Bán Yêu Và Bán Sơn

Chương 15




Hoàn Nhạc đuổi theo hai con Ảnh Yêu vọt vào sân ngôi nhà hoang phế sát vách, có lẽ lần này chàng thực sự hạ quyết tâm, cởi trường cung trên lưng ngay khoảnh khắc nhảy xuống tường bao, “Xoẹt xoẹt” bắn hai mũi tên cùng lúc.

Một mũi tên xuyên dưới quai giỏ tre, treo nó lên cửa gỗ.

Một mũi tên khác ép sát hai con Ảnh Yêu đang chật vật chạy trốn, rồi dùng một góc độ cực xảo quyệt đuổi theo nhằm tóm luôn con thứ hai.

Mặc dù Ảnh Yêu chuồn rất nhanh nhưng không thể nhanh hơn tên do Hoàn Nhạc bắn, huống chi trên mũi tên này còn mang theo yêu khí mạnh mẽ khiến người ta phải run rẩy. Chỉ nghe hai tiếng phốc phốc, Ảnh Yêu nhỏ hóa thành khói đen tản ra tứ phía khi mũi tên áp sát rạt, trông giống như đang sống sờ sờ thì bị đánh tan xác.

Hết thảy chỉ phát sinh trong chớp mắt, Hoàn Nhạc đáp xuống đất đúng lúc này, con ngươi lóe lên ánh sáng sắc lạnh, chàng rút bảo đao khỏi vỏ, hai ngón tay phất qua lưỡi đao, sau đó đâm mạnh vào khe hở trên tảng đá xanh.

“Uỳnh——-” Pháp lực màu đen như thủy triều dâng trào, kết giới vô hình bao phủ toàn bộ khuôn viên ngôi nhà trong tích tắc, nội bất xuất ngoại bất nhập.

Chẳng qua chỉ là hai con Ảnh Yêu nho nhỏ mà thôi, có thể thoát khỏi đao của Hoàn Nhạc sao?

“Ra đây cho ta!” Hoàn Nhạc sẽ không bị bọn Ảnh Yêu lừa, bản thể Ảnh Yêu chính là một luồng khói đen, mới vừa rồi không phải bị chàng đánh tan mà là ve sầu thoát xác.

Nhưng khoảng sân vẫn lặng lẽ, không tên trộm nào dám đầu thú.

Hoàn Nhạc vẩy vẩy đao, chậm rãi cong khóe môi, sau đó nhanh chân tung một cước đạp bay cửa nhà và —— sợ ngây người.

Nơi này là sào huyệt của bọn Ảnh Yêu ăn cắp hả?!

Dù Hoàn Nhạc cầm bảo đao trên tay, toàn thân đề cao cảnh giác cũng bị làm cho không kịp trở tay với những viên lông nhung màu đen tròn tròn bên trong nhà tuôn ra như tuyết lở khi cánh cửa bị đá văng.

Viên nào viên nấy đều là Ảnh Yêu, tính sơ sơ khoảng chừng hơn trăm con.

Hoàn Nhạc đặt mông ngồi dưới đất, phất tay loạn xạ kéo Ảnh Yêu bấu víu trên người mình xuống, ngạc nhiên nhìn quanh bốn phía rồi càng mẹ nó bất ngờ.

Chàng nằm giữa đại dương Ảnh Yêu màu đen, mấy Ảnh Yêu còn đang lăn khắp nơi, líu ra líu ríu kêu “Ôi”, “Chời địu” khiến đầu óc Hoàn Nhạc muốn nổ tung.

“Hu hu hu hu hu!” Ảnh Yêu rốt cuộc tung ra tuyệt chiêu cuối.

“Được rồi!” Hoàn Nhạc vung bảo đao một cái: “Đừng có quậy, con nào có thể nói chuyện thì bước ra!”

Sầm Thâm và A Quý ngồi ở tường bao hóng hớt, A Quý thoáng ngạc nhiên hỏi: “Tiểu Thâm Thâm, ngươi nói xem rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra với cả một nhà Ảnh Yêu này? Ta cũng không biết thế mà có nhiều yêu quái ở sát vách như vậy.”

Sầm Thâm đáp: “Mặc dù Ảnh Yêu yếu nhưng năng lực sinh sản mạnh mẽ, cũng cực dễ sinh tồn. Phàm là chỗ tối đều có Ảnh Yêu, đây là quy luật.”

