Bàn Về Kết Cục Việc Cứu Lầm Nhân Vật Phản Diện

Chương 1




Edit: Ry

Tống Thanh Thời chết rồi.

Sau khi chết đi, cậu tới một cái không gian kì quái, bên trong đó có một quả cầu nhấp nháy ánh sáng đỏ.

Quả cầu nói mình là hệ thống xuyên sách của một thế giới cao vĩ độ, cuốn sách có tên là <Mỹ nhân tuyệt thế>, là một quyển tiểu thuyết tiên hiệp vì nhân vật chính thụ phải chịu vận mệnh bi thảm mà bị oán niệm của độc giả quấn lên, khiến cho thế giới xảy ra vấn đề, cần phải tìm một cây cầu Kiều quen thuộc các loại tiểu thuyết, tinh thông chuyện tình cảm, lấy linh hồn của người đó đi chữa trị cho thể xác lẫn tinh thần của nhân vật chính, hoàn thành nguyện vọng của các độc giả --- thay đổi vận mệnh của nhân vật chính, yêu chiều hắn, để hắn sống cuộc sống vui vẻ, hạnh phúc nhất □□□□□□□□*

*Đây là đoạn mã code loạn xị tít tít của Hệ Thống mà bạn thụ miêu tả. Không phải là lỗi font chữ đâu nha:v

Tin tức hệ thống truyền đến cứ đứt quãng, bên trong □□ đều là mấy thứ mã số ngoài hành tinh mà cậu đọc không hiểu.

Lúc còn sống, Tống Thanh Thời mắc bệnh xơ cứng teo cơ, dốc sức học y tự cứu mình, là một sinh viên y khoa hàng ngày điên cuồng học tập với làm thí nghiệm, trước giờ chưa từng lãng phí thời gian đọc tiểu thuyết.

Về phương diện tình cảm, cậu càng là một tờ giấy trắng. Mặc dù lớn lên xinh đẹp, tính cách lại ngoan ngoãn nghe lời, nhưng bởi vì cơ thể có vấn đề nên trong trường học, các thầy giáo nam sinh với cậu đều là tình cha như núi, càng không cần nhắc tới tình mẹ tràn lan của các nữ sinh viên. Trong sự quan tâm yêu thương và thông cảm quá độ của mọi người, cậu chẳng những chưa từng biết thầm mến là gì, còn mắc chứng sợ giao tiếp, sợ phải nói chuyện với người lạ.

Tức là một linh hồn hoàn toàn không phù hợp với yêu cầu.

Tống Thanh Thời không biết vì sao mình lại được hệ thống chọn, trong đầu chỉ toàn là triết học Marx chẳng để làm gì. Cậu phân tích từ cái đống tin tức lộn xộn với những mã số loạn xị ngậu kia, tổng kết lại chỉ cần tiếp nhận nhiệm vụ, hệ thống sẽ đưa cậu vào thế giới giả lập trong sách, cho cậu một cơ thể khỏe mạnh, giúp cậu sống lại lần nữa.

Sau khi nhận ra điểm ấy, Tống Thanh Thời vui mừng khôn xiết. Cơ thể khỏe mạnh chính là thứ mà cậu khát vọng điên cuồng nhất, đừng nói là nhiệm vụ của hệ thống chỉ đơn giản để cậu chăm sóc người ta, coi như hệ thống bảo cậu đi lên núi đao xuống biển lửa cậu cũng đồng ý tiếp nhận.

Vì thế, cậu che giấu lương tâm, sắp xếp lại lời nói, lần đầu tiên nói dối trong đời: "Tôi đã đọc hơn vạn quyển sách, chỉ cần xem qua là sẽ không quên. Kiến thức y học cũng như hộ lý rất phong phú, cũng từng học Tâm Lý học, có thể giải quyết được tổn thương cả trên thể xác lẫn tinh thần của nhân vật chính thụ. Còn chuyện tình cảm... Kinh nghiệm yêu đương phong phú, thích kết nối giao lưu, chắc chắn có thể hoàn thành nhiệm vụ!"

Nếu như linh hồn có mạch máu, chắc chắn mặt cậu đã đỏ bừng.

