Bàn Về Kết Cục Việc Cứu Lầm Nhân Vật Phản Diện

Chương 57




Edit: Ry

Tửu lượng của Tống Thanh Thời thực sự quá kém, cứ thế mơ màng ngủ mất...

Việt Vô Hoan cõng cậu về quán trọ, giúp cậu rửa mặt xong rồi cởi áo ngoài, đắp kín chăn, sau đó y ngồi bên giường rầu rĩ hồi lâu. Dù y cảm thấy dáng vẻ cậu say rượu rất xinh đẹp thơm ngon, nhưng cũng cảm thấy khi say hành vi của cậu tương đối mất khống chế, khiêu chiến tự chủ của y, cuối cùng vẫn quyết định sau này ít để cậu uống rượu.

Chuyện đêm nay là ngoài ý muốn.

Ngoài cửa sổ bay tới mấy con cổ trùng mang theo đom đóm, là tín hiệu người kia gửi tới.

Nếu tôn chủ đã ngủ, và tất cả đều muốn phơi bày chân tướng, vậy thì y nên đi xử lý chuyện vui sướng này.

Việt Vô Hoan buộc lại mái tóc dài, sửa sang quần áo, đi theo dấu hiệu cổ trùng để lại, tiến về phía địa điểm.

Ở ngoại ô thành Nam Hải, trong một ngôi miếu sơn thần bị vứt bỏ, bò lít nhít những cổ trùng và rắn độc, chúng chậm chạp dịch chuyển, xấu xí kì dị, tựa như cực hình sái bồn* kinh khủng nhất trong truyền thuyết, khắp nơi đều là sự chết chóc. Hạo Long đã sớm bị An Long ném vào sâu trong núi khi ma tính của hắn phát tác, để tránh bị nó phát hiện ra bất thường.

*Sái bồn 虿盆 hay hố vạn xà là hình phạt từng xuất hiện trong tiểu thuyết Phong Thần Diễn Nghĩa. Người ta sẽ đào một cái hố sâu rồi bỏ hàng trăm có khi hàng vạn con rắn độc hoặc côn trùng độc như sái (sái là cách gọi ngày xưa của bò cạp ở bên Trung), sau đó bắt kẻ có tội rơi xuống hố để chúng cắn cho đến chết, theo truyền thuyết thì đây chính là một trong những hình thức trừng phạt man rợ mà Trụ Vương và Đát Kỷ nghĩ ra.

An Long yên lặng ngồi trong sái bồn, không thấy được bất cứ xúc cảm nào trong con mắt hẹp dài thẫm màu máu đó.

Việt Vô Hoan không chút do dự đi vào ngôi miếu sơn thần khủng bố này, giẫm lên đống cổ trùng. Rắn độc và cổ trùng không ngừng bò lên chân y, ngứa ngáy khó chịu vô cùng với từng cơn đau nhói như kim châm, đây là con đường Địa Ngục mà ác mộng đáng sợ nhất cũng không thể mơ tới. Thế nhưng y cứ như đang đi trên biển hoa, đi trên đám mây, không có một mảy may sợ hãi.

Cuối cùng An Long cũng mở miệng, giọng nói khàn đặc khó nghe vô cùng: "Ngươi là đồ điên."

Việt Vô Hoan cười đến dịu dàng tột độ: "Còn ngươi là bán ma."

Tu sĩ Trúc cơ nho nhỏ mang theo một thân đầy cổ trùng, khiêu khích nhìn vị vương giả ngồi trong bóng tối đang khống chế tính mạng y.

Y không biết sợ, cũng không sợ cái chết, y thích toan tính, và càng thích đánh cược.

An Long đã điều tra rõ ràng tất cả những chuyện y làm suốt mười năm qua, từ xưa tới giờ chưa từng có ai điên cuồng như y, y dùng chính mạng và nhược điểm của mình để bố trí hết cạm bẫy này đến cạm bẫy khác, khi đã khiến ngươi cảm thấy như đã nắm chắc thắng lợi trong tay rồi, y mới để lộ ra nanh độc chân chính, tàn nhẫn cắn lên nhược điểm của chính ngươi, khiến ngươi thống khổ không thể chịu nổi.

