Bàn về chuyện cún hư đã làm thế nào để lừa vợ yêu vào tròng
Tác giả: Dã Mân Côi Loan
Editor: Sặc Fructose
Chương 13: Dâm dịch sau khi bị lấp kín tuôn trào ra từng luồng, lần sau mang mắt kính làm một lần, Kiều Bảo hiểu lầm ghen.
Hôm sau lúc tỉnh dậy, Nguyễn Kiều rên lên một tiếng mềm mềm khó chịu, giọng nói cậu khàn đặc: “Muốn uống nước…”
Tinh thần dần dần thanh tỉnh, Nguyễn Kiều phát hiện mình nằm ghé vào người Phó Hành Chấp ngủ, khe thịt giữa chân còn ngậm lấy dương vật, bị nhét đến tràn đầy, dâm dịch trong huyệt nhỏ hầu như không rỉ ra chút nào.
Phó Hành Chấp thức dậy sớm hơn cậu, chẳng qua sau khi mở mắt ra, thấy Nguyễn Kiều còn đang ngủ, không nỡ đánh thức cậu, nên nhắm mắt nằm thêm chút nữa. Cây hàng trong dục vọng mãnh liệt của buổi sáng bị đóa hoa vô thức liếm mút làm nó đứng thẳng lên.
Thấy Nguyễn Kiều tỉnh, người đàn ông ôm cậu ngồi dậy, côn thịt đang nằm trong bướm xinh lại lần nữa đâm sâu vào bên trong.
Nguyễn Kiều nhíu mày, cảm giác dương vật trong lỗ thịt đâm vào chỗ sâu nhất, tạo ra một chút tiếng nước, lỗ thịt bị tàn phá quá mức vừa căng vừa mỏi, mềm mại ngậm lấy cây hàng.
Phó Hành Chấp lấy ly nước đang đặt trên bàn đến đút cho Nguyễn Kiều uống nước, Nguyễn Kiều ừng ực uống sạch cả một ly mới cảm thấy cổ họng đang bốc khói của mình đỡ hơn một chút.
Sau khi yết hầu thoải mái hơn rồi, không khó chịu như lúc nãy nữa, Nguyễn Kiều giật giật cơ thể: “Có thể rút ra được chưa…”
Đã ngậm cả đêm, lỗ thịt chắc đã cắm ra hình dáng của dương vật luôn rồi.
Phó Hành Chấp ừ một tiếng, từ từ rút ra khỏi cơ thể cậu ra ngoài, côn thịt sẫm màu ướt nhem lập lòe ánh nước chậm rãi rút ra khỏi bướm nhỏ bị tàn phá nặng nề, mang theo một lượng lớn tinh dịch và nước dâm cùng đi ra, miệng huyệt mất đi côn thịt chặn lại lúc đóng lúc mở co rút, như một cái miệng nhỏ dâm đãng.
Bởi vì lỗ thịt không ngừng trào từng luồng từng luồng dâm dịch ra ngoài, vẻ mặt của Nguyễn Kiều trở nên hơi kì quái, có chút chịu đựng, cắn môi che lại bụng mình.
Phó Hành Chấp chú ý đến: “Sao thế Kiều Kiều? Có chỗ nào khó chịu sao?”
Tay người đàn ông cũng đặt lên tay cậu, mang chút lực ấn vào.
Nguyễn Kiều run run, vội vàng đẩy tay hắn ra, đỏ mặt không nói gì, kéo thân thể bủn rủn xuống giường, đứng trên mặt đất rồi mới phát hiện hai chân đang run lên, hơn nữa dâm dịch trong lỗ thịt càng chảy nhanh hơn, chất lỏng nhớp nháp chảy dọc theo đùi cậu, tích thành vũng nhỏ trên sàn nhà.
Phó Hành Chấp đoán được gì đó, xuống giường bế cậu lên, lập tức vào phòng vệ sinh: “Có phải muốn đi WC không?”
Nguyễn Kiều bị hắn bế đến trước bồn cầu, cậu bụm mặt giãy giụa muốn xuống: “Để tớ tự đi, tớ tự đi!”
Cho dù đã thẳng thắn lên giường với nhau, Nguyễn Kiều cũng không thể chịu được việc Phó Hành Chấp đứng bên cạnh xem cậu đi tiểu.