Hệ thống không phát hiện ra sự chột dạ của cậu, xác nhận thân phận của người chấp hành nhiệm vụ, đem liên tiếp các loại mã số gì đó đó cùng với tư liệu hỗn loạn vận chuyển thẳng vào đầu Tống Thanh Thời, quấy cho linh hồn của cậu đau nhói từng cơn.

Bỗng nhiên, hệ thống phát ra tiếng cảnh báo bén nhọn, quá trình truyền tư liệu bị gián đoạn, mắt Tống Thanh Thời tối sầm lại, linh hồn bồng bềnh ung dung trôi về phía một điểm sáng màu trắng...

...

Lúc Tống Thanh Thời tỉnh lại, cậu phát hiện mình đang nằm trong rừng, vây quanh bên người là mùi thơm nhàn nhạt của các loại dược thảo. Cậu hơi híp mắt lại, nhìn về phía bầu trời xanh đến hơi lóa mắt, có con chim loan màu vàng kim với lông đuôi thật dài, hót lên tiếng trong trẻo, nhanh chóng bay qua, phía sau là vô số tiên cầm.

Đây là thế giới trong sách sao?

Quá chân thực rồi...

Gió nhẹ thổi trong rừng, giọt sương trên tán cây dao động, rơi xuống đầu ngón tay trắng nõn của cậu, mang đến cảm giác lành lạnh. Sau đó, tất cả kí ức của nguyên thân như thủy triều vọt tới, tràn vào trong đầu cậu, muốn hòa vào làm một với linh hồn của cậu --- Thân thể này cũng có tên là Tống Thanh Thời, là chủ nhân của Dược Vương Cốc, cũng là y tiên và là chế dược sư thiên tài hàng đầu của tiên giới, y thuật của hắn có thể chữa cho người chết sống dậy, linh đan hắn luyện ra càng là bảo bối khiến các tu tiên giả đoạt nhau bể đầu.

Nhưng mà, tính tình của nguyên thân lại vô cùng kì quái, quanh năm chỉ ở trong Dược Vương Cốc cực ít đi ra ngoài, chưa từng ra ngoài giao lưu kết bạn, ngoài y thuật với luyện đan ra thì không hề có chút hứng thú nào với chuyện xảy ra ở bên ngoài. Bệnh nhân đến cầu xin chữa trị, hắn chỉ nhìn tâm tình chứ không hỏi thân phận. Lúc tâm trạng tốt, có là tên ăn mày hắn cũng trị, lúc tâm trạng không tốt, mặc kệ người đến có thân phận cao hay thấp đều sẽ biến thành phân bón cho vườn thuốc của hắn. Hắn còn thường xuyên dùng người sống để thí nghiệm thuốc, thủ đoạn tàn nhẫn, nhưng bởi vì tu vi của hắn là Nguyên Anh, lại thêm các loại công phu có độc, không tiên môn nào dám tùy tiện trêu chọc hắn, chỉ dám sau lưng lén lút gọi hắn là kẻ lập dị.

Tuổi thọ của tiên giới rất dài, nguyên thân đã tu hành hơn mấy trăm năm, tri thức và kí ức còn chưa rót xong, các loại tư liệu vụn vặt lại điên cuồng xông đến, mang theo các loại số liệu này kia, khiến kí ức của nguyên thân bị xé cho lung tung, làm Tống Thanh Thời mờ mịt thật lâu mới miễn cưỡng lí giải được tình trạng hiện giờ của mình.

Nơi này là sơn trang Kim Phượng, là địa phương xa hoa nhất tiên giới, bên trong nuôi không ít kì trân dị thú, tiên luyến mỹ thiếp cũng vô số.

Trang chủ Kim Phỉ Nhận cũng là đại năng Nguyên Anh, gã ta trời sinh tính phong lưu, ra tay hào phóng, bạn bè trải rộng khắp hai phe tiên ma, là một nhân vật có tiếng tăm lừng lẫy.

Xưa nay nguyên thân vốn lạnh lùng, say mê đan dược, chưa từng chạm đến chuyện nam nữ, hôm nay đến đây cũng là ngoài ý muốn. Kim trang chủ muốn dùng Dạ Tuyết Tham vạn năm đổi lấy một đống đan dược từ hắn, gần đây nguyên thân chế dược cần đến Dạ Tuyết Tham nên cũng đồng ý giao dịch này.

