Bán Yêu Và Bán Sơn

Chương 12: Tu luyện




Đương chuẩn bị về nhà sau khi xem TV xong, Hoàn Nhạc bỗng dưng nhớ tới một chuyện, tò mò hỏi bà Vương: “Bà nội, sao mọi người gọi Sầm Thâm là Viên Kẹo Nhỏ vậy ạ?”

Bà Vương đột nhiên nghe chàng hỏi vậy cũng sửng sốt một chút, mất nửa ngày chưa đáp được. Cẩn thận suy nghĩ chốc lát, mới đột nhiên nhớ ra, bà bảo: “Há, bà nhớ rồi, đúng là có chuyện đó.”

Mười năm trước Sầm Thâm chuyển tới hẻm hồ đồng Tây Tử và chỉ xách theo một cái vali cùng một con rùa, không chào hỏi hàng xóm cũng không có bạn bè người thân đến nhà chúc mừng. Phần lớn người dân sống tại hẻm hồ đồng Tây Tử, thậm chí không hề biết một hộ mới vừa dọn vào nơi sâu nhất trong hẻm.

Tình trạng ấy kéo dài hai năm, trong hai năm này Sầm Thâm ít giao du với bên ngoài, gần như cắt đứt tất cả liên hệ với mọi người.

Bà Vương sát vách là người từng bắt gặp hắn nhiều lần nhất, khá lo lắng trong lòng. Ban đầu, bà sợ nhà kế bên là phần tử phi pháp, sau đó, bà lại chuyển sang lo có phải Sầm Thâm bị bệnh trầm cảm hay chứng tự kỷ gì không, vì thế bà chủ động qua thăm mấy lần.

Đến khi dần dần hiểu rõ, bà Vương đại thể biết tính cách và thành phần gia đình của hắn, biết hắn cũng không thích bị người khác làm phiền, cho nên chỉ thi thoảng cho đồ ăn, duy trì quan hệ không xa không gần như vậy.

Viên Kẹo Nhỏ xuất hiện vào một buổi chiều xuân trời trong nắng ấm, giao đồ ăn bắt đầu phổ biến, nhưng còn chưa phát triển đến đi chợ hộ. Sau rất nhiều ngày ru rú ở nhà, Sầm Thâm không thể không ra ngoài mua thức ăn và trên đường quay về, chuyện ngoài ý muốn đã phát sinh.

Thực ra đấy cũng không phải chuyện lớn, nguyên nhân bởi có gia đình kia trong hẻm đang sửa nóc nhà, mà trẻ con gần đó hiếu kỳ nên chạy tới xem, một miếng ngói bỗng từ trên trời rớt xuống, lao thẳng về đỉnh đầu đứa bé.

Sầm Thâm đúng lúc đi ngang qua, liền giơ tay cản giùm.

Tuy đứa bé không bị thương nhưng sợ hãi quá nên khóc huhu, vì vậy Sầm Thâm móc một viên kẹo trong túi cho cậu bé. Chính viên kẹo trái cây tròn vo ấy đã mang đến Sầm Thâm biệt danh “Viên Kẹo Nhỏ” với phong cách khác biệt như thế.

“Viên kẹo nhỏ, viên kẹo nhỏ…. Pippi la lên như vậy, thằng cu kể cho người lớn nghe là có anh rất xinh đẹp cho con một viên kẹo nhỏ.” Lúc bà Vương nói đến chuyện này, khóe môi vẫn đượm nét tươi cười. (Biệt danh của bé đó, Pippi cũng là tên một con Pokemon)

Hoàn Nhạc hào hứng chạy về kể lại cho Sầm Thâm hay, Sầm Thâm tạm ngừng nghiên cứu, tỉ mỉ hồi tưởng một lúc lâu, cũng không nhớ nổi vì sao ngày ấy trong túi mình lại có viên kẹo.

“Kẹo cũng tốt đó chứ, may mà trong túi ngươi không đựng một cục sắt, bằng không đã bị gọi là búa sắt rồi.” A Quý cười trên sự đau khổ của người khác.

Sầm Thâm miễn bình luận những lời này, Viên Kẹo Nhỏ thì Viên Kẹo Nhỏ đi, chỉ cần không gọi ngay mặt hắn thì sao cũng được.

Hoàn Nhạc nhìn hai người hình như đã hòa hảo trở lại, khẽ gật đầu, giấu kín thân thế cùng danh tiếng. Công tác tu bổ bản vẽ trận pháp triệt để kẹt tại nút cổ chai, chàng cũng không thèm để ý, nằm trên sô pha đọc đủ loại sách mượn được từ nơi khác.