Phó Hành Chấp đặt người xuống thảm, rồi dặn dò: “Bây giờ em không bước đi được, tiểu xong gọi anh vào.”
Nguyễn Kiều cúi đầu, dáng vẻ nếu cậu không đi tớ sẽ nhịn đến chết luôn, Phó Hành Chấp trước khi đi còn nói thêm một câu: “Không gọi anh thì anh cũng sẽ tự vào, đỡ cho em phải bị ngã rồi bị thương.”
“Biết rồi.” Nguyễn Kiều đành phải đồng ý, chờ Phó Hành Chấp ra ngoài rồi cậu mới bắt đầu đi vệ sinh, sợ nước tiểu rơi ra bên ngoài, cậu đè đầu bé trym xuống, chẳng qua do nhịn quá lâu, nước tiểu có hơi đứt quãng, bướm nhỏ cũng vẫn cứ rỉ tinh dịch và nước dâm ra, cậu cảm thấy mình như một cái ấm rỉ nước.
Đi WC xong, Nguyễn Kiều đỡ bồn rửa tay bên cạnh thử thăm dò đứng lên, cảm thấy không quá nhức mỏi như lúc mới thức dậy, chỉ thấy mí mắt của mình trong gương có hơi sưng đỏ, cánh môi đỏ bừng, trên làn da có vài dấu vết đỏ thẫm, dấu tay ở chỗ eo sườn là đậm nhất, vừa nhìn liền biết do bị dùng sức siết lấy, đầu vú tròn tròn hồng hào sưng to, quầng vú lớn cả một vòng.
Tóm lại, chính là dáng vẻ bị chịch đến tả tơi.
Phó Hành Chấp ở bên ngoài gõ gõ cửa, đấy cũng chỉ là mấy tiếng báo trước thôi chứ hắn cũng chẳng phải hỏi ý gì, cho nên không chờ Nguyễn Kiều đáp lại hắn đã đẩy cửa bước thẳng vào, thấy Nguyễn Kiều đứng trước gương, hắn cũng đi qua đứng sau lưng cậu.
Ảnh trong gương, Nguyễn Kiều phát hiện sự chênh lệch tỉ lệ cơ thể của hai người, Phó Hành Chấp ở đằng sau cậu, có thể hoàn toàn ôm gọn cậu vào lòng hắn.
Phó Hành Chấp nhìn dấu vết trên người Nguyễn Kiều qua gương, cùng với sau khi rũ mắt, thấy chỗ thịt mềm phía sau tai của cậu thậm chí cũng bị hắn mút ra vệt đỏ, hắn khó có được nổi lên lương tâm mà than thở: “Hôm qua anh quá mức rồi.”
Hiện tại Nguyễn Kiều vẫn chưa thể tâm bình khí hòa để thảo luận với hắn về chuyện này, cậu tránh đối diện với đôi mắt trong gương của Phó Hành Chấp, lúng túng bảo: “Tớ muốn mặc quần áo…”
Phó Hành Chấp vuốt ve dấu tay trên eo của cậu: “Rửa mặt trước đi.”
Nguyễn Kiều nhìn hắn giúp cậu lấy nước, bóp kem đánh răng, thậm chí còn muốn giúp cậu đánh răng, vội vàng đoạt lại bàn chải tự mình đánh.
Sau khi đánh răng rửa mặt xong, Nguyễn Kiều ăn bánh mì chấm sữa trong ký túc xá, chậm rì rì nói: “Hôm nay chắc sẽ không phiền cậu như hôm qua nữa đâu, Hành Chấp.”
Phó Hành Chấp cắm ống hút vào hộp sữa đưa qua cho Nguyễn Kiều, đẩy đẩy mắt kính: “Không sao, anh không chê em phiền toái, cần gì cứ đến tìm anh, hôm nay anh vẫn ở trong phòng thí nghiệm.”
Nguyễn Kiều gật gật đầu: “Hôm nay tớ đến thư viện, có vài câu hỏi cần tra tài liệu một chút.”
Cậu cầm lấy hộp sữa Phó Hành Chấp đưa hút một ngụm: “Cái này ngon quá, vị phô mai rất đậm.”
Phó Hành Chấp thong thả ăn bánh mì: “Ừm, sau này muốn uống cứ đến tìm anh lấy.”
Kỳ thật hắn không có yêu thích gì với những món ăn được làm từ sữa, nhưng Nguyễn Kiều thích, nên hắn mới mua rất nhiều, đều để đút cho cậu ăn.
