Bàn về chuyện cún hư đã làm thế nào để lừa vợ yêu vào tròng
Tác giả: Dã Mân Côi Loan
Editor: Sặc Fructose
Chương 4: Cho Kiều Bảo mặc quần áo của mình, dục vọng chiếm hữu của cún hư quá độ, khiêu khích ngay tại hội trường, busku ở toilet.
Nhìn đến quần áo trên người Phó Hành Chấp, Nguyễn Kiều đột nhiên phát hiện đồ ngủ trên người mình vẫn chưa đổi, cậu mở tủ quần áo của mình ra, lại phát hiện quần áo đều bị cậu đem hết đến chung cư rồi.
Mình ngu quá, thật sự...
Nguyễn Kiều ảo não nghĩ, mày dọn ra ngoài ở, lại không phải không về trường nữa, sao không đặt vài bộ quần áo ở đây, thế mà lại đem hết đi, bây giờ muốn đổi cũng không có mà đổi.
Nguyễn Kiều có hơi khó xử liếc nhìn Phó Hành Chấp.
Lúc này Phó Hành Chấp đã thu lại biểu cảm trên mặt, thấy Nguyễn Kiều nhìn qua đây, hắn hơi mỉm cười: "Sao thế? Sao lại nhìn tôi như vậy?"
Nguyễn Kiều: "Hành Chấp, quần áo của tớ đều không đặt trong trường, cậu có thể cho tớ mượn một bộ quần áo để mặc không?"
Ánh mắt Phó Hành Chấp lóe lóe: "Quần áo của tôi, cậu mặc có lẽ sẽ hơi rộng."
Nguyễn Kiều nghĩ, rộng cũng tốt hơn bây giờ, cứ cảm thấy trên người mình mang theo một mùi dâm mĩ.
"Không sao, tớ đi gấp, quên mình đang mặc đồ ngủ, cậu cho tớ mượn đỡ là được, tớ sẽ giặt sạch trả cho cậu sau."
Phó Hành Chấp nhường vị trí trước tủ quần áo cho cậu: "Vậy cậu tự mình chọn đi."
Nguyễn Kiều vội nói: "Cảm ơn Hành Chấp."
Cậu đứng trước tủ quần áo của Phó Hành Chấp, quần áo bên trong phần lớn đều thuần một màu, kiểu dáng cũng rất ít, hoặc là áo sơ mi, hoặc là quần áo mang phong cách đơn giản rõ ràng, rất hợp với Phó Hành Chấp.
Phó Hành Chấp thấy Nguyễn Kiều chọn một cái áo thun thuần màu với một cái quần tây đen dài, đột nhiên thò đến gần, nhẹ giọng hỏi bên tai cậu: "Muốn thay quần lót luôn không?"
Nguyễn Kiều quay đầu qua nhìn hắn, bởi vì khoảng cách quá gần, cậu lại nhích ra vài bước: "Đổi quần lót gì chứ, không cần... đổi quần lót, sao cậu lại hỏi như vậy?"
Phó Hành Chấp "Ồ" một tiếng, đôi mắt ngó xuống dưới, giọng điệu khó hiểu: "Lúc cậu mới về, quần ướt nhem hết, tôi còn tưởng do bên ngoài trời nóng quá, cậu ra mồ hôi chảy xuống đùi..."
"Cho nên không cần thay sao? Quần bên ngoài ướt cả rồi, bên trong chắc chắn cũng ướt đúng không?"
Nhìn ánh mắt chân thành của Phó Hành Chấp, Nguyễn Kiều không biết nên nói gì, thiếu chút nữa cậu đã cuộn quần áo trong tay thành một cục, cũng may cậu nhớ đến đây không phải là quần áo của cậu, kịp thời dừng tay, nếu không quần áo này đều hỏng hết.
"Bên ngoài nhiều muỗi lắm sao, nhưng mà bây giờ là giữa tháng mười rồi, sao trên người cậu bị cắn nhiều vết như vậy?" Phó Hành Chấp như vô tình hỏi.
Nguyễn Kiều lung tung đáp vài tiếng, không dám đối mặt với câu hỏi của Phó Hành Chấp, vội vàng vào phòng vệ sinh.
Trong gương, trên chiếc cổ trắng nõn mịn màng quả nhiên lấm tấm những vết đỏ, trên xương quai xanh còn có dấu răng, chẳng qua bị cổ áo che khuất. Nguyễn Kiều che cổ lại, đáy lòng mạnh mẽ lên án thứ đã để lại dấu vết trên người cậu.
"Xem mình là đồ chơi cho trẻ mọc răng à, vừa mút vừa cắn..."
