Bàn Về Kết Cục Việc Cứu Lầm Nhân Vật Phản Diện

Chương 77




Edit: Ry

Tống Thanh Thời lại trở về không gian kỳ quái kia.

Lần này cậu đã không còn là một linh hồn cái gì cũng không hiểu nữa, có rất nhiều nghi vấn cần phải tìm được đáp án ở đây.

Nguyên Anh đã nổ tung sau khi lấy ra, tu vi của cậu tụt xuống Trúc Cơ, vết thương trên bụng cực kỳ nghiêm trọng, chỉ cần cử động một cái là sẽ càng khiến nó rách to hơn. May mà bản thân Tống Thanh Thời là một bác sĩ giỏi, cậu đã chuẩn bị đầy đủ thuốc cho tất cả các loại vết thương. Cậu tỉnh táo lấy dụng cụ ra, dùng tốc độ nhanh nhất đơn giản làm sạch vết thương, rồi dùng kim khẩn cấp khâu lại vết thương trí mạng, sau đó băng bó chặt chẽ, rồi uống hết những đan dược còn sót lại.

Cậu tỉnh táo xử lý xong tất cả mọi chuyện, cuối cùng đi đến trước mặt quả cầu tự xưng là Hệ Thống kia, phát hiện nó đã sắp sụp đổ. Những năng lượng rối loạn không ngừng tuôn trào ra ngoài, ánh đỏ và ánh vàng lập lòe giao thoa, còn bốc lên chút khói đen, thỉnh thoảng phát ra những tiếng động kì dị như bị hỏng ổ cứng.

Hệ Thống sắp hỏng rồi sao?

Tống Thanh Thời dùng sức vỗ lên quả cầu đó, để xem có thể vỗ cho nó bình thường lại không.

Dưới sự vỗ đập liên tục của Tống Thanh Thời, Hệ Thống bị lag nửa ngày bỗng tốt hơn, những tiếng động kì dị kia cũng biến mất, nó giãy giụa hiện lên từng chữ: "Nhiệm vụ giả Tống Thanh Thời, nhiệm vụ thất bại, mất 100 điểm, tổng điểm là - 135,100 điểm."

Tống Thanh Thời đã chuẩn bị tâm lý rớt môn, nhưng vẫn có chút chứng cưỡng ép khiến cậu không thoải mái, cho 0 điểm không được à?

Cậu đè xuống khó chịu, hỏi nó: "Ta sai ở đâu?"

Hệ Thống ngắc ngứ trả lời: "Cứu sai nhân vật, sai, sai, sai, cực kỳ sai..."

"Người làm nghiên cứu khoa học phải biết dũng cảm đối mặt với sai lầm, tìm kiếm đáp án chính xác." Tống Thanh Thời im lặng một lát, nở nụ cười: "Nếu ngươi nói ta làm sai, vậy chúng ta cùng tìm xem nguyên nhân dẫn tới sai lầm là ở đâu, đi từ sự việc đến kết quả, giờ chúng ta đảo ngược lại, tìm ra nguyên nhân dẫn tới sai lầm."

Hệ Thống càng trục trặc nghiêm trọng, không thể cùng cậu thảo luận.

Tống Thanh Thời tự hỏi tự trả lời:

"Ở sơn trang Kim Phượng, mỹ nhân khắc sâu ấn tượng với ta chỉ có hai người, nếu Việt Vô Hoan không phải câu trả lời chính xác, vậy tức là Bạch Tử Hạo mới đúng. Thực ra, vẻ đẹp của Bạch Tử Hạo cũng không phải là kiểu mà ta thích, nhưng ta lại bị hắn hấp dẫn, còn nảy sinh cảm giác mãnh liệt, cái này giống như trong lúc thi... Trực giác đang nhắc nhở ta đáp án đúng?"

"Trực giác này đến từ những chi tiết đã bị ta bỏ qua, ví dụ như việc bọn họ khen ngợi thể chất thuần âm của Bạch Tử Hạo, đơn linh căn hệ Thủy. Hay như trong văn án có xuất hiện mấy chữ ngược luyến tình thâm, cưỡng ép... Kim Phỉ Nhận yêu Bạch Tử Hạo như báu vật, với Việt Vô Hoan lại vứt bỏ như chiếc giày cũ... Nếu giữa hai người không có tình yêu, thì lấy đâu ra ngược luyến tình thâm? Mặt khác, Việt Vô Hoan không nơi nương tựa, cần gì phải mạnh tay cướp đoạt?"