Thứ độc vật đáng sợ nhất...

An Long lạnh lùng hỏi: "Từ khi nào ngươi đã bắt đầu hoài nghi thân phận của ta?"

"Ngay từ đầu ta đã cảm thấy sự quen biết giữa ngươi và tôn chủ có sắp đặt." Việt Vô Hoan nhìn ra tâm tư của hắn, rất có kiên nhẫn chậm rãi kể rõ: "Ngươi cố ý gây sự chú ý với hắn, sau đó chuẩn xác phối hợp với yêu thích của hắn, trở thành 'bằng hữu'. Tôn chủ là người không giỏi nói chuyện, hắn cũng chưa từng chủ động biểu đạt sở thích của mình, người ngoài có rất nhiều hiểu lầm với hắn, nhưng tại sao ngươi lại hiểu được tâm ý hắn như vậy?"

Đương nhiên, đây chỉ là chút nghi hoặc nho nhỏ...

Trên đời cũng sẽ có rất nhiều sự trùng hợp, ví dụ như cả hai vừa hay là những người hợp ý nhau.

Thế nhưng một khi trong lòng đã có nghi ngờ, thì sẽ càng nghĩ nhiều, càng nghĩ lớn.

Tống Thanh Thời có thói quen ghi chép lại bệnh án của tất cả bệnh nhân để lưu trữ, trong mười năm đó, y đã lật tất cả ghi chép cũng không tìm được đồ vật khả nghi.

Y cũng đã từng điều tra quá khứ của An Long, phát hiện khoảng thời gian trước khi hắn tiến vào Vạn Cổ Môn hoàn toàn trống trơn. Không có cha mẹ, không có bằng hữu, không có gì hết, như thể hắn sinh ra từ hư vô, bởi vì có khả năng điều khiển cổ trời sinh mà được môn chủ trước của Vạn Cổ Môn nhận nuôi, trở thành đệ tử thân truyền.

Cuối cùng, trong lúc vô tình y lại tìm được phần ghi chép chữa bệnh cho bán ma kia.

Bởi vì bán ma ở tiên giới gây ra rất nhiều tranh cãi, nên phần ghi chép này bị phong tỏa giấu ở trong góc của thư phòng, cực kỳ trân trọng.

Ghi chép bệnh án của Tống Thanh Thời không có bất cứ thứ gì liên quan đến tình cảm, tất cả đều là những số liệu lạnh lẽo, bao gồm cả ngày nào dùng thuốc, bệnh tình phát triển ra sao. Lúc ấy có vẻ như cậu vẫn là một y sư non nớt, rất nhiều phương pháp trị liệu đều không đúng, ghi chép cũng không quá đầy đủ, nhưng có thể nhìn ra trong quá trình kéo dài gần hai năm ấy, hai người sống cùng nhau, sớm chiều làm bạn, đã đủ để thấy rõ cái người với bề ngoài lạnh lùng này có tấm lòng dịu dàng đến nhường nào, cũng đủ để hiểu được sở thích của cậu.

Thế nhưng, như vậy vẫn chưa đủ...

"Bán ma bẩn thỉu thấp hèn và môn chủ Vạn Cổ Môn cao quý hùng mạnh, sao ta dám liên tưởng hai người với nhau? Ta cũng chưa từng nghe nói bán ma có thể leo tới vị trí cao như vậy." Giọng nói của Việt Vô Hoan lộ ra trào phúng: "Nhưng, khi tôn chủ ở miếu sơn thần nhắc đến chuyện bán ma, ngươi lại có vẻ rất căm ghét đề tài này, thế nên ta đã mơ hồ cảm thấy không đúng. Đến lúc vào trận Ác Mộng Phệ Tâm, tôn chủ tưởng rằng đó là ác mộng của ta, nhưng ta biết đó không phải, như vậy nó chỉ có thể là ác mộng của ngươi. Vì cái gì mà nơi sâu nhất trong ký ức của Cổ Vương hùng mạnh lại là đầm lầy hôi thối?"

