Vết thương khiến Tống Thanh Thời khó hoạt động, cậu cảm thấy không đọc sách sẽ khó chịu, bèn hỏi mượn Tống Cẩm Thành chút sách y học để đọc. Nhưng mà mấy đứa học dốt ai đời lại cầm sách vở theo người để đọc? Tống Cẩm Thành lấy từ trong túi giới tử ra hơn mấy trăm cuốn thoại bản, phần lớn đều là truyện về mấy tên ngốc đi phiêu lưu gặp được đủ loại kỳ ngộ, chinh phục trái tim mỹ nữ tuyệt thế, có được yêu quái lớn mạnh làm đàn em, sau đó đánh quái thăng cấp, cứ thế phi thăng...
Hắn lấy đi cuốn «Ba huynh đệ đánh hổ» từ chỗ Tống Thanh Thời, lật vài trang, nói là chưa từng thấy tên tác giả của cuốn sách này, cảm giác văn phong tương đối cũ, kịch bản quá ngược nhân vật chính, không đủ sảng khoái, nhưng cẩn thận đọc thì cũng thấy rất thú vị, không biết tập tiếp theo mua ở đâu.
Tống Thanh Thời trả lời: "Hình như còn chưa xuất bản, ta cũng muốn biết kết cục."
Tống Cẩm Thành biểu thị mấy hôm nữa sẽ bảo ông chủ tiệm sách quen để ý một chút.
Tống Thanh Thời suy nghĩ, cảm thấy ngồi mài đao nhưng cũng không làm lỡ việc đốn củi, tình trạng hiện giờ của cậu không thích hợp để làm những chuyện tốn sức, chi bằng đọc thoại bản thư giãn đầu óc một chút, điều tiết cảm xúc, đợi vết thương khôi phục rồi lại cân nhắc đến những chuyện khác. Thế là, cậu bèn cầm mấy cuốn thoại bản mà Tống Cẩm Thành đề cử, chăm chú đọc.
Mấy cuốn thoại bản này cũng rất thú vị.
Tống Thanh Thời tự nhận là một người tẻ nhạt cũng cảm thấy nhiệt huyết sôi trào, chỉ hận không thể tìm một bí cảnh nào đó rồi chạy mấy vòng, để xem có thể nhặt được linh chi tiên thảo có thể hồi sinh người chết như trong thoại bản, hay là mấy thứ dược vật thú vị kia... Ví dụ như loại dược liệu chỉ cần ngửi một chút là động tình, nhất định phải làm chút chuyện giường chiếu mới có thể hóa giải. Cậu cấp tốc lấy vở viết một đống dược vật đó ra để phân tích, liệt kê hết những loại dược liệu có tác dụng kích thích trung khu thần kinh và da thịt mà cậu biết, cảm giác dược vật bên trong thoại bản có nguyên liệu thật thần kì, bất cứ loại tình dược nào đều có thể dùng Thanh Tĩnh Đan để áp chế, hoặc không thì đi tắm nước lạnh cũng được... Phải làm thế nào mới có thể đạt được hiệu quả không đi lăn giường sẽ chết nhỉ?
Cậu cắn đuôi bút, khổ sở suy nghĩ phương pháp phối dược kiểu mới, nghĩ hồi lâu, bỗng cảm thấy mình như tên đần, sao lại muốn cân nhắc một thứ độc dược phiền toái như vậy? Thói quen nghề nghiệp lại phát tác...
Tống Cẩm Thành không thích Tích Cốc nên ra ngoài mua đồ ăn.
Tống Thanh Thời cảm thấy đóng cửa sổ lâu khiến phòng bí bách, bất lợi cho việc hồi phục, bèn khập khiễng xuống giường, đi ra mở cửa sổ, sau đó nằm nghiêng trên giường La Hán tắm nắng, vừa ăn quà vặt hoa quả vừa đọc sách. Thời tiết rất tốt, ánh nắng ấm áp, trên đệm quán trọ có mùi ẩm mốc thoang thoảng, cậu phải làm Thanh Khiết Chú mấy lần mới miễn cưỡng loại trừ được. Nho ăn ngon, nhưng lột vỏ quá phiền phức, cậu ăn được hai quả thì không muốn ăn nữa...