"Việt Vô Hoan bí mật làm rất nhiều chuyện, thật ra ta luôn mơ hồ cảm nhận được."

"Thế nhưng, ta đã tự bỏ qua mâu thuẫn, thôi miên bản thân, cưỡng ép nhận định Việt Vô Hoan là thiên sứ nhỏ thiện lương, là nhân vật chính thụ trong nhiệm vụ."

"Ta thà làm kẻ mù lòa cũng không muốn đối mặt với sự thật."

"Khi tin Kim Phỉ Nhận kết đạo lữ với Bạch Tử Hạo truyền ra, ta không thể lừa gạt bản thân nữa."

"Ta thất bại rồi, rớt môn, thế nhưng, ta không hề hối hận..."

"Từ đầu đến cuối, chỉ cần Việt Vô Hoan muốn, ta sẽ cho y tất cả. Dù là linh đan diệu dược quý báu, hay tiên công pháp bảo đắt đỏ, là bánh ngọt trên bàn hay đá quý xinh đẹp, là thể xác hay tình cảm, là sinh mệnh hay là tự do..."

"Ta sẵn sàng vì y mà vứt bỏ nguyên tắc của một bác sĩ, vứt bỏ tất cả..."

"Chẳng lẽ chỉ vì y là đối tượng trong nhiệm vụ, là bệnh nhân ư?"

"Trên đời này làm gì có người nào ngu ngốc đến thế!"

...

Cậu không phải chưa từng chữa trị cho bệnh nhân khác, làm gì có bệnh nhân nào được cậu trân trọng như vậy? Cái tên chết tiệt An Long đó đã cùng cậu lăn lộn bao nhiêu năm rồi? Có lần tùy hứng phá đám nào mà không bị cậu đánh không?

Làm nghiên cứu y học, có ai không phải kinh nghiệm đầy mình, có ai không phải chiến sĩ lăn lộn đấu tranh trong sai lầm? Sao có thể sợ phạm sai lầm, sợ rớt tín chỉ được? Trong lòng cậu vẫn luôn lặp đi lặp lại lời nhắc rớt tín chỉ, chỉ vì cậu không dám gán hai chữ tử vong lên người Việt Vô Hoan, cho nên đổi một cách nói khiến mình dễ thở hơn một chút.

"Tổng hợp tất cả những điều đó, ra kết luận." Tống Thanh Thời tự giễu nói: "Ta thật sự quá ngu ngốc, quá chậm chạp, rung động rồi cũng không biết. Lần đầu gặp nhau bên bờ sông ấy, chú Phượng Hoàng kia đã bay vào trong tim ta, khiến ta không màng mọi thứ, chỉ nguyện cứu mình y..."

"1351 lần thất bại, âm 135,100 điểm chính là bằng chứng. Dù có làm nhiệm vụ thêm bao nhiêu lần, ta sẽ luôn làm sai, cứu lầm người." Tống Thanh Thời lau khô nước mắt, quật cường nói.

"Bởi vì, y là sai lầm mà trái tim ta tình nguyện lựa chọn!"

...

Hệ Thống càng lúc càng có vấn đề, khói đen bốc lên nhiều hơn, nó phát ra những tiếng khạc khạc kì quái.

Từ khi Tống Thanh Thời phát hiện ra Việt Vô Hoan không phải nhân vật chính thụ, cậu đã sẵn sàng để tiếp nhận trừng phạt của Hệ Thống bất cứ khi nào. Thế nhưng, sau khi cậu phát hiện ra bức tranh, nhìn thấy được thiên cơ, cậu bắt đầu nghi ngờ nhiệm vụ có vấn đề.

Hệ Thống nói đây là một cuốn tiểu thuyết đam mỹ?

Dựa trên đủ loại chuyện xảy ra ở sơn trang Kim Phượng mà nói, đây rõ ràng là tiểu thuyết rác rưởi không thích hợp với trẻ em rồi?

Thế nhưng, từng chi tiết trong thế giới đều quá chân thật. Cậu ở Dược Vương Cốc làm nhiều nghiên cứu y học như vậy, mỗi loại nghiên cứu, mỗi chi tiết đều dựa trên logic khoa học.