Bởi vì Dạ Tuyết Tham nằm trong bí cảnh núi tuyết của gia tộc họ Kim, để đạt được dược tính tốt nhất cần phải dùng phương pháp luyện dược đặc thù bảo tồn, cho nên nguyên thân mới tự mình đến đây hái, không biết vì sao lại nằm ở đây.

Sau đó, Tống Thanh Thời bị hệ thống đưa tới...

Nhân vật chính thụ ở đâu? Bộ dạng trông như nào?

Tống Thanh Thời muốn tìm hệ thống để hỏi thăm cho rõ ràng, nhưng hệ thống lại biến mất không thấy đâu, tư liệu được gửi tới cho cậu chẳng những không có kịch bản của tiểu thuyết, mà còn bị thiếu, ngay cả tư liệu của nhân vật cũng đều đứt quãng không đầy đủ, khắp nơi đều là mã số linh tinh, ngay cả lời giới thiệu cho nhân vật chính thụ cũng không có. Đầu óc Tống Thanh Thời choáng váng, lật tới lật lui nửa ngày mới tìm được mấy cụm từ miêu tả trong văn án giới thiệu: Thể chất cực phẩm xinh đẹp tuyệt thế thụ X □□□□□ công, cưỡng đoạt, ngược luyến tình thâm, □□, □□, □□. Ngoài ra trong văn án còn thấy rõ được ba chữ: Trong đêm, □□ đài.

...

Nếu như là độc giả thường xuyên đọc tiểu thuyết hệ thống sẽ lập tức nhận ra được tình trạng này rất có vấn đề.

Tống Thanh Thời lại cảm thấy không có gì không đúng, cậu cho rằng hệ thống đang ra đề bài, khảo sát khả năng suy luận và làm việc của cậu. Tống Thanh Thời rất quen việc bị kiểm tra, mỗi lần cậu bắt đầu một dự án chế dược mới với giáo sư, trong tay một chút manh mối cũng không có, cần phải làm chút thí nghiệm tìm tòi, trải qua không biết bao nhiêu sai lầm và khó khăn mới có thể cho ra được đáp án cuối cùng, mà cái đáp án này thường không phải là thứ được mong đợi.

Rất nhiều công ty y dược đầu tư vài chục tỷ thậm chí cả trăm tỷ để nghiên cứu dược phẩm, các nhà khoa học tốn mất mấy chục năm, bạc cả tóc, cuối cùng ngay cả lâm sàng cũng không qua được.

Cho nên mỗi người nghiên cứu dược đều là siêu nhân đã trải qua cả trăm trận chiến, khi thắng khi thua, khi thua khi thắng.

Đề bài giáo viên Hệ Thống cho không khó!

Trò giỏi Tống tỏ vẻ không sợ hãi chút nào! Cậu chắc chắn sẽ tìm ra đáp án chính xác! Sẽ không phụ sự chờ mong của giáo viên đối với mình!

Tống Thanh Thời nhớ lại các địa danh ở sơn trang Kim Phượng, xác định Đài Lang Can chính là mục tiêu, sau đó nhanh chóng xác định ý chính ở trên đề bài: Nhân vật chính thụ sẽ xuất hiện ở Đài Lang Can trong đêm, giới tính nam, xu hướng tính dục nam, là mỹ nhân tuyệt thế, dáng người cực phẩm, là bé con đáng thương có vận mệnh bi thảm. Cậu phải cứu nhân vật chính thụ ra, cho y sự yêu thương vô bờ, trị liệu cả thể xác lẫn tinh thần của y cho khỏe mạnh, rồi sẽ giúp y tìm được vui sướng và hạnh phúc!

Thời đại của Tống Thanh Thời tôn trọng tính hướng, luật pháp còn cho phép kết hôn đồng giới.

Cậu từng nhặt được tiểu thuyết mà bạn học hủ nữ đánh rơi, tên là <Tiểu phu yêu kiều của tà mị vương gia>, trên bìa là một người con trai khí phách anh tuấn mặc đồ cổ trang đang ôm một mỹ nữ tóc dài ngực siêu phẳng. Cậu không hiểu, lúc trả sách cũng tò mò hỏi một câu, bạn học lập tức phổ cập khoa học cho cậu biết cái gì gọi là đam mỹ, cũng nói cho cậu biết mỹ nữ trên bìa là nam, xinh đẹp là thụ, khí phách chính là công. Cho nên Tống Thanh Thời tự tin mình phân biệt được công thụ trong tiểu thuyết, chắc chắn sẽ không bị lạc đề vạn trượng cứu nhầm nhân vật chính công.

