Bàn Về Kết Cục Việc Cứu Lầm Nhân Vật Phản Diện

Chương 37




Edit: Ry

Chuột bẩn, chuột vô khuẩn, chuột sạch sẽ...

Phòng nuôi chuột bạch đã mở rộng đến tám cái, nghiêm ngặt dựa theo sách hướng dẫn mà gây giống ra hàng ngàn con, tiếp theo có thể tiến hành nuôi ra các loại chuột mắc bệnh đặc biệt. Trong phòng thí nghiệm, các thiết bị nghiên cứu trước kia từng đề cập qua nhưng không có tài chính để mua, đã được chế tạo đến mấy loại, dược liệu cũng được bổ sung đầy đủ, rất nhiều nghiên cứu bị gián đoạn đã có thể tiếp tục tiến hành.

Hạnh phúc tới quá nhanh quá đột ngột, ngủ một giấc dậy cái gì cũng có.

Tống Thanh Thời nhìn cái lồng chứa chuột bạch, cảm thấy trái tim đập thật nhanh. Cậu kéo tay áo Việt Vô Hoan, muốn biểu đạt tâm tình kích động của mình, thế nhưng cái bụng cứ như ấm nước tràn đầy sủi cảo, càng sốt ruột lại càng không nổi được lên. Cậu đã sắp sốt ruột đến phát khóc vì cái miệng đần của mình rồi, nghẹn mãi mới nói ra được một câu: "Ngươi làm thật tốt, đa tạ."

Cậu đúng là có phúc ba đời mới có thể gặp được thiên sứ nhỏ tốt đẹp như vậy!

Thông minh xinh đẹp, thiện lương đáng yêu, săn sóc dịu dàng...

Lát nữa cậu muốn ghi hết những thứ này vào sổ nhỏ, mỗi ngày đọc ba lần để nhắc nhở bản thân đã may mắn đến mức nào.

Việt Vô Hoan giới thiệu cho cậu: "Chuột bạch gây giống rất nhanh, về sau ta phải khống chế tốc độ nhân giống của chúng. Phần lớn chuột bạch đã bị đưa đi làm thí nghiệm dược lý. Đương nhiên là ta không quá am hiểu về các phương pháp thí nghiệm chúng, chỉ làm vài cái thí nghiệm thử phản ứng độc tính tương đối đơn giản... Chuột bạch sau khi thí nghiệm xong đều được tiêu hủy."

Y phát hiện ra dùng chuột bạch để làm thí nghiệm thử độc rất tốt, mà lại chỉ cần hai phần nghìn liều lượng ban đầu, tiết kiệm được rất nhiều dược liệu quý giá.

Những năm qua, y đã đọc hết toàn bộ sách về độc dược, bao gồm cả «Nhiếp thị Độc Kinh», cũng lấy một chút độc dược mà Tống Thanh Thời cất giữ ra làm nghiên cứu. Tăng độc tính cho Thiên Cơ Tán, sáng chế ra không ít loại kịch độc mới, cũng nghiên cứu ra rất nhiều thủ pháp hạ độc khó khó lòng phòng bị.

Trên Sinh Tử Đài, một châm đoạt mệnh, bây giờ không còn ai dám tùy ý gây khó dễ cho y.

Việt Vô Hoan cười, mắt nhìn Tống Thanh Thời đang cúi đầu xuống bàn điên cuồng ghi chép, biết cậu là một người si, bước vào phòng thí nghiệm là quên hết mọi việc, trong đầu chỉ còn lại nghiên cứu.

Chín nhánh dây leo đỏ rực lặng lẽ duỗi ra sau lưng y, hai nhánh đi tới lồng chuột bạch sạch sẽ, hai nhánh đi cho chuột bạch ăn, hai nhánh đi lấy bánh ngọt và linh trà, hai nhánh đi đọc sách, một nhánh cuối cùng lặng lẽ quấn lên cổ chân Tống Thanh Thời, sau đó y ngồi ở bên cạnh xử lý những việc trong Dược Vương Cốc.

Tống Thanh viết xong nhật ký quan sát lại viết tiếp hướng dẫn gây giống chuột mắc bệnh đặc biệt, viết nửa ngày mới phát hiện ra cả phòng toàn dây leo, cậu ngơ ngác nhìn cổ chân nửa ngày, không nhịn được hỏi Việt Vô Hoan: "Bọn chúng có thần trí?"