“Điều này cũng đúng.” A Quý ngửi mùi vị trong không khí, “Chen chúc đông như vậy cũng không nghe được bao nhiêu yêu khí. Có thể do chúng ta quá quen thuộc với hơi thở từ Ảnh Yêu, trái lại không nhận ra, nhưng…. chúng nó tập hợp ở đây làm gì?”

Sầm Thâm vô phương trả lời vấn đề này, nhưng hắn có thể cảm giác được bọn Ảnh Yêu chắc chắn liên quan đến chuyện Vô tiên sinh.

Bấy giờ phía Ảnh Yêu đã cử một phát ngôn viên nhảy tới trước mặt Hoàn Nhạc, viên tròn lăn lăn rồi làm cái động tác tương tự ngẩng đầu, rụt rè hỏi: “Đại, đại ca, anh muốn ăn thịt bọn em sao? Bọn em, ăn không ngon, ăn, ăn vào, một luồng khí, thả ra, đều, đều là rắm, thật đó!”

Hoàn Nhạc: “…”

Ảnh Yêu: “Hu hu hu hu hu!”

“Dừng lại!” Hoàn Nhạc rốt cuộc tìm về giọng nói của mình, nhức đầu bảo: “Ai nói ta muốn ăn các ngươi? Chớ đánh đồng ta với những yêu vật cấp thấp kia. Ta hỏi các ngươi, vì sao tụ tập như thế? Vì sao ăn trộm?”

Lời vừa dứt, quần chúng Ảnh Yêu đã kích động ngay.

“Không có!”

“Không có trộm!”

“Không có không có!”

“…”



“Còn nói không có?” Hoàn Nhạc gỡ giỏ trúc khỏi mũi tên, nhíu mày: “Đây không phải cái ngươi trộm?”

“Ngô tiên sinh!”

“Bọn em hỗ trợ sửa!”

“Đúng! Sửa!”

“Sửa nó bình thường lại!”

“Sửa xong, vui vẻ!”

“Vui vẻ!”

“Vui vẻ!”

Cả đám Ảnh Yêu nhảy nhót rít ra ríu rít, mặc dù Hoàn Nhạc nghe rất đau đầu nhưng cũng lý giải được chút manh mối. Chàng không khỏi nhìn về phía tường bao, tầm mắt giao nhau với Sầm Thâm.

Sầm Thâm nhấc ngón tay chỉ kết giới, Hoàn Nhạc hiểu ngay, lập tức mở kết giới để bọn họ tiến vào.

“Có manh mối?” Sầm Thâm thoải mái nhảy xuống khỏi bờ tường, bước tới bên cạnh Hoàn Nhạc.

“Chúng nó nhắc tới Vô tiên sinh.” Hoàn Nhạc nhíu mày: “Nếu chúng chỉ hỗ trợ đưa đồ đi sửa thì xác thực không tính là trộm.”

A Quý chui ra từ trong túi Sầm Thâm, nói thật nghiêm túc và sâu xa: “Nhạc Nhạc thiếu hiệp, đây chính là ngươi không đúng, ban đầu đâu ai khẳng định chúng nó là trộm, suy đoán cẩu thả là không đúng rồi. Ngươi ấy, còn trẻ quá!”

Hoàn Nhạc tức chết, nhưng chàng vẫn lặng thinh, Sầm Thâm móc A Quý ra khỏi túi, ném vào đống Ảnh Yêu. Vẻ mặt hắn bình tĩnh thản nhiên như thường, ngữ khí cũng đều đều rằng: “Vậy ông phụ trách thẩm vấn đi.”

“Cứu mạng!!!” A Quý ngã chổng vó nhanh chóng bị nhấn chìm bởi đống Ảnh Yêu, hét lên vài tiếng kêu cứu mơ hồ. Hoàn Nhạc thích thú tặng ông cái mặt quỷ, sau đó cực kỳ nịnh bợ theo sát Sầm Thâm.

“A Sầm, đây.” Hoàn Nhạc dâng đại biểu Ảnh Yêu vừa được đề cử lên trước mặt Sầm Thâm. Sầm Thâm liếc mắt nhìn nó, rồi sững sờ khi không thể phân biệt được ngũ quan của tiểu yêu quái đen thùi lùi này, liền hỏi một câu thẳng vào vấn đề ——–

“Vô tiên sinh còn sống không?”