Cậu đọc sách rất lâu, xoa xoa cái cổ đau nhức, muốn duỗi người lại động tới xương sườn bị thương, đau tới nỗi hít hà, bỗng nhận ra bên cạnh có rất nhiều ánh mắt kì quái đang nhìn mình? Cậu cảnh giác quay đầu lại, phát hiện bên ngoài cửa sổ nhung nhúc chim, chim sẻ, chim sơn ca, chim quyên... Loài nào cũng có, chúng đứng thành mấy hàng, toàn bộ đều đang nghiêng đầu, tò mò đánh giá cậu.
Loại tình huống này không hợp lý.
Tống Thanh Thời tìm xung quanh người, cũng không phát hiện cái gì cho chim ăn, rơi vào trầm tư.
Có lẽ là... Ông chủ quán trọ thích nuôi chim? Cho nên đám chim đến giờ là sẽ đến xin ăn?
Chim chóc bỗng nhiên tản ra, từ nơi xa có một con tiên điểu xinh đẹp màu đỏ bay tới, nó to vừa vừa, có đôi cánh màu đỏ vàng, cái đuôi rất dài và đôi mắt màu vàng sậm. Nó bay quanh cậu hai vòng, sau đó đậu lên vai, hót hai tiếng véo von, dùng sức dụi lên mặt cậu một hồi, sau đó thân mật mổ lên lỗ tai cậu. Tống Thanh Thời có chút vui vẻ, thường ngày cậu hay làm thí nghiệm với động vật nên không có duyên với chúng, mèo chó thỏ chuột chim vẹt đều không thích cậu, mấy loài máu lạnh như bò sát thằng lằn thì đỡ hơn chút...
Cậu thích con tiên điểu xinh đẹp này, cẩn thận từng li từng tí gãi gãi mặt nó, thử cho nó ăn nho.
Dường như trong mắt nó ánh lên ý cười, nhẹ nhàng mổ lên môi cậu một cái, sau đó giương cánh bay mất.
Tống Thanh Thời sờ lên môi mình, rơi vào trầm tư...
Cậu không có ký ức gì về nụ hôn.
Tức là, nụ hôn đầu của cậu bị một con chim cướp mất rồi?
...
Đỉnh Bất Diệt, trên bảo tọa bằng vàng quấn vô số dây leo màu đỏ, cuối cùng Thần Quân cũng nở nụ cười thật lòng chưa bao giờ có: "Tìm thấy rồi."
Những năm qua, y càng thêm căm ghét thế giới nhơ bẩn này, rất ít khi dùng bản tôn rời khỏi đài Ngô Đồng.
Thế là y dùng Huyết Vương Đằng làm vật dẫn, rót thần niệm vào, làm ra rất nhiều hóa thân và thân phận, rải khắp nơi trên thế giới, dùng để điều khiển hoặc giám sát những tồn tại không an phận kia, hoặc để chạm vào những nơi tương đối bẩn, làm chút việc vặt mà bản tôn không tiện ra mặt.
Hóa thân và bản tôn của y nối liền xúc cảm, giống như bộ phận của cơ thể được kéo dài ra, ngoài việc sức mạnh yếu hơn thì cũng không có gì khác biệt.
Thần Quân cảm nhận được hơi thở của Phượng Hoàng Huyết, nhưng tiếc rằng năm đó tu vi của y không đủ, trận pháp làm ra tương đối non nớt, chỉ miễn cưỡng hoàn thành được dấu ấn linh hồn trong trận pháp cao cấp phức tạp này, không có cách nào để cảm nhận được vị trí chính xác của nó từ cự ly xa, nhất định phải kiểm tra từng nơi, phải vào được đến phạm vi trăm dặm mới có thể cảm nhận được vị trí tương đối chính xác.
Vì thế, y phái ra vô số chim chóc làm con mắt do thám, điên cuồng lục soát khắp thế gian, phát hiện mục tiêu khả nghi xong sẽ dùng hóa thân của mình tới gần để xác nhận.
Y tốn không ít thời gian, truy tìm tung tích lần theo dấu vết, cuối cùng tìm được viên đá quý của mình.
Y cho là mình đã trải qua ba ngàn năm chờ đợi, đã quen với việc nhẫn nại, nhất định sẽ khắc chế được điên cuồng mà dục vọng mang tới. Thế nhưng khi thần niệm hóa thành tiên điểu, khoảnh khắc y phát hiện ra người kia, y mới biết dục vọng của mình chỉ là bị giam giữ tạm thời dưới lớp băng mỏng, chỉ cần một sợi lông vũ nhẹ nhàng rơi xuống thôi, lý trí sẽ xuất hiện vô số vết nứt, sau đó dung nham nóng chảy sẽ điên cuồng phun trào, hủy diệt tất cả mọi thứ.
