Hoàn Nhạc chưa từng tưởng tượng được cõi đời này còn có nơi như vậy, dưới ánh đèn mờ tối mê hoặc, nam nam nữ nữ vui ca thỏa thích, không khí ngập tràn hương nước hoa và hương rượu, chỉ cần sơ ý chút thôi, lập tức sẽ có nữ yêu nào đó đến câu hồn anh ngay.
Phì phì phì, không phải nữ yêu, đấy là chỉ dáng vẻ thướt tha giống như yêu tinh.
Cục nước đá rơi vào cốc thủy tinh, tiếng keng keng vang vọng. Một nam một nữ đang ôm eo nhau bước tới thoạt nhìn vô cùng xứng đôi, họ khéo léo chào hỏi mọi người chung quanh, người đàn ông đỏm dáng kia còn liếc mắt đưa tình với chị gái bartender xinh đẹp sau quầy pha chế.
Hoàn Nhạc bất hạnh nằm trên đường pa-ra-bôn tán tỉnh ấy, chàng tức khắc linh hoạt trốn ra sau lưng Sầm Thâm rồi ỷ chiều cao của mình nhỉnh hơn, ghé vào bên tai Sầm Thâm nói: “A Sầm, chúng ta thực sự phải chơi ở đây hả?”
“Ừm.” Sầm Thâm nhàn nhạt đáp một tiếng, đoạn qua chỗ trong góc ngồi xuống, gọi hai ly Tequila.
Hoàn Nhạc một tấc cũng không rời, ngay cả ngồi cũng phải ngồi sát rạt hắn. Sầm Thâm nhìn đôi mắt hiếu kỳ xen lẫn kinh ngạc kia, phảng phất thấy Đường Tăng lạc vào động bàn tơ.
Hình như Đường Tăng cũng là người triều nhà Đường, trùng hợp thật.
“Quao, A Sầm, nơi này độc đáo với ngộ ghê.” Hoàn Nhạc lấy làm kỳ lạ tấm tắc, mặc dù chàng từng tham dự rất nhiều buổi tiệc nhưng chưa bao giờ thấy cảnh như vậy.
Đợi mãi Sầm Thâm vẫn không trả lời mình, chàng bèn quay đầu nhìn, giờ đây Sầm Thâm đã đổi sang tư thế hơi lười biếng, thoái mái ngẩng đầu dựa vào ghế sa-lông, cầm ly thủy tinh lắc một cách hời hợt, ánh đèn mông lung đổ lên gương mặt nhuốm màu bệnh tật của hắn, người tưởng chừng tuyệt đối không hòa nhập thế nhưng lại thích hợp với nơi này nhất.
Sầm Thâm như vậy rõ lạnh, song toàn thân đều tản ra sức hấp dẫn thiêu đốt lòng người. Hoàn Nhạc không nhịn được hỏi: “A Sầm, hồi trước ngươi thường xuyên tới đây hả?”
Sầm Thâm: “Rất bất ngờ à?”
Hoàn Nhạc gật gật đầu rồi lắc lắc đầu, hỏi tiếp: “A Quý cũng đi chứ?”
“Ông ta muốn tới lắm đấy.” Sầm Thâm cười nhạo, tiếng cười lạc vào trong gió, như lông vũ nhẹ nhàng quệt lên lỗ tai Hoàn Nhạc. Hắn đang cười rành rành mà vẫn cứ lạnh lùng xa cách, ngửa cổ uống ngụm rượu, yết hầu trượt trượt, trêu ghẹo người ta trong thinh lặng.
Hoàn Nhạc kinh ngạc ngắm hắn.
Bấy giờ một chất giọng êm ái vang lên, hai cô gái tóc dài dựa vào lưng ghế sa-lông đối diện, mỉm cười nhìn bọn họ: “Hai anh đẹp trai, em ngồi chung được không?”
Sầm Thâm ngước mắt liếc các cô một cái, không gật đầu, cũng không từ chối.
Đối phương mặc định hắn đồng ý, cười khanh khách chuẩn bị ngồi xuống, Hoàn Nhạc lại đẩy ly rượu về phía trước ngay lúc ấy, ánh mắt sắc bén nhìn đối phương, hơi nhíu mày, cong môi cười cười: “Xin lỗi, chỗ này của tôi rồi, hai vị tiểu thư.”
Hai cô gái giữ nguyên tư thế nửa ngồi hai mặt nhìn nhau, như thể không ngờ được diễn biến này, nhưng các cô cũng không khăng khăng phải ngồi đây, nếu trai đẹp đã không biết ý tứ thì các cô cũng không nán lại lâu thêm.
Chờ hai người rời khỏi, Hoàn Nhạc ngó Sầm Thâm đang một mình thưởng rượu, không nhịn được hỏi: “A Sầm thích mẫu người như thế hả?”