Ý tưởng và mục tiêu đều đã xác định, chỉ đợi yến tiệc bắt đầu thôi.

Biển ý thức của Tống Thanh Thời dần trở nên yên tĩnh, linh hồn và thể xác đã hoàn tất việc dung hợp, trở nên linh hoạt hơn. Cậu cẩn thận từng chút một dùng tay chống người dậy, sau đó cởi giày ra, nhấc chân lên, thử cử động những ngón chân đã cứng đờ nhiều năm, từng ngón chân trắng nõn mượt mà vui sướng gập lại. Tống Thanh Thời loạng chà loạng choạng đứng lên, cùng tay cùng chân đi về phía trước mấy bước, cuối cùng nhớ ra được tư thế đi đường của người bình thường, động tác cũng từ ngắc ngứ dần trở nên linh hoạt...

Dưới chân là cỏ xanh mềm mại, bùn đất ẩm ướt.

Ngoài bìa rừng là con sông nhỏ yên ả, Tống Thanh Thời giẫm vào trong nước, múc một vốc nước sông lạnh băng lên rửa mặt, xác nhận mình không phải đang mơ.

Nước mắt tuôn ra vì vui sướng tột độ, từng giọt lớn rơi xuống lòng bàn tay, có làm thế nào cũng không dừng được, mặt sông dao động dần êm ả trở lại, phản chiếu lại thân hình của người thiếu niên.

Tống Thanh Thời kinh ngạc thán phục nhận ra cơ thể mà hệ thống cho cậu rất giống với bộ dạng của cậu hồi cấp ba, vóc người không cao lắm, dáng người tương đối gầy yếu, khoác lên tầng tầng lớp lớp pháp khí tiên y được dệt từ gấm hoa trắng như tuyết, bọc chặt lấy cơ thể, cứ một tầng rồi lại một tầng, đột nhiên nhìn thoáng qua sẽ có cảm giác yếu ớt vô cùng.

Làn tóc mỏng manh được buộc lên đơn giản, có vài sợi tóc rũ xuống bên ngoài. Vẻ ngoài có thể là do tu tiên nên so với mặt gốc của cậu tinh xảo hơn mấy phần, nước da vừa trắng vừa lạnh, ánh mắt trong veo, bởi vì thường xuyên hồn ở trên mây nghĩ chuyện nghiên cứu nên có cảm giác hơi ngây ngô, rất có tính lừa gạt, khiến cho rất nhiều tên quỷ xui xẻo cho rằng nguyên thân vô hại, bị biến thành phân bón cho vườn thuốc hoặc trở thành vật thí nghiệm độc dược.

...

Trút hết cảm xúc ra ngoài, Tống Thanh Thời nhìn ảnh phản chiếu của mình khóc đến đỏ bừng hốc mắt, thấy hơi xấu hổ, vội vàng cúi đầu vốc nước định rửa mặt, phía sau lại truyền đến tiếng lục lạc nhỏ vụn cùng với tiếng nói trào phúng.

"Tự sát cũng vô dụng thôi, ngươi sẽ chỉ cảm thấy đau đớn. Nếu như không cam lòng, ngươi có thể thử một chút, chậm rãi chìm xuống, để xem có thành công không."

Tống Thanh Thời giật mình, quay đầu lại, lập tức nhìn thấy cảnh sắc tươi đẹp cậu chưa từng chứng kiến.

Hoa đào đang nở rộ, dưới tán cây là một thiếu niên mỹ lệ mặc áo đỏ, không biết đã ở đó nhìn Tống Thanh Thời ngu ngốc khóc lóc bao lâu. Dung mạo của thiếu niên cực kì rực rỡ, tựa như một bức tranh nồng màu nặng mực, vẽ hết phong lưu diễm sắc của thế gian. Da thịt trắng nõn ngọc ngà, đẹp nhất chính là đôi mắt phượng màu vàng sẫm dưới hàng mi như lông vũ, y vốn nên giống Phượng Hoàng cao quý đoan trang trên trời, nhưng dưới khóe mắt trái lại có một viên lệ chí* màu đỏ diễm lệ đến tột cùng, khinh nhờn sự cao quý, nghiền nát những đoan trang, khiến cho Phượng Hoàng rơi xuống nhân gian, nhiễm lên sắc thái của nhục dục, hóa thành sự quyến rũ dụ người, mê hoặc khiến lòng người ngứa ngáy khó nhịn.

