Bàn về chuyện cún hư đã làm thế nào để lừa vợ yêu vào tròng
Tác giả: Dã Mân Côi Loan
Editor: Sặc Fructose
Chương 28: Làm tình trong phòng thí nghiệm cún hư tặng, dùng ống nghiệm đụ bướm, khống chế bắn tinh, sau đó vứt ống nghiệm đi tiếp tục làm tình kịch liệt, đăng ký kết hôn (Hoàn chính văn)
Chuyện đăng ký kết hôn bắt đầu được lên kế hoạch sau khi hai nhà gặp mặt nhau, nhưng bởi vì giảng viên thình lình sắp xếp một hạng mục thí nghiệm mà bị gác lại. Để an ủi bạn trai đang bất mãn, Nguyễn Kiều cống hiến thân thể, để Phó Hành Chấp ăn do căng diều, giảm bớt cảm xúc u oán của hắn.
"Hạng mục thí nghiệm này cũng chỉ hai ba tháng thôi, sẽ qua nhanh lắm." Nguyễn Kiều có hơi chột dạ nói, bởi vì Phó Hành Chấp bảo đăng ký kết hôn rất nhanh, lúc nào đi cũng được, nhưng Nguyễn Kiều muốn sau khi kết hôn rồi sẽ đi du lịch trăng mật. Ý kiến của cả bất đồng, cuối cùng Phó Hành Chấp vẫn là người nhượng bộ.
Phó Hành Chấp cười như không cười nhìn cậu: "Kiều Kiều, có phải em có chút sợ hãi tiền hôn nhân đúng không? Sao mỗi lần anh nhắc đến chuyện đi đăng ký kết hôn em đều ra sức từ chối thế?"
Nguyễn Kiều trừng mắt nhìn hắn: "Có đâu! Chỉ là em chưa chuẩn bị tốt thôi, anh để em bình tĩnh một chút."
"Được rồi." Phó Hành Chấp xoa nắn mặt cậu: "Một lần cuối cùng, sau đó không được lưỡng lự nữa."
Nguyễn Kiều phồng phồng má, trịnh trọng gật đầu.
Thí nghiệm tiến hành đến lúc gần hoàn thành, đột nhiên xảy ra một chút khó khăn. Một linh kiện của thiết bị quan trọng bị hỏng, nhưng phòng thí nghiệm không có đồ sẵn để thay. Nếu bây giờ nhờ người đi mua thì thời gian sẽ phải kéo dài thêm càng lâu.
Nhưng mà, nghe được tin này Phó Hành Chấp cũng không lộ ra sắc mặt khó coi gì, ngược lại ý vị không rõ mà cười cười: "Vốn định dùng thứ đó làm quà tân hôn."
Nguyễn Kiều đầu đầy chấm hỏi nhìn người đàn ông.
Mái tóc bị xoa nhẹ một chút, Nguyễn Kiều kéo tay áo Phó Hành Chấp: "Là cái gì thế? Đừng úp úp mở mở vậy mà."
Phó Hành Chấp nắm tay cậu: "Đi với anh."
Nguyễn Kiều không hiểu ra sao, bị Phó Hành Chấp kéo lên xe, chạy về phía ngoại ô.
Đến nơi rồi, thấy "Món quà tân hôn" Phó Hành Chấp tặng mình, Nguyễn Kiều lập tức sững sờ tại chỗ, há to miệng không thốt nên lời.
Bởi vì Phó Hành Chấp, hắn tặng cả một phòng thí nghiệm cho Nguyễn Kiều!
Sau khi hoàn hồn, câu đầu tiên Nguyễn Kiều nói chính là: "Trời ạ! Cái này quá đắt rồi!"
Những cái túi xách, đồ trang sức gì đó vung tiền như rác mua về đều không thể bì kịp. Thiết bị ở đây, đều là thiết bị có cấu hình cao cấp nhất, giá trị tổng cộng của nó có thể bằng n cái nhà cộng lại.
Phó Hành Chấp cười nói: "Giấy chứng nhận chất lượng của phòng thí nghiệm đã hoàn thành, hiện tại nó là phòng thí nghiệm thuộc về riêng em." Thấy Nguyễn Kiều mở miệng định nói gì đó, hắn nhéo nhéo bàn tay người đẹp: "Đừng vội từ chối, anh cũng có thể dùng phòng thí nghiệm này, chỉ là đứng tên của em thôi."
Nguyễn Kiều bị lời của hắn chặn họng, trong lòng vẫn có hơi không được tự nhiên. Thấy thế, Phó Hành Chấp kéo cậu vào trong: "Đi, vào xem phòng thí nghiệm của chúng ta."