“Chết, chết rồi.” Giọng Ảnh Yêu nghe hơi khổ sở, tâm trạng trầm xuống rõ ràng.

“Chết rồi.” Sầm Thâm lặp lại sự thật băng lãnh này, nghỉ một giây rồi quay người vào căn phòng đang mở rộng cửa, thần sắc bình tĩnh đánh giá không gian bị bỏ hoang.

Ngôi nhà xác thực không còn một chút hơi người, bụi bặm đã phủ lên nó lớp áo thời gian, mà chân tướng dưới chiếc áo khoác ấy là gì đây?

Chỗ này là phòng khách, bàn trà đặt ở giữa, một bức tranh sơn thủy treo ngay phía trên và hai cái ghế thái sư kê hai bên, phong cách rất điển hình của một thời đại đã xa xôi.

Bước vào sâu thêm chút nữa là gian phòng ngủ rất lớn. Sở dĩ phòng ngủ lớn bởi nó bao gồm cả khu vực phòng sách, khoảnh khắc Sầm Thâm trông thấy phòng sách này, trên mặt rốt cuộc nổi gợn sóng.

Có thể dễ dàng nhìn rõ bản vẽ và sách cổ chất đầy tràn cả kệ, đồ vật linh tinh choáng hết mặt bàn, còn có chiếc khóa hai mươi bốn trụ bát quái chưa hoàn thành, mọi chi tiết đều hiển lộ rằng nơi đây là gian phòng của thợ thủ công.

Mà giờ phút này, vị thợ thủ công ấy đang an tọa trên chiếc ghế dựa trước bàn đọc sách. Thời gian tước đoạt cơ thể ông, chỉ chừa lại xương trắng cùng hốc mắt trống rỗng vẫn nhìn về cánh cửa sổ đóng chặt.

Trong tích tắc khi đột nhiên thấy bộ xương trắng, Hoàn Nhạc hít vào một ngụm khí lạnh, tiến lên che chở Sầm Thâm ra sau lưng theo bản năng.

Sầm Thâm lại đẩy tay chàng ra, vững vàng nện bước tới cạnh bàn, cúi đầu nhìn tờ giấy trước người bộ xương trắng. Đó là một bức thư bị thước chặn giấy đè lên, đã luôn phủ đầy bụi như thế bao năm.

Câu sau cùng nó nói chính là dòng chữ Sầm Thâm đã từng thấy vô số lần “Làm phiền”.

Bụi trần tích cóp nhiều năm niêm phong thời gian, song không khóa được vết máu loang lổ lưu giữ trên giấy viết. Nhìn hình dạng máu phun ra, dường như Sầm Thâm có thể tưởng tượng được dáng vẻ vị Vô tiên sinh kia đau đớn ôm ngực hộc máu sau khi biên xong tuyệt bút.

Hắn bỗng dưng nhớ lại suy luận của Hoàn Nhạc ——– “Làm phiền” mấy năm như một ấy chính là tín hiệu phát ra từ người chết.

“A!” Hoàn Nhạc đột nhiên phá tan sự im lặng, chàng kinh ngạc nhìn Ảnh Yêu trong tay, rõ ràng đến ngũ quan cũng không thể thấy được ở chỗ nào nhưng lúc này đã khóc thành viên nước mắt tròn.

Nước mắt ồ ồ thuận theo kẽ tay Hoàn Nhạc chảy xuống, “Tí tách, tí tách” thấm ướt bụi bặm dưới đất.



“Ngươi đừng khóc ôi.” Hoàn Nhạc vội vàng an ủi nó, còn Sầm Thâm vẫn chăm chú với lá thư đó. Hắn sợ tự ý cầm giấy viết thư lên sẽ tạo thành hư tổn, bèn dùng bút lông chim nhẹ nhàng quét tro bụi trên giấy, ba phút sau, lá thư bị ẩn kín trăm năm không thể gửi ra ngoài rốt cuộc xuất hiện.

Phó tiên sinh bạn của tôi:

Hôm qua nghe chuyện của Bắc Hải tiên sinh, lòng tôi bi thống vạn phần.

