Bàn Về Kết Cục Việc Cứu Lầm Nhân Vật Phản Diện

Chương 69




Đêm đã khuya, Việt Vô Hoan vẫn ngồi trong Tử Huyên đường, lật xem tư liệu Dạ Vũ Các gửi tới, càng xem càng cảm thấy thú vị, khóe miệng không khỏi lộ ra ý cười.

Những năm qua, Dược Vương Cốc đã trở thành khách làm ăn chính của Dạ Vũ Các, thường xuyên mua một lượng lớn tin tức, Việt Vô Hoan am hiểu phân tích ra những manh mối giấu kín trong những tin tức tạp nham này, thu hoạch được lợi lớn, Dạ Vũ Các phát hiện ra khả năng phán đoán chuẩn xác của y, hợp tác mấy lần, thu được tương đối nhiều lợi ích, sau đó dứt khoát liệt y vào khách hàng cao cấp, dù là thu thập tư liệu hay nghe ngóng tin tức đều sẽ ưu tiên hoàn thành cho y, tiện thể còn tặng kèm thêm chút tin tức khác ví dụ như những chuyện thú vị xảy ra dạo gần đây ở Tu Tiên Giới.

Nếu như tin tức quá mức vụn vặt, Thanh Loan sẽ kiểm tra nội dung sơ bộ, phân loại sắp xếp hồ sơ, sau đó mới trình lên.

Tin tức lần này Dạ Vũ Các mang tới, phần lớn là về đạo vô tình.

Thanh Loan thấy có chút kì quái, suy nghĩ hồi lâu, Việt Vô Hoan vẫn còn một quãng đường rất xa mới tới lúc cần chọn đạo tâm, mà với tính cách của y, y cũng sẽ không để ý đạo tâm của người khác là gì... Nếu như y muốn giết tu sĩ Nguyên Anh nào đó theo đạo vô tình, thì sẽ thu thập phần lớn tin tức nhằm vào kẻ đó, nhưng lần này tư liệu gửi đến rất nhiều, lại không có một mục tiêu cố định, cảm giác không giống giết người lắm, mà giống như đang quan tâm tìm hiểu hơn.

Tu sĩ Nguyên Anh duy nhất mà Việt Vô Hoan quan tâm, chỉ có tôn chủ...

Chẳng lẽ tôn chủ tu đạo vô tình?

Thanh Loan bị chính suy đoán của mình dọa sợ, nàng ngẫm lại tính cách của Tống Thanh Thời, cảm thấy có lẽ mình đã nghĩ nhiều rồi, muốn xác nhận lại: "Vô Hoan ca, chẳng lẽ cái này... Là đạo tâm của tôn chủ? Muội thấy không giống lắm, tính cách của tôn chủ rất tốt, đối xử với mọi người cũng rất tốt."

Việt Vô Hoan liếc nàng một cái, cười nói: "Là đạo tâm của hắn."

Thanh Loan cảm thấy choáng váng, nàng không hiểu lắm với mấy thứ như tu đạo, nhưng cũng biết đạo vô tình tức là không thể động lòng. Tôn chủ rõ ràng thích Vô Hoan ca, tình cảm của hai người rất tốt, nếu như đạo tâm của tôn chủ là vô tình, vậy... Nên làm gì đây? Còn có thể cứu vãn được không?

Nàng nhìn bộ dáng thoải mái của Việt Vô Hoan, gian nan cười nói: "Có phải Vô Hoan ca đã tìm được phương pháp giải quyết không?"

"Không, đây là ghi chép về thái độ đối đãi của những tu sĩ đạo vô tình với tình cảm suốt những năm qua ở Tu Tiên Giới." Việt Vô Hoan cầm lấy tư liệu, thì thầm: "3200 năm trước, Hạ Niên Chân Nhân giết thê chứng đạo, bởi vì hai người đã từng là thần tiên quyến lữ nên việc này đã gây chấn động muôn nơi; 1800 năm trước, Nguyệt Phu Nhân vì tu đạo vô tình nên giết phu giết con, đột phá Phân Thần, gây tranh luận không ngừng; 1400 năm trước, Kiếm Tu Tuyết Phong giết thê chứng đạo, thê tử lại chạy thoát, dùng mạng đổi mạng, cuối cùng cả hai cùng chết trở về hồ linh hồn..."

Việt Vô Hoan đọc lên từng sự tích và kết cục của những tu sĩ đạo vô tình.

Con đường tu tiên, khắp nơi đều là chém giết tàn khốc, tình yêu là thứ bất cứ lúc nào cũng có thể bị vứt bỏ.