Nghe vậy, ánh mắt Nguyễn Kiều sáng lên, hứng thú bừng bừng đi vào tham quan các thiết bị, linh kiện bị hư ở phòng thí nghiệm của trường ở đây cũng có, vấn đề được giải quyết. Bây giờ Nguyễn Kiều vô cùng hứng thú với phòng thí nghiệm trang bị đầy đủ các thiết bị này.
"Xịn quá!" Nguyễn Kiều nhịn không được mà tán thưởng: "Hành Chấp, em thích lắm! Cảm ơn anh!"
Cậu quay đầu ôm cổ Phó Hành Chấp nhiệt tình hôn tới, Phó Hành Chấp ôm eo cậu, triền miên đáp lại, nhẹ nhàng từ tốn hôn mút môi châu và cái lưỡi mềm mại của cậu.
Hôn một hồi, không khí dần thay đổi, Phó Hành Chấp bế người đặt lên bàn, tay luồn vào trong áo Nguyễn Kiều, xoa nắn đầu vú hồng phấn.
"Ưm..." Nguyễn Kiều đỏ mặt, đôi mắt ngập nước, tiếng rên động lòng người.
Phó Hành Chấp nhân lúc cậu bị hắn hôn đến choáng váng, cởi quần cậu ra, ngón tay trêu đùa đóa hoa xinh đẹp, nước dâm òm ọp chảy ra từ miệng huyệt, làm ướt nhẹp bàn tay người đàn ông.
"Ha a..." Nguyễn Kiều vặn vẹo vòng eo, ánh mắt mê ly nhìn người đàn ông: "Chúng ta đi ra ngoài... làm..."
Nhưng Phó Hành Chấp vẫn lù lù bất động, khóe môi nhếch lên, lấy một cái ống nghiệm thon dài qua: "Cục cưng, chúng ta làm một lần ở đây."
"Đây là phòng thí nghiệm của chúng ta, quà kết hôn của chúng ta, cho nên nó cũng phải chứng kiến tình yêu của chúng ta."
Nguyễn Kiều mặt đỏ như gấc, cảm nhận ống nghiệm lạnh băng từ từ tiến vào trong hoa huyệt ẩm ướt ấm áp, bị người đàn ông cầm đáy ống thọc vào rút ra. Mỗi lần đâm vào trong, nước dâm trong ống nghiệm sẽ nhiều thêm một chút, nước dâm theo vạch chia độ từ từ dâng lên.
Phó Hành Chấp vừa dùng ống nghiệm đụ cục cưng đến thở dốc liên tục, vừa ở bên tai cậu khẩu dâm: "Cục cưng, nước dâm của em chảy nhiều quá, cái ống nghiệm chắc chắn chứa không hết."
"Ưm... Không muốn cái này, lạnh quá..." Đuôi mắt Nguyễn Kiều ửng đỏ, đẩy tay người đàn ông ra.
Phó Hành Chấp dừng lại: "Vậy em muốn cái gì nào?"
Nguyễn Kiều ấm ức nhìn hắn, người này rõ ràng biết cậu đang muốn cái gì, nhưng lần nào cũng bắt cậu nói ra miệng mới chịu: "Muốn... dương vật bự của ông xã..."
Phó Hành Chấp thơm thơm mặt cậu, rút cái ống nghiệm đã chứa được non nửa ống nước dâm ra, hắn kéo khóa quần, côn thịt dữ tợn đầy sức mạnh bật ra, bạch một cái đánh vào bướm nhỏ ướt dầm dề.
"A..." Nguyễn Kiều khẽ kêu một tiếng, nhìn dương vật thô to hung mãnh của người đàn ông, cậu không tự giác nuốt nước bọt. Miệng huyệt dâm đãng như một cái miệng nhỏ đói khát, muốn nuốt toàn bộ cái con cá chà bặc đó vào trong.
Phó Hành Chấp cười cười, nâng đùi Nguyễn Kiều lên, ngón tay cắm vào lỗ sau cũng ướt mềm thăm dò, quy đầu đặt lên đóa cúc nhỏ, từ từ đút vào trong.
"A... Sao lại đụ lỗ sau..." Nguyễn Kiều vốn đang chờ mong côn thịt cắm vào bướm nhỏ đang ngứa ngáy, giảm bớt khát vọng cho cậu. Nhưng Phó Hành Chấp lại không để cậu thỏa mãn, bướm nhỏ trống rỗng của người đẹp như đang kháng nghị, trong quá trình lỗ sau dần bị nong ra, nó òm ọp hộc ra một búng nước nhờn.
Phó Hành Chấp tát nhẹ vào đóa hoa thịt ướt nhẹp đó, như đang dạy dỗ một đứa nhỏ nghịch ngợm, sau đó nắc mạnh một cái, cả dương vật đâm trọn vào lỗ sau ấm áp chặt khít.
