Bàn Về Kết Cục Việc Cứu Lầm Nhân Vật Phản Diện

Chương 44




Edit: Ry

Tống Thanh Thời cảm thấy nghe lén người khác nói chuyện là không tốt, nhưng có muốn đi cũng đã không kịp.

"Tôn chủ." Việt Vô Hoan nhạy bén phát hiện sự tồn tại của cậu, ném đi chiếc lá trong tay, khẽ gật đầu với người nam nhân kia, ra hiệu cho gã rời khỏi. Tên kia không dám vuốt râu hùm Dược Vương Tiên Tôn, bèn hành lễ, vội vàng cáo lui, đi xa rồi còn lưu luyến không rời quay đầu nhìn mỹ nhân thêm mấy lần.

Tống Thanh Thời có ngu ngốc đến mấy cũng cảm nhận được sự bất thường, cậu suy nghĩ hồi lâu, không nhịn được hỏi: "Vô Hoan, là bằng hữu của ngươi à?"

"Xem như là người quen." Việt Vô Hoan tươi cười đi tới, giúp cậu sửa lại phần tóc rối vểnh loạn trên đầu, giải thích: "Khi ta bị thương hắn đã từng giúp ta, ta luôn ghi nhớ ở trong lòng, hôm nay tình cờ gặp lại, hắn muốn ôn chuyện cũ, ta bèn ở đây nói với hắn mấy câu."

Tống Thanh Thời đã hiểu: "Hắn từng giúp ngươi sao? Vậy... Là người tốt rồi, ngươi phải cảm tạ hắn cho tử tế."

Việt Vô Hoan chỉnh tóc cho cậu xong, nhìn đôi mắt đơn thuần của cậu, cười nói: "Vâng."

Trên đời này nào có nhiều người tốt như vậy, có thể đi vào sơn trang Kim Phượng tìm vui càng là một kẻ cũng không có. Cái tên Ngô Cánh này nực cười vô cùng, gã thích nhất là cứu giúp những mỹ nhân bị thương hay gặp bất trắc, giả vờ ngại ngùng thành thật, cho người ta một chút ơn huệ nho nhỏ, miệng đầy lời dỗ ngon ngọt, thề non hẹn biển, dỗ cho mỹ nhân một lòng một dạ với gã, yêu đến chết đi sống lại. Nhưng đợi gã chơi chán rồi, gã sẽ tùy tiện bịa ra cái cớ nào đó vứt bỏ người ta, lấy việc nhìn những mỹ nhân đó vì gã mà đau đến không muốn sống làm thú vui.

Đã từng có một ả tỳ nữ ngu xuẩn, nghĩ quẩn, thế mà lại tự sát thật.

Ngô Cánh giả mù sa mưa rơi xuống mấy giọt nước mắt, viết mấy bài thơ si tình tưởng niệm, quay đầu đã "cứu giúp" các mỹ nhân gặp nạn khác.

Việt Vô Hoan ở trên giường chưa từng xin khoan dung, mà chỉ một lòng muốn chết, không quan tâm việc phải hầu hạ khách nhân hung tàn, thậm chí còn cố ý lựa chọn những kẻ có ham muốn hành hạ thể xác, cho nên trong tất cả lô đỉnh ở sơn trang Kim Phượng, y là người phải chịu tra tấn nhiều nhất. Thời điểm Ngô Cánh gặp được y, cũng là lúc y vừa bị trừng phạt đến thương tích đầy mình, gần như không xuống được giường.

Xinh đẹp như vậy, yếu ớt như vậy, bất lực như vậy, chính là con mồi ngon miệng nhất...

Ngô Cánh động lòng với y, nhất định phải có được, gã triển khai thế tấn công mãnh liệt, đủ kiểu ân cần, dịu dàng quan tâm, lúc đưa thuốc trị thương, khi thì đưa đồ trang sức, thỉnh thoảng còn kể cho y nghe chút chuyện thú vị. Tiếc là sự kiên nhẫn của gã không đủ tốt, không khống chế nổi dục vọng, thấy vết thương của Việt Vô Hoan khá hơn một chút, lập tức lừa gạt dụ dỗ muốn đòi lấy cơ thể y.