Cậu không cho rằng một cuốn tiểu thuyết tình yêu toàn chuyện giường chiếu kích thích này sẽ thiết lập được ra một cái khung thế giới khổng lồ như vậy, cũng không cho rằng hai tên suốt ngày chỉ biết lăn giường có thể ảnh hưởng tới hướng phát triển của thế giới.

Trên thực tế, sau khi Kim Phỉ Nhận kết thành đạo lữ với Bạch Tử Hạo, chẳng có gì xảy ra hết...

Oán niệm của độc giả lại rẻ rúng như vậy sao?

Tống Thanh Thời dùng tư duy chặt chẽ của sinh viên ngành khoa học tự nhiên, càng phân tích càng cảm thấy không đúng. Việt Vô Hoan rõ ràng là Phượng Hoàng xinh đẹp mạnh mẽ như vậy, sao lại bị Thiên Đạo nhằm vào? Cậu nhìn thấy biết bao lần bản thân chết đi, bất kể là thế giới nào, độ coi trọng của Thiên Đạo với Việt Vô Hoan đều cao hơn bất cứ nhân vật chính và nhiệm vụ nào khác, thậm chí dù phải từ bỏ nhiệm vụ cũng muốn kéo y vào Địa Ngục sâu thẳm.

Y rõ ràng là một nhân vật rất quan trọng, sao lại biến thành bia đỡ đạn, thành vai phụ bị khinh nhục chết thảm?

"Ta muốn hỏi ngươi." Tống Thanh Thời bắt đầu nghiên cứu quả cầu khả nghi gọi là Hệ Thống này, thử tìm xem cái nắp mở ra ở đâu, cậu muốn xem cấu tạo bên trong, tìm ra nguyên do trục trặc của nó: "Ta nghi ngờ ngươi đang nói dối, thế giới này là chân thật, ngươi chẳng phải Hệ Thống xuyên sách gì hết, ngươi chỉ là đã thấy được thiên cơ, biết trước một phần tương lai, sau đó muốn sửa lại mọi chuyện, lựa chọn vài linh hồn thích hợp, lấy nhiệm vụ làm lí do, để hoàn thành mục đích không thể cho ai biết của ngươi."

Thế nhưng, cậu vẫn còn rất nhiều chuyện chưa rõ...

Vì sao Hệ Thống lại tốt bụng chữa trị cơ thể đã bị An Long giết chết, cũng trả lại một phần linh hồn đang lưu lạc ở thế giới khác của cậu? Vì sao linh hồn cậu lại bị chia làm hai, biến thành một nhiệm vụ giả khác? Vì sao Hệ Thống không cho thêm thông tin về nhiệm vụ, ví dụ như nói cho cậu biết tên của nhân vật chính thụ? Vì sao Hệ Thống lại bị trục trặc...

Tống Thanh Thời tràn đầy tò mò, thử dùng U Hỏa và Huyền Hỏa đốt Hệ Thống, muốn làm nó nổ một chút, nhưng mà có dùng vũ lực cũng không cạy được vỏ ngoài của quả cầu ra. Sau mấy lần thất bại, cậu nhạy bén nghĩ ra, thử coi Hệ Thống như bệnh nhân, rót thần niệm vào trong đó tìm kiếm, xem bên trong có phải sinh vật sống không...

Cậu nhìn thấy một cảnh tượng khó tin.

Dưới lớp vỏ gọn gàng xinh đẹp, không phải là kết cấu máy móc mà cậu tưởng tượng, mà là rất nhiều khối thịt màu đỏ sậm đang nhúc nhích, phập phồng hô hấp, bẩn thỉu kinh tởm vô cùng, như thể thứ tà vật sinh sống trong cống rãnh.

Hàng trăm triệu Công Đức Kim Quang cũng hội tụ ở bên trong, sức mạnh chí thuần chí thiện hóa thành xiềng xích vàng kim, gắt gao trói lại thứ kinh tởm kia, tầng tầng lớp lớp phong tỏa, kiên cường chiến đấu, ngăn cản hành động của nó, che giấu tất cả tin tức.

Hai loại sức mạnh vàng và đỏ không ngừng đối đầu.

Đây là... Nguyên nhân khiến Hệ Thống bị trục trặc?

Tống Thanh Thời nhìn Công Đức Kim Quang tụ lại thành xiềng xích, trong lòng có cảm giác thật quen thuộc, cậu thử vươn tay, thả thần niệm ra. Xiềng xích vàng kim kia như thể cảm nhận được lời triệu tập của chủ nhân, thân mật tới gần, một lần nữa hòa vào với cậu, nhét một lượng lớn tin tức như bom nổ vào trong đầu cậu.