.
Truyện chỉ được editor post tại w~p SacFructose và w.p Phượng Tần.
.
Xung quanh là những thiết bị khoa học đại biểu cho khoa học nghiêm chỉnh nghiêm túc, nhưng hai người lại đang làm tình giữa chúng. Dưới hoàn cảnh thế này, lỗ thịt của Nguyễn Kiều lại càng thêm mẫn cảm nóng bỏng, gần như làm người đàn ông tiến lui không được.
Phó Hành Chấp xoa nhẹ lên âm đế nhòn nhọn của người đẹp: "Cục cưng ngoan, thả lỏng một chút, cứ thế này ông xã không nhúc nhích được."
Nguyễn Kiều cố gắng thả lỏng lỗ thịt, Phó Hành Chấp cảm nhận được một chút thay đổi, hắn nắm khuỷu chân của cậu, dương vật trong lỗ sau mạnh mẽ thọc vào rút ra, tiếng va chạm bạch bạch vang lên rõ ràng trong phòng thí nghiệm đóng kín, Nguyễn Kiều nghe một lát cuối cùng vẫn nhịn không được che lỗ tai lại.
Phó Hành Chấp hung hăng nghiền áp vào tuyến tiền liệt mẫn cảm, sau đó một đường đẩy các nếp uốn bên trong đụ vào nơi sâu nhất, cả cây đâm vào, cả cây rút ra. Mỗi lần rút ra đều kéo một vòng thịt mềm ra khỏi miệng huyệt, thịt ruột non mềm bị cọ xát đến đỏ bừng, nước dâm ở miệng huyệt bị động tác đụ nắc kịch liệt đánh thành bọt trắng.
"A a... ông xã nhẹ, nhẹ chút... Ha a a... kích thích quá..." Tay Nguyễn Kiều đặt trên cánh tay người đàn ông, bắt lấy ống tay áo của hắn để mình không đến mức bị đâm đến bay ra ngoài. Tiếng rên rỉ cao thấp không ngừng vang lên, hòa với tiếng nước nhớp nháp chỗ giao hợp thành một khúc nhạc êm tai: "Ư... em chịu hết nổi rồi..."
Bị nhắm ngay tuyến tiền liệt đâm chọc, Nguyễn Kiều nhanh chóng kẹp chặt dương vật người đàn ông lên đỉnh, bé trym lúc lắc phun ra một dòng tinh dịch, bắn lên bụng dưới của cả hai.
"Cục cưng, bắn nhanh quá." Phó Hành Chấp nắm lấy bé trym của cậu xoa nắn một hồi, lấy một sợi dây nhựa dùng trong thí nghiệm đến buột chặt gốc bé trym của cậu, làm Nguyễn Kiều không cách nào bắn tinh.
"Khó chịu..." Nguyễn Kiều nhíu mày, giãy giụa muốn kéo sợi dây ra, nhưng Phó Hành Chấp tóm lấy tay cậu ấn lên đỉnh đầu, dưới thân vẫn đâm thọc vào lỗ thịt mềm bao bọc chặt khít côn thịt của mình.
"Cục cưng, bắn quá nhiều không tốt cho cơ thể, đợi lát nữa bắn cùng với ông xã." Nói xong, Phó Hành Chấp lại bắt đầu nắc hông, côn thịt tùy ý hoành hành trong lỗ nhỏ, đâm chọc mỗi một chỗ thịt mềm, kích thích người đẹp la lối khóc lóc, nước mắt ròng ròng rơi xuống.
Sau khi nắc chừng mấy trăm cái, Phó Hành Chấp gầm lên một tiếng, bắn ra một luồng tinh đặc vào chỗ sâu bên trong, đồng thời gỡ sợi dây nhựa đang buột bé trym nhỏ xuống, cùng Nguyễn Kiều bước lên đỉnh Vu Sơn.
Bé trym run rẩy bắn ra một dòng tinh dịch, đồng thời bé bướm và đóa cúc cũng đồng loạt cao trào, sâu trong lỗ thịt trào ra một luồng mật hoa. Chờ Nguyễn Kiều hoãn lại trong cơn sướng khoái từ ba lỗ phun trào, cậu lại bị Phó Hành Chấp bế bên, vừa đụ bướm nhỏ phun nước, vừa đi tới đi lui bên trong phòng thí nghiệm.
Đầu tiên cơ thể Nguyễn Kiều bị cánh tay đầy sức mạnh người đàn ông hất lên trên, dương vật tuột khỏi bướm nhỏ, chỉ chừa cái đầu bên trong, sau đó người đàn ông chợt thả tay, để người đẹp rơi xuống theo trọng lực, mạnh mẽ dọng vào dương vật thô dài bên dưới, ngay cả cổ tử cung non mềm cũng bị đâm mạnh vào. Sau đó Phó Hành Chấp nâng mông cậu lên, tiếp tục vứt lên thả xuống đụ cậu như thế.