Bán ma và Tống Thanh Thời gặp nhau ở đầm lầy, thế nên ký ức ác mộng của An Long cũng là đầm lầy.

Thế nhưng, vẫn còn thiếu một chút chứng cứ nữa.

An Long bỗng ngửi thấy mùi thơm nhàn nhạt, hắn nhanh chóng ngừng thở, thế nhưng không kịp nữa rồi, mùi thơm đã kích thích cho dòng máu ma trong hắn sôi trào. Trong đôi mắt đỏ thẫm lại xuất hiện đồng tử thẳng đứng, lớp vảy màu đen cũng dần hiện lên, chiếm quá nửa khuôn mặt hắn, nửa người hắn cũng bắt đầu biến hóa, cánh tay xăm hình ngũ độc hóa thành vỏ cứng màu đen, ngón tay duỗi dài ra như đốt chân của côn trùng, đầu ngón tay sắc bén như đao.

Lưng cũng thay đổi, từng chiếc gai ngược xuất hiện, một chiếc đuôi bò cạp thật dài duỗi ra, phần đuôi còn mang theo móc độc.

Việt Vô Hoan kinh ngạc than: "Bộ mặt thật của ngươi quả nhiên xấu xí như ta nghĩ."

An Long lạnh lùng nói: "Câu Hồn Hương? Ngươi bỏ thêm thứ gì ở trong?"

Câu Hồn Hương cũng không phải là chất độc hại người, chỉ là thứ trợ hứng, dùng để kích thích thất tình lục dục.

Thế nhưng nó cũng là chất kích thích với bán ma, giống như Hùng Hoàng* với rắn, cực kỳ mãnh liệt.

*Hùng Hoàng là một trong những dược liệu có nguồn gốc từ khoáng vật. Nó có tác dụng giải độc, sát trùng rất tốt, nhất là độc do rắn cắn, ngoài ra còn có tác dụng đuổi rắn.

Mà Câu Hồn Hương do Việt Vô Hoan đặc chế lại càng có hiệu quả mãnh liệt.

An Long vốn có thể dùng tu vi để áp chế sự cuồng loạn này, nhưng hôm nay tâm tình hắn bất ổn, dưới sự kích thích của Câu Hồn Hương, toàn bộ thất tình lục dục bị khuếch đại, cuối cùng không thể khống chế được nữa, để lộ một mặt mà hắn chưa từng muốn để người khác nhìn thấy.

"Cổ Vương Tây Lâm cao cao tại thượng." Việt Vô Hoan mở rộng hai tay, vui vẻ cười nói: "Nếu ngươi giết ta, di mệnh của ta sẽ báo việc này với tôn chủ, báo cho Dạ Vũ Các, báo cho Vạn Cổ Môn, báo cho từng người trong thiên hạ."

Bán ma ở Tu Tiên Giới là thứ người người có quyền chém giết.

Sẽ không ai cho phép hắn tiếp tục ngồi trên vương vị của Tây Lâm.

Cổ Vương Tây Lâm dù có mạnh hơn nữa thì hắn có chống đỡ nổi sự truy sát của cả thiên hạ không?

Việt Vô Hoan là kẻ điên, y không có gì, cũng không sợ mất điều gì. Y không sợ cực hình, không sợ tra tấn, không sợ tử vong, không sợ tất cả mọi thứ. Y đồng quy vu tận chỉ để đối thủ rơi vào lựa chọn thống khổ nhất.

An Long hít một hơi thật sâu, cưỡng ép kiềm chế sự hỗn loạn đang dâng lên trong đầu do Câu Hồn Hương, đứng lên, sát ý tỏa ra khắp người: "Hắn sẽ không động lòng với ngươi."

Hắn đã làm ra lựa chọn.