"Không." Việt Vô Hoan dừng bút, cười nói: "Thần trí của chúng thật ra là ý chí của ta, tương tự như tứ chi kéo dài, có thể dùng thần niệm đi theo để xem xét cảnh vật xung quanh, rất thuận tiện, mấy năm nay ta đã quen dùng chúng để làm mọi việc."

Tống Thanh Thời nhìn nhánh dây leo đang đọc hai cuốn sách và đống sổ sách trên tay Việt Vô Hoan, ngơ ngác: "Tức là, ngươi đang làm những việc này cùng một lúc? Một người dùng như nhiều người?"

"Vâng, bởi vì không đủ nhân lực mà chuyện ta cần phải xử lý có quá nhiều, nên nếu như không phải chuyện cực kỳ quan trọng, phân tâm đi làm sẽ nhanh hơn." Việt Vô Hoan giải thích hai câu, bỗng nhận ra nói như vậy có vẻ không tốt lắm, bèn vội vàng chữa lại, để nhánh dây leo đưa cả hai quyển sách kia tới: "Thật ra ta chỉ tập trung đọc cuốn «Lăng Đan Tử Toán Kinh» này, còn cuốn kia là số liệu thí nghiệm của đám học đồ, chỉ tùy tiện lật xem có sai sót gì không thôi."

Y cảm thấy phân tâm làm việc thật ra không khó, giống như hô hấp và uống nước thôi, có chút không biết giải thích thế nào...

Trong cả hai đời, lần đầu tiên trò giỏi Tống gặp cảnh bị chỉ số thông minh nghiền nát, trăm mối cảm xúc ngổn ngang.

Giống hệt cái lúc cậu giảng bài tập ứng dụng cho đứa em họ, rõ ràng vừa nhìn đã thấy nó cực kì đơn giản, đổi mấy kiểu suy luận mấy cách giải, đi từ vi phân tích phân giảng đến cả toán cao cấp lẫn đại số hình học, thằng em vẫn gào khóc nói không học đâu.

Cậu không nên chê thằng em họ mình không hiểu biết...

Như hiện giờ, Việt Vô Hoan đang rất cố gắng giải thích cho cậu phương pháp và kinh nghiệm để phân tâm làm việc.

Trò giỏi Tống tủi thân vô cùng, cậu nghe thật sự không hiểu, cũng không làm được. Chỉ cần cậu đang làm một việc gì đó là không thể làm được chuyện thứ hai, mắt cậu nhìn thấy một vật thì sẽ không chứa nổi vật khác. Các tu sĩ Nguyên Anh khác, mỗi người đi ra ngoài đều mắt nhìn tám đường tai nghe tứ phương, còn cậu thì chỉ cần thấy cái gì đó mới lạ thú vị là lập tức quên sạch, có thể sống đến bây giờ hoàn toàn là nhờ vào cơ thể đặc thù và không thích đi ra ngoài.

Việt Vô Hoan cười an ủi: "Ngươi như vậy cũng rất tốt mà."

Y thích ánh mắt Tống Thanh Thời mỗi khi nhìn ai đó, rất nghiêm túc, như thể cả thế giới chỉ có người trong mắt này.

Trò giỏi Tống quyết định cứu vãn hình tượng thông minh của mình. Cậu mở cuốn «Lăng Đan Tử Toán Kinh» ra, nhớ rõ là toán học ở tiên giới cũng không cao siêu cho lắm, nhiều nhất là đến trình độ toán cấp ba, cuốn sách này nói về phương pháp giải phương trình tuyến tính ba biến và ứng dụng của hàm số lượng giác.

Phần lớn tu sĩ đều không coi trọng toán học, nhưng thật ra như vậy là không đúng.

Có rất nhiều bố cục trận pháp Tống Thanh Thời tính ra được nhờ sử dụng toán học, nhất là sau khi trải qua chương trình giáo dục ở thế giới kia, cậu càng thêm hiểu rõ. Trận pháp giống như bo mạch chủ của thiết bị điện, mỗi đầu dây cần được đặt ở vị trí thích hợp nhất, linh khí là dòng điện, kết hợp những bo mạch khác nhau là có thể tạo ra những công dụng khác nhau, như thực hiện trò chuyện ở cự ly xa, thiết lập hệ thống an ninh, chiếu ra hình ảnh, hoặc thậm chí là tạo thành đủ loại vũ khí để tấn công người khác.