Nguyễn Kiều: “Cậu không uống sao?”
Phó Hành Chấp: “Mẹ anh mua cho em họ, không cẩn thận gửi nhầm cho anh, anh không thích vị này.”
Lại là em họ?
Quần áo lần trước hình như cũng là của em họ Phó Hành Chấp.
Nguyễn Kiều khó hiểu hỏi: “Sao cứ gửi nhầm hoài thế? Dì không phát hiện ra sao?”
Phó Hành Chấp nửa thật nửa giả nói: “Em họ anh cũng học ở trường này, chỉ là không cùng khu với chúng ta, có lẽ trước đây mẹ anh mua không xem rõ địa chỉ gửi thôi.”
Nguyễn Kiều cảm thấy hứng thú: “Cũng cùng trường với chúng ta sao? Năm mấy rồi? Ngành gì?”
Phó Hành Chấp thuận miệng nói: “Năm hai, ngành IT.”.
Truyện chỉ được editor post tại w~p SacFructose và w.p Phượng Tần.
.
Năm hai? Ngành IT? Vậy khu nhà học của cậu ta cách khu nhà học của họ cũng không xa nhỉ?
Nguyễn Kiều nghĩ nghĩ, nói: “Đây là mua cho em họ của cậu, tớ uống một hộp là đủ rồi, cũng gần đây thôi, hay là đem qua đưa cho em ấy đi?” Hàm răng cậu cắn ống hút, thu hút sự chú ý của người đàn ông: “Đúng rồi, còn bộ quần áo kia nữa, tớ giặt rồi, nếu em ấy không chê cũng đem qua luôn đi, hay là để tớ chuyển tiền cho em ấy?”
“Không cần đâu, quần áo đó chắc nó không cần nữa đâu, nó đánh cuộc với bạn bè, thua phải mặc loại đồ dễ thương thế này một tháng, bị mẹ anh thấy được, cảm thấy hợp với nó nên mua thêm một đống cho nó nữa.”
Phó Hành Chấp nhớ đến thằng em họ nghiện net của mình, có hơi đau đầu, nói một câu nói dối phải luôn dùng nhiều câu khác để lấp liếm: “Anh không rảnh đâu mà đưa qua cho nó, em cũng đừng chuyển tiền cho anh, anh không nhận đâu.”
Thôi được rồi, Nguyễn Kiều cũng không kiên trì, cậu nghĩ sau này nên mua gì đó lại bù cho Phó Hành Chấp.
Nguyễn Kiều nhìn dáng vẻ mang mắt kính của Phó Hành Chấp, không hiểu vì sao lại nhớ đến mặt mày sắc bén của hắn lúc tháo kính ra vào tối qua, đặc biệt là khi hắn bày ra dục vọng của mình, có vẻ vô cùng gợi cảm.
“Nghĩ gì đó?” Phó Hành Chấp thình lình hỏi.Nguyễn Kiều buột miệng thốt ra: “Cậu không mang mắt kính cũng đẹp lắm đó!” Nói ra miệng rồi, cậu mới phản ứng lại mình đã nói gì, đành phải liều mạng chữa lại: “Chính là, kiểu, mang kính lên có cảm giác ôn tồn lễ độ, tháo mắt kính xuống thì rất có khí thế…”
Phó Hành Chấp khẽ cười một tiếng: “Vậy Kiều Kiều thích anh mang mắt kính hay không mang?”
“Ừm…” Nguyễn Kiều đều thích hết: “Cậu đẹp trai mà, sao cũng đẹp cả.”
“Vậy lần sau mang mắt kính làm một lần nhé?” Phó Hành Chấp sờ sờ mặt cậu.
Sau khi nhận ra được “làm một lần” là làm cái gì, Nguyễn Kiều cúi đầu yên lặng ăn.
Nói thật, trận làm tình vui sướng kịch liệt kia đã để lại ấn tượng khắc sâu cho cậu, cậu cũng không biết sẽ có một ngày mình sướng đến khóc lên như thế.
“Tớ ăn xong rồi, đi trước nhé, bái bai.”Nguyễn Kiều ăn hai ba ngụm hết cái bánh trong tay, đeo ba lô lên chào Phó Hành Chấp.
Phó Hành Chấp nhìn Kiều Kiều chạy trối chết, đôi mắt cong cong: “Buổi trưa có rảnh đi ăn cơm chung đi, xem thử thời gian có thể duy trì được bao lâu?”
Nguyễn Kiều cười ừa một tiếng, nhanh chóng chạy mất dạng.
Không cần phải lo lắng thứ đó bất thình lình xuất hiện, quấy nhiễu không cách nào ngăn cản, Nguyễn Kiều hoàn toàn đắm mình vào học tập, tâm trạng thả lỏng đọc sách, một buổi sáng hấp thu được rất nhiều tri thức.
Lúc giữa trưa, nhìn tin nhắn Phó Hành Chấp gửi tới, bảo cậu đọc sách xong thì báo cho hắn biết, Nguyễn Kiều thu dọn đồ đạc, gửi tin nhắn cho hắn, nhưng hắn bên kia không trả lời lại.
Đợi một hồi, Nguyễn Kiều có hơi nghi hoặc, bởi vì Phó Hành Chấp luôn trả lời tin nhắn rất nhanh, lúc này, Nguyễn Kiều mới nhận ra, trước giờ Phó Hành Chấp vẫn luôn trả lời tin nhắn của cậu rất nhanh, cho nên bây giờ ngẫu nhiên không trả lời đã khiến cậu chờ đến sốt ruột.
Hành Chấp thật sự quá tốt, nên cậu đã bị chiều đến hư rồi.
Nguyễn Kiều không muốn làm ra vẻ mình trẻ con, không hỏi Phó Hành Chấp sao không trả lời tin nhắn, chỉ mang đồ đi ra khỏi thư viện.
Trước cửa thư viện, Nguyễn Kiều ngừng bước chân.
Cậu nhìn thấy Phó Hành Chấp đứng bên cửa, đang nói chuyện cùng một cậu con trai trông rất thanh tú đẹp trai, thần thái khác hẳn với kiểu lễ độ ôn hòa thường ngày, mà là một cảm giác rất nhẹ nhàng thoải mái.
Không biết nói đến cái gì, Phó Hành Chấp cười cười, mang theo chút hài hước, cậu trai kia vẻ mặt khó chịu đánh hắn một cái, không nặng không nhẹ, lộ ra vẻ thân mật không giống bình thường.
Nguyễn Kiều nhéo nhéo lòng bàn tay, trong lòng toát lên một cảm giác chua xót.
Ngay cả việc nhỏ là Phó Hành Chấp không chú ý thấy cậu đã đến, cũng đã làm Nguyễn Kiều rất không vui, rõ ràng biết hắn đứng đó là vì đợi mình, vừa cảm thấy mình không có tư cách để ghen, lại vừa muốn cắt ngang bọn họ.
Cuối cùng suy nghĩ phía sau vẫn chiếm thượng phong, Nguyễn Kiều bước nhanh đi qua, Phó Hành Chấp nhanh chóng nhận ra bóng dáng quen thuộc, ngước mắt nhìn về phía Nguyễn Kiều, con ngươi hàm chứa ý cười dịu dàng.
Nguyễn Kiều lại không khỏi nghĩ, ý cười ấy là cười với mình, hay là vẫn chưa dứt niềm vui với cậu trai lúc nãy?
“Hành Chấp, tớ mới gửi tin nhắn cho cậu, cậu không chờ lâu chứ?” Nguyễn Kiều đi đến bên cạnh Phó Hành Chấp, thân thể kề sát hắn, đôi mắt chỉ nhìn vào hắn, không nhìn vào cậu trai kế bên.
Sấn thêm chút nữa là có thể lọt hẳn vào lòng hắn, hắn có hơi kinh ngạc và dò hỏi, hắn ôm vai cậu, nhẹ giọng hỏi: “Cũng không lâu lắm, đói bụng chưa?”
Kỳ thật Nguyễn Kiều cũng không đói bụng lắm, nhưng cậu muốn đi với Phó Hành Chấp ra nhanh khỏi đây, cho nên vẫn gật đầu nói đói.
“Vậy chúng ta đi thôi, qua tiệm đồ kho kế bên cổng trường đi.” Phó Hành Chấp quay lại nói với cậu trai kia: “Em ăn không? Không phải giữa trưa đến đây để ăn ké đó chứ?”
Cậu sinh viên cà lơ phất phơ cười cười: “Sao, không được hả? Kính già yêu trẻ là truyền thống mỹ đức bao đời nay, em nhỏ hơn, anh phải yêu quý em đấy!”