"Cho dù có phải mất đi tất cả mọi thứ cũng muốn giết ta à? Không ngờ Cổ Vương với tôn chủ nhà ta thật sự là tình sâu nghĩa nặng, điên cuồng không thể kìm nén." Việt Vô Hoan nở nụ cười càng thêm mê người, qua trong giây lát lại xé xuống nụ cười ấy, biến thành kẻ điên lạnh lùng mà khủng bố. Toàn bộ Huyết Vương Đằng duỗi ra, bảo kiếm rời vỏ, y lớn giọng hỏi từng câu từng chữ: "Vậy mà... Ở sơn trang Kim Phượng, tại sao ngươi lại muốn giết hắn?!"

Sát khí của An Long đông lại, qua rất lâu, hắn mới hỏi: "Sao ngươi lại biết chuyện này?"

Chỉ một giây sau hắn đã hiểu, Việt Vô Hoan chính là tên nô lệ người phàm ở cùng với Quy Nguyên Tiên Tôn khi ấy. Lúc đó, hắn phạm phải sai lầm, suy nghĩ rối ren, chỉ chú ý có Quy Nguyên Tiên Tôn nhìn trộm, nên để hoàn toàn xóa sạch chuyện này, hắn mới giết Quy Nguyên Tiên Tôn, diệt Tham Đồng Phái, lại không tìm được tên nô lệ thấp hèn bị bịt mắt, không thấy rõ dung mạo kia.

Nô lệ trong sơn trang Kim Phượng thật sự có quá nhiều, người phàm cũng không có khả năng theo dõi việc hắn làm.

Thế nên, sau khi xác nhận Quy Nguyên Tiên Tôn không kể chuyện của mình với ai, hắn đã bỏ qua việc này.

Chuyện này là cái gai lớn nhất, đâm sâu nhất trong lòng hắn.

"Để ta đoán thử nhé." Việt Vô Hoan cười, từng bước đi lên phía trước: "Ngươi tỏ tình với tôn chủ nhà ta? Sau đó tôn chủ từ chối ngươi, dục vọng tàn sát và sự phẫn nộ của dòng máu bán ma bùng lên, khiến ngươi lỡ tay giết chết hắn? Ngươi hoài nghi Quy Nguyên Tiên Tôn nhìn thấy dáng vẻ bán ma của ngươi, thế nên mới giết lão để bịt miệng?"

"Không." An Long tự lẩm bẩm, như thể đang giải thích cho chính mình nghe: "Lúc ấy ta không biết có chuyện gì xảy ra, rất hỗn loạn, khi ta tỉnh táo trở lại, hắn đã chết..."

"Đúng." Việt Vô Hoan tới gần nói: "Ngươi mất khống chế, nên cổ trùng của ngươi giết hắn."

An Long phản bác: "Hắn chưa chết."

"Ta tận mắt chứng kiến hắn không còn hơi thở, chẳng phải lúc đó ngươi cũng cho là hắn chết rồi, nên mới đặt hắn nằm ở vườn thuốc hắn yêu nhất đó sao?" Vẻ mặt Việt Vô Hoan trở nên cực kỳ khổ sở: "Tôn chủ quá đáng thương, trên người hắn không hề có dấu vết phản kháng, e là hắn cũng không ngờ 'bằng hữu tốt' của mình lại tàn nhẫn với mình như vậy, còn không kịp nhận ra."

An Long cảm giác đầu mình lại bắt đầu đau đớn: "Ta không nhớ rõ, thế nhưng hắn không chết, hắn đã sống lại..."

Việt Vô Hoan vui mừng nói: "Tôn chủ có thể sống sót, là vì hắn may mắn, chứ không phải vì ngươi nương tay."

An Long hít sâu: "Thanh Thời đã tha thứ cho ta."

"Hắn tha thứ cho ngươi?" Việt Vô Hoan như thể nghe được câu chuyện tiếu lâm hay nhất, cười như điên như dại. Y tựa như ác ma tới từ Địa Ngục tìm được con mồi ngu xuẩn nhất, không phí chút sức đã có thể lấy đi linh hồn đáng thương.

An Long bỗng cảm thấy sợ hãi, hắn ý thức được có gì đó không đúng, hắn nên lập tức giết kẻ này, không muốn phải đối mặt với chân tướng...

