~
Chú thích:
Trò một hai ba tượng gỗ: Trong Happy Camp tập Vương Tuấn Khải tham gia có thì phải. Anh chị lên youtube xem thử nhé, em lười gõ quá ạ.