Làm thế nào để đóng vai một thiếu nữ đáng yêu?
Thần Quân của Đỉnh Bất Diệt gặp phải vấn đề khó giải quyết trước nay chưa từng có, y suy tư rất lâu, cuối cùng gọi Khổng Mộ Hoa tới.
Khổng Mộ Hoa là một đóa hoa đặc sắc của Bất Diệt Đỉnh... Rõ ràng là một con yêu Khổng Tước giống đực, là tướng quân tiên phong trên chiến trường, pháp khí là hai quả búa to tổ chảng, giết người như ngóe. Nhưng hóa thành người xong gã lại chê váy áo đồ trang sức của nam nhân không đủ hoa mỹ, thích ăn mặc như mỹ nữ thùy mị nết na. Dáng vẻ thường ngày của gã sẽ là: trong mắt chứa hồ nước mùa thu, tư thái thướt tha tựa như liễu rủ trong gió, mỗi bước đi là ba lượt đung đưa, như hình bóng phản chiếu trong nước. Gã thích nhất là đi đọ nhan sắc với người ta, rất giỏi ỷ vào tướng mạo của mình mà quyến rũ người khác, nũng nịu vờ ngây ngô, thế nên rất ít người biết gã là nam nhi.
Quanh năm gã đứng đầu bảng tình nhân trong mộng của nam tu Tu Tiên Giới, cũng là đầu bảng hồ ly tinh mà nữ tu muốn giết nhất.
Bây giờ, Khổng Mộ Hoa đột nhiên bị Thần Quân gọi tới, có chút thấp thỏm, không biết có phải mình đã làm sai chuyện gì rồi không.
Thần Quân đuổi đám người đi, rồi bước đến trước mặt gã. Tỉ mỉ quan sát đánh giá gã từ vật trang sức cho đến trang phục, từ tư thái cho tới chân tay, thậm chí còn nghiên cứu kiểu tóc mà gã chải, cách gã vẽ lông mày, nghe giọng gã, rồi lại ra lệnh cho gã đi thử vài bước, nở nụ cười... Cuối cùng hỏi gã những thứ mà nữ nhân thích.
Con Khổng Tước Khổng Mộ Hoa sợ đến ngây chim.
Gã nghĩ là Đỉnh Bất Diệt sắp chào đón nữ chủ nhân của nó rồi.
Thẩm mỹ của Thần Quân vô cùng tốt, ánh mắt hà khắc, mỹ nhân được y coi trọng sẽ hoàn mỹ tới mức nào đây?
Khổng Mộ Hoa rất muốn khóc, gã tự biết nhan sắc mình không sánh bằng Thần Quân, cho nên mới đổi sang trang phục nữ, mở ra lối đi riêng, thắng ở chỗ đặc biệt. Bây giờ nhan sắc lại sắp bại bởi Thần Hậu... Gã cảm giác kiếp sống Khổng Tước thật tăm tối ảm đảm, có xòe đuôi* cũng vô dụng, cần gấp chạy vào lòng một nam nhân xinh đẹp dịu dàng cầu an ủi, rồi lăn lăn trên giường, tiện thể ép cưới, ví dụ như Bạch tiên tôn chẳng hạn...
*Nguyên văn là 开屏, trong tiếng Anh thì nó là hành động con chim công xòe đuôi mình, mà chim công xòe đuôi mang hai nghĩa một là khoe khoang hấp dẫn con mái, hai là để hù dọa ra oai với kẻ địch. Ý Khổng Mộ Hoa là giờ có khoe đuôi (khoe nhan sắc) thì chẳng có ai buồn xem nữa vì Thần Quân Thần Hậu chiếm hết spotlight rồi =))
Mọi người đều có chút tơ tưởng với Thần Quân, hết hi vọng rồi.
Chưa biết chừng Bạch tiên tôn sẽ đồng ý kết đạo lữ với gã?
Khổng Mộ Hoa nghĩ tới đây, thu hồi uể oải, sung sướng chạy đi mật báo.
...
Đài Ngô Đồng, trong tầng tầng lớp lớp rèm ngọc.