Thế nhưng, đã không còn kịp nữa.

Việt Vô Hoan dùng giọng nói dịu dàng nhất, nói ra sự thật tàn nhẫn nhất: "Tôn chủ đã quên đi phần ký ức đó, hắn đã quên ngươi giết hắn."

An Long phẫn nộ nói: "Không thể nào! Con cổ trùng đó sẽ không tấn công biển ý thức!"

"Đáng tiếc, linh hồn của hắn xảy ra chút chuyện khiến cho một phần ký ức bị mất." Việt Vô Hoan dùng ánh mắt nhìn kẻ đáng thương nhìn hắn: "Hắn nói tha thứ là chỉ chuyện nào? Hắn đã từng đề cập tới bất cứ chuyện gì xảy ra ngày hôm đó chưa? Đừng ngu xuẩn như thế, làm gì có ai có thể tha thứ cho kẻ đã giết mình?"

An Long liên tiếp lui về phía sau, hắn cảm giác đầu mình càng thêm đau đớn.

Khi hắn thấy Tống Thanh Thời cũng có chút mất kiểm soát, chỉ nhớ rõ phải thổ lộ tâm ý, đau khổ cầu xin cậu bố thí cho chút tình cảm, lại bị cậu vô tình từ chối. Sau đó hắn rơi vào tuyệt vọng và phẫn nộ tột cùng, mất đi lý trí, khi tỉnh táo trở lại, Tống Thanh Thời đã ngã xuống dưới tay cổ trùng của hắn.

Tinh thần hắn hoàn toàn sụp đổ, hoảng loạn rời khỏi sơn trang Kim Phượng, sau khi biết Tống Thanh Thời không chết mới hơi cảm thấy khá hơn. Hắn biết mình đã phạm phải sai lầm nghiêm trọng, không dám cầu xin tha thứ, cả người đều đần độn u mê như cái xác không hồn mà trải qua một quãng thời gian dài. Sau đó hắn nhận được thư của Tống Thanh Thời, nội dung của lá thư giống như bình thường, nói cho hắn biết giải pháp của vấn đề, cũng không đề cập tới chuyện ngày đó, như thể không để ở trong lòng.

Tống Thanh Thời đồng ý để hắn đến Dược Vương Cốc làm khách.

Tống Thanh Thời cười nói tha thứ cho hắn.

Tống Thanh Thời không còn nhắc đến chuyện xảy ra ngày hôm đó.

Niềm vui sướng quá đỗi vì tìm lại được thứ mình đã đánh mất gần như khiến đầu óc hắn choáng váng...

Hắn không còn dám nghĩ đến chuyện ngày đó, muốn trở thành đà điểu giấu đầu vào trong cát, xóa bỏ hết tội ác của mình.

Trong lòng hắn còn có vui sướng mơ hồ, Thanh Thời biết tâm ý của hắn, còn bằng lòng tha thứ cho tội ác của hắn, phải chăng điều ấy có nghĩa trong lòng cậu hắn là sự tồn tại là độc nhất vô nhị? Có phải cậu cũng có chút tình cảm với hắn không? Đêm hôm ấy, khi cậu lần đầu tiên mặc áo mỏng gõ cửa phòng hắn, hắn gần như vui sướng đến điên rồi, tưởng rằng cậu đến để chấp nhận cầu xin của mình.

Tuy nói là hiểu lầm, nhưng có thể tiếp tục làm bạn, cũng rất tốt...

Để chuộc tội, cái gì hắn cũng sẵn lòng làm.

Cho dù có bị từng lưỡi đao đâm vào ngực...

Hắn cũng cam tâm tình nguyện.

Bởi vì dòng máu bán ma, dục vọng giết chóc của hắn mạnh hơn người thường rất nhiều, không ai khiêu khích hắn mà còn sống, chỉ có một ngoại lệ là Việt Vô Hoan. Hắn một lần rồi lại một lần kiềm chế sát ý, để tên người phàm nhỏ yếu này sống sót trong cơn thịnh nộ của hắn. Bởi vì hắn sợ, sợ rằng mình lại phạm sai lầm, lại mất đi tất cả.