Đương nhiên, tiên giới không được cơ giới hóa, trận pháp không sản sinh ra năng lượng, toàn bộ đều phải chế tạo bằng tay, nên tính toán lại càng thêm quan trọng.

Việt Vô Hoan dựa vào bản thân đã có thể hiểu ra điều ấy là cực kỳ không dễ dàng.

Thành tích môn Toán của Tống Thanh Thời cực kỳ xuất sắc, cậu rất hào hứng giảng đủ loại công thức toán học và phương pháp ứng dụng, lát nữa sẽ nói cả vi phân tích phân và các loại lý thuyết số học, viết xuống toàn bộ kiến thức phân tích, đây đều là kỹ năng thiết yếu của sinh viên ngành khoa học tự nhiên! (Không phải đâu, do thụ pro thôi mấy thím học xã hội đừng tin huhu)

Việt Vô Hoan rất chăm chú lắng nghe, dây leo xung quanh cũng ngừng hoạt động, đắm chìm trong niềm vui thú học hành.

Hai người ở trong phòng thí nghiệm làm bài cho đến hoàng hôn, chợt, trận pháp của Dược Vương Cốc khẽ chấn động, độc ngẫu cũng kích hoạt chế độ tấn công, Việt Vô Hoan nhận ra sự bất thường, ngẩng đầu khỏi biển đề toán, không vui nhìn ra ngoài cửa một cái, rồi bắt đầu thu dọn sách vở trên bàn.

Tống Thanh Thời chưa quen với trận pháp phòng ngự mới nên phản ứng bị chậm nửa nhịp, mãi sau mới nhận ra để hỏi: "Có người xâm lược?"

Việt Vô Hoan mỉm cười: "Không hẳn, chỉ là chạy vào phá nhà thôi."

Tống Thanh Thời còn chưa hiểu được ý của y, một giây sau cửa phòng thí nghiệm đã bị phá tan tành, hai con độc ngẫu canh giữ ở cửa chìm trong một bầy cổ trùng, từng bước lùi vào trong.

Cả người An Long là sát khí, hùng hổ xông vào, tóc hắn đã mọc dài, tùy tiện tết đuôi sam ở sau gáy, từ trên xuống dưới dính đầy bùn đất bẩn thỉu, bờ môi khô cạn đến mức rách ra vết máu, hai mắt đỏ bừng nhìn chằm chằm vào Việt Vô Hoan. Bên cạnh còn có Hạo Long đi theo cũng dơ vô cùng, vảy bạc hoàn toàn mất đi ánh sáng, nó đang điên cuồng thè lưỡi với Việt Vô Hoan, muốn lập tức xông tới nuốt chửng y.

"Xảy ra chuyện gì vậy?" Tống Thanh Thời ngu ngơ hỏi: "Các người vừa chui từ bùn lên à?"

Việt Vô Hoan bình tĩnh giải thích: "Tôn chủ, trận sương độc ở đầm lầy đã bị phá."

Tống Thanh Thời hiểu ngay, chột dạ áy náy, thế là cúi đầu co vai lại, rúc thành một cục.

An Long nghiến răng nghiến lợi nhìn cái tên chết tiệt khiến hắn mỗi ngày lo lắng đến ăn ngủ không yên, lại nhìn trà bánh trên bàn, nhớ đến bức thư mới nhận được sau khi trải qua trăm cay nghìn đắng để phá trận, hận không thể xé hết thịt của cái đồ đần này xuống.

Tống Thanh Thời nhìn biểu cảm và môi An Long, tự giác hiểu được ý hắn, lập tức bưng lên tách linh trà trên bàn mình chưa đụng vào, dâng lên bằng hai tay: "Uống không?"

An Long giận dữ cười, tiếp nhận linh trà trong tay cậu, nốc một hơi cạn sạch, sau đó bàn tay to lớn như cái kìm sắt một phát nhấc lên cái tên đần còn chưa hiểu rõ tình hình này, vác lên vai, sải bước ra khỏi phòng thí nghiệm, chuẩn bị tìm chỗ nào đó hung hăng trừng phạt.

Ven đường có không ít dược phó rối rít nhìn theo, Tống Thanh Thời bị hắn làm cho cực kỳ mất mặt, nhưng cậu cũng biết mình có lỗi trong chuyện này, không nên đốt người ta, thế là đan hỏa trong tay hết tụ rồi lại tan, tan rồi lại tụ, trong lúc do dự đã bị khiêng đi rất xa.