Thần Quân cởi xuống áo choàng tuyết vũ, tắm xong thì cẩn thận đi đến trước gương, hà khắc quan sát dung mạo của mình. Tu sĩ đã qua Phân Thần có thể điều chỉnh hình thể và dung mạo của mình, không khó để ngụy trang, cái khó là ngụy trang thế nào để vừa ý người kia.
Y ngẫm nghĩ, trực tiếp sửa mình về dáng vẻ năm mười bốn tuổi, khi đó người còn chưa cao lên, dung mạo không phân biệt được là nam hay nữ, eo nhỏ yêu kiều, không đủ một nắm tay. Chỉ cần điều chỉnh cho bờ vai thêm chút gầy yếu, thu nhỏ khung xương tay chân lại một chút, áp chế tu vi đến kỳ Trúc Cơ, thế là ra tư thái mỹ nhân yếu đuối.
Y nhớ đến đặc điểm chung của các đối tượng trong nhiệm vụ của Triệu Nghiệp, lại nghĩ đến thủ pháp giả nữ mười phân vẹn mười của Khổng Mộ Hoa, bèn chỉnh lại các chi tiết, giấu yết hầu đi, bỏ những sắc sảo trên khuôn mặt, hóa diễm lệ phô trương như lửa thành khí chất dịu dàng như nước. Duy chỉ có lệ chí dưới khóe mắt là không giấu nổi, không che được hết phong lưu dung tục.
Y suy nghĩ hồi lâu, từ bỏ việc giày vò viên lệ chí này.
Tuy nói hầu hết đối tượng của nhiệm vụ Hệ Thống đều là mỹ nhân thanh thuần, nhưng y biết Tống Thanh Thời thích diễm lệ phong tình, cho nên không thể vứt hết khí chất của Việt Vô Hoan trên người được... Y thử mỉm cười trước gương, để trong cặp mắt phượng đoan trang lay động những dục vọng rực rỡ, chỉ nở rộ vì một người.
Trong sự thanh thuần lại lơ đãng tỏa ra sắc thái quyến rũ, khi thánh khiết lạnh nhạt chợt làm ra cử chỉ lẳng lơ, đó mới là thứ sẽ kéo nam nhân vào trong vực sâu. Giống như những lần Tống Thanh Thời làm chuyện đó với y ở trên giường, đúng là mỹ vị tột cùng.
Cho dù là mất trí nhớ làm lại, lời hẹn ước cũng phải được thực hiện.
Tống Thanh Thời đã cầu hôn y, y cũng đã đồng ý, hai người chính là đạo lữ chưa ký khế ước, không còn cơ hội để đổi ý nữa.
Mặc dù y sẽ không ép buộc đối phương làm những chuyện này, nhưng cũng không có ý định làm chính nhân quân tử gì với người đã mất trí nhớ, thủ đoạn nào cần thiết đều sẽ dùng.
Y không muốn nghĩ đến mức điên cuồng và bệnh hoạn của những thủ đoạn đó nữa, tình cảm của y đã mất kiểm soát từ lâu rồi.
Tống Thanh Thời từng nói lúc trị liệu cho y, dục vọng không phải thứ gì đáng xấu hổ, không cần phải kiềm chế bản năng của cơ thể, hãy thỏa thích phát tiết nó ra, rất có ích cho việc hồi phục.
Hi vọng cậu nói được làm được, dùng hết khả năng để trị liệu cho y thật tốt.
...
Việt tiên sinh cực nhọc ngày đêm, không thể yên ổn nghỉ ngơi chăm sóc Tống Thanh Thời, mỗi ngày đều canh giữ ở bên người, một tấc cũng không rời, cho cậu ăn vô số linh đan diệu dược.
Vết thương của Tống Thanh Thời nhanh chóng lành lại, có điều tư thế ngủ không tốt lắm, mỗi sáng thức dậy đều phát hiện mình đang nằm trên đùi Việt tiên sinh, miệng hơi sưng, còn bị rách da, cậu uống hết hai chén thuốc thanh nhiệt cũng không có tác dụng, có lẽ là do khí hậu quá khô, thể chất lại suy yếu nên vậy.
Việt tiên sinh ngại chén thuốc quá đắng, để cậu uống thêm nhiều mật ong, ăn càng thêm ngon.