Một ngày sau, Tôn Vĩnh gọi điện thoại đến giới thiệu cho Sầm Thâm một vị thợ thủ công thâm niên, Sầm Thâm lập tức dẫn Hoàn Nhạc tới cửa thăm viếng, nhưng đáng tiếc vẫn trắng tay ra về.

Vị thợ thủ công ấy nói mình có mấy người bạn, có thể giới thiệu Sầm Thâm qua đó. Sầm Thâm cảm ơn nhưng chẳng hề hy vọng quá nhiều đối với chuyện này.

Qua những cuộc trò chuyện với các thợ thủ công mình đã tiếp xúc được cho đến nay, Sầm Thâm phát hiện một sự thật —— thợ thủ công của bây giờ nói chung trình độ không cao, cũng gặt hái được rất ít tại phương diện tu luyện.

Pháp khí, pháp khí, khí cụ rất quan trọng, pháp cũng quan trọng. Nếu như không có pháp lực truyền vào, vật phẩm thợ thủ công làm ra chẳng qua chỉ là món hàng tinh xảo, khác biệt gì với các vị thợ thủ công phổ thông?

Trận pháp huyền diệu, hoa văn lưu chuyển pháp lực tinh vi mới thực sự là nét bút vẽ rồng điểm mắt, hóa thứ tầm thường thành sự tồn tại thần kỳ. Mà làm cách nào để kết hợp hoàn hảo pháp và bản thân hiện vật chính là thử thách mức độ cao siêu về mặt tài nghệ và nền tảng hiểu biết pháp lực dành cho mỗi vị thợ thủ công.

Pháp lực từ đâu tới? Tới từ đất trời.

Con đường tu luyện cốt ở chỗ dẫn năng lượng trời đất vào thân, hóa chúng thành pháp lực làm việc cho mình. Nhưng hiện tại thì sao? Đây hoàn toàn là thời đại mạt pháp.

Thần linh tiêu vong, phần lớn năng lượng đất trời xói mòn, tất cả những thứ trời cao từng ban cho yêu quái: tuổi thọ lâu dài, pháp lực bẩm sinh, đều đang giảm bớt không ngừng.

Người cùng yêu đang từ từ đồng hóa.

Dưới tiền đề to lớn ấy, việc tu luyện càng trở nên khó hơn. Chưa kể, khẩu quyết của rất nhiều phương pháp tu luyện đều thất truyền giữa những năm tháng chiến tranh.

Sầm Thâm có thể đạt được thành tựu bây giờ, cẩn thận ngẫm lại, hẳn là lợi ích đến từ một nửa dòng máu nhân loại. Từ xưa tới nay, nhân loại đã đứng sừng sững trên đỉnh cao bằng tuổi thọ ngắn ngủi và thiên phú siêu việt, thiên phú tương tự đã truyền lên người Sầm Thâm.

Có lẽ trời cao công bằng, cho anh cái gì thì nhất định phải bắt anh đánh đổi ngang bằng, tỷ như —- tính mạng của anh.

Lúc nửa đêm, Sầm Thâm còn chưa ngủ, một mình cô độc ngồi xếp bằng trên hành lang trước phòng ngủ, thử cảm thụ pháp lực chảy trong thân thể.

Tối nay gió lặng như thường, Cây Xuân khẽ đung đưa như hát ru ca. Trong không khí tràn ngập mùi hương từ nhà hàng nướng cách một cái hẻm, còn có hơi thở sắt thép bê tông đặc trưng của thị thành.



Quá hỗn tạp.

Hắn hít sâu một hơi, mở mắt ra, cau mày nhìn lòng bàn tay mình.

Bên kia, Hoàn Nhạc thức tỉnh khỏi Đại Đường trong mộng đẹp, bò đi nhà vệ sinh. Phòng làm việc có cửa nối thẳng qua toilet, nhưng chàng giải quyết xong nỗi buồn quay về thì liếc mắt nhìn hành lang theo bản năng, thế là thấy Sầm Thâm.

Chàng dụi dụi con mắt, xác định không nhìn lầm, nghi hoặc kêu một tiếng: “A Sầm?”

Sầm Thâm quay đầu liếc nhìn chàng mà không đáp.

Hoàn Nhạc gãi đầu, tiếp tục hỏi: “Ngươi ở chỗ đó làm gì? Ngắm trăng hả?”

Sầm Thâm: “Tôi đang tu luyện.”

“Ồ.” Hoàn Nhạc trực tiếp ngồi xếp bằng cạnh hắn, nói: “Các ngươi ở đây không dễ tu luyện, ta từng thử nhiều lần, lúc thúc khởi pháp lực cũng không đủ thông thuận. Ngươi xem nè.”