Bắc Hải tiên sinh nhân hậu thiện lương, mọi hành động đều vì đại nghĩa, chính là tấm gương sáng của chúng tôi. Gặp gỡ ở Tây Nam, thắp đèn hàn huyên, xứng một tiếng tri kỷ, nay cố nhân đã khuất núi, lòng ta đau xót.

Nỗi niềm xót xa của tiên sinh không thể thay thế, mà nay thời buổi loạn lạc, chi mạch thợ thủ công suy tàn, dù tôi có chết vạn lần thì cũng không đủ để an ủi tiền bối. Dẫu dốc hết tâm huyết thì cũng chẳng thể cam lòng. Nhưng đại nạn của tôi buông xuống, e là chẳng thể sống tiếp, ngẫm thợ thủ công khắp thiên hạ này, e cũng chỉ tiên sinh có thể ngăn được cơn sóng dữ mà thôi.

Thời buổi rối ren, thảo vội thư này thực sự là làm khó cho ngài, mong được lượng thứ cho sự vô lễ.

Nếu ngày nào đó nhìn thấy thịnh thế an khang, tinh hỏa vẫn còn, lòng này đã thỏa. Cảm kích vô cùng, không thể nói nên lời.

Trân trọng.

Làm phiền.

——– W

Càng về cuối thư chữ viết càng ngoáy, đồng nghĩa với người viết vốn không kịp lưu lại tên mình, chỉ kịp ghi vội một ký tự W cũng đại biểu cho bản thân liền đột ngột từ trần.

Thậm chí tay ông vẫn còn duy trì tư thế cầm bút viết.

Nực cười thay Sầm Thâm từng tưởng rằng vị ấy chỉ là một tay cuồng thảo.

Ảnh Yêu còn đang khóc, loài yêu quái trí tuệ thấp, nhỏ yếu, thậm chí ngay cả hình người cũng không thể biến hóa mà cũng có thời khắc bi thương như vậy. Trong lòng Sầm Thâm chợt xúc động, hồi ức tự động hiện lên trước mắt.

Hoàn Nhạc cũng cảm thấy bầu không khí này khác thường, châm chước hỏi: “Hắn…. Đến cùng là ai?”

Sầm Thâm đáp: “Chắc ông ấy là hội trường cuối cùng của hiệp hội thợ thủ công, Ngô Sùng An.”

Hiệp hội thợ thủ công từ Đại Đường qua ngàn năm huy hoàng đã bị chôn vùi tại thời chiến loạn.

Sầm Thâm không thấu được niềm đau xót ấy là như thế nào, hắn không cảm nhận được, nhưng cũng có thể nhìn ra một hai từ những tiếng thở dài không ngừng của ông nội khi nghe ông nhắc về.

Hắn nghĩ đây đại khái là tình hoài không cách nào dứt bỏ đi.

Ai có thể dự đoán trước được rằng tiếng thở dài cuối cùng của một thời đại rực rỡ đã rơi tại nơi đây, không người hay biết, không người hỏi thăm. Gần trăm năm đi qua, tất cả những gì còn lại chỉ là một bộ xương khô và một phong thư chưa gửi.

Nào có quỷ gì đâu?

Chỉ có không cam tâm và tự trách của ông thôi.

Sầm Thâm nhìn về phía Ảnh Yêu lần thứ hai, giọng hơi tối khàn: “Nhóc luôn luôn bồi cạnh ông ấy đúng không?”

Ảnh Yêu khóc đến cơ thể căng tròn cũng xẹp xuống mà vẫn nhìn lại Sầm Thâm.

Ảnh Yêu cấp thấp nhất dẫu khai trí đến đâu cũng không khá hơn trẻ con bảy tuổi. Sầm Thâm nghĩ vậy, đại khái hắn nhận được giỏ trúc liên tiếp mấy năm nay thực sự chỉ là trùng hợp mà thôi.

“Sửa xong, vui vẻ.” Ảnh Yêu lần nữa lặp lại câu nói này, tâm trạng phấn khởi lên thấy rõ.

“Sửa tốt, vui vẻ!”

“Vui vẻ!”

“Vui vẻ!”

Nó nhảy nhảy nhót nhót, lập tức nhảy lên đùi Ngô Sùng An. Xương trắng kêu khanh khách theo chuyển động của nó, phảng phất đang cười.