Hóa ra, hắn đã sai rồi?

Hóa ra, hắn chưa hề được tha thứ?

An Long đau đớn ôm đầu, ảnh hưởng của Câu Hồn Hương càng lúc càng nặng, hắn cảm thấy đầu mình lại ong ong vang lên, thứ giọng nói như ảo giác kia sắp xuất hiện.

"Ngươi buông tha cho tôn chủ đi, được không?" Việt Vô Hoan chậm rãi tới gần, trong đôi mắt xinh đẹp đều là van nài, giọng nói của y vừa yếu ớt vừa đáng thương: "Ta sẽ không gây tổn thương cho tôn chủ, ta chỉ muốn cùng hắn sống cuộc đời yên bình ở Dược Vương Cốc, năm tháng tĩnh lặng, không tranh với đời. Xin ngươi hãy thành toàn* cho chúng ta, có được không?"

*Thành toàn có nghĩa là chấp nhận giúp đỡ một ai đó để họ đạt được nguyện vọng, mình không tìm được từ để thay thế trong tiếng Việt nên giữ nguyên, chứ từ này không có trong tiếng Việt đâu nhé

Mấy nhánh Huyết Vương Đằng chậm rãi mọc ra từ một góc bí mật gần đó, mang theo kịch độc đã được chuẩn bị sẵn, tới gần con mồi tinh thần hỗn loạn, gần như sụp đổ này.

"Ngươi đã làm tổn thương hắn, hắn không thể tha thứ cho ngươi." Việt Vô Hoan dùng lời nói tàn nhẫn nhất, phanh thây xé xác trái tim hắn, kích thích linh hồn hắn: "Tại sao ngươi vẫn có thể không biết xấu hổ trở lại bên cạnh hắn như vậy? Tại sao ngươi vẫn có thể mặt dạn mày dày làm bằng hữu với hắn? Chẳng lẽ ngươi cho rằng hắn đã tha thứ cho ngươi nên ở trong mắt hắn ngươi có địa vị đặc biệt?"

Bảo kiếm trong tay chậm rãi tới gần, trên thân kiếm lóe lên ánh sáng màu lam của chất độc.

An Long thở hổn hển, cầu xin: "Đừng nói nữa, đừng nói nữa..."

"Ngươi thật quá nực cười." Việt Vô Hoan nhẹ nhàng lắc đầu, thanh âm tràn ngập sự thương hại: "Ngươi giết người ngươi thích, sao ngươi còn có thể cầu xin tha thứ? Chi bằng... Xuống Địa Ngục nhận tội đi?"

Lời còn chưa dứt, bảo kiếm đã đâm ra như rồng cuốn, Huyết Vương Đằng cũng đồng thời phát động tấn công về phía chỗ hiểm yếu nhất.

Trên người An Long tức khắc xuất hiện lớp vảy cứng rắn, giống như lá chắn rắn chắc nhất, tự động chặn mọi tấn công cũng như chất độc.

Việt Vô Hoan thu kiếm, lùi lại hai bước, hừ một tiếng nói: "Dòng máu bán ma, quả nhiên phiền phức."

Y thành công phá vỡ được hàng phòng ngự của trái tim hắn, mỗi đòn tấn công đều nhằm vào chỗ hiểm yếu, có điều tu vi quá thấp nên không phá được phòng ngự của Ma Nguyên Anh, thật sự là quá rắc rối.

An Long quỳ trên mặt đất, tạp âm trong đầu càng lúc càng nghiêm trọng, khiến hắn sụp đổ, khiến hắn không thể suy nghĩ.

Cổ trùng đầy đất mất đi chỉ huy, bắt đầu bừa bãi tấn công mọi sinh vật sống.