Nói đoạn, chàng giơ tay lên, lòng bàn tay để ngửa. Pháp lực màu đen cuộn khỏi lòng bàn tay trong tích tắc, tựa sương mù lượn lờ dưới đêm trăng, từ từ đan dệt thành hình dáng trăng tròn vành vạch.

“Màu sắc không tinh khiết, tốc độ quá chậm.” Hoàn Nhạc bình luận.

Sầm Thâm không lên tiếng, chỉ yên lặng ngưng kết ra một cây búa lớn, đập mạnh vào mặt trăng của chàng. Chỉ trong phút chốc, pháp lực màu đen đã tan thành mây khói.

Hoàn Nhạc hơi tổn thương, vô tội hỏi Sầm Thâm: “A Sầm không thích mặt trăng hả?”

Sầm Thâm hỏi một đằng trả lời một nẻo: “Thấy cây búa không? Đó chính là toàn bộ pháp lực tôi có thể ngưng tụ trong một lần.”

Hoàn Nhạc: “….”

Yếu quá!

“Ta không cố ý đâu.” Hoàn Nhạc nhỏ giọng biện giải cho mình, chàng thực sự không ngờ Sầm Thâm ngoại trừ bề ngoài nghèo, bên trong còn yếu như vậy, ngày đó trên tường thành, rốt cuộc vì sao mình bị hắn đánh bại vậy nhỉ?

Bí ẩn thiên cổ.

Chàng dừng một chút, lại nảy ra ý kiến hay: “Ta dạy ngươi, được không?”

Sầm Thâm hơi run: “Cậu dạy tôi?”

“Đúng, cách tu luyện giữa người và yêu khác nhau, tất nhiên bán yêu càng không giống. Biện pháp bất đồng, hiệu quả tu luyện hiển nhiên cũng bất đồng, thích hợp nhất mới là tốt nhất.”

Lúc này Hoàn Nhạc thay đổi khí phách thiếu niên xưa nay thành mặt mày nghiêm nghị, đáng tin cậy ngoài ý muốn.

Sầm Thâm vẫn chưa có đánh giá chuẩn xác về thực lực của Hoàn Nhạc, vì thế nửa tin nửa ngờ.

Hoàn Nhạc lại không hề để ý, vươn tay về phía hắn, bảo: “Lòng bàn tay chúng ta tương thiếp, để ta cảm thụ kinh lạc của ngươi mọt chút.”

Sầm Thâm không tức khắc làm theo, hắn vẫn lưỡng lự như cũ. Mà có lẽ ánh mắt Hoàn Nhạc quá thẳng thắn vô tư, hắn bị sự trong trẻo ấy mê hoặc, vẫn lựa chọn tin tưởng chàng.

Lòng bàn tay hai người áp vào nhau, tại đêm tối đầu mùa xuân lạnh lẽo, nhiệt độ lần đầu giao hội.

Thiếu niên ưỡn thẳng lưng, chậm rãi khép hai mắt lại, pháp lực dâng trào từ hai lòng bàn tay, kèm theo giọng nói trầm ổn của chàng chui vào cơ thể Sầm Thâm.

“Đừng sợ, thả lòng, có ta ở đây.”

Sầm Thâm muốn buông lỏng nhưng tiếp xúc thân mật như vật khiến hắn hơi không biết phải làm sao, còn dấy lên một loại cảnh giác bản năng. Pháp lực của Hoàn Nhạc bá đạo, hung mãnh, mặc dù đối phương cố ý khắc chế nhưng vẫn còn giống như công thành đoạt đất, làm Sầm Thâm khó thể chống đỡ.

Một vòng kết thúc, sắc mặt Sầm Thâm nghiễm nhiên trắng bợt.

Hoàn Nhạc vội vã ngừng tay, đỡ thân thể thoáng lung lay của Sầm Thâm, thân thiết hỏi: “Ngươi không sao chứ? Không khỏe chỗ nào?”



Sầm Thâm lắc đầu, môi mỏng khẽ nhếch.

Sắc mặt Hoàn Nhạc cũng không dễ nhìn lắm, nghiêm túc nói: “Tình trạng của ngươi còn hỏng bét hơn so với ta tưởng tượng, tuy kinh lạc không bị tắc gì cả, nhưng quá yếu ớt. Có phải ngươi thường…. quặn đau?”

Sầm Thâm không đáp, xem như thừa nhận, trên thực tế hắn đã quen với cơn đau quặn đó. Tuy rằng không nguy hiểm đến tính mạng, song một trận nối tiếp một trận, liên miên không dứt.