Việt Vô Hoan sao có thể không hiểu được tâm tư xấu xa của gã? Mà trong loại chuyện này, y không có sự lựa chọn nào khác, đành phải ra vẻ ngu xuẩn cắn câu, cùng gã diễn tiếp tuồng vui này, tiện thể kiếm chút thông tin về thế giới bên ngoài. Không ngờ diễn xuất của y quá tốt, khiến cho tên khốn này tưởng là thật, nhớ mãi không quên thân thể của y, giờ thấy y bị hủy dung, cho là y đáng thương yếu ớt, là một con mồi dễ dàng dụ dỗ, muốn lừa gạt vào tay đùa giỡn một lần nữa.

Ghê tởm, thật sự quá ghê tởm...

Thế giới này dơ bẩn đến mức khiến người ta khó mà hít thở.

Việt Vô Hoan xích lại gần Tống Thanh Thời, lặng lẽ hít hà hương thơm trên lọn tóc cậu, mới cảm thấy dễ chịu hơn một chút.

Trên đời chỉ có người này là dịu dàng với y, chỉ có người này là chưa từng muốn bất kì sự báo đáp nào.

...

Xích Long Tông sắp xếp chỗ nghỉ ở trên trấn lân cận cho bọn họ, dù sao thì thị trấn này cũng rất nhỏ, không có quán trọ, tuy nói đã quét dọn chuẩn bị nơi tốt nhất, nó cũng chỉ là một căn nhà nho nhỏ của người làm nông bình thường.

Việt Vô Hoan ghét sự bẩn thỉu, một lần nữa thay Tống Thanh Thời dọn dẹp phòng sạch sẽ, cũng trải ra nguyên bộ giường chiếu đệm chăn mình mang theo, sau đó rời đi, nói là về phòng mình quét dọn, tiện thể nhìn xem quanh đây có nguyên liệu gì để nấu ăn không.

Mấy lần Tống Thanh Thời muốn giúp đỡ đều bị từ chối, bèn ngoan ngoãn ngồi trong góc đọc sách, không gây thêm phiền.

Thế nhưng, không biết thế nào mà hôm nay... Lòng cậu có hơi rối bời. Trước nay chưa từng có chuyện đọc sách không vào, rõ ràng trong mắt đều là những con chữ mình thích nhất, lại hơn nửa ngày không lật được một trang, trước mắt không ngừng hiện lên hình ảnh Việt Vô Hoan và cái tên nam nhân không biết tên kia, trong đầu nghĩ đến đủ loại chuyện linh tinh kỳ quái.

Cậu hôn mê mười năm, đã bỏ lỡ quá nhiều chuyện...

Việt Vô Hoan một mình ra ngoài lăn lộn, chắc là quen được nhiều bằng hữu lắm nhỉ?

Thiên sứ nhỏ nhà cậu thông minh thiện lương như thế, còn tài giỏi nhanh nhạy, chắc chắn sẽ có rất nhiều người thật lòng thích y nhỉ?

Giáo viên Hệ Thống cũng nói là phải giúp nhân vật chính thụ có được hạnh phúc, có phải ý là để y tìm được người mình thích, bắt đầu lại một cuộc sống mới không? Cái tên vừa gặp kia có vẻ không tệ, trông cũng anh tuấn khôi ngô, còn từng cứu Vô Hoan, cũng không chê y bị hủy dung, dường như phẩm chất khá tốt? Nếu như bọn họ thuận lợi phát triển tình cảm, muốn kết đạo lữ, cậu nên... Nên làm như thế nào?

Dược Vương Cốc chưa từng tổ chức cưới hỏi, có phải cậu cần chuẩn bị thật nhiều của hồi môn cho Vô Hoan không? Không, không đúng, Vô Hoan là nam nhân, cậu phải chuẩn bị sính lễ mới đúng, nhưng hình như cách nói này cũng sai sai... Cậu không hiểu những chuyện tình cảm này, cũng không có ai để bàn bạc, tóm lại là phải thành tâm chúc phúc, chú ý miệng mình, chuẩn bị sẵn bản thảo để đọc thuộc lòng, duy trì hình tượng chững chạc, không thể lật xe, càng không thể để Vô Hoan phải khó xử.

Tống Thanh Thời càng nghĩ càng sợ, càng nghĩ càng loạn...

Cuối cùng, cậu không nhịn được, đứng phắt dậy, quyết định ra ngoài một chút cho khuây khỏa.

Đương lúc hoàng hôn mặt trời lặn, gió đêm hơi lạnh, khiến đầu óc hỗn loạn của cậu minh mẫn hơn nhiều, cảm thấy mình hơi ngốc, muốn tìm chút chuyện gì đó để làm.

Ven đường, có mấy đứa trẻ con không biết đang chơi trò gì, muốn đẩy tảng đá lớn vào trong rãnh nước, thế nhưng làm thế nào cũng không đẩy được, sau đó ngươi chê ta sức yếu, ta chê ngươi vô dụng, tranh cãi ầm ĩ.

Tống Thanh Thời nhìn thấy, đi tới, nói với bọn nó: "Các ngươi có thể dùng thử nguyên lý đòn bẩy."

Đám trẻ con hoang mang nhìn vị tu sĩ xinh đẹp này.

Tống Thanh Thời thấy bọn nó không hiểu, bèn nhặt một nhánh cây lên, ngồi xuống vẽ công thức ra đất, nghiêm túc giảng bài: "Đòn bẩy chia làm các loại là đòn bẩy ít sức, đòn bẩy phí sức và đòn bẩy cân bằng*. Bây giờ các ngươi muốn di chuyển vật nặng thì sẽ phải dùng đòn bẩy ít sức. Đầu tiên chúng ta tính ra trọng lượng của tảng đá, sau đó..."

*Kiến thức vật lý lớp 6, đòn bẩy ít sức là khi trọng lượng vật R lớn hơn ngoại lực F, dùng để chuyển đồ dễ dàng, ví dụ xe cút kít vận chuyển đồ trong xây dựng. Đòn bẩy phí sức là khi R nhỏ hơn F, ứng dụng là cái nhíp nhổ tóc. Đòn bẩy cân bằng là khi R = F, ứng dụng kềm cắt móng, kéo.

Bọn nhỏ xem công thức trên đất, rồi hoảng sợ nhìn cậu, liên tiếp lui về phía sau, xoay người chạy mất, vừa trốn vừa hỏi đồng bọn bên cạnh:

"Đó là tên đần à?"

"Là tên điên chứ?"

"Ta nghĩ có thể là phu tử mới tới."

"Mẹ ơi đáng sợ quá đi mất!"

"..."

Tống Thanh Thời ngơ ngác ngồi xổm tại chỗ, qua rất lâu rất lâu, cậu mới vứt nhánh cây trong tay đi, chậm rãi đứng dậy, sau đó nhìn công thức vật lý vẽ ra trên mặt đất, xấu hổ cười. Cậu đã thử giao lưu với người khác rất nhiều lần, thế nhưng lần nào cũng không thất bại, có đôi khi là chọc giận đối phương, có đôi khi là quá nhạt nhẽo, mà hầu hết là bị ngó lơ...

Thậm chí do đâu mà thất bại, cậu cũng không biết.

Cậu không nên đòi hỏi quá nhiều...

Tống Thanh Thời bình thản ngồi trong bụi cỏ dưới tán cây, nghe tiếng dế kêu, ngắm đám mây trên bầu trời. Dưới ánh trăng, chúng không ngừng biến hóa thành các hình dạng khác nhau, hóa thành Giao Long, hóa thành chim chóc, hóa thành con chuột, hóa thành mèo con... Không ngừng biến đổi, thật sự quá thú vị, có ngắm thế nào cũng không chán.

Cậu đã quen sống một mình rồi, sẽ không cảm thấy cô đơn.

Thả Giao Long về biển, đưa Phượng Hoàng bay cao.

Người bệnh hồi phục thì phải xuất viện.

Một mình cậu ở lại chốn cũ, cũng không sao hết...

...

Việt Vô Hoan làm xong cơm tối lại không thấy người, trong lòng bất an, tìm kiếm xung quanh hồi lâu mới phát hiện Tống Thanh Thời ngẩn người dưới tán cây, không biết trong đầu đang nghĩ chuyện gì, tám phần là đống thí nghiệm làm chưa xong. Y nhẹ nhàng thở ra, cười lắc đầu, bỗng muốn trêu cậu một lần, bèn làm một cái pháp quyết giúp giảm trọng lượng, lặng lẽ nhảy lên cây, bí mật quan sát hồi lâu. Sau khi xác nhận cậu không phát hiện ra mình, y vươn tay rung cây, lá cây trút xuống như mưa, rơi đầy mặt người ngồi ở dưới.

Tống Thanh Thời bị lá cây rơi đầy mặt thì sửng sốt, vừa định dùng thần niệm điều tra, Đan Hỏa chuẩn bị đánh lại, chợt nghe thấy tiếng cười quen thuộc truyền tới từ trên cây. Cậu hơi xấu hổ, kêu lên: "Vô Hoan."

Việt Vô Hoan nhảy xuống, rơi bên cạnh cậu, cười hỏi: "Tôn chủ, ngươi không sợ bị địch tấn công ư?"

"Ngươi không có sát khí." Tống Thanh Thời giải thích: "U Hỏa của ta khi gặp được sát khí sẽ tự động phóng ra, cho nên không cần lo lắng."

Việt Vô Hoan ngẩn người, nghiêm mặt nói: "Ngươi không nên tùy tiện nói chuyện này cho người khác biết, nếu không sẽ bị thiết kế bẫy rập nhằm vào điểm này."

"Việc này chỉ có ngươi biết." Tống Thanh Thời sợ y lo lắng, vội vàng nói: "Ta cũng không phải kẻ ngu, sao có thể tùy tiện nói đồ hộ mạng cho người khác biết được, cho dù lúc chiến đấu bị kẻ địch biết được, nhưng U Hỏa một khi đã thả ra sẽ không còn ai sống sót, không sợ bọn họ nói lung tung."

Việt Vô Hoan bất đắc dĩ: "Vậy vì sao lại nói cho ta?"

Tống Thanh Thời nghĩ: "Ngươi không phải là người khác." Y là thiên sứ nhỏ của cậu.

Việt Vô Hoan yên lòng, lại hỏi:

"Tôn chủ, ngươi ở chỗ này làm gì vậy?"

"Ta đang ngắm mây."

"Mây?"

"Ừm."

"Ta cũng ngắm."

"Ơ? Vô Hoan cũng thích cái này à? Nhưng mà... Tất cả mọi người đều nói nó rất nhàm chán." Tống Thanh Thời rũ xuống đống lá rụng trên người, kinh ngạc quay sang, đã thấy y ngồi xuống cạnh mình. Cậu vội vàng nói: "Trên trời cũng không có gì đâu, ta chỉ đang ngắm mây biến hóa thôi, ngươi không cần phải ở cùng ta đâu, có thể đi làm việc mình muốn."

Việt Vô Hoan nhìn cậu, ý cười trong mắt càng nồng: "Dù có là chuyện gì, hai người cùng nhau làm thì sẽ không thấy nhàm chán nữa."

Tống Thanh Thời ngẩn ngơ nhìn y, chẳng biết tại sao, lỗ tai hơi nóng, mắt cũng ươn ướt.

May mà đêm rất sâu, giấu đi phần thất thố này.

Việt Vô Hoan không nói gì nữa, lẳng lặng ngồi đó, lẳng lặng ở bên cậu... Rõ ràng là một chuyện rất tẻ nhạt, nhưng có người làm bạn lại thật sự trở nên vui vẻ hơn nhiều, giống như những ngày trước đó ở thư phòng, dù cả hai không hề làm gì, chỉ ngồi đọc sách thôi, cũng cảm thấy thú vị hơn bình thường.

Loại cảm giác này là gì đây? Trong sách có định nghĩa giải thích không?

Tống Thanh Thời cố gắng suy nghĩ thật lâu, nhưng nghĩ không ra đáp án.

Đây là cảm giác cậu chưa từng trải nghiệm, không có cách nào để miêu tả, thế nhưng cậu rất thích.

Nếu như, cậu càng nỗ lực đối tốt với Việt Vô Hoan hơn nữa, cảm giác này có thể ở lại lâu thêm một chút không?

Có khi nào cậu quá ích kỷ không?

Tống Thanh Thời len lén nhìn Việt Vô Hoan một chút, phát hiện tâm trạng y có vẻ tốt vô cùng, rốt cuộc cũng lấy ra dũng khí để hỏi: "Người hôm nay kia, là bằng hữu tốt của ngươi à, ngươi và hắn..." Cậu có hơi không biết nên dùng từ gì để hình dung vấn đề của mình.

Việt Vô Hoan lấy lại tinh thần, cười nói: "Tôn chủ cứ đùa, ta và hắn cũng không hẳn là bằng hữu, chỉ là có chút giao tình thôi."

Tống Thanh Thời gập ghềnh nói: "Hắn đã cứu ngươi, ta, chúng ta có nên đưa chút tạ lễ..."

"Vâng, tôn chủ yên tâm, ta đã chuẩn bị riêng một phần tạ lễ cho hắn, đã đưa đi rồi." Nụ cười của y càng thêm rạng rỡ, trong mắt lóe lên những tia sáng không rõ nghĩa: "Mặc dù không biết Ngô đại hiệp có thích hay không, nhưng hắn là người tốt, chắc chắn sẽ không từ chối món quà này khiến ta phải khó xử."

Tống Thanh Thời lo lắng hỏi: "Nếu như hắn không thích thì có cần ta chuẩn bị thêm lễ vật không?"

"Không cần đâu." Việt Vô Hoan bỗng ngừng lại một chút, dường như hơi thất thần, một lát sau, y lại cười. Giọng nói trở nên trầm thấp hơn trước, hơi thở cũng loạn mấy nhịp, dường như đang nhẫn nhịn niềm vui sướng tột độ nào đó, y hít sâu mấy lần, dùng Tỏa Tình điều chỉnh lại cảm xúc, sau đó chậm rãi tới gần Tống Thanh Thời, nhẹ nhàng tựa đầu lên vai cậu, dụi đầu. Y khẽ nói: "Hắn phải về nước của mình ngay, nếu như... Lần sau tôn chủ có gặp được hắn, khi ấy đưa cũng không muộn."

Tống Thanh Thời vui vẻ nói: "Được."

Việt Vô Hoan tham lam nhìn người bên cạnh, mặc cho mắt phượng mỹ lệ dưới mặt nạ hoàng kim dần nhiễm lên sắc thái của dục vọng.

Y đã bố trí xong cạm bẫy, cuối cùng cũng nghênh đón con mồi thơm ngon.

...

Trong căn phòng vắng vẻ tĩnh mịch, sau màn lụa trùng điệp bóng đêm, mơ hồ hiện lên một bóng dáng xinh đẹp. Con mồi né tránh tất cả mọi người, lặng lẽ lẻn vào, sau đó tìm tòi mền gấm, chuẩn bị vuốt ve an ủi mỹ nhân đã sớm nằm chờ bên trong, ôn lại mộng uyên ương.

Thế nhưng, thứ gã chạm vào lại là một bàn tay lạnh lẽo cứng ngắc.

Con mồi nhận ra mùi của cạm bẫy, quyết đoán kịp thời, nhanh chóng vặn gãy cổ mỹ nhân.