"A a a... đừng mà ư ư... ông xã em chịu hết nổi rồi a a a..." Nguyễn Kiều khụt khịt xin tha, mỗi lần rơi xuống, cứ như bị đóng đinh lên dương vật thô cứng của người đàn ông, bị đâm đến ngu người. Ban đầu bị thọc có hơi đau, sau đó khoái cảm mãnh liệt lần lượt kéo đến lan tràn cơ thể cậu.
Phó Hành Chấp vứt cậu như vậy một hồi, thấy Nguyễn Kiều thật sự chịu không nổi, mới thả người xuống, để cậu nằm sấp lên bàn, vạch cánh mông thịt đẫy đà của người đẹp ra, đụ mạnh vào từ phía sau. Nước dâm nhớp nháp từ nơi giao hợp của cả hai nhỏ giọt xuống sàn, một ít chảy dọc theo bắp đùi của Nguyễn Kiều, rất nhanh, dưới chân cả hai đã có một vũng nước đọng lại.
Dương vật dễ dàng cắm vào tử cung non nớt, quy đầu kẹt ở cổ tử cung, phình to một vòng, giật giật bắn ra từng dòng từng dòng tinh dịch trắng đục. Tinh dịch mạnh mẽ cọ rửa vách trong tử cung yếu ớt, Nguyễn Kiều sợ hãi kêu lên một tiếng, cả người co rút cao trào.
Triền miên cả một buổi chiều ở phòng thí nghiệm, khi Nguyễn Kiều được bế ra ngoài đã hoàn toàn xụi lơ, căn bản quên mục đích ban đầu đến phòng thí nghiệm này.
Phó Hành Chấp nhọc lòng dọn dẹp phòng thí nghiệm, lại đổi linh kiện bị hư kia đến trường, lúc này mới ôm người đẹp đã mệt đến ngủ thiếp đi về ký túc xá.
Có thiết bị, thí nghiệm nhanh chóng kết thúc hoàn hảo, Phó Hành Chấp còn chưa kịp nhắc lại chuyện cũ, Nguyễn Kiều đã chủ động nói muốn đi đăng ký kết hôn với hắn.
Đã chuẩn bị tâm lý mấy tháng, nhìn thấy Phó Hành Chấp luôn đối xử tốt với mình, Nguyễn Kiều thật sự không đành lòng chần chừ thêm nữa. Hơn nữa, cậu cũng cảm thấy, người tốt như Hành Chấp, phải sớm một chút để hắn hoàn toàn thuộc về mình mới được.
Cả hai ăn ý chọn một ngày lành tháng tốt để đến Cục Dân Chính đăng ký kết hôn. Hẹn trước, xếp hàng, xử lý thủ tục, chẳng mấy chốc đã xong, hai cuốn sổ nho nhỏ màu đỏ đã giúp họ nâng cấp thành công sang thân phận người đã kết hôn.
Sau khi ra khỏi cổng Cục Dân Chính, Nguyễn Kiều nắm tay Phó Hành Chấp, cười ngọt ngào: "Hành Chấp, chúng ta đi hưởng tuần trăng mật đi ~"
Phó Hành Chấp trở tay nắm lại bàn tay cậu: "Được."
Khiến người ta ngạc nhiên chính là, sau khi hai người đăng ký kết hôn, cái app trên di động đột nhiên biến mất, cứ như nó xuất hiện là vì để giật dây dắt mối cho cả hai vậy.
Nguyễn Kiều: "Nếu không có cái app này, chúng ta cũng sẽ ở bên nhau sao?"
Phó Hành Chấp: "Đương nhiên, dù mọi chuyện phát triển như thế nào, anh vẫn sẽ thích em."
Nguyễn Kiều nắm chặt tay hắn: "Ừm, em cũng vậy."
Phó Hành Chấp giúp cậu chỉnh tóc: "Kiều Kiều, anh yêu em."
Nguyễn Kiều đối mặt với hắn, nhìn tình yêu tràn ngập trong đôi mắt hắn, khóe môi mỉm thành một lúm đồng tiền nhỏ: "Em cũng yêu anh."
Không khí phấn hồng đầy hạnh phúc, làm mỗi người đi ngang đều lộ ra nụ cười hiểu ý.
Bọn họ cũng biết.
Bất kể ở thế giới nào, Phó Hành Chấp và Nguyễn Kiều nhất định sẽ gặp được nhau, sau đó yêu nhau, bên nhau, hạnh phúc cả đời.
__________ Hoàn chính văn __________
Còn 2 phiên ngoại (:3」∠ )