Y cần hít thở và tỉnh táo...
Từ ký ức của linh hồn Triệu Nghiệp, y đã biết được kết cục của người thất bại, cũng xác nhận việc Tống Thanh Thời lại bị xóa ký ức, một lần nữa tiếp nhận những nhiệm vụ khác. Y cảm thấy như vậy cũng không tệ, Tống Thanh Thời đã quên đi quãng thời gian đau đớn kia của y, quên đi bộ dáng nhục nhã của y, đồng thời cũng đã quên sự điên cuồng và kinh khủng ấy, bắt đầu lại từ đầu.
Y có thể ngụy trang thành người bình thường, dùng phương pháp dịu dàng nhẫn nại nhất, chậm rãi có được tất cả những thứ mình muốn.
Không có ép buộc, không có cướp đoạt, không có sợ hãi...
Y đã nghĩ ra vô số phương án, nắm trong tay thế giới, có thể dẫn dắt đối phương từng bước một đi vào cạm bẫy ngọt ngào mà mình đã bố trí, giống như năm xưa. Người ấy sẽ một lần nữa yêu y, tự nguyện để y khống chế, tự nguyên giao cả trái tim lẫn thể xác cho y, tự nguyện tiếp nhận tất cả dục vọng của y, rồi từ đó hai người sẽ cùng nhau trải qua cuộc sống hạnh phúc.
Điều duy nhất khiến y lo lắng là, rốt cuộc mục tiêu nhiệm vụ lần này của Tống Thanh Thời là ai?
Chỉ cần nghĩ tới việc Tống Thanh Thời sẽ đối xử ngàn tốt vạn tốt với đối tượng của nhiệm vụ, y lập tức ghen ghét đến mức muốn giết người, nhưng để bảo đảm nhiệm vụ của Tống Thanh Thời không thất bại, y phải tìm được tên đó, còn phải giữ lại tính mạng hắn, dùng cơm ngon áo đẹp để giam lỏng hắn trong phạm vi khống chế, sau đó thay mận đổi đào, thế mình vào đó.
Mỗi một bước đều phải cẩn thận, không được thất bại...
Thần Quân cưỡng ép kiềm chế sự điên cuồng trong cơ thể, sau đó khống chế thần niệm. Y nhớ đến thương thế trên người Tống Thanh Thời, để con tiên điểu màu đỏ do thần niệm hóa thành kia bay đến một góc khuất, tản ra thành vô số điểm sáng màu vàng lấp lánh, sau đó một lần nữa tụ lại, hóa thành một nam nhân áo đen đeo mặt nạ bạc --- Đây là hóa thân y đặt ở trong Dược Vương Cốc, thân phận và địa vị đều rất thích hợp, có thể tới gần hai người, làm rõ tình hình hiện giờ.
...
Tống Cẩm Thành ôm một đống đồ ăn vặt và thoại bản mới, tràn đầy phấn khởi chạy về quán trọ, bỗng nhìn thấy nam nhân áo đen có dáng người rắn rỏi đứng trước cửa phòng, lại thấy cái mặt nạ màu bạc đơn giản trên mặt y với cặp mắt phượng lạnh lẽo, sợ đến mức đồ trong tay rơi hết xuống, suýt chút nữa kêu thành tiếng: "Sư..."
Hắn vội vàng bịt miệng, quay đầu đi, trong lòng sợ hãi, muốn chạy trốn.
Tại sao sư thúc tổ của Dược Vương Cốc lại ở chỗ này?! Chẳng phải lão ấy không bao giờ ra khỏi cửa sao?!
Trong đầu Tống Cẩm Thành điên cuồng hiện lên những sự tích kinh khủng về y...