Tống Thanh Thời cực kỳ cảm kích, mỗi ngày moi ruột gan khen y là người tốt.
Tống Cẩm Thành thấy hết, càng thêm nghi ngờ hai người không thể nào chỉ là bạn vong niên đơn thuần, đến cha hắn cũng chẳng thân thiết dịu dàng chăm sóc hắn lúc sinh bệnh như vậy, càng không bao giờ muốn bao nhiêu tiền cho bấy nhiêu! Cho nên... Chắc chắn Tống Thanh Thời là con riêng của sư thúc tổ! Vì một vài nguyên nhân nên không muốn để lộ ra bên ngoài.
Lần trước sư thúc tổ sai hắn đi mua đồ, hắn chạy đến nửa đêm cũng không mua xong, khóc chít chít trở về, úp mặt vào tường hối lỗi.
Lần này, hắn nhất định phải nắm lấy cơ hội, hầu hạ cho thật tốt, tranh thủ thiện cảm của sư thúc tổ, tránh cho rơi xuống kết cục như sư huynh. Mấy sư huynh kia mặc dù đã dùng thuốc mọc lại tóc, nhưng cũng đã trở thành trò cười trong cốc, đến tận bây giờ vẫn chưa có người yêu.
Tống Cẩm Thành mang hùng tâm tráng chí, chạy khắp nơi, giúp Tống Thanh Thời mua thêm đủ loại vật dụng dùng để đi xa.
Cuối cùng, tất cả mọi thứ cũng đã mua đủ.
Việt tiên sinh nói mình còn có việc cần xử lý, phải đi trước. Trước khi đi, y lấy ra một bộ pháp y tay áo rộng màu tuyết trắng, nói là vài ngày trước đã đặt phường may làm gấp để làm quà chia tay.
Pháp y của Tống Thanh Thời đã hỏng, trông thấy bộ đồ mới rất hợp khẩu vị này thì thích vô cùng, đổi ngay tại chỗ, luôn miệng cảm tạ.
Việt tiên sinh mỉm cười giúp cậu sửa sang lại mái tóc lộn xộn, cáo từ rời đi.
Tống Thanh Thời sắp xếp xong hành lý, chuẩn bị xuất phát rồi mới nhớ chưa bố trí phương tiện giao thông, Tống Cẩm Thành lén lút trốn học, không dám dùng pháp thuyền của Dược Vương Cốc. Bây giờ hai người lại đang ở một thành trấn tương đối vắng vẻ, rất ít tu sĩ qua lại, chẳng những không có Tiên Thú Môn, mà cũng không có pháp thuyền cao cấp nào hết.
Cậu và Tống Cẩm Thành đứng trên đường cái, hai mặt nhìn nhau, tìm kiếm hồi lâu, cuối cùng cũng mua lại được hai con linh mã chạy đường dài tương đối nhanh. Tìm được một cái vị trí trên bản đồ, chuẩn bị cưỡi ngựa suốt ba ngày, đến thành Thụy Nam rồi sẽ tìm Tiên Thú Môn thuê pháp thuyền.
Hai người cưỡi ngựa, hất bụi mà đi.
Tống Thanh Thời vừa ra khỏi thành đã cảm nhận được một ánh mắt đang theo dõi mình, cậu quay đầu tìm kiếm khắp nơi, phát hiện ra con tiên điểu màu đỏ xinh đẹp mấy hôm trước đã quay lại, một mực bay theo mình.
Cậu vẫy tay.
Tiên điểu hạ xuống, thân mật đứng trên vai cậu, nhẹ nhàng mổ lên vành tay, như thể đang làm nũng.
"Con chim này đẹp ghê." Tống Cẩm Thành trông thấy một người một chim tương tác với nhau cũng thấy vui, lấy hạt dưa ra chọc nó: "Mau qua đây, để ca ca sờ đuôi một cái."
Tiên điểu màu đỏ chậm rãi quay đầu sang, ánh mắt lạnh như băng nhìn hắn một lát, bỗng phun ra một chùm lửa hừng hực, phả vào mặt Tống Cẩm Thành, đốt cháy ít tóc và quần áo của hắn. Tống Cẩm Thành sợ hét hồn, liều mạng vung vẩy, khiến tàn lửa bay khắp nơi, dính cả vào đuôi linh mã, khiến nó hoảng sợ lồng lên, chở Tống Cẩm Thành còn đang gào khóc lao về phía trước.