Nếu như bỏ lỡ cơ hội lần này, e là không còn cơ hội nào tốt hơn. Việt Vô Hoan dùng Huyết Vương Đằng không ngừng đánh bay lũ côn trùng bao vây mình, cơ thể bị rắn độc và cổ trùng cắn thương, y nuốt dược vật giúp trì hoãn chất độc phát tác, sau đó lấy ra bướm Hắc Tử, nó có thể thông qua tiếp xúc da thịt mà rót kịch độc vào cơ thể, y đã dùng Huyết Vương Đằng làm dấu ấn thông tin trên người con mồi cho bướm Hắc Tử.

Linh phù ném ra, mấy cái phù trận trải rộng, tạo thành liên hoàn trận, phong tỏa tất cả đường lui của An Long.

Những con bướm màu đen bay ra từ trong ống trúc bịt kín, bay về phía kẻ địch đã được đánh dấu, muốn đưa linh hồn con mồi xuống vực sâu.

Việt Vô Hoan thỏa mãn cười, đợi thu hoạch được niềm vui sướng mong chờ đã lâu.

An Long ngẩng đầu, nhìn những cánh bướm màu đen, chậm rãi nói: "Thanh Thời tu đạo vô tình."

Việt Vô Hoan ngẩn người, cười đến càng thêm rực rỡ: "Rất hợp với ý ta."

Tuy nói xuất hiện chút sai lầm, nhưng y sẽ nghĩ cách sửa lại.

Y chưa từng và cũng sẽ không bao giờ muốn để tôn chủ nảy sinh dục vọng.

An Long không nhịn được mắng: "Đồ điên."

Hắn đứng lên, vô số ma khí màu đen lan tràn trên người, đuôi bọ cạp duỗi ra, chuẩn bị xé mở trận pháp.

Đột nhiên, bầu trời vang lên tiếng sấm...

Tia sét như linh xà điên cuồng đánh xuống, một tia cuồng bạo đập vỡ nóc miếu sơn thần, phá vỡ trận pháp, tách hai người ra. Ngay sau đó, mưa to trút xuống, xối ướt tất cả mọi thứ, cũng phá hủy cánh của bướm Hắc Tử, cắt đứt đòn tấn công chết chóc của y.

Việt Vô Hoan kinh ngạc ngẩng đầu, nhìn sự thay đổi thời tiết quái lạ.

Y có cảm giác quay trở lại thời gian bị vận mệnh lừa gạt, thậm chí y còn không rõ rốt cuộc là sao?

An Long biến mất trong cơn mưa tầm tã, không còn thấy bóng dáng, mang theo tất cả cổ trùng và rắn độc.

Trận chiến bị cắt ngang, mục tiêu không thể thực hiện được toàn bộ.

"Vì sao? Vì sao hả? Vì sao?"

Việt Vô Hoan cực kỳ giận dữ, Huyết Vương Đằng đang điên cuồng giày xéo xung quanh, quật vào cơn mưa, quật bay phần mái còn lại, quật đổ cả bức tường, quật vỡ tất cả mọi thứ có thể, cổ thụ bị chém đứt, đá tảng bị nện nát, y hận không thể hủy diệt tất cả mọi thứ trên đời.

Nước mưa làm mờ ánh mắt y, người cũng ướt sũng, khắp nơi đều là mùi hôi thối.

Y căm thù thế giới này đến tận xương tuỷ.

...

An Long đi vào sâu trong rừng, nằm trong đống bùn lầy.

Tiếng thì thầm trong đầu càng lúc càng nghiêm trọng, hắn đã không thể tiếp tục suy nghĩ hay chiến đấu.

"Tuyệt vọng đi, ngươi là thứ leo ra từ bùn lầy ô uế, có được địa vị xứng với hắn thì sao?"

"Tuyệt vọng đi, hắn thà chết cũng không muốn tiếp nhận tình cảm của ngươi..."

"Tuyệt vọng đi, vỏ bọc đã bị xé mở, bộ mặt thật của ngươi xấu xí như vậy, trái tim dơ bẩn như thế..."

"Tuyệt vọng đi, hắn chưa từng tha thứ cho ngươi..."

"..."