Sầm Thâm nhíu mày: “Là sao?”
Hoàn Nhạc không thể diễn tả bằng lời, ấp úng mà khoa tay hai lần trước ngực. Chàng thấy rõ ràng, đôi gò bồng đảo của hai cô nương ấy rất lớn, nhưng chàng là người có giáo dưỡng, không thể tùy tiện bình phẩm con gái nhà người ta.
Sầm Thâm chẳng đáp vấn đề này, bởi chính bản thân hắn cũng không biết mình thích kiểu nào, hoặc nên nói rằng, vấn đề này chưa bao giờ thuộc phạm vi suy nghĩ của hắn.
Hắn tới nơi náo nhiệt cũng không phải vì giao lưu kết bạn, chẳng qua khoảng thời gian kia hắn luôn thấy rất buồn bực, cần giải tỏa gấp. Còn trong cảm nhận của Sầm Thâm, so với hàng xóm ở hẻm hồ đồng Tây Tử giữ khoảng cách nhất định với nhau, chốn thoạt nhìn vui vẻ sôi động cực kỳ, hô bạn dẫn bè này trái lại lạnh lùng thờ ơ hơn.
Lạnh lùng như thế mang đến hắn cảm giác thư thái lạ thường, tất thảy những xấu xa hèn hạ đều được phóng khoáng bộc lộ dưới ánh đèn mê ảo đưa người vào cơn say.
Không ai lưu tâm, ai sẽ lưu tâm đây?
Sầm Thâm ngưỡng lên uống cạn rượu trong ly, sau đó rót đầy, sắc đỏ phơn phớt trên gương mặt tái nhợt, song vẫn không bằng đôi môi còn vương rượu đỏ bừng kia.
“Không uống à?” Hắn nâng mắt nhìn Hoàn Nhạc.
“Ta….” Hoàn Nhạc cảm giác cuống họng thoáng lạnh lẽo.
“Sợ hửm?” Sầm Thâm xì khẽ, lại ngửa đầu nuốt nửa ly rượu vào bụng, hững hờ dựa vào ghế sa-lông, mái tóc dài che nửa bên mắt, cần cổ mảnh khảnh lộ ra.
Thế Hoàn Nhạc mới phát hiện hôm nay hắn mặc áo cổ chữ V, trang phục mùa xuân mỏng manh không giấu được xương quai xanh gầy gò. Làn da hắn trắng lắm, cho dù đang ở dưới ánh đèn lờ mờ, vẫn trắng đến là nổi bật, làm người ta khó nén nổi phải tò mò nơi bị quần áo che lại….
Hoàn Nhạc tự giật mình vì suy nghĩ của bản thân, tay cầm ly thủy tinh bỗng dưng siết chặt, đột ngột ực một lần hết cả ly rượu.
Sầm Thâm thoáng ngạc nhiên ngó chàng, cực kỳ qua loa vỗ tay một cái.
Hoàn Nhạc lần nữa nhìn về phía hắn, đôi má ửng hồng, Sầm Thâm chỉ cho rằng ấy là do uống rượu, hắn bảo: “Cậu cứ đi chơi một mình cũng được.”
“Không.” Hoàn Nhạc tự nhiên cũng tích chữ như vàng.
“Tùy cậu.” Sầm Thâm lười quan tâm.
Hai người ngồi đến mười giờ rưỡi, uống rất nhiều rượu, cự tuyệt rất nhiều người đến hỏi chuyện. Đương nhiên, toàn là Hoàn Nhạc đứng ra từ chối, thậm chí có lúc không đợi người ta lại gần đã dùng ánh mắt ép người ta rút lui.
Tối nay Hoàn Nhạc cực kỳ khó khăn.
“Đừng uống nữa, không tốt cho dạ dày.” Chàng quay đầu giằng ly rượu trên tay Sầm Thâm, đường nhìn lặng lẽ kín đáo đảo qua đôi môi đối phương.
Tuy Sầm Thâm còn uống nổi nhưng cũng không phản kháng. Thực ra đã rất lâu rồi hắn không tới những chỗ thế này, chẳng qua không biết hôm nay chập cọng dây thần kinh nào lại muốn dẫn Hoàn Nhạc đi mượn rượu giải sầu thôi.
Hai người ngồi thêm chốc lát, thanh toán xong thì đứng dậy đi về. Song, hai người mới bước tới quầy bar đã bị một cái tay từ bên hông duỗi ra chặn đường.
“Sầm Thâm?” Giọng đối phương chứa đầy ngạc nhiên.
Hoàn Nhạc thuận theo tầm mắt Sầm Thâm trông sang, phát hiện một người đàn ông vóc dáng cao to, trạc hai mươi bảy hai mươi tám tuổi, không thể nói là quá đẹp trai hay khí chất, nhưng thắng ở vẻ đoan chính cương dương, hơn nữa từ đầu tới chân chẳng khác nào viết dày đặc bốn chữ —– Tôi giàu có lắm.