Tống Thanh Thời trợn tròn mắt nhìn theo, cậu cứng đờ quay đầu lại, nhìn con tiên điểu trên vai không biết thuộc giống gì, xác nhận nó là một con chim dữ không nên chọc vào...
Tiên điểu lại dụi dụi lên mặt cậu, sau đó cúi đầu xuống, ngoan ngoãn rỉa lông, như thể chưa làm chuyện gì xấu.
Tiếng kêu thảm thiết của Tống Cẩm Thành bỗng lớn hơn: "Thanh Thời, mau qua đây!"
Giọng điệu của hắn thay đổi, hai chữ cuối đã hoàn toàn lạc giọng.
Tống Thanh Thời nghe được sự không thích hợp, vội vàng giục ngựa qua xem tình huống, lại trông thấy bên vách núi có một thiếu nữ áo đỏ bị thương đang nằm hôn mê, hình như là gặp phải chuyện bất trắc khi lên núi nên lăn xuống đây. Trên đầu nàng có hai vét rách, máu chảy lênh láng, tay chân cũng có vô số vết thương, hình như mắt cá chân cũng bị trật.
Thiếu nữ có bề ngoài tinh xảo, làn da màu mật ong nhạt, khuôn mặt đẹp như tranh vẽ, ngũ quan không có cái nào không xuất sắc, làn mi dài như cánh bướm khẽ rung động, viên lệ chí màu đỏ nho nhỏ dưới mắt trái mang theo sự mê người không nói rõ được. Nàng mặc một bộ váy mỏng làm từ băng lụa, trong lúc chạy trốn đã bị cành cây kéo rách mấy chỗ, cổ áo hơi tản ra, để lộ chiếc cổ cao ngất và chút xương quai xanh. Trâm lệch tóc mai loạn, mái tóc đen như lụa, đuôi tóc hơi xoăn, tán loạn trên thảm cỏ xanh rờn...
Lòng dạ Tống Thanh Thời có chút rối bời: "Ta cảm giác hình như đã gặp cô nương này ở đâu đó rồi."
Tống Cẩm Thành đồng ý: "Mỗi lần nhìn thấy cô nương xinh đẹp, ta cũng cảm thấy như đã từng quen."
Tống Thanh Thời bị nghẹn lời, cậu chợt nhận ra những lời vừa rồi của mình không ổn, chẳng khác nào mấy cha dê xồm, nhanh chóng vứt hết mấy cảm giác lộn xộn kia đi, ngồi xuống kiểm tra vết thương của thiếu nữ.
"Vết thương trên đầu tương đối nghiêm trọng, có thể sẽ bị chấn động não nhẹ, cần phải xử lý nhanh, tránh cho chuyển biến xấu." Tống Thanh Thời lấy kim châm ra, thuần thục đâm mấy châm, dùng linh lực dẫn dắt cho máu bầm tan đi, lại lấy Thanh Minh Hoàn, hòa tan vào nước, đút cho nàng ăn.
"Ngươi có làm được không đó?" Tống Cẩm Thành cực kỳ lo lắng, hắn phát hiện châm pháp của Tống Thanh Thời rất kỳ quái, chưa thấy bao giờ, sợ cậu đang giả vờ là người trong nghề, nhưng thực chất là châm bừa, sẽ biến cô nương xinh đẹp này thành người ngốc. Nhưng lúc xuống tay Tống Thanh Thời rất quả quyết mà còn nhanh, hắn không kịp ngăn lại, đành phải đau khổ khuyên can: "Chúng ta nên đưa nàng đến y quán thì hơn, để y sư trị liệu cho nàng."
Tống Thanh Thời đã thi châm xong, băng bó kỹ vết thương, nghe thấy lời này thì không hiểu: "Tại sao phải tìm y sư? Ta chính là y sư."
Tống Cẩm Thành nghiêm túc chỉ ra vấn đề: "Trông ngươi không đáng tin lắm."