Lúc này Phó Hành Chấp ở bên ngoài gõ gõ cửa: "Tôi có mua quần lót size nhỏ, chưa từng mặc qua, cậu muốn không?"
Nguyễn Kiều im lặng một lát: "Muốn."
Thay quần áo xong đi ra ngoài, Nguyễn Kiều kéo kéo lưng quần hơi lỏng, ống quần hơi đùn ở mắt cá chân, Phó Hành Chấp thấy được, vẻ mặt tự nhiên đi tới ngồi xuống xắn ống quần cho cậu.
Da thịt chỗ mắt cá chân lơ đãng bị đụng tới, Nguyễn Kiều hơi nhúc nhích chân: "Cảm ơn..."
"Đứng im trước đã." Phó Hành Chấp đứng lên, cầm một cái thắt lưng đến đây, đôi tay như có như không vây quanh eo Nguyễn Kiều, thắt dây lưng cho cậu: "Eo cậu nhỏ như vậy, không có thắt lưng không được."
Hơi thở sạch sẽ mát lạnh sau khi tắm xong của người đàn ông phả vào mặt, hàng mi cong dài của Nguyễn Kiều run run, trong lòng hiện lên một suy nghĩ, dáng người của Phó Hành Chấp đẹp ghê, vòng tay của cậu ấy trông rất đáng tin cậy, nếu được cậu ấy ôm vào lòng, có lẽ cơ thể sẽ được bao bọc hết cả trong lòng của cậu ấy.
"Nghĩ gì thế? Sao mặt đỏ vậy?" Giọng nói của Phó Hành Chấp đột nhiên vang lên.
Lúc này Nguyễn Kiều mới hồi hồn, tiêu rồi, cậu bị sao thế này, cứ như bị con quỷ biến thái kia lây bệnh vậy, sao lại nghĩ đến chuyện đó cơ chứ.
"Nóng..." Nguyễn Kiều lại lần nữa dùng cái cớ này.
Bất kể Phó Hành Chấp nghĩ gì trong lòng, trên mặt vẫn hiện vẻ tin tưởng lời cậu nói, nhưng vẫn nhắc nhở cậu: "Mặc dù ban ngày trời rất nóng, nhưng nhiệt độ chênh lệch giữa ngày và đêm rất lớn, buổi tối vẫn nên mặc thêm một cái áo khoác đi."
Nguyễn Kiều gật gật đầu, rút cái áo khoác trước đó buộc trên eo ra, ý bảo mình có áo rồi.
Kết quả rút áo khoác ra, trên đó cũng thấy được dấu vết ướt át!
Ánh mắt cả hai đồng thời tập trung vào vệt nước khả nghi đó, Nguyễn Kiều lập tức cuộn áo khoác thành một cục ném lên giường. Phó Hành Chấp khó khăn nén cười, sau đó "tốt bụng" giải vây cho cậu: "Không ngờ cậu ra nhiều mồ hôi như vậy, nóng đến nỗi áo khoác cũng ướt nhem rồi."
Nguyễn Kiều cúi đầu không dám nhìn hắn, ừm một tiếng, khóe miệng Phó Hành Chấp hiện lên một nụ cười vi diệu, lấy một cái áo khoác từ tủ quần áo ra cho Nguyễn Kiều, Nguyễn Kiều nhận lấy, lại rụt rè nói một tiếng cảm ơn.
"Hôm nay cậu đã nói cảm ơn rất nhiều lần rồi." Phó Hành Chấp nói: "Đừng khách sáo như vậy, chúng ta không phải rất thân thiết hay sao?"
Lúc này Nguyễn Kiều mới giương mắt nhìn hắn, khóe miệng nhấp chặt hiện ra một cái lúm đồng tiền, đáng yêu đến nỗi làm Phó Hành Chấp muốn chọt vào đó.
Phó Hành Chấp vuốt vuốt lòng bàn tay đang ngứa ngáy: "Không đến tọa đàm chung với tôi, hay là đi ăn cơm với tôi đi?"
Nguyễn Kiều gật gật đầu.
Phó Hành Chấp vẫn không nhịn được mà nhéo nhéo gương mặt múp míp của cậu, lực tay của hắn có hơi lớn, nhưng trong lòng Nguyễn Kiều rất cảm kích hắn, cũng không nói gì, tùy ý hắn nhéo đau cũng không hé răng.
Cũng may Phó Hành Chấp rất nhanh đã buông tay ra, hắn cầm một chồng tài liệu, thảo luận vấn đề chuyên ngành với Nguyễn Kiều, Nguyễn Kiều lập tức bị dời sự chú ý đi, tư duy tiến vào hình thức học tập, thậm chí vứt cả chuyện "gặp quỷ" lúc nãy ra khỏi đầu.