Mỹ nhân gãy cổ, kinh khủng xoay người lại, phát ra tiếng cười kỳ quái: "Khặc khặc khặc khặc---"

Con mồi hoảng sợ phát hiện đó không phải là người sống, mà là một xác chết độc ngẫu, trên mặt ngổn ngang những lỗ thủng đáng sợ, như con búp bê khủng bố bò ra từ Địa Ngục. Gã sợ đến mức chỉ muốn bỏ chạy, nhưng chạy được mấy bước lại phát hiện cơ thể dần mất đi khả năng khống chế, gã muốn hét to kêu cứu, nhưng cổ họng lại trở nên cứng đờ, không phát ra âm thanh nào.

Độc ngẫu như nhện bò đến, dùng tay chân vặn vẹo cuốn lấy gã, rót vào thật nhiều nọc độc.

Ngay sau đó, vô số Huyết Vương Đằng từ bốn phương tám hướng lan tới, quấn quanh, xoắn đứt, sau đó từ miệng, chui vào từng thớ thịt của gã, thỏa thích tàn phá bên trong cơ thể, đánh gãy từng chiếc xương, bóp nát từng nội tạng, sau đó chậm rãi hút sạch máu dịch, ăn mòn cắn nuốt...

Thợ săn lại thành kẻ bị săn, bươm bướm rơi vào mạng nhện, trơ mắt nhìn bản thân đi về phía cái chết.

Không có bất kỳ cơ hội nào để chạy thoát, chỉ có tuyệt vọng...

Địa Ngục chính là nơi thích hợp nhất gã thuộc về.

...

Việt Vô Hoan ngồi với Tống Thanh Thời thật lâu, cho đến khi Huyết Vương Đằng xử lý tất cả mọi thứ. Tìm địa phương giấu độc ngẫu, dọn dẹp sạch sẽ hiện trường, không lưu lại chút vết tích, lại dùng thần thức xóa đi những nhánh dây leo bị thứ kinh tởm làm bẩn, một lần nữa mọc nhánh mới... Cuối cùng, y đứng dậy nói với cậu: "Tôn chủ, không còn sớm nữa, ta làm nước chè hoa quế cho ngươi, chắc là nguội hết rồi?"

Tống Thanh Thời lập tức nhảy dựng lên: "Sao ngươi không nói sớm hơn?"

Việt Vô Hoan lại cười nói: "Thật xin lỗi, vừa rồi ta mải nghĩ chút chuyện quan trọng nên quên mất."

"Hóa ra ngươi cũng có lúc thất thần như ta à?"

"Thỉnh thoảng cũng có..."

"Ngươi không thoải mái à?"

"Không."

...

Hai người vừa nói vừa cười, càng lúc càng đi xa.

Dưới mái hiên, có con nhện đói khát cẩn thận từng li từng tí dệt thật tốt tấm mạng, kiên nhẫn chờ đợi cánh bướm màu trắng đang bay lượn trong không trung.

Đây mới thật sự là bữa ăn ngon.

______________________________

Đọc chương này thấy đau lòng cho Thanh Thời ghê...:(

Có nhiều người ship An Long với Thanh Thời vì An Long kiểu nghịch ngợm luôn chọc cho Thanh Thời có những cảm xúc khác nhau, giúp cuộc sống của cậu không "tẻ nhạt" nữa. Nhưng có thật sự là cuộc sống ấy "tẻ nhạt" với Thanh Thời không? Mị không cảm giác An Long thật sự thấu hiểu Thanh Thời, thậm chí những giấc mộng của hắn về Thanh Thời cũng là ép buộc, khống chế. Khi Thanh Thời bộc lộ bản thân (đoạn anh Long mơ ẻm bàn luận triết lý nhân sinh với ảnh ở trên giường) hắn lại không chịu nổi. An Long làm một người bạn thì rất tốt, nhưng mị không nghĩ hắn là một người phù hợp để ở bên Thanh Thời trọn đời.

May mà An Long cũng có một kết cục thật tốt.