Đám cổ trùng ở cửa phòng thí nghiệm tản ra rồi lại tụ vào như thủy triều, nhốt Việt Vô Hoan ở bên trong.

An Long đi thẳng đến Phục Linh Cung, lại phát hiện cảnh sắc mấy trăm năm không thay đổi của Dược Vương Cốc đã bị sửa lại toàn bộ, rất nhiều thứ quen thuộc đã bị xóa bỏ, khắp nơi đều là sự diễm lệ phô trương, khắp nơi đều có bóng dáng của yêu nghiệt kia.

Địa bàn đã từng lưu lại dấu vết của hắn bị xâm phạm, nhiễm lên hơi thở không nên có, hắn càng nghĩ càng tức giận, hung hăng dùng một tay chộp lấy người trên vai, vứt xuống.

Cho dù không luyện thể, nhưng tu sĩ bình thường đều có thể đứng vững trước loại tấn công đơn giản này.

Nhưng nửa người Tống Thanh Thời không thể dùng sức, lập tức đứng không vững ngã ra đất, mãi không đứng dậy được.

An Long thấy bộ dạng chật vật của cậu, vừa hoảng vừa nghi hoặc vừa hối hận, cơn giận đầy bụng lập tức tiêu tan.

Hạo Long không hiểu nhiều chuyện như vậy, nó thấy Tống Thanh Thời ngã thì cực kỳ đau lòng, lập tức bò qua, thẳng người làm gậy chống cho cậu.

"Tiểu Bạch ngoan quá." Tống Thanh Thời vịn lấy Hạo Long, chậm rãi đứng lên, khập khiễng đi đến bên cạnh An Long, bắt đầu phàn nàn: "Có chuyện gì thì từ từ nói, hiện giờ ta không muốn đánh nhau với ngươi."

"Sao vậy? Vết thương của ngươi vẫn chưa lành ư?" An Long thô lỗ giật lấy cậu từ trên người Hạo Long, lật qua lật lại kiểm tra, cuối cùng kéo ống tay áo bên trái lên, nắn nắn cánh tay trái của cậu, hắn hỏi: "Là bên này không thể cử động?"

Tống Thanh Thời thành thật trả lời: "Bị sét đốt cháy nửa người, kinh mạch và da thịt đều mới mọc lại nên tạm thời không thể cử động."

"Nhìn qua thì đúng là da thịt so với trước kia non mịn hơn." An Long híp nửa mắt, tỉ mỉ sờ soạng cánh tay cậu nhiều lần, liếm môi rồi nghiến răng.

Tống Thanh Thời chợt nhận ra không ổn, mau chóng rụt tay về.

Nhưng mà lực tay của An Long cực kỳ lớn, có kéo kiểu gì cũng không nhúc nhích được chút nào.

Tống Thanh Thời tuyệt vọng: "Chỉ cho cắn một cái thôi, ngươi dám cắn nhiều ta sẽ đốt ngươi."

An Long nhíu mày, cười như không cười hỏi: "Sao không đốt ta luôn đi?"

"Chuyện này không trách ngươi." Tống Thanh Thời xưa nay không thích thanh minh cho sai lầm của mình, dũng cảm gánh chịu trách nhiệm: "Đúng là chuyện xảy ra quá bất ngờ, nhưng chung quy lại vẫn để ngươi phải lo lắng cho ta, là lỗi của ta, nên cho ngươi cắn một cái hả giận cũng là điều nên làm." Thêm nữa là cậu không nên vẽ đầu chó trên phong thư, quá không tôn trọng người ta.

Khóe miệng An Long lộ ra chút ý cười, sự tàn bạo đã giảm xuống, lực tay cũng lỏng hơn, răng cũng không còn ngứa ngáy như trước nữa.

Tống Thanh Thời rèn sắt khi còn nóng: "Là lỗi của ta, nên ngươi có giận thì cứ nhằm vào ta, đừng trách Vô Hoan..."

Lời còn chưa dứt, hắn nặng nề cắn lên cánh tay trắng nõn một cái, lực cắn lớn vô cùng, gần như là muốn cắn đứt cả thịt.

Tống Thanh Thời đau đến mức hét lên một tiếng, nước mắt cũng sắp chảy rồi.

Alaska cắn người đau quá à.