Sầm Thâm mặt mày vô cảm, hình như hắn phải mất mấy giây mới nhớ được đối phương là ai, mà cũng không quan tâm, dứt khoát cất bước rời đi.
“Đừng vội vậy chứ.” Người kia thấy thế, hấp tấp vươn tay tóm cánh tay hắn. Nhưng ai ngờ không bắt trúng cái tay mình muốn, trái lại cổ tay bị người khác chụp lấy.
Nụ cười trên mặt anh dần tan biến, chau mi ngó người đằng sau Sầm Thâm. Liếc mắt đánh giá từ trên xuống dưới, anh chợt nhoẻn cười, nhỏ giọng nói bên tai Sầm Thâm với hàm ý sâu xa: “Hóa ra em thích kiểu này, chó sói nhỏ, hả?”
Hoàn Nhạc còn tưởng bản thể của mình bị một kẻ loài người nhìn thấu, không khỏi siết mạnh hơn. Người đàn ông bị đau, thế nhưng vào lúc này, Sầm Thâm ngăn cản tay Hoàn Nhạc, lạnh lùng lệnh: “Buông tay.”
Khoảnh khắc ấy Hoàn Nhạc tủi thân cực kỳ. Mà tủi thân cỡ nào đi chăng nữa cũng vẫn nghe lời Sầm Thâm.
Sầm Thâm trực tiếp kéo chàng ra sau lưng, ngước mắt đối mặt với người đàn ông kia, giọng càng lạnh lẽo hơn ban nãy: “Trình Tề, miệng mồm sạch sẽ chút.”
Trình Tề xoa cổ tay đầu hàng: “Ok ok ok, không phải anh chỉ đùa thôi sao? Nói chứ cậu bạn nhỏ của em lực tay mạnh quá nha, mới rồi thiếu chút nữa anh tưởng xương mình gãy luôn rồi.”
Hoàn Nhạc nhíu mày, kiệt ngạo từ trong xương cốt chầm chậm chui ra ngoài: “Tay chân táy máy, nên gãy lắm.”
“Cậu nhóc tính tình không phải dạng vừa đâu.” Trình Tề hất hàm khiêu khích, ánh mắt vẫn như cũ đặt trên người Sầm Thâm, anh mời: “Lâu rồi không gặp, uống một ly đi? Coi như anh bồi tội lần trước đã mạo phạm, mọi người làm quen với nhau chút, thế nào?”
Dứt lời, trai gái đi theo Trình Tề đang đứng chung quanh cũng ồn ào, đòi Sầm Thâm phải uống rượu với họ.
Phiền phức.
Sầm Thâm chau mày, đại não mới vừa nãy còn chưa say giờ đã bắt đầu đau nhức. Tại sao thời gian qua hắn không muốn tới đây uống rượu nữa? Bởi vì quá nhiều kẻ ngu ngốc dư thừa nội tiết tố.
Hoàn Nhạc hết nhịn nổi, gọn gàng dứt khoát: “Hắn không rảnh.”
Trình Tề vốn chẳng ưa chàng, ngữ khí khó chịu: “Mắc mớ chi tới cậu?”
“Anh muốn biết hả?” Cái nết công tử bột của Hoàn Nhạc bị đè nén đã lâu đang rục rịch, hắn gửi một ánh mắt hỏi ý kiến Sầm Thâm, thấy Sầm Thâm không phản đối, trong lòng nhanh chóng tính toán xong.
Hôm nay nếu chàng bị thằng nhóc hiện đại cưỡi lên đầu thì quả thực không còn mặt mũi đối diện với bà con cô bác ở Đại Đường.
Trình Tề cũng muốn biết thằng oắt lông mọc chưa đủ dài này có bao nhiêu sức lực so kè với anh, lời nói mang theo một luồng khinh bỉ: “Tò mò, tôi rất tò mò đấy, hay cậu dạy tôi đi, tôi mời em ấy uống rượu, mắc cái mẹ gì tới cậu?”
“Ồ.” Hoàn Nhạc khẽ mỉm cười, giơ tay túm cổ áo Trình Tề, quăng anh lên quầy bar trong lúc tất cả mọi người vẫn chưa kịp phản ứng.
Quả thực nhẹ nhàng thoải mái, cứ như nâng tạ trong phòng tập thể hình.
Vì vậy, mọi người đồng loạt quay mặt qua ngó Trình Tề đứng trên quầy bar, mặt ai cũng bất ngờ ngỡ ngàng ngơ ngác và bật ngửa. (mộng bức)
Mặt Trình Tề cũng lộ rõ vẻ thốn không chịu nổi. (mộng bức)
Ba giây sau, anh đỏ mặt nghẹn ra một câu: “Mày điên hả?”
