Bàn Về Di Chứng Của Giả Chết

Bàn Về Di Chứng Của Giả Chết - Chương 27




Tuy rằng âm mưu của Lâm gia bị vạch trần, Lâm Nguyên Hải cũng chết vào đêm hôm đó, nhưng mà khẩu hiệu "Trừ ma vệ đạo" vẫn cứ giống như lời Lâm Nguyên Hải nói, lập tức truyền khắp toàn bộ giang hồ. Vô vọng lâu quá mức làm càn, chung quy không vì vui buồn của chính đạo. Không có Lâm gia, còn có Lý gia, Vương gia, chỉ cần còn có ích lợi, Vô Vọng lâu chính là cái bia ngắm sống sờ sờ.



Đổi là những người khác, sớm đã có âm mưu chạy đi phản kích, nhưng mà Lục Tiêu thân làm Vô Vọng lâu lâu chủ lại không hề có loại tự giác này.



Y còn đang cùng người trong lòng dính chặt ngọt ngào đây này. Nào còn có tâm tư đi quản mấy người đó, nên tất cả đều ném cho Tùng Thanh.



"Liên quan gì đến ta!" Tùng Thanh tức giận dậm chân, "Ngươi làm lâu chủ cũng quá tùy ý rồi đó, mấy năm nay không phải cả ngày mất tích chính là nổi điên giết người, trước mắt thọc cái sọt này lên đầu ta mà coi được à?"



"Vậy thì, ta đem chức lâu chủ này truyền cho ngươi." Lục Tiếu cười hì hì nói. Hắn khó có lúc nhìn thấy bộ dạng Tùng Thanh tức hộc máu, tâm trạng tốt lắm.



Tùng Thanh cũng không nghĩ tới y lại không có liêm sĩ như vậy, nhất thời nói không ra lời. "Ngươi… Ngươi!"



"Được rồi, dù sao chúng ta lại không giống mấy đại môn phái khác, vốn là tùy ý làm việc. Xem mấy người đó như chó sủa là được, dù sao bọn họ không thấy tìm thấy Vô Vọng lâu đâu, lúc này khí hậu tốt lắm,muốn đi chơi đây."Lục Tiếu vẫy vẫy tay, lười nói thêm nữa.



“Cho nên Vô Vọng lâu ở đâu?” Vẫn luôn ở bên nghe bọn hắn nói chuyện Tông Niệm tò mò hỏi.



Chỉ cần hắn hỏi một câu, Lục Tiếu liền đưa hắn tới tổng bộ Vô Vọng lâu. Y hành động luôn như sấm rền gió cuốn, Tông Niệm một giấc ngủ dậy liền phát hiện mình bị đưa sang nơi nào mất rồi, vừa tức giận vừa buồn cười.



"Huynh lại đột nhiên bắt ta đi." Tông Niệm nói: "Ta còn chưa nói với sư huynh một tiếng nữa."



Nhạc Tiếu chính là bị hắn dọa sợ, đầu tiên là mất tích, sau lại phát hiện sư đệ nhà mình thế nhưng lại quen biết đầu lĩnh của ma giáo, bị chấn động đến nói không nên lời. Cũng may sư huynh cũng không phải kiểu cổ hủ, đối với bạn bè của sư đệ cũng không can thiệp nhiều.



"Sao tự nhiên Kỷ Chi lại nhớ hắn?" Lục Tiêu bất mãn, bị Tông Niệm liếc liếc mắt một cái, lại như bị ủy khuất lấy lòng nói: "Ta giúp đệ để lại tờ giấy rồi."



Này coi như còn được.



Tông Niệm yên tâm, liền bắt đầu đánh giá nơi mình đang ở. Nơi này như là một cái sơn cốc, khắp nơi đều là rừng cây rậm rạp, xa xa không bóng người, nhìn không ra Vô Vọng lâu bị giấu ở đây. Lục Tiêu tiến đến trước mặt hắn tự đề nghị: "Kỷ Chi, ta mang đệ đi dạo."



Khi y nói lời này, thì cúi đầu nhìn tay Tông Niệm, nhìn đôi mắt trông mong đó khiến Tông Niệm mỉm cười.



"Nơi, nơi này cũng không có bao nhiêu người… " Lục Tiêu khó có lúc nói chuyện bị lắp, muốn duỗi tay rồi lại không quá dám, nào còn giống ma đầu tùy ý làm bậy lúc trước, so sánh còn tưởng như là hai người.



Xem y ngượng ngùng, Tông Niệm liền hào phóng vươn tay, cùng y mười ngón tay đan vào nhau. Lúc hai bàn tay nắm lấy nhau, hắn còn cảm nhận được lòng bàn tay đối phương đổ mồ hôi.



"Kỷ Chi… " Lục Tiếu vui vẻ không thôi, sợ hắn đổi ý nên lập tức nắm chặt lấy, nắm càng chặt.



Hai người cứ nắm tay như vậy, chậm rãi đi tới rừng cây rậm rạp. Nhớ lại cuộc sống đau khổ trước kia, ngược lại cảm thấy lúc này đây giống như một giấc mộng hão huyền.




Sau khi giết Lâm Nguyên Hải, hắn cảm thấy hận thù trên lưng mình càng ngày càng nhẹ, ban đêm cũng nhanh chóng đi vào giấc ngủ, rốt cuộc vẫn chưa mơ lại lúc Phi Tinh Ổ bị lửa nuốt trọn.



Nếu không có người này bên mình, chỉ dựa vào sức của một mình hắn, muốn báo thù cũng không biết tới năm nào tháng nào mới có thể hoàn thành. Tông Niệm nghĩ đến đây, bước chân không khỏi càng thong thả. Lục Tiêu phát hiện động tác của hắn, cũng dừng lại, nhìn lại hắn.



"Cảm ơn."Tông Niệm nghiêm túc nhẹ giọng nói. Người này vì chính mình làm nhiều như vậy, mình lại chưa từng nói với y một câu cảm ơn.



Nghe hắn nói lời này, Lục Tiêu lại nhíu mày. Y biết Tông Niệm cảm ơn chuyện gì, nhưng mà lại không muốn nghe mình mang ơn hắn, liền cười khổ nói: "Kỷ Chi…… Ta lại không phải vì một câu cảm ơn mới làm." Y nhìn chăm chú người trước mắt đã cao lên không biết bao nhiêu.



Y cầu cũng không phải một câu cảm kích đơn giản như vậy.



"Ta biết." Tông Niệm bị y nhìn đến có chút không được tự nhiên, dưới ánh mắt chấp nhất đó gật đầu.



"Lúc trước khi ở suối nước nóng ta muốn nói: Huynh vì ta trả giá nhiều như vậy, ta đều ghi tạc trong lòng. Vô luận là thay chính tay ta đâm những kẻ thù đó, hay là luôn bên cạnh ta —— " Tông Niệm nhẹ nhàng cười, mông lung trên mặt rút đi, khiến Lục Tiêu nhìn đến ngây ngốc, nhịn không được muốn hôn môi hắn, muốn hôn lên đôi mắt sáng ngời lại sạch sẽ ấy.



Y sợ làm người trước mắt sợ hãi, đành phải mạnh mẽ kiềm chế dục vọng cuồn cuộn dưới đáy lòng, tiếp tục nghe Tông Niệm nói tiếp.



"Ở đáy vực ta vẫn luôn nghĩ: Vô luận phải làm ra loại chuyện gì, ta phải nhất định tự tay giết những ác nhân làm hại ta tan nhà nát cửa. Kết quả là huynh thay ta làm hết mất rồi." Tông Niệm bất đắc dĩ mà nhìn về phía y, thấy Lục Tiêu vội vàng muốn giải thích, lại tiếp tục nói: "Ngay cả vạch trần âm mưu của Lâm gia đều là huynh thay ta làm, có thể giết Lâm Nguyên Hải, trong đó không thể thiếu công lao của huynh. Nhưng mà những việc này nếu là do một người khác tới làm, ta cũng không thể nảy sinh chút tình cảm nào được."




Lời này của Tông Niệm mềm mỏng trấn an nỗi lòng như lửa đốt của Lục Tiêu, khiến nó như nắng hạn gặp mưa rào.



"Nếu là sư huynh ta thay ta làm mấy chuyện này, trong lòng ta có lẽ sẽ cảm thấy hắn xem thường ta, còn sẽ oán trách hắn tự ý hành động." Tông Niệm vừa chuyển đề tài, "Ta lại cảm thấy ta không có huynh thì không được đâu."



Trời ơi! Lục Tiêu cảm thấy chính mình đang bay trên chín tầng mây. Nhiều năm tương tư rốt cuộc tại lúc này, tại giờ phút biến thành hiện thực, khiến y vui mừng không biết như thế nào cho phải. Tông Niệm còn muốn tiếp tục nói tiếp, y đã chờ không kịp, cả người dán lại.



"Ôi Kỷ Chi, Tông Kỷ Chi!" Y thở dài, hôn lên cánh môi ngày đêm thương nhớ.



Không tính nụ hôn lúc trước, đây là hai người lần đầu tiên hôn môi với tư cách này.



Tông Niệm bị hành động đột ngột của y làm hoảng, sau đó cũng không muốn đẩy ra người nữa, kéo hắn vào lồng ngực mình.



Hai người trao đổi hơi thở, môi dán môi, lại cái gì cũng chưa làm, chỉ là trên mặt càng lúc càng nóng, ngay cả đầu tai cũng đỏ. Cho dù gần đến như vậy, Lục Tiêu cũng vẫn luôn nhìn chăm chú hắn. Người trước mặt đã lúng túng xấu hổ lắm rồi, Lục Tiêu cười nhẹ, vươn đầu lưỡi liếm liếm. Thấy đối phương cũng không bài xích, liền đánh bạo đẩy ra cánh môi, thâm nhập đi vào.



Y nhiệt tình lớn mật cực kỳ, cho dù ngây ngô lại không hề kết cấu, vẫn cứ khiến Tông Niệm động tình, cũng thử đáp lại. Hai người môi lưỡi dính chặt, không muốn dễ dàng để đối phương dứt ra, trong lúc nhất thời trong tai chỉ nghe được tiếng nước bọt cùng hơi thở gấp gáp, làm người càng thêm mặt đỏ tai hồng.



Thẳng đến cả hai thở hồng hộc, Lục Tiêu mới lui ra. Môi cả hai đều bị đối phương cọ xát khẽ cắn so với trước càng thêm hồng nhuận, Lục Tiêu trong lòng thỏa mãn không kìm được, lại muốn một lần nữa.




"Giữa ban ngày ban mặt……" Tông Niệm dùng tay ôm lấy khuôn mặt hồng của mình. Hắn vừa rồi sóng tình triều động, lúc này mới phục hồi tinh thần, liền có chút ngượng ngùng.



Lục Tiêu cười hì hì đem tay hắn kéo xuống rồi nắm chặt, lại cưỡng hôn hắn một lần nữa, lúc này mới cảm thấy mỹ mãn.



"Khi Kỷ Chi giả làm Kinh Chi, ta luôn muốn làm như thế này." Lục Tiêu nhớ tới việc này, trong lòng vẫn thập phần tiếc nuối. Y mắt trông mong mà nhìn Tông Niệm, muốn tìm ra chỗ giống "Kinh chi" trong lòng mình. Nhưng mà nhìn tới nhìn lui, vẫn cảm thấy khuôn mặt kia đầy son phấn, vẫn là người trước mặt và bộ dạng đã làm mình động lòng.



Việc này chính là lịch sử đen tối của Tông Niệm, nhưng nhìn Lục Tiêu say mê như vậy, chỉ là nhẹ nhàng mắng một câu "Tên háo sắc."



"Vốn muống cùng Kỷ Chi trải qua Tết Khất Xảo mà." Nữ trang liền thôi vậy, Lục Tiêu đối chuyện này mới luôn canh cánh trong lòng. "Kỷ Chi khi đó cự tuyệt ta, kêu lòng ta khổ sở cực kỳ, còn tưởng rằng……"



Y nhớ lại lúc ấy, cho rằng Tông Niệm muốn bỏ rơi hắn đi tìm một nữ tử muốn thành hôn, trong lòng vừa hoảng vừa sợ, vừa giận vừa gấp, không giống bây giờ được như ý nguyện, nhịn không được nói: "Nếu Kỷ Chi thật sự muốn tìm một nữ tử, ngày thành hôn ta sẽ giết nàng, còn mình thì thay hỉ phục, dù có là lừa gạt cũng muốn cùng Kỷ Chi đi động phòng. "



Giọng của y rất lạnh vừa nghe liền biết y là thật sự có tâm tư. Lời nói càn quấy đáng sợ như vậy, Tông Niệm cũng lần đầu tiên nghe, nhưng Tông Niệm nghe lại không cảm thấy chán ghét.



Tông Niệm cười nói: "Còn muốn động phòng? Dáng người huynh thế này cũng không giống nữ tử đâu, dù đắp khăn trùm đầu cũng không giống."



"Ta mặc kệ, phải động phòng, gạo nấu thành cơm ——" Lục Tiêu yên lặng nhìn hắn, lộ ra một nụ cười vừa kiên định vừa cố chấp, "Tông Niệm là của Lục Tiêu, ai cũng không được cướp đi."



Người này cảm thấy mình là đồ ăn chắc, ai cũng muốn cắn một miếng. Tông Niệm bị sự độc chiếm của Lục Tiêu làm vho bất lực, không biết làm sao để y vứt những suy nghĩ buồn lo vô cớ này, liền nói sang chuyện khác: "Được rồi, huynh nói muốn mang ta đi dạo, đi tới đi lui vẫn luôn ởtrong rừng."



Lúc này Lục Tiêu một lòng muốn thân thiết với hắn, đâu còn nghĩ đến việc muốn dẫn người đi dạo.



Tròng mắt y xoay chuyển, trong lòng nghĩ ra cái ý đồ xấu: Nếu mình trực tiếp mang Kỷ Chi vào phòng mình…… Cũng không biết hắn sẽ bực, hay sẽ xấu hổ. Nhưng mà dù là vế trước hay sau, y đều cảm thấy thập phần đáng yêu, trăm lợi không hại.



Lục Tiếu lập tức hạ quyết tâm, muốn đem suy nghĩ biến thành sự thật.



Hắn nắm chặt tay Tông Niệm, cười nói: "Được được được, ta đây liền mang Kỷ Chi đi dạo."



Lục Tiếu này bàn tính đánh đến không tồi, đáng tiếc hắn kia sân cách khá xa thật sự. Hai người đi ra cánh rừng, đi qua thính đường, xuyên qua đánh võ tràng, lại ly mục đích địa còn có rất dài một khoảng cách.



Lần này đi dạo qua khá nhiều nơi. Trên đường còn gặp được không ít người, toàn lấy loại ánh mắt ngạc nhiên nhìn hai người, nhất là Lục Tiêu. Ở trong mắt bọn họ, lâu chủ là một người âm tình bất định, tàn nhẫn độc ác, lúc này nhìn thấy lâu chủ hạnh phúc, mãn nhãn, bọn họ giống như thấy quỷ.



Tông Niệm vừa thấy có người, xấu hổ không muốn nắm tay mười ngón đan xen với Lục Tiêu nữa, dính lại một chỗ làm sao đi đường. Nếu những người vừa nãy nhìn thấy lâu chủ nhà bọn họ như cục thạch dính lên người Tông Niệm, không biết chừng sẽ vì khiếp sợ mà ngất luôn.