.
Truyện chỉ được editor post tại w~p SacFructose và w.p Phượng tần..
.
Ăn cơm chiều với Nguyễn Kiều xong, cả ngày hôm nay hầu như đều dính với Nguyễn Kiều, tâm trạng của Phó Hành Chấp nhìn bằng mắt thường cũng biết là rất vui vẻ. Nhưng tâm trạng vui vẻ đó chỉ kéo dài cho tới khi đến hội trường tọa đàm.
Nhìn Nguyễn Kiều vẫy vẫy tay với hắn, sau đó chạy đến bên một người đàn ông nhìn có vẻ sáng sủa rộng rãi, ánh mắt Phó Hành Chấp lập tức trở nên lạnh lùng. Hắn nhận ra, đó là đàn anh cùng ngành đang học năm 3 thạc sĩ. Cho nên, Kiều Kiều thích kiểu người hay nở nụ cười ngốc nghếch thế này?
Dấu vết trên cổ Nguyễn Kiều đều bị áo khoác che khuất, nhìn không thấy. Phó Hành Chấp nhíu mày, ngồi xuống vị trí phía sau cách Nguyễn Kiều vài dãy bàn.
Nguyễn Kiều nói vài câu với người đó, rồi nhận lấy một túi sách, sau đó hai người ngồi im lặng không nói chuyện nữa, sau khi tọa đàm bắt đầu, họ đều rất nghiêm túc lắng nghe. Phó Hành Chấp thấy thế, chậm rãi dời tầm mắt đi, cũng chuyên tâm nghe những người trên sân khấu nói chuyện.
Nhưng đến lúc nghỉ ngơi giữa giờ, Nguyễn Kiều lập tức nói chuyện với đàn anh kia, dường như họ đang tranh luận gì đó, khoảng cách không khỏi càng lúc càng gần. Phó Hành Chấp nhìn thân thể của họ sắp dán vào nhau, thật sự không nhịn nổi nữa, lấy di động mở app.
Buổi chiều Phó Hành Chấp đã đổi góc nhìn khác, thử nghiệm trên một người khác ký túc xá, kết quả app và hình ảnh chỉ có hắn mới có thể thấy. Nhưng người ở đây tương đối nhiều, Phó Hành Chấp không muốn làm những động tác quá lớn, nên không kéo cái màn hình 3D lớn kia ra.
Trên màn hình di động, Nguyễn Kiều mở to đôi mắt nai sáng ngời, hơi nhíu mày nói gì đó. Phó Hành Chấp chuyển mắt về phía đàn anh, phát hiện ánh mắt của anh ta giấu giếm tình cảm ái mộ khi nhìn Nguyễn Kiều, trong lòng hắn dâng lên xúc động muốn móc mắt anh ta ra.
Hắn không khống chế được mà nghĩ, hắn nên giấu cục cưng của hắn đến một nơi không ai có thể tìm thấy, không cho bất kì ai nhìn đến.
Hắn muốn tách hai người ra, kết quả phát hiện mình chỉ có thể đụng đến Nguyễn Kiều, vì thế Phó Hành Chấp vươn tay tóm lấy vòng eo thon gọn của cậu, dùng sức kéo cậu ngồi thẳng dậy.
Cảm nhận được sức mạnh quen thuộc từ eo truyền đến, tay Nguyễn Kiều vuốt qua eo, trong đầu hiện lên một hàng chữ.
Đến nữa? Con quỷ dâm dê kia quả nhiên đang ghen tuông!
Bởi vì hành động thình lình của Nguyễn Kiều, đàn anh nhìn cậu khó hiểu, Nguyễn Kiều còn chưa mở miệng, lập tức cảm giác được bàn tay to lớn bên eo đang trượt lên phía trên, như uy hiếp mà khảy đầu vú đỏ bừng của cậu.
Ngay sau đó, bàn tay kia đi xuống, nắm lấy bé trym xinh đẹp của Nguyễn Kiều xoa nắn, cho đến khi em nó run rẩy đứng thẳng lên, mới dùng lòng bàn tay bao lấy quy đầu nhẹ nhàng chà xát.
"Không có gì... em đến toilet một lát." Cảm giác nơi thân dưới càng lúc càng mãnh liệt, Nguyễn Kiều thật sự sợ thứ đó không quan tâm đang ở trước mặt công chúng mà đùa bỡn cậu, bỏ lại một câu rồi chạy đến toilet.
Cũng may vạt áo của Phó Hành Chấp đủ dài, có thể che đi sự xấu hổ của cậu, Nguyễn Kiều không cách nào tưởng tượng nổi nếu bị người khác phát hiện cậu phát tình cửng ngay ở hội trường đứng đắn như thế sẽ là tình cảnh như thế nào.
Hàng phía sau, Phó Hành Chấp thong thả đứng dậy, đi theo Nguyễn Kiều vào toilet, đặt tấm bảng "đang sửa chữa" trước toilet rồi lặng lẽ đóng cửa lại.
Nguyễn Kiều dựa lưng vào cửa, cố gắng hòa hoãn lại xúc động dưới thân, nhưng thứ đó thấy chung quanh không có ai, lá gan lập tức phì ra, động tác càng thêm không kiêng nể gì.
Bé trym non mềm bị một mảnh ướt át bao vây, mặt lưỡi nham nhám đè lên quy đầu đảo quanh cọ xát. Nguyễn Kiều giật nảy mình, chân mềm nhũn đi, tay cầm nắm cửa chống đỡ thân thể.
"A a..." Cổ họng Nguyễn Kiều tràn ra tiếng rên rỉ khe khẽ, tiếng rên như tiếng mèo kêu lọt vào tai của Phó Hành Chấp đang ở bên ngoài cách một lớp cửa, hắn lập tức ra sức mút mát hơn nữa.
Tiếng bước chân của Phó Hành Chấp rất nhẹ, đồng thời hắn đứng ở ngoài cửa gian vệ sinh của Nguyễn Kiều, không tiến vào gian kế bên, cho nên không phát ra tiếng. Nguyễn Kiều cũng không biết cách một ván cửa chính là người đang cho cậu vô vàn khoái cảm, cũng chính là "thứ thần bí" khiến cậu hận đến nghiến răng nghiến lợi kia.
Sướng quá... khoái cảm khác hẳn với sung sướng chỗ hoa huyệt...
Hô hấp của Nguyễn Kiều trở nên dồn dập, cậu cảm giác được thứ đó đang liếm lỗ sáo của cậu, như đang ăn thứ gì đó ngon lành lắm, liếm láp sạch sẽ dâm dịch chảy ra, sau đó ngậm lấy cây nấm nhỏ dùng khoang miệng vuốt ve lên xuống.
"Ha a a... Đừng liếm nữa... A a..." Nguyễn Kiều đã chìm đắm trong khoái cảm tột độ này, lại hổ thẹn vì mình quá dễ dàng sa đọa. Loại tâm lý giằng co thế này làm thân thể của cậu càng thêm mẫn cảm, nước chảy giàn giụa, hoa huyệt chảy ròng ròng nước dâm, thấm ướt cái quần hôm nay Phó Hành Chấp cho cậu mượn.
Đầu nấm cũng bị cắn nhẹ một cái, thứ đang bao bọc lấy cậu hút mạnh một hơi, thân thể Nguyễn Kiều co rút vài cái, nấm nhỏ run rẩy bắn tinh, nhưng trước mắt cậu, không hề có một chút dấu vết của chất lỏng.
Nghĩ đến những chất lỏng dâm đãng đó đã đi đến đâu, mặt Nguyễn Kiều nóng bừng.
Quá... quá biến thái.
Nguyễn Kiều rơm rớm nước mắt nghĩ, người ở hội trường rất nhiều, nhưng thứ đó vẫn có thể xuất hiện, quả nhiên nhất định phải ở trong ký túc xá nam sinh mới được sao?
Cậu mở cửa ra, thậm chí phần sau của tọa đàm cũng không muốn nghe nữa, cậu gửi tin nhắn nhờ đàn anh ghi âm lại giúp cậu, sau đó không được tự nhiên quay về ký túc xá.
Chờ Nguyễn Kiều đi rồi, Phó Hành Chấp mới đủng đỉnh bước ra từ gian bên cạnh. Hắn liếm liếm cánh môi, lộ ra vẻ mặt như mãnh thú nhìn thấy con mồi.
Tiếng rên của Nguyễn Kiều thật là dễ nghe, quả nhiên nghe tại hiện trường vẫn có cảm giác khác hơn.
Bởi vì cái app này, dục vọng vô tận của Phó Hành Chấp càng thêm sâu không lường được, vốn dĩ chỉ cần đến gần, chỉ cần chạm đến đã có thể thỏa mãn.
Nhưng hiện tại đã không đủ nữa, hắn nghĩ, thật tham lam...
Hắn muốn Kiều Kiều yêu hắn.
__________
Đọc truyện này, t lười chửi thằng Chấp nó biến thái luôn á...