*nốt ruồi giọt lệ

Mái tóc dài của y không được buộc, tùy ý rủ xuống bên hông, đuôi tóc hơi gợn sóng, đôi chân trần trụi, toàn thân trên dưới chỉ mặc một chiếc áo đỏ dùng giao tơ dệt thành, sợi giao tơ bóng mượt trơn nhẵn như nước, áp sát vào người, che khuất tất cả nhan sắc.

Tống Thanh Thời không có ý khinh nhờn, nhưng bởi vì bị phát hiện khóc nhè, chứng sợ giao tiếp càng thêm nghiêm trọng, cậu cố gắng gom góp dũng khí thật lâu, ngắc ngứ nói: "Ta, ta chỉ là..."

Cậu ngập ngừng, trong mắt mỹ nhân áo đỏ trở thành ngầm thừa nhận.

Trong tiên giới, khắp nơi đều là yêu thú hung cầm nguy hiểm, các tu sĩ đều có linh khí, có giác quan nhạy cảm, có thể dễ dàng phát hiện ra gió thổi cỏ lay bên người. Ngay cả tu sĩ Trúc Cơ nho nhỏ cũng sẽ không để lọt tiếng bước chân của người thường còn mang theo lục lạc như vậy, càng không cần nói tới tu sĩ Nguyên Anh, nếu như bọn họ thả ra thần niệm, cả đỉnh núi từ rắn đến côn trùng, chuột, kiến, bất cứ động tĩnh nào cũng đừng hòng trốn khỏi tai mắt của họ, ngoại trừ kiểu như Tống Thanh Thời vừa mới xuyên qua, còn rất xa lạ với linh lực và thế đời...

Mỹ nhân áo đỏ hoàn toàn hiểu nhầm, cho rằng Tống Thanh Thời cũng là người phàm, mà ở sơn trang Kim Phượng, người phàm xinh đẹp như vậy chỉ có một tác dụng, y mở miệng xác định: "Nô lệ mới tới à?"

Tống Thanh Thời ngạc nhiên ngẩng đầu, không hiểu ý y, muốn mở miệng hỏi thăm, ánh mắt lại vô tình rơi xuống người mỹ nhân áo đỏ, trên cổ mơ hồ có vết ứ đọng kì quái, giống như bị muỗi đốt, nhưng có vẻ như không phải. Cậu không khỏi hiếu kì lén lút quan sát thêm, suy nghĩ xem đó là cái gì.

Mỹ nhân áo đỏ chú ý thấy sự quan sát của cậu, trong lòng cảm thấy khó chịu, ác ý trở nên rậm rạp, trên mặt lại là nụ cười rất đỗi dịu dàng, dùng giọng nói thành thật chúc phúc: "Đừng nhìn, chẳng mấy chốc ngươi cũng sẽ có thôi."

Trước khi xuyên qua, Tống Thanh Thời rất được bảo bọc, chưa từng gặp phải ác ý, không phân biệt được ẩn ý trong lời nói, mặc dù cậu cảm thấy cái lời chúc phúc này hơi lạ, nhưng vẫn rất lễ phép nói: "Đa tạ."

Mỹ nhân áo đỏ bị câu trả lời này làm cho sặc, y thừ người nhìn tên ngốc Tống Thanh Thời từ trên xuống dưới, đánh giá một lượt, phát hiện người trước mắt cơ thể rất sạch sẽ, làn da cũng không có bất kì vết thương nào, chưa từng trải qua Địa Ngục tàn phá nên đôi mắt mới có sự đơn thuần như vậy.

Phát hiện này khiến y, kẻ có trái tim đã bị lửa Địa Ngục tôi luyện cả trăm nghìn lần nổi lên một tia thương hại, y thu hồi ác ý sắc bén, khẽ nói: "Qua đêm nay, ngươi sẽ biết, cái chết là một ước mong xa vời." Y hơi nghiêng người, nhìn về phía mặt sông nổi gợn vì cơn gió, nhắc nhở cậu: "Khi mới đến đây, ta cũng đã thử tự sát rất nhiều lần, nhưng cũng vô ích. Chúng ta có dấu ấn nô lệ là Hợp Hoan Ấn, thần hồn thuộc về chủ nhân, chủ nhân chưa cho phép thì ngươi chết cũng không được chết..."