Hoàn Nhạc vô thức mò thuốc viên trên người, sờ soạng hai lượt mới nhớ toàn bộ gia sản của chàng bị trộm sạch rồi, không khỏi thầm mắng một tiếng: “Chết tiệt.”

“Tôi không sao.” Sầm Thâm ổn định hơi thở, thần sắc đã khôi phục bình tĩnh. Song, mồ hôi lấm tấm trên chóp mũi kia khiến Hoàn Nhạc rất khó chịu trong lòng.

Nhất là nét thăm thẳm trầm lắng trong ánh mắt Sầm Thâm dường như đang bị một lớp màu xám áo lên.

“Cậu lo lắng cho tôi à?” Sầm Thâm nhìn Hoàn Nhạc đặc biệt nghiêm túc, bỗng cười khẽ. Nụ cười kia dẫn theo ý tứ hàm súc không thể nói rõ được, có trào phúng, có trêu chọc, lại như một tiếng thở dài, nhẹ tựa liễu đao.

Nghe vậy, mặt mày Hoàn Nhạc thoáng tối đi.

Sầm Thâm nhìn chàng, không biết lại nhớ tới chuyện xưa nào, nhẹ nhàng đẩy chàng ra, rồi nói: “Yên tâm, tôi sẽ đưa cậu về.”

Hắn cong gối ngồi trên hành lang, tay thăm vào túi, lụi lọi thuốc lá của mình. Bóng cây đổ bên chân hắn, như vô số đường nét lộn xộn lung tung, buộc chặt cái bóng hắn kéo vào nền đất.

Hoàn Nhạc đứng dậy, một cước đạp vỡ những đường cong này, hùng hổ mạnh mẽ khiêng Sầm Thâm lên, nhanh chân vọt vào phòng ngủ.

“Cậu làm gì!” Sầm Thâm giận tái mặt.

“Ta phát điên!” Hoàn Nhạc nói năng cực kỳ khí phách, sự sôi nổi của thiếu niên bỗng bao vây hắn tứ phía, khiến hắn không biết nên làm thế nào. Hoàn Nhạc đặt hắn lên giường, hành động thoạt nhìn bá đạo thô lỗ, nhưng thực tế mềm nhẹ vô cùng.

Chàng khoanh tay trước ngực, hùng dũng oai vệ khí phách hiên ngang trừng Sầm Thâm, hỏi: “Ta lo lắng cho ngươi đó, không được hay gì? Không được hay gì? Ngươi muốn nhẫn tâm từ chối ta sao?”

Sầm Thâm: “… Ta từ chối.”

Hoàn Nhạc không ngờ bản thân đã nói đến vậy mà vẫn bị từ chối một cách lạnh lùng vô tình như cũ, đảo ngược về trước kia, chắc chắn chàng sẽ đánh nhau với đối phương. Nhưng Sầm Thâm mang bệnh trong mình, chàng không thể đánh, lòng vừa tức vừa tủi thân, gấp đến độ đi tới đi lui vài bước, rồi đặt mông ngồi bên giường Sầm Thâm.

Đưa lưng về phía hắn.

Sầm Thâm không làm rõ được hiện tại đang là cái tình hình gì, nhưng tóm lại Hoàn Nhạc cứ ngồi đó không đi.

“Cậu đi hay không?”

“Không đi!!”

Vì vậy, để phòng ngừa sự cố, Sầm Thâm trói chàng lại. Tay búng cái tách, tơ hồng bó Hoàn Nhạc tự động đứng lên, tha chàng hướng ra khỏi phòng ngủ.

Hoàn Nhạc lợi hại, pháp lực cao cường, quyết tâm cố chấp với Sầm Thâm, tơ hồng kéo mấy chàng vẫn bất động.

Sầm Thâm mặc kệ, đổ nhào lên giường, ai thích làm gì thì làm đi.

Tác giả có lời muốn nói:

Nhạc Nhạc: Ta tức.

Nhạc Nhạc: Ta hận.

Sầm đại vương: Tôi từ chối.

Giấu kín thân thế cùng danh tiếng: Cụm từ thông dụng trên mạng. Nó xuất phát từ bài thơ “Hiệp khách hành” của Lý Bạch: 深藏身與名 – Thâm tàng thân dữ danh – Ẩn kín thân thế cùng danh tiếng. Anh, chị, bạn có thể đọc cả bài thơ ở đây. Còn Nhạc Nhạc thiếu hiệp nhà chúng ta chẳng ngầu vậy đâu, chắc sẽ thế này đây: