Bàn về chuyện cún hư đã làm thế nào để lừa vợ yêu vào tròng
Tác giả: Dã Mân Côi Loan
Editor: Sặc Fructose
Chương 6: Kiều Bảo mộng xuân, trong điện thờ chủ động mở chân muốn được sờ, trong hiện thực bị cún hư tách chân mò hoa móc bướm.
Sau khi trở lại ký túc xá, Nguyễn Kiều nhanh chóng leo lên giường đi ngủ, hôm nay thức dậy quá sớm, Đạo quán lại ở trên núi, đi lên đi xuống một chuyến, Nguyễn Kiều kiệt sức, tắm rửa xong rồi ráng ăn một chút, sau đó nằm lên giường lăn ra ngủ.
Cũng may hai ngày tới là cuối tuần, nếu không ngày mai chắc chắn cậu sẽ không thức dậy đi học nổi.
Nguyễn Kiều thỉnh thoảng mới đi chạy bộ, hôm nay đột nhiên gia tăng lượng vận động lớn như vậy, lúc ấy chỉ cảm thấy mệt, cũng không thấy có vấn đề gì, hiện tại nằm trên giường, chỉ cảm thấy tay chân bủn rủn, không nhấc người dậy nổi.
Nguyễn Kiều nhắm mắt lại, cố gắng không nhúc nhích cơ thể đang nhức mỏi của mình, bởi vì mệt mỏi, chẳng bao lâu sau đã hô hấp đều đều ngủ thiếp đi.
Bình thường chất lượng giấc ngủ của Nguyễn Kiều rất tốt, chẳng qua cậu đã xem nhẹ việc cơ thể mình khó thích ứng sau khi đột nhiên vận động quá mức như thế.
Nguyễn Kiều mơ một giấc mơ, trong mơ cậu thấy mình ở trước tượng thần, khác với ban ngày là lúc này cậu đang không có manh áo che thân. Thân thể mềm mại trắng như ngọc của người đẹp bị đè trước tượng thần không thể động đậy, trên người hiện lên một bóng dáng, đang ra sức mút hôn liếm láp cơ thể cậu.
Hai cái vú nhỏ bị một bàn tay khớp xương rõ ràng nắm lấy, tùy tiện xoa nắn thành những hình dạng khác nhau.
Bộ ngực vốn chỉ hơi nhấp nhô một tí, nhưng vì bàn tay to không chút thương tiếc đè ép tới lui, thế mà cũng ép được ra một cái khe nhỏ.
Đầu lưỡi ướt át lập tức liếm láp bộ ngực trắng nõn và đầu vú hồng hào, trong mơ, Nguyễn Kiều thấy rõ ràng vệt nước trong suốt lấp lánh trên đầu nhũ của mình.
"Ưm..." Người đẹp trong mơ hai mắt mê ly nhẹ nhàng rên rỉ, để hình người nửa trong suốt kia tùy tiện càn rỡ đùa bỡn cơ thể mình, gần như quên mất mình đang ở nơi đâu.
Nguyễn Kiều thở gấp, hai chân thon thả khép lại cọ xát vài cái, khe thịt chính giữa vì bị chèn ép mà chảy ra một chút nước dâm, dường như cảm thấy như vậy sẽ khiến cậu dễ chịu hơn, cậu tiếp tục kẹp chân, dùng đùi thịt đẫy đà cọ xát nụ hoa lồi ra khỏi khe thịt.
"Ha a... bướm nhỏ ngứa quá... sờ sờ đi..."
Trong mộng, Nguyễn Kiều quên mất cảm giác thẹn thùng, trong đầu chỉ còn lại dục vọng của thân thể và khoái cảm cực hạn, cậu thế mà chủ động cầu hoan với thứ thần bí đang đè trên người cậu.
Sau đó, cậu cảm giác được hai chân của mình bị tách ra, một bàn tay mò mẫm sờ lên, dâm thủy làm bàn tay kia ướt át trơn trượt, hai ngón tay gảy gảy khe thịt một chút, sau đó nhéo nhéo xoa nắn âm đế đang ló đầu ra. Lòng bàn tay thô ráp chà xát âm đế mẫn cảm, mang đến kích thích mãnh liệt.
"Ưm a a... sướng quá... hu..."
Trên giường ký túc xá, người đẹp hai má ửng đỏ, cũng đang dang rộng hai chân giống trong mơ, bướm xinh hồng hào non nớt lúc đóng lúc mở phun ra mật ngọt, phía trên có một bàn tay to áp vào, kỹ xảo thành thục kích thích âm đế đang đứng thẳng. Còn mấy ngón tay khác đang chà xát ở khe bướm trơn ướt đỏ bừng, thỉnh thoảng ấn mạnh nụ hoa và moi moi cánh hoa đầy thịt.
Phó Hành Chấp ngồi bên mép giường của Nguyễn Kiều, ôm cả cơ thể cậu vào lòng, một tay đỡ eo cậu, một tay tác oai tác quái nơi bướm xinh đỏ hồng ướt át.
Người đàn ông rũ mắt xuống, đôi mắt nhìn chằm chằm khuôn mặt đang sung sướng của người đẹp, ngậm lấy vành tai mượt mà của cậu liếm láp, tốc độ tay nhanh hơn, chỉ chốc lát sau đã khiến cho Nguyễn Kiều đang mơ ngủ vô thức kẹp lấy bàn tay đang làm loạn ở giữa chân, rên rỉ cao trào.
Phó Hành Chấp có thể cảm nhận được bướm xinh mềm mại chèm nhẹp bao lấy ngón tay của hắn, đầu ngón tay chạm vào cửa huyệt đang co rút, thịt huyết nháy mắt tràn đến ngậm lấy, bướm xinh vẫn đang từng chút từng chút phun mật ngọt ra ngoài, tất cả phun vào lòng bàn tay của người đàn ông, một phần khác rỉ xuống làm ướt ga giường.
"Cục cưng thật dâm đãng, ngủ cũng không an phận." Phó Hành Chấp nhẹ giọng nói, đưa ngón tay chèm nhẹp đó vào giữa cánh môi đang nhếch lên của Nguyễn Kiều, quấy loạn khoang miệng ấm áp mềm mại của cậu, ngón tay kẹp lấy cái lưỡi thơm ngon của người đẹp mà dâm loạn, khiến miệng cậu không khép lại được, nước bọt từ khóe môi chảy xuống, để lại vài vệt nước trong suốt.
Buổi chiều Phó Hành Chấp bị giảng viên gọi đến giúp đỡ công việc, buổi tối mới trở về, vừa vào ký túc xá đã nghe được bên giường Nguyễn Kiều truyền đến vài tiếng rên rỉ ngọt ngào, mơ hồ ậm ừ khó chịu.
Hắn bước đến, nhìn khuôn mặt say ngủ ngoan ngoãn của Nguyễn Kiều, như một thiên sứ hồn nhiên, nhưng khi kéo chăn cậu ra...
Bởi vì mặc quần áo của Phó Hành Chấp, chiếc áo rộng thùng thình bị cuốn đến ngực, hai đóa anh đào trước ngực nở rộ trên làn da trắng nõn, quần bởi vì đã cởi bỏ thắt lưng, không giữ được vòng eo thon thả, cho nên không hiểu sao đã bị đạp xuống dưới chân, chỉ còn lại một cái quần lót trên người, thân thể xinh đẹp gần như bị nhìn không sót thứ gì.
.
Truyện chỉ được editor post tại w~p SacFructose và w.p Phượng Tần..
.
Phó Hành Chấp thấy Nguyễn Kiều đang kẹp chân cọ xát khe thịt, trong miệng còn lẩm bẩm "bướm nhỏ ngứa quá" gì đó, giống như đang xin người ta chơi cậu, phát tình nhưng không tự biết, gần như thắp lên ngọn lửa trong lòng người đàn ông.
Vì thế Phó Hành Chấp cởi luôn chiếc quần lót còn sót lại trên người Nguyễn Kiều ra, bế cậu lên, tách chân cậu ra, để bướm xinh đáng thương đang chảy nước nhưng không được thỏa mãn hoàn toàn hiện ra trước mắt, bị người đàn ông thuần thục bóp chặt lấy nơi mẫn cảm xoa nắn thưởng thức, sau đó bướm nhỏ bị chà xát đến sưng đỏ, dâm thủy chảy đầy mông.
Phun ra một lần, Nguyễn Kiều dường như đã thỏa mãn, không còn rầm rì kẹp chân tự cọ xát nữa. Lúc cậu đang muốn đổi tư thế ngủ, Phó Hành Chấp nhếch môi, kéo khóa quần thả con cá chà bặc đỏ tím dữ tợn, nơi đó đã sẵn sàng xuất trận, quy đầu to lớn phun chất nhầy, gân xanh phủ đầy cán thể hiện sự kích động của hắn.
Phó Hành Chấp đặt Nguyễn Kiều ngồi dựa lưng vào đùi mình, kép chân cậu lại, rồi đưa dương vật thô dài cắm vào khe hở chật kín nơi bắp đùi mềm mại, eo hông dùng sức cắm vào rút ra.
Mỗi lần như vậy, quy đầu lại nghiền mạnh vào khe thịt hơi sưng đỏ, lại mạnh mẽ đâm vào nụ hoa đang nhô lên. Bướm xinh sưng đỏ lúc nãy đã bị chơi đùa đến không khép miệng được, vừa vặn bao lấy côn thịt đang ra ra vào vào giữa hai chân.
Dâm thủy bọc lên côn thịt một lớp nước nhờn, thịt mềm dán vào dương vật dâm đãng mút mát, đôi mắt Phó Hành Chấp sâu thẳm, cắn chặt hàm răng, cảm thụ thứ khoái cảm khiến người ta tê dại cả da đầu.
Người đẹp trong lúc ngủ mơ bị dương vật chơi khe hở giữa đùi và âm đế cũng hé miệng nhẹ nhàng rên rỉ, côn thịt không ngừng thọt vào rút ra giữa hai chân trơn ướt, có đôi khi không cẩn thận chọc vào miệng huyệt chặt khít, vào được hơn nửa cái quy đầu, Nguyễn Kiều lập tức cau mày, nhìn như sắp khóc.
"Bảo bối thật non nớt." Phó Hành Chấp vội vàng dừng lại: "Sau này phải làm sao đây?"
Cho đến khi rút ra không cẩn thận chạm vào nơi đang nhô lên, tiếp tục chà xát vào bướm nhỏ ướt nhem giữa hai chân, Nguyễn Kiều mới mang vẻ mặt sảng khoái rên rỉ như tiếng mèo kêu, rên đến nỗi làm con cá chà bặc của người đàn ông không khống chế được mà phì to thêm một vòng, tốc độ càng lúc càng nhanh.
Phó Hành Chấp đổi góc độ, tiếp tục đâm vào nụ hoa sưng đỏ, dán hai mảnh vỏ sò ra hai bên đùi, bướm non không bị cắm vào cũng đã bị đụ đến không ngừng chảy nước, bị côn thịt chà xát sưng đỏ chín muồi, dáng vẻ bị đùa bỡn quá mức.
Tay Phó Hành Chấp nắm nụ hoa xinh xắn đứng thẳng, vừa thọt vào rút ra giữa hai chân người đẹp, vừa xoa nắn nụ hoa mẫn cảm, mang đến khoái cảm tuyệt đỉnh song song cho cậu.
Bắp đùi Nguyễn Kiều bị cọ xát có hơi đau, bướm nhỏ cũng hơi nóng rát, cảm giác vừa đau vừa sướng làm cậu kêu khóc phun thêm vài lần, bé trym đong đưa bắn lên ga giường, cậu bị đụ nửa tỉnh nửa mơ, không biết mình có phải còn trong mộng không nữa.
Mí mắt nhắm mặt như bị keo dán mở không ra, thân thể mệt mỏi nhưng phải chịu đựng khoái cảm không ngừng, Nguyễn Kiều thấp giọng nói: "Bướm nhỏ tê rần rồi... hu hu nhanh quá..." Run rẩy cao trào, khóe mắt chảy ra một chút nước mắt sinh lý. Cậu cảm thấy như mình đang bị khống chế, trừ việc chịu đựng khoái cảm ra thì không làm được gì khác.
Phó Hành Chấp thở hổn hển, nhéo lấy nụ hoa điên cuồng xoa nắn, Nguyễn Kiều bị động tác bất ngờ ấy làm giật bắn cả người, bướm nhỏ và trym xinh cùng nhau lên đỉnh, lông mi cậu run rẩy, muốn mở mắt ra nhưng không mở được, đầu óc hỗn loạn thành hồ nhão.
Người đàn ông lại thọc vào rút ra mấy chục cái nữa, mới rút dương vật ra, bắn lên cái bụng phẳng của người đẹp. Hắn quấy quấy chất lỏng của cả hai lẫn vào nhau, sau đó bôi hết lên người Nguyễn Kiều, sau đó nhẹ nhàng vỗ về cơ thể đang run rẩy của cậu, dỗ cậu ngủ.
Hai chân Nguyễn Kiều không khép lại được, bé trym mềm oặt bắn rất nhiều lần đã mệt mỏi cuộn giữa hai chân. Thịt bướm sưng đỏ mềm nhũn, thỉnh thoảng rỉ ra chút dâm dịch, cậu dựa vào trong lồng ngực rộng lớn khụt khịt, bình tĩnh một hồi lâu, mới mang theo thân thể còn chút khoái cảm mà chìm vào giấc ngủ.
Mặt mày Phó Hành Chấp dịu dàng nhìn người đẹp mệt mỏi trong lòng mình. Lông mi cong vút ướt đẫm của cậu run run, phía trên còn treo bọt nước trong suốt, miệng vô thức chu lên, ngủ cũng mang dáng vẻ tủi thân cực kì.
"Cục cưng Kiều Kiều, ngủ ngon." Phó Hành Chấp nhẹ nhàng hôn trán cậu một cái, mặc vào cho cậu cái quần lót cùng kiểu dáng với cái quần lót đã ướt nhẹp kia. Nhưng bướm nhỏ cô đơn vẫn thỉnh thoảng rỉ nước làm ướt cái quần lót mới.
Sau khi sắp xếp mọi thứ như cũ, hắn yên lặng ngồi nhìn Nguyễn Kiều ngủ, không biết qua bao lâu, dùng ánh mắt miêu tả khuôn mặt đang ngủ của người nọ bao nhiêu lần, Phó Hành Chấp mới vào phòng tắm, tắm nước lạnh xong lên giường.
Hôm sau, lúc Nguyễn Kiều tỉnh lại, cảm thấy toàn thân mình chỗ nào cũng không ổn, cậu kéo chăn ra, phát hiện quần đã bị cậu đá đi đâu mất, áo cũng bị cuốn lên, nhăn dúm dó, thân dưới ướt một mảng. Nghĩ đến giấc mơ tối qua, cậu ngồi trên giường nghĩ ngợi, mặt càng lúc càng đỏ.
Cậu thật sự dâm đãng như vậy sao? Nguyễn Kiều cắn môi nghĩ.
Trước đây cậu đâu có như vậy, chẳng lẽ bị con quỷ dâm dê đó đùa bỡn rồi, ăn quen biết vị sau đó dần thông suốt?
Nếu không cậu làm sao có thể mơ giấc mơ sắc tình như thế... Đầu tiên là mơ thấy cảnh tượng trong điện hôm qua, bị một người nửa trong suốt đè trước tượng thần đùa bỡn. Sau đó lại mơ thấy mình bị một người không rõ mặt trong ký túc xá ôm lấy đâm vào bướm nhỏ của mình...
Nguyễn Kiều còn nhớ rõ mình trong mơ thế mà còn vừa kẹp chân cọ xát, vừa chủ động xin người đó sờ bướm nhỏ cho cậu. Cậu gần như không thể tin được người dâm đãng đó chính là bản thân mình. Nhưng đó thật sự là giấc mơ của cậu, có câu nói ban ngày nghĩ gì ban đêm mơ nấy, chẳng lẽ trong tiềm thức cậu đã thích loại khoái cảm đó, cho nên nằm mơ cũng phải mơ thấy hay sao?
Nhìn ga giường ướt đẫm một khoảng lớn, cùng với dâm dịch loang lổ trên người, Nguyễn Kiều lén liếc qua giường Phó Hành Chấp, thấy bên kia không có động tĩnh gì, người trên giường hình như còn chưa tỉnh, Nguyễn Kiều thở phào nhẹ nhõm, lén lút vào phòng vệ sinh.
Chờ cậu đi rồi, màn giường Phó Hành Chấp mới giật giật.
Nguyễn Kiều trong phòng tắm cởi đồ ra, từ trong gương nhìn đến một mảnh dâm dịch trên bụng dưới, vừa phỉ nhổ chính mình vừa lấy vòi sen rửa sạch, cậu từng chút chà sạch dấu vết, cảm thấy tinh dịch hình như có hơi nhiều...?
"Mình cứ thế này sẽ không bị thận hư đó chứ?" Nguyễn Kiều lẩm bẩm, cả đêm cậu đã bắn nhiều thế sao? Hay vì mộng xuân nên buổi sáng mộng tinh nhiều?
Sau đó Nguyễn Kiều lại rửa nơi giữa hai chân, nước ấm cọ rửa lên bướm nhỏ có hơi nóng rát, còn có chút khoái cảm kì lạ, hoa huyệt không tự chủ lại chảy dâm thủy, Nguyễn Kiều không dám đụng nhiều, sau khi rửa sạch sẽ xong rất nhanh dời đi chỗ khác.
Cậu không có mặt mũi dùng gương xem bướm nhỏ của mình, bởi vậy cũng không biết, nơi đó hoàn toàn không phải do cậu kẹp chân là có thể kẹp ra sưng đỏ mềm nhũn như vậy, nụ hoa hoàn toàn không bao bọc được nữa, đột ngột đứng thẳng lộ ra bên ngoài.
Nếu cậu liên tưởng một chút, sẽ phát hiện cảnh này y hệt với cảnh âm đế nhòn nhọn cọ xát vào quần lót hôm trước.
Nguyễn Kiều lơ đãng tắm xong, mới phát hiện mình trực tiếp vào phòng tắm, không mang quần áo để thay, cậu nhìn quần áo ướt đã bị ném vào sọt đồ dơ, đứng tại chỗ trầm mặc một hồi.
"Nguyễn Kiều, mày thật sự là một thằng ngu lâu dốt bền khó đào tạo!"
Bây giờ phải làm sao đây, Phó Hành Chấp còn ở trong ký túc xá đó...
Nguyễn Kiều khó xử nghĩ...
__________
Lói thiệt, ê đuýt rồi đọc lại không có chút cảm xúc nào hết -___- lâu quá không ê đuýt H, ngượng tay.