Giọng anh khi thét hỏi rất lớn, thu hút những người không tham gia trò vui từ nãy tới giờ đổ dồn về ———- tấm thân cao một mét tám mươi mấy đứng trên quầy gây chú ý một cách đáng ngạc nhiên.
Anh vội vàng muốn xuống, nhưng xung quanh đã bị người vây kín, dưới tình thế khẩn cấp anh nhảy vào trong quầy bar, tức sắp nổ phổi đứng song song với Hoàn Nhạc qua quầy bar.
Dù sao cũng cách cái quầy bar, anh có thể làm gì đây?
Hoàn Nhạc khoanh tay trước ngực, tiến lên một bước che khuất Sầm Thâm, khiêu khích hỏi ngược: “Tôi khiến hắn không muốn uống rượu chung với anh thì mắc mớ gì tới anh?”
“Cậu!”
“Hắn không rỗi, không quen biết anh, nhớ tránh xa hắn chút.”
Dứt lời, Hoàn Nhạc kéo tay Sầm Thâm đi ra ngoài, sải bước chớ hề chần chừ.
Mãi cho đến khi rời khỏi quán bar, Hoàn Nhạc cũng không buông tay Sầm Thâm. Chàng cúi đầu đi rồi đi, thầm nhủ chừng nào Sầm Thâm vùng ra thì chàng mới thả, vì thế tim đập nhanh khủng khiếp, mà đợi nửa ngày Sầm Thâm vẫn chưa giãy gì cả.
Chàng ngập ngừng ngoái đầu xem, chỉ thấy Sầm Thâm đương nín cười, một giây, hai giây, ba giây, rốt cuộc hết nhịn nổi phụt cười thành tiếng.
Tay Sầm Thâm còn bị Hoàn Nhạc nắm, có điều hình như hắn chưa phát hiện, cứ cười mãi rồi ngồi xổm xuống đất.
Hoàn Nhạc cũng vội ngồi theo, bây giờ hắn cười mặt mày cong cong xinh đẹp khôn tả, chàng thấy nụ cười ấy như những vì tinh tú đang tỏa sáng, không khỏi sinh lòng yêu mến, nhưng cũng không kềm chế được hờn dỗi một chút, chàng hỏi: “A Sầm ngươi cười gì đó?”
Sầm Thâm lắc đầu, không đáp.
Hoàn Nhạc lầu bầu: “Ta đã cố gắng không đánh, không gây rắc rối cho ngươi….”
Sầm Thâm vẫn im lặng, cũng thôi cười, chỉ là vui vẻ hãy còn đọng nơi khóe mắt.
Hoàn Nhạc có một suy đoán lớn mật: “A Sầm ngươi say rồi ư?”
Sầm Thâm lắc đầu, tiếp tục nín thinh.
Hoàn Nhạc lớn gan thêm, kề sát vào Sầm Thâm tỉ mỉ quan sát, từ cặp mắt mông lung của hắn đến mũi, rồi từ mũi dời xuống đôi môi mỏng, tựa như không ngừng xác định xem rốt cuộc mình động lòng bởi nguyên nhân nào.
Cuối chùng đành phải kết luận rằng ——— đêm trăng ngắm mỹ nhân, càng nhìn càng thấy đẹp.
“Nhìn đủ chưa?” Sầm Thâm bỗng cất tiếng, dọa Hoàn Nhạc nhảy dựng một phen.
“A Sầm?” Hoàn Nhạc tưởng tâm tư nho nhỏ của mình bị phát hiện rồi.
“Muốn chết phải không?” Giọng Sầm Thâm lạnh đến mức bào được đá tuyết.
“Ta, ta….” Hoàn Nhạc sốt ruột giải thích, Sầm Thâm đã chôn mặt vào đầu gối, bất động.
“A Sầm?” Hoàn Nhạc nơm nớp lo sợ: “Ngươi say hay chưa vậy?”
Lề đường bên kia, Trình Tề bỏ cả đồng bọn của mình vội vội vàng vàng trốn khỏi quán bar, điên tiết lên thấp giọng chửi bới suốt dọc đường rồi bất cẩn đụng trúng thùng rác.
“Đệt!” Anh thực sự tức tới độ muốn chết tươi luôn, đang định nhấc chân đạp thùng rác thì nhác thấy hai kẻ đầu sỏ ngồi xổm ở phía đối diện. Hai kẻ này ngồi xổm nhìn nhau lại còn tay trong tay, nom hệt như các nhóc tì mẫu giáo quan sát con kiến dọn nhà.
“Bệnh thần kinh!”
Anh vạn phần hoài nghi vì sao bản thân ưng ý Sầm Thâm, bệnh hay gì vậy.
Tác giả có lời muốn nói:
Nhạc Nhạc: Ta. Yêu. Người. Đẹp.