Sư thúc tổ của Dược Vương Cốc được gọi là Việt tiên sinh, nghe nói là lão tổ Phân Thần đã sống mấy ngàn năm, cũng là người bảo vệ Dược Vương Cốc. Y có tính cách nghiêm túc, nói năng thận trọng, bình thường luôn ở trong cốc, cổng lớn không ra cổng nhỏ không tới, chỉ thích nuôi chuột bạch. Nhờ phúc của sư thúc tổ mà bây giờ Dược Vương Cốc chẳng những có các loại chuột, chuột đặc thù, mà còn có chuột lớn, dê rừng, khỉ và đủ loại động vật chờ thí nghiệm, số lượng khổng lồ. Tiên sinh nghiên cứu dược và các sư huynh sư tỷ đều phải thí nghiệm trên động vật, lấy được kết quả an toàn rồi mới được phép thí nghiệm trên cơ thể người.
Tống Cẩm Thành may mắn gặp được sư thúc tổ hai lần, một lần là do có một sư huynh không biết xấu hổ cưỡng ép tỏ tình với sư tỷ nhưng không có kết quả, suýt nữa tạo thành chuyện xấu, sư thúc tổ giận tím mặt, xử phạt trước mặt mọi người, đánh năm mươi roi, đánh cho da tróc thịt bong, phế toàn bộ tu vi, rồi trục xuất khỏi cốc. Còn có một lần các sư huynh sư tỷ tự nhận là ưu tú nghiên cứu phương pháp luyện đan Tống sư tổ để lại, kết quả là toàn quân bị diệt, bọn họ phàn nàn đơn thuốc Tống sư tổ để lại bất hợp lý, không thể thành đan dược được, trong lời nói có rất nhiều ý vô lễ. Sư thúc tổ chưa từng luyện đan không biết sao lại phát hiện ra việc này, y ở ngay trước mặt tất cả mọi người, chỉ một lần đã luyện ra được cái phương thuốc phức tạp đó, chứng minh rằng cách điều chế hoàn toàn chính xác. Sau đó lấy lí do bất kính với sư tổ, học thức nông cạn, đánh cho mỗi người ba roi, nhốt ở sau núi làm bài tập suốt ba năm trời, đến khi ra được... Mỗi học đồ đều thần trí ngẩn ngơ, có vài sư huynh còn hói hết đầu, không còn vẻ anh tuấn ngày nào...
Hắn phải tỉnh táo...
Học đồ và dược phó của Dược Vương Cốc cộng lại có mấy ngàn, Việt tiên sinh chỉ từng thấy hắn trong đám người xa lạ, hẳn là không nhận ra đâu.
Tống Cẩm Thành vừa cổ vũ cho mình, vừa bình tĩnh xoay người, lặng lẽ lùi về sau.
Việt tiên sinh thong thả mở miệng chỉ đích danh hắn: "Tống Cẩm Thành, đứng lại."
"Sư, sư thúc tổ." Bước chân Tống Cẩm Thành khựng lại giữa không trung, chậm rãi rơi xuống, hắn mang vẻ mặt cầu xin xoay người lại, nhìn ánh mắt vô tình của sư thúc tổ, cảm giác mái tóc tiêu sái của mình không giữ được nữa rồi, vội vàng quỳ xuống nhận tội, gào khóc: "Ta sai rồi, ta không nên trốn học, ngài tha cho ta đi!"
Việt tiên sinh ghét bỏ nhìn hắn, tính toán thời gian một chút, dùng thần niệm dò xét tình huống bên trong, sau đó đẩy cửa ra, đi vào.
Tống Cẩm Thành vội vàng bò dậy theo vào.
Tống Thanh Thời vừa mới đọc hết thoại bản trong tay, đang chuẩn bị uống miếng nước nghỉ ngơi một chút, lại thấy Tống Cẩm Thành lộn nhào vào phòng, vẻ mặt cực kỳ chân chó dẫn theo một nam nhân xa lạ đeo mặt nạ, hai người có vẻ rất thân quen. Sau đó cậu phát hiện, người xa lạ kia cứ nhìn mình chằm chặp, mặc dù cặp mắt vàng sậm kia thật đẹp, nhưng lại mơ hồ mang theo sự đau khổ, như thể muốn phá hủy cậu rồi nuốt vào bụng vậy.
Tại sao lại đau khổ? Tại sao lại muốn nuốt cậu?
Tống Thanh Thời chậm lụt suy tư hồi lâu, trong đầu bỗng lóe lên ý tưởng. Nhớ tới khoản nợ to đùng của mình, hắn là...
Cậu vội vàng ngồi thẳng dậy, đàng hoàn nói:
"Ta sẽ trả lại tiền."