Đau đến mức nước mắt rơi xuống.

Tống Thanh Thời lại không nhịn được mà bật cười, cảm thấy mình thật ngu ngốc.

Hóa ra, tất cả đều là do cậu làm...

...

Mỗi một lần nhiệm vụ thất bại, Hệ Thống đều sẽ xóa kí ức của cậu.

1349 lần, không ngừng thất bại, không ngừng bị xóa kí ức.

Cậu đã không còn nhớ nổi mình là ai, không còn nhớ nổi vì sao lại phải làm nhiệm vụ, cũng không nhớ nổi quan hệ giữa mình và Phượng Hoàng.

Thế nhưng, mỗi lần cậu nhìn thấy Phượng Hoàng, đều sẽ không nhịn được mà đi cứu y...

Hệ Thống là công cụ để Thiên Đạo khống chế thế giới, sau khi Thiên Đạo phát hiện mục đích của cậu, không ngừng gia tăng độ khó của nhiệm vụ, cũng nhân lúc cậu không có kí ức mà lợi dụng Hệ Thống làm ra các loại lừa gạt và can thiệp, thậm chí trực tiếp tru sát, biến việc cậu cứu vớt Phượng Hoàng thành một nhiệm vụ không lối thoát.

Tình trạng của Phượng Hoàng càng lúc càng tồi tệ...

Thông minh, mẫn cảm, yếu ớt...

Bất cứ kẻ nào có mục đích khác tới gần Phượng Hoàng, đều sẽ không có được sự tin tưởng của Phượng Hoàng.

Cuối cùng, Tống Thanh Thời tổng kết sai lầm, quyết định được ăn cả ngã về không, vứt bỏ tất cả lý trí, thử lý luận cánh bướm, dùng vận động ngẫu nhiên không có quy luật và hệ thống phi tuyến tính, trong cái lưới chặt chẽ mà Hệ Thống đã dệt sẵn, xé ra một cái lỗ hổng nằm ngoài tầm khống chế, tạo thành sai lầm, xoay chuyển vận mệnh về phía không thể nào đoán trước được.

Hệ Thống không thể xóa bỏ linh hồn của cậu, bởi vì cậu có một lượng Công Đức Kim Quang khổng lồ.

Công đức bắt nguồn từ nhân quả, chí thuần chí thiện, là một trong những sức mạnh mà Thiên Đạo không thể khống chế.

Tống Thanh Thời chọn Phượng Hoàng làm sức mạnh mạnh nhất Tu Tiên Giới, gieo xuống rất nhiều hạt giống đầu mối, sau đó cậu cắt ra một phần linh hồn và trái tim mình, đi tới một thế giới nhỏ bé khác để rèn luyện. Lại dùng một phần linh hồn còn lại và thể xác đặt ở Tu Tiên Giới, chuyên tâm tu luyện, trở thành vật chứa hoàn mỹ.

Sau khi hoàn thành công tác chuẩn bị, cậu để lại một lượng lớn Công Đức Kim Quang. Chúng hành động theo mệnh lệnh, xâm nhập vào Hệ Thống, tạo thành trục trặc, thuận lợi để phần linh hồn kia của cậu quay trở lại làm nhiệm vụ giả mới, tiếp nhận nhiệm vụ cứu vớt nhân vật chính thụ đơn giản nhất, sau đó che giấu tất cả thông tin về nhiệm vụ, biến bản thân thành người mới gà mờ cái gì cũng không biết.

Không có gợi ý nhiệm vụ, không có Hệ Thống dẫn dắt, không có bất cứ quấy nhiễu gì, không một tia tạp niệm...

Cậu phải toàn tâm toàn ý dùng tình cảm để đối lấy sự tin tưởng tuyệt đối của Phượng Hoàng.

Hệ Thống phát hiện sai lầm, không ngừng phản kháng, còn lợi dụng An Long giết cậu, may mà An Long không nặng tay phá hủy cơ thể cậu, Công Đức Kim Quang tự động chữa trị vết thương của cậu, bỏ linh hồn ngây thơ vô tri vào.

Cậu tin rằng trên đài Lang Can, dù nhân vật chính thụ có là ai, cậu sẽ luôn lựa chọn Việt Vô Hoan, toàn tâm toàn ý cố gắng cứu y.