Tống Thanh Thời lại bị nghi ngờ về chuyên ngành của mình, có chút buồn bực: "Y thuật của ta rất tốt."
Tống Cẩm Thành nghiêm túc hỏi: "Ngươi biết kĩ thuật khâu Hoàng Tước không? Biết Đông Nương Thập Bát Châm không? Biết phương pháp bó xương của Hoàng thị không? Mấy kỹ thuật này đã lưu truyền gần ngàn năm rồi, y sư nào cũng sẽ biết dùng."
Tống Thanh Thời tiếp tục ngơ ngác...
Tống Cẩm Thành thở dài, lắc đầu.
Tống Thanh Thời phát hiện hình tượng của mình sắp biến thành lang băm, vội vàng tranh luận: "Ta biết Quỷ Thần Bát Thập Bát Châm."
"Quỷ Thần Bát Thập Bát Châm? Châm pháp đệ nhất thiên hạ quỷ thần khó lường?" Tống Cẩm Thành suýt chút nữa phì cười: "Ca, thứ đó chỉ có trong truyền thuyết thần thoại thôi, ngay cả Dược Vương Cốc cũng không có ghi chép gì về chúng, ngươi học từ đâu?"
"Không nhớ." Tống Thanh Thời nhẹ nhàng đỡ trán, cậu cảm giác bộ châm pháp đó đã in vào trong đầu mình rồi, vung tay ra là làm được, cực kì thuận buồm xuôi gió, dường như thường xuyên sử dụng: "Nhưng ta thật sự biết..."
Chỉ là cậu đã quên học ở đâu...
Tống Thanh Thời suy nghĩ thật lâu, tin chắc rằng mình không phải là lang băm. Cậu thấy Tống Cẩm Thành cũng chẳng đưa ra được phương án trị liệu nào tử tế, bèn tiếp tục ngồi xổm, châm cứu kích thích kinh mạch cho người bệnh, hỗ trở khôi phục.
Máu bầm đã tan, thiếu nữ áo đỏ dần tình lại, nàng mở to đôi mắt phượng mê ly, nhẹ nhàng nắm lấy cổ áo đã bung ra, lặng lẽ che đi mép váy bị rách, sau đó nhìn hai người, cuối cùng dừng ánh mặt trên mặt Tống Thanh Thời, mãi không muốn rời đi. Nàng khẽ hỏi: "Là ngươi đã cứu ta sao?"
"Chúng ta tình cờ đi ngang qua." Tống Thanh Thời sợ bị hiểu lầm thành người xấu, vội vàng giới thiệu thân phận dược sư của mình và Tống Cẩm Thành, cuối cùng hỏi: "Cô nương tên gì? Sư môn ở đâu? Chúng ta đưa ngươi trở về."
Thiếu nữ áo đỏ suy nghĩ hồi lâu, lắc đầu, buồn bã nói: "Ta không biết."
Tống Cẩm Thành kinh ngạc nói: "Ngươi cũng mất trí nhớ sao?"
Hắn quay đầu lại nhìn Tống Thanh Thời, trong mắt tràn ngập lên án, hoài nghi chính cậu đã thi châm làm hỏng đầu người ta.
"Chấn động não sẽ tạo thành mất trí nhớ ngắn hạn, đây là chuyện thường xảy ra. Tình huống của vị cô nương này còn nghiêm trọng hơn tưởng tượng, tốt nhất nên chú tâm theo dõi." Tống Thanh Thời bị hắn nhìn cho xấu hổ, để chứng minh y thuật của mình không tệ đến thế, cậu quyết định nhận cô gái này làm bệnh nhân. Cậu lấy vở ra định ghi chép lại bệnh tình, phát hiện mình còn chẳng biết tên người bệnh, không thể làm bệnh án. Tống Thanh Thời suy nghĩ một lát, quyết định đặt tạm một cái tên: "Gọi là Tiểu..."
Thiếu nữ áo đỏ nhận ra điều không ổn, vội vàng cắt lời: "Hình như ta được mọi người gọi là Phượng Quân."
Tống Thanh Thời ngẩn người, xóa cái tên vừa viết lên bệnh án đi, cậu vốn định đặt là Tiểu Hồng.