Khắp Tu Tiên Giới đều cho rằng, để độ kiếp phi thăng cần chặt đứt hồng trần, cho nên đạo vô tình so với các đạo tâm khác dễ tu thành chính quả hơn. Cho dù cần chém đứt tơ tình, chịu đủ loại khổ sở, vẫn sẽ có không ít tu sĩ tự nhận là thiên tài sẵn lòng thử tu luyện.

Trong tư liệu thống kê của Dạ Vũ Các, có bốn phần tu sĩ đạo vô tình chưa từng động tâm, sáu phần trước khi tu đạo đã có người thương, hoặc là sau khi tu đạo gặp được tình cảm chân thành, tất cả bọn họ đều lựa chọn giết phu giết thê chứng đạo, trong đó có hai phần không thành công, bị người thương hoặc sư môn của người thương báo thù giết lại.

Người có kết cục tốt, không một ai.

Thanh Loan đã thấy hết tình cảm điên cuồng của Việt Vô Hoan, nàng cũng có thể cảm nhận được tình cảm không giống bình thường mà Tống Thanh Thời dành cho Việt Vô Hoan, vốn cho rằng giữa hai người họ có chút vấn đề, tai họa ngầm về tâm lý, cần phải chậm rãi phát triển tình cảm, nhưng sớm muộn cũng sẽ thuận theo tự nhiên, nước chảy thành sông. Bây giờ lại biết tôn chủ tu đạo vô tình, lại nghe được kết cục của người yêu tu sĩ đạo vô tình, nàng gần như không thể tưởng tượng nổi hai người họ sẽ ra sao.

Công pháp và kịch độc của Việt Vô Hoan đều do Tống Thanh Thời dạy dỗ.

Thể chất của Tống Thanh Thời lại không sợ bất cứ chất độc nào, còn biết rõ nhược điểm của độc ngẫu, có U Hỏa khắc chế Huyết Vương Đằng...

Nếu ngài ấy muốn giết Việt Vô Hoan, đúng là dễ như trở bàn tay.

Thanh Loan càng nghĩ càng lo lắng, vội hỏi: "Vô Hoan ca, nếu như tôn chủ muốn giết huynh thì phải làm sao bây giờ?"

"Ha ha, hắn giết ta chứng tỏ hắn đã động lòng, không biết là sẽ dùng dao giải phẫu cắt trái tim ta? Dùng kịch độc hoàn toàn hòa tan ta? Hay là dùng U Hỏa đốt ta thành tro bụi?" Việt Vô Hoan nghĩ đến những khung cảnh đầy kích thích ấy, cả người bỗng trở nên hưng phấn, y khát khao nói: "Đây chính là giải thoát mà ta tha thiết ước mơ, là cực lạc nhân gian..."

Có được tình yêu, cũng có được cái chết, y có thể được giải thoát khỏi bể dục vọng, sẽ không còn thống khổ nữa.

Y còn có thể dùng sinh mệnh của mình giúp người ấy chứng đạo, để đạo tâm càng thêm vững bền.

Trên đời này lại chuyện tốt như vậy sao?

Thanh Loan không dám tin nhìn vẻ mặt vui sướng của y, lùi lại hai bước, sau đó lảo đảo chạy khỏi Tử Huyên đường:

"Điên rồi, điên hết rồi!"

...

Việt Vô Hoan đã đọc một lần là sẽ không quên, y xem hết tư liệu về đạo vô tình rồi đốt chúng, Thanh Loan đã được y dạy bảo cẩn thận, những thứ không được nói nàng ta chưa từng nói lung tung. Tống Thanh Thời chuyên tâm nghiên cứu, không để ý tới những chuyện vặt vãnh, gần đây lại điên cuồng say mê luyện đan, làm rất nhiều đan dược cấp thấp, bận tới nỗi chân không chạm đất, hẳn sẽ không để ý mấy chuyện linh tinh lộn xộn này.

Gần đây, mỗi ngày y đều ngủ chung với tôn chủ.

Sau khi tôn chủ phát hiện bí mật mỗi khi ngủ mình lại lăn lộn ôm người khác, mà y lại không hề phản kháng, thì càng thêm dính người, còn nói y giống lò sưởi. Mỗi khi màn đêm buông xuống, y đều phải ăn sẵn dược vật đè nén, khống chế dục vọng, tránh cho tạo thành tình huống xấu hổ. Y cảm giác cứ tiếp tục như vậy không ổn, y nên từ chối, nhưng mỗi sáng sớm thức dậy, y thấy người trong lòng mình mơ mơ màng màng ngồi dậy trao cho y nụ hôn chào buổi sáng, tươi đẹp tựa như lúc tân hôn, đầu óc cũng trở nên trống rỗng, cái gì cũng không muốn nói nữa.