Hiệu ứng cánh bướm, chính là bất cứ chuyện gì cũng có thể xảy ra, có lẽ sẽ là gợn sóng không nguy hiểm, cũng có thể là cơn giông tố động trời.

Dưới sự nỗ lực vỗ cánh của chú bướm, cuối cùng vận mệnh của Việt Vô Hoan cũng phát sinh thay đổi rất nhỏ, y sẽ đến nơi đáng lẽ không bao giờ đến được, có được chuyện tốt vốn không thể có được như Huyết Vương Đằng, triệu hồi lại một phần sức mạnh đã từng thuộc về y... Đây là chuyện tốt trước kia chưa từng xuất hiện.

Tống Thanh Thời không chắc mình có thành công hay không...

Thế nhưng, đây là lần đầu tiên cậu gần với thành công nhất.

...

An Long có xương cốt chiến đấu trời sinh, hắn là quân cờ quan trọng của Thiên Đạo. Hệ Thống vì giúp Thiên Đạo giữ lại quân cờ này mà sử dụng sức mạnh quá mức chịu đựng, đột phá sự phong tỏa của Công Đức Kim Quang, vi phạm quy tắc của đất trời mà cứu người, thế nên nó mới trở nên suy yếu, càng ngày càng trục trặc nặng.

Cậu nhất định phải nhân lúc này trở lại thế giới kia, một lần nữa tìm tới Việt Vô Hoan, hoàn thành bước cứu vớt cuối cùng.

Tống Thanh Thời thử điều khiển Công Đức Kim Quang, một lần nữa xâm nhập vào trong hệ thống, chủ động lựa chọn nhiệm vụ mới.

Tà vật bên trong Hệ Thống phát hiện ra động tác nho nhỏ của cậu, vô số xúc tu màu đen chui ra từ những kẽ hở giữa xiềng xích, không thể chạm vào chúng, cũng không cắt đứt được. Chúng che trời lấp đất lao về phía cơ thể Tống Thanh Thời, đồng thời phát ra âm thanh ong ong kinh khủng: "Bắt đầu trừng phạt, tiêu trừ tất cả kí ức của nhiệm vụ giả Tống Thanh Thời."

Những xúc tu màu đen nhỏ bé xâm nhập vào biển ý thức, bắt đầu điên cuồng xóa bỏ ký ức.

Tống Thanh Thời cảm thấy bóng dáng Việt Vô Hoan dần mờ đi, dung mạo cũng trở nên mơ hồ...

Cậu liều mạng khống chế Công Đức Kim Quang, lại không thể ngăn được những xúc tu đó xâm lấn. Cậu nghiến răng, quyết định bỏ qua việc đối đầu với những xúc tu kia, thử cắt đứt chúng từ cơ thể gốc.

Hai bên không ngừng giằng co, ký ức trong đầu cậu càng lúc càng hỗn loạn, mắt thấy mình sắp thất bại, Hệ Thống bỗng lại xuất hiện trục trặc nghiêm trọng.

"Nhiệm vụ giả 081 thất bại, nhiệm vụ giả Triệu Nghiệp mất tích, nhiệm vụ giả Triệu Nghiệp mất tích."

"Nhiệm vụ giả 081 thất bại, nhiệm vụ giả Triệu Nghiệp mất tích, nhiệm vụ giả Triệu Nghiệp mất tích."

"Nhiệm vụ giả 081..."

Tống Thanh Thời không biết Triệu Nghiệp là ai, nhưng cậu phát hiện sức mạnh khống chế của Hệ Thống suy yếu rất nhiều. Trong khoảnh khắc ký ức sắp bị hủy diệt, cậu rót hàng tỉ Công Đức Kim Quang vào bên trong thứ tà vật kinh tởm kia, dùng sức mạnh trong sáng nhất thế gian xé tan tất cả tối tăm, đồng quy vu tận.

Hệ Thống nổ tung...

Không gian nổ tung...

Tống Thanh Thời bị ném vào trong bóng tối.

Ký ức quan trọng nhất biến mất, người quan trọng nhất cũng không thấy nữa...

Trong mắt cậu xuất hiện vô số nhiệm vụ, mỗi cái đều thông tới một thế giới khác.

Cậu vô thức vươn tay, gắt gao nắm lấy cái dẫn đến hi vọng...

Hết quyển 2.