Mỹ nhân áo đỏ im lặng rất lâu, rồi chậm rãi vươn tay, vuốt mái tóc rối mềm mại như lông tơ động vật nhỏ của Tống Thanh Thời.

Tống Thanh Thời nhìn thấy cổ tay trắng nõn của y có mấy vệt đỏ hằn do bị trói để lại, cậu hiểu được đây là sự đau khổ không muốn bị tra hỏi, bèn nhịn xuống thắc mắc trong lòng.

Đầu ngón tay của mỹ nhân áo đỏ trượt từ tóc Tống Thanh Thời lên khuôn mặt tinh xảo, nhìn nét mặt ngây thơ của cậu, hơi khựng lại, sau đó không đành lòng mà buông xuống. Y không muốn nói thêm, bởi vì đã tự mình trải nghiệm ác mộng mãi mãi không có điểm dừng, nói cái gì cũng đều vô dụng, bây giờ có thể duy trì thêm một khoảnh khắc đơn thuần chính là nhiều thêm một giây hạnh phúc. Cuối cùng, y thở dài, nói với cậu: "Dung mạo ngươi rất đẹp, tiếc là càng đẹp thì giải thoát đến càng muộn..."

Tống Thanh Thời không hiểu: "Giải thoát là chỉ cái gì?"

"Chẳng mấy chốc ngươi sẽ biết." Vẻ mặt của mỹ nhân áo đỏ bỗng thoải mái hơn, y cẩn thận từng li từng tí nhìn xung quanh, sau đó đưa ngón trỏ ra, nhẹ nhàng chạm lên môi mình, dùng giọng nói nhẹ đến nỗi gần như không nghe được, không rõ ý tứ mà nói: "Đêm nay chính là giải thoát của ta..."

Mỹ nhân áo đỏ mỉm cười quay người, mang theo tiếng lục lạc thanh thúy, cứ thế rời đi, bước chân của y có phần chênh vênh, mỗi bước đi đều rất tốn sức, như thể mỹ nhân ngư đau đớn đi trên từng mũi dao.

Dưới mắt cá chân xinh đẹp của mỹ nhân áo đỏ là một đôi xiềng xích bằng vàng tinh xảo, trên gông cùm treo một chiếc chuông nhỏ xinh xắn, giữa hai chiếc cùm được nối với nhau bởi một sợi dây xích nhỏ bằng vàng, lúc bước đi lục lạc sẽ lay động, phát ra những âm thanh thanh thúy dễ nghe, giống như một chú chim bị xích lại.

Xiềng xích vàng kim kéo lê trên bãi cỏ, rơi xuống mấy giọt máu, đọng trên phiến lá màu ngọc bích.

Tống Thanh Thời lấy dũng khí, vượt qua chướng ngại giao tiếp, kêu lên với mỹ nhân sắp đi xa: "Ngươi... Có phải bị thương không? Ta, ta biết y thuật... Có cần ta giúp ngươi chữa trị không?"

Mỹ nhân áo đỏ quay đầu, nhìn cậu mấy giây, không nhịn được cười, lần này cuối cùng ý cười cũng vào được nơi đáy mắt, giống như tia nắng vàng ấm áp phá tan tầng mây, đẹp đến mức chói lóa. Y lắc đầu với Tống Thanh Thời, cho cậu một lời chúc phúc thật lòng: "Hi vọng vận mệnh đêm nay của ngươi có thể tốt một chút."

Y quay đầu đi, ánh nắng trong mắt thoáng chốc đã biến mất như thể trước giờ chưa từng tồn tại, chỉ còn mây đen vĩnh viễn không tan đi.

Chìm sâu trong ác mộng nhiều năm, y đã sớm học được cách không còn lưu luyến ý tốt của người ngoài, cũng không cần bận tâm đến lòng nhân từ được bố thí trong chốc lát.

Một mình y mang theo gông xiềng đày đọa, từng bước độc hành trong chốn lao tù, sẽ không còn dừng bước lại.

________________________

Tôi thề là khoảng 20 chương đầu đọc nó đau lòng lắm mấy cô... Vừa đau vừa thương vừa tức...