Dược vật càng ngày càng hao nhanh, cơ thể cũng dần quen với dược hiệu của nó, luôn cần phải tăng thêm liều lượng.

Tác dụng phụ của Thiên Tâm Trúc sẽ từ từ tích lũy, cuối cùng tạo thành thương tổn nghiêm trọng.

Việt Vô Hoan không có lựa chọn nào khác, cũng không màng đến hậu quả. Y lại đi vào kho dược liệu, chuẩn bị lấy Thiên Tâm Trúc ra, một lần nữa điều chỉnh liều lượng, chế tạo thuốc mới. Lại phát hiện Thiên Tâm Trúc trong ngăn kéo đã biến mất toàn bộ, y biết đây là dược liệu rất khó thu mua, trong lòng có chút lo lắng, vội vội vàng vàng trở lại cung Phục Linh.

Tống Thanh Thời đã rửa mặt xong, ngoan ngoãn nằm trên giường đọc sách, đợi y về ngủ.

Việt Vô Hoan cười hỏi: "Tôn chủ, ta phát hiện một vài dược vật ít dùng trong kho dược liệu đã biến mất."

Tống Thanh Thời ngẩng đầu, trả lời: "Gần đây ta luyện một lượng lớn Dẫn Khí Đan, Khoáng Mạch Tán, còn luyện cho ngươi Tụ Linh Đan với Định Linh Đan nữa... Sau đó tiện thể luyện luôn Vong Trần Đan cho Thôi trưởng lão của Mạc Sơn Tông, cái này ta nhận từ lâu rồi, ngày mai ngươi hãy gửi cho hắn."

Một trong những nguyên liệu chính của Vong Trần Đan chính là Thiên Tâm Trúc.

Thôi trưởng lão có tính cách nóng nảy, tâm giết chóc rất nặng, hắn lo lắng đột phá Phân Thần sẽ gặp phải Tâm Ma Kiếp, nên muốn Vong Trần Đan để để phòng bất trắc. Vong Trần Đan là đan dược tốt nhất để khắc chế dục vọng tâm ma, nếu như Thôi trưởng lão không qua được Tâm Ma Kiếp thì sẽ bỏ mình, nhưng nếu độ kiếp thành công, tu sĩ Phân Thần có thể dễ dàng giải quyết tác dụng phụ.

Tống Thanh Thời thích nghiên cứu, cậu sẽ bán thành phẩm nghiên cứu, nhưng rất ít khi tiếp nhận đơn đặt hàng đan dược đặc thù. Thỉnh thoảng sẽ có người ra giá tiền lớn hoặc dùng kỳ hoa dị thảo để đổi, tìm Dạ Vũ Các làm người môi giới, nhờ Dược Vương Tiên Tôn ra tay luyện dược, còn cậu sẽ tùy theo tâm trạng mà có đồng ý hay không.

Bây giờ đơn đặt hàng của Dạ Vũ Các đều nằm trong tay Việt Vô Hoan.

Y không nhớ là có thấy thứ nào về Vong Trần Đan.

Tống Thanh Thời đối với câu hỏi này thì trả lời vô cùng hùng hồn: "Chuyện này đã đồng ý từ hai trăm năm trước, hắn không giục nên ta cũng quên mất."

Thôi trưởng lão bị người trong môn phái hãm hại, thê tử ly tán, tu vi sụt giảm, tâm ma quấn thân, đã trở nên cực kỳ sa sút. Hắn tự biết mình không còn khả năng đáp ứng thù lao mà năm đó hứa hẹn cho Tống Thanh Thời, nên cũng không dám xin thuốc. Nhưng trong lòng Tống Thanh Thời vẫn còn nhớ chuyện này, lúc đầu cậu định đợi hắn trở lại Nguyên Anh đại viên mãn rồi luyện, bây giờ vừa hay dùng làm lí do để dùng hết Thiên Tâm Trúc, bèn luyện sớm luôn. Cậu cảm thấy dùng người ta làm cớ không tốt lắm, bèn tặng thêm hai bình Tụ Linh Đan.

Dù sao thì cậu cũng đã dùng hết Thiên Tâm Trúc rồi! Hết rồi!

Tống Thanh Thời thử hỏi: "Ngươi thiếu dược liệu gì à?"

"Không có gì." Việt Vô Hoan không thể nói ra lí do mình cần Thiên Tâm Trúc, chỉ có thể lấp lửng nói: "Ta thấy ngăn kéo chứa Thiên Tâm Trúc trống không nên thấy khó hiểu thôi, nếu như tôn chủ đã dùng hết... Đêm nay ta sẽ viết thư cho Dạ Vũ Các yêu cầu bổ sung."