An Long mờ mịt nghe những lời không ngừng lặp đi lặp lại này, trước mắt hiện lên cảnh tượng năm đó. Trong đầm lầy bẩn thỉu, thiếu niên kia ôm hắn lên bờ, đắp ngoại bào màu trắng thơm tho lên cơ thể hôi thối của hắn, sau đó bước từng bước đưa hắn về, lau rửa vết thương hư thối, giải những độc tố đau đớn, giúp hắn chữa khỏi tất cả ốm đau, sau đó lại vô tình tiễn hắn đi.

Khi đó, hắn còn nhỏ, không biết mình để ý điều gì.

Hắn rất tức giận, rất căm phẫn, rất bất mãn.

Thế nhưng hắn vẫn nhớ đến người ấy mỗi ngày, nghĩ đến người ấy mỗi ngày.

Tình cờ gặp lại nhau lần nữa trong bí cảnh, hắn cố ý ném ra một con côn trùng siêu xấu xí, muốn chọc người ấy tức giận.

Thiếu niên nhặt con côn trùng lên, nhìn hồi lâu, sau đó đi đến trước mặt hắn, cười nói với hắn: "Côn trùng rất đáng yêu."

Thời khắc đó, hắn đã hiểu được vì sao mình lại để ý đến người ấy như vậy.

Hắn cố ý quấy rối, cố ý giả vờ ngu ngốc để chọc cho người ấy chú ý. Hắn khoác lên tấm da người tốt, bò lên địa vị cao quý chỉ là để xứng đôi với người ấy.

Kể cả khi biết người ấy tu đạo vô tình, nhưng tuyệt vọng qua đi, hắn vẫn không bỏ được.

Hắn muốn gạt tất cả, lừa gạt người đời, lừa gạt tình cảm của người ấy, lừa gạt tình cảm của chính mình...

Thế nhưng, hắn đã thất bại.

Kết thúc, tất cả đều đã kết thúc.

Côn trùng bẩn thỉu chung quy cũng phải về lại bùn lầy bẩn thỉu.

...

"Tuyệt vọng đi, hãy vứt bỏ tình cảm nhân loại, trở thành ác ma chân chính."

"Ngươi... Rốt cuộc là thứ gì?"

"Ta là vận mệnh của ngươi."

_____________________________________

Có một điều Vô Hoan đã đoán sai. Đầm lầy không phải là ác mộng của An Long, Vô Hoan mới là ác mộng của An Long.

Đầm lầy hôi thối là nơi An Long được Thanh Thời cứu vớt, là nơi hắn nhận ra trên thế gian vẫn còn người đối xử tốt với mình, và cũng là thứ khiến hắn tin tưởng rằng mình với Thanh Thời là "đặc biệt". Tuy trong ký ức đó, hắn dơ bẩn và thấp hèn, điều hắn không bao giờ muốn chấp nhận, nhưng đó cũng là ký ức hạnh phúc nhất của hắn vì khi đó Thanh Thời chỉ là của mình hắn. Thế nên mới nói đó là "ký ức quý giá nhất hắn luôn cất kỹ trong tim, thứ giúp hắn chống đỡ vượt qua vô số lần sắp chết, giúp hắn sống qua tất cả thống khổ, tự cho là độc nhất vô nhị" (xem lại c47).

Vô Hoan xuất hiện trong đầm lầy và sự quan tâm của Thanh Thời dành cho Vô Hoan ở trong đầm lầy đã phá vỡ điều đó, hủy hoại điều hắn luôn nắm lấy và tin tưởng, rằng mình "độc nhất vô nhị" với người ấy. Hóa ra dù có là ai thì người ấy cũng sẽ đối xử như vậy thôi, hắn không phải là đặc biệt. Điều ấy càng khiến thân phận bán ma của hắn trở nên kinh tởm tột độ, khiến hắn không thể chấp nhận được, dẫn đến việc kích thích dòng máu hắn luôn muốn vứt bỏ, phát động "vận mệnh" của hắn.

Phải nói là tác giả xây dựng chặt chẽ thật, giỏi quá huhu T_T