Phó Hành Chấp có hơi nghiêm khắc bảo: “Tiền của em lại tiêu vào mấy cái figure rồi phải không?” Nói xong, lại dịu giọng nói với Nguyễn Kiều: “Đây là em họ của anh, Cù Tinh Dương, xài hết tiền sinh hoạt rồi, lát nữa đi ăn ké với chúng ta, bình thường cũng chẳng phải là đứa đứng đắn gì, em không cần quan tâm đến nó.”
Cù Tinh Dương: “??”
Hình như cậu ta cảm giác được một chút tiêu chuẩn kép.
Hả? Đây là em họ trong truyền thuyết của Phó Hành Chấp đây sao!
Radar dò tình địch trong lòng Nguyễn Kiều lập tức đóng máy, cuối cùng cũng mỉm ra một lúm đồng tiền thân thiện, cười chào hỏi với cậu ta: “Xin chào, anh là bạn cùng phòng của Phó Hành Chấp, Nguyễn Kiều.”
Ý? Đây là người bạn cùng phòng anh họ yêu thầm đã lâu!
Cù Tinh Dương dùng một loại ánh mắt ẩn chứa hưng phấn, tò mò nhìn Nguyễn Kiều, có thể làm cho anh trai quỷ súc của hắn yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên rồi còn vì cậu mà thi vào trường này, hắn tỏ vẻ respect: “Chào đàn anh! Em là Cù Tinh Dương, anh cứ gọi tên em như anh của em là được.”
Phó Hành Chấp nhàn nhạt nói: “Có thể gọi nó là Tinh Tinh.”
Cù Tinh Dương siết tay: “Không được gọi em bằng tên đó!”
*Tinh: 星, ngôi sao.
Phó Hành Chấp: “Tiền sinh hoạt.”
Cù Tinh Dương: “Xem như em chưa nói gì đi.”
Nguyễn Kiều cười phì một tiếng, cảm thấy dáng vẻ trước mặt người nhà của Phó Hành Chấp rất đáng yêu, chắc chắn cậu ấy đối xử với em họ mình cũng rất tốt, chẳng qua là thích chọc ghẹo, tuy rằng chọc Ngôi Sao Nhỏ (Tiểu Tinh Tinh) thật sự rất vui.
Cù Tinh Dương loáng thoáng cảm giác được người bạn cùng phòng này của anh mình ban đầu có chút địch ý với mình, sau khi Phó Hành Chấp giới thiệu hai người cho nhau xong, chút địch ý đó liền biến mất, bằng vào kinh nghiệm “đại sư chuyên tư vấn tình củm” của mình, hắn cảm thấy, anh họ của mình dường như không phải đơn phương!
Nếu mình nói chuyện này cho anh họ biết, có phải sẽ cho mình thêm nhiều tiền hơn không nhỉ?! Cù Tinh Dương định đợi ăn cơm xong sẽ tìm Phó Hành Chấp tâm sự, không ngờ rằng, anh họ của cậu, không hề muốn cống hiến chút thời gian nào cho cậu!
Vì thế sau khi ăn xong, Cù Tinh Dương bị từ chối ở chung, bèn thêm cách liên lạc với Nguyễn Kiều, tính toán giúp đỡ từ phía bên anh dâu của mình trước. Chờ họ tu thành chính quả rồi, cậu ta sẽ không thiếu lì xì của anh họ đâu!
Cù Tinh Dương thèm được lì xì, nhìn thấy anh dâu ghi chú cậu ta thành “Ngôi sao nhỏ” cũng không có xù lông, còn ra vẻ ngoan ngoãn: “Đàn anh, ngày thường em có thể tìm anh nói chuyện phiếm không?”
Nguyễn Kiều không ý kiến: “Được chứ, nhưng việc học của anh tương đối bận, có lẽ sẽ không rep nhanh được đâu.”
Biểu hiện kỳ quặc của thằng nhóc này, làm Phó Hành Chấp nhìn vài lần về phía cậu ta, nghĩ xem cậu lại muốn đi phá phách gì nữa đây.
Còn Cù Tinh Dương thầm nghĩ, chờ đi anh, chờ em giúp anh cua được vợ rồi, ít nhất cũng 7, 8 cái figure, hy vọng anh nên biết điều nha.