Tống Thanh Thời ngủ nhiều năm như vậy, dược liệu trong kho đã thay đổi rất nhiều, chắc sẽ không để ý đến mấy chuyện nhỏ này.

Việt Vô Hoan nghĩ tới những ngày tiếp theo, cực kỳ dày vò...

Tống Thanh Thời tranh thủ lúc y còn đang do dự, trực tiếp kéo y lên giường, thuần thục cho y một nụ hôn chúc ngủ ngon, sau đó chậm rãi trượt xuống, nhẹ nhàng hít hà hương thuốc cực nhạt ở cổ y. Cậu đã lăn lộn trong đống dược vật gần ngàn năm, nếu nói về độ quen thuộc với dược vật, Tu Tiên Giới này không có ai có thể sánh bằng cậu.

Dựa trên số Thiên Tâm Trúc bị thiếu, cậu ước lượng được liều lượng mà Việt Vô Hoan dùng để luyện chế, lại từ đó suy đoán ra số lượng đan dược.

Nếu như mỗi ngày Việt Vô Hoan đều dùng, vậy chắc chắn không còn lại nhiều.

Tống Thanh Thời cho là Việt Vô Hoan có tâm ma kỳ quái, nhưng không muốn để cho người khác biết, lại không biết những phương pháp để khắc chế tâm ma khác nên mới lựa chọn dùng thứ đan dược hậu hoạn vô tận này. Tâm ma phát tác đều tiến hành theo chất lượng, sẽ không lập tức đạt đến đỉnh điểm, cậu muốn quan sát tình huống trước, rồi hốt thuốc đúng bệnh.

Cậu vui vẻ lăn vào trong ngực Việt Vô Hoan...

Thứ mình thích thì phải ôm chặt một chút, như thế mới không mất.

Việt Vô Hoan cảm thấy cả người đều khô nóng, Tỏa Tình có thể khắc chế tình yêu và lòng tham của y, nhưng lại không thể khống chế phản ứng bản năng của cơ thể. Lượng Thiên Tâm Trúc trong thuốc không đủ, dược hiệu bị yếu đi, niềm vui sướng cực lạc mà tin tức về đạo vô tình mang tới vẫn còn đang không ngừng khiêu chiến gông xiềng trong lòng y, chỉ cần nghĩ đến tình cảnh tuyệt diệu sẽ được người ấy giết, con thú dữ trong cơ thể lại bắt đầu kêu gào, nó nói y đừng quan tâm nữa, hãy hưởng thụ sự điên cuồng và vui sướng khi cơ thể giao hòa.

Không thể...

Tôn chủ sẽ bị thương.

Việt Vô Hoan nhẹ nhàng vén lên lọn tóc đen bên cạnh, đặt lên môi hôn một cái, khắc chế sự run rẩy mà hưng phấn cực độ mang lại, không ngừng thuyết phục mình hãy từ bỏ loại suy nghĩ đáng sợ này đi. Phản ứng của cơ thể dần biến lớn, hô hấp của y cũng trở nên nặng nề, Tống Thanh Thời vẫn không một chút đề phòng nào như mọi ngày, cứ thế chui vào trong ngực y.

Y đã phát hiện từ lâu xúc cảm của làn da Tống Thanh Thời vô cùng mềm mượt, tựa như viên ngọc quý ấm áp mượt mà không chút tì vết. Linh căn hệ thủy khiến cơ thể cậu càng thêm mềm mại và nhạy cảm, rất thích hợp để tiếp nhận những chuyện này, nghe nói có thể mang lại khoái cảm cực lớn cho nam nhân, Thanh Thời nói khi kích động cậu rất dễ khóc, không biết...

Việt Vô Hoan hung hăng cắn lên mu bàn tay mình, cắn ra mấy vết máu, muốn dùng đau đớn để kiềm chế những suy nghĩ bậy bạ mà dục vọng mang tới.

Quá ghê tởm, quá đê hèn, quá bất kính!

Sao y lại có những ý nghĩ xấu xa như vậy với người y thương?!

"Sao vậy?" Tống Thanh Thời ngửi thấy mùi máu, lập tức tỉnh lại, phát hiện có gì đó không đúng. Cậu mơ màng trở mình, leo lên người Việt Vô Hoan, muốn xem vết thương của y ở chỗ nào, phần bụng lại cọ lên thứ gì đó cứng rắn, cậu nghĩ ngợi, rồi lại nhìn nét mặt khó nhịn của Việt Vô Hoan, tỉnh hẳn, nhanh chóng hiểu ra mọi chuyện.

Đều là nam nhân cả, cậu hiểu mà.