Bàn Về Chuyện Cún Hư Đã Làm Thế Nào Để Lừa Vợ Yêu Vào Tròng

Chương 1




Bàn về chuyện cún hư đã làm thế nào để lừa vợ yêu vào tròng

Tác giả: Dã Mân Côi Loan

Editor: Sặc Fructose

Chương 1: Cún hư tâm cơ nghĩ cách kéo dài thời gian ở bên Kiều Bảo, thẩm du khi nghĩ đến Kiều Bảo, app xuất hiện trên màn hình, sờ đến Kiều Bảo.

"Này! Hành Chấp, chờ với!"

Một bàn tay từ phía sau đột nhiên vỗ lên vai, Phó Hành Chấp nắm lấy theo bản năng, bàn tay to bao lấy bàn tay nhỏ thon dài trắng nõn, vừa mềm vừa mịn kia xoa xoa.

Nguyễn Kiều cảm giác được lòng bàn tay đàn hồi của mình bị người khác vân vê vài cái, không biết có phải ảo giác hay không, ngón tay Phó Hành Chấp như có như không vuốt ve qua kẽ tay của cậu, mang theo một loại thân mật chặt chẽ.

Cảm giác nhột nhạt bất ngờ khiến Nguyễn Kiều rút tay về, một tay khác nắm lấy gãi gãi, vành tai lộ ra chút hồng hồng, xinh xắn đáng yêu.

Phó Hành Chấp dường như cũng không cảm thấy hành vi vừa rồi của hắn có vấn đề gì, đôi mắt hẹp dài sau mắt kính nhìn không ra cảm xúc, giọng điệu dịu dàng hỏi: "Sao thế? Nguyễn Kiều?"

Nguyễn Kiều chỉ cho rằng đó là động tác vô thức của hắn, không để trong lòng, tiếp tục nói chuyện: "Vừa rồi dữ liệu đó của cậu, tớ có hơi thắc mắc, cậu có thể giải thích cho tớ được không?"

"Được thôi." Phó Hành Chấp đồng ý rất nhanh: "Cậu đến đây đi, tôi hiển thị nó lên ipad cho cậu xem."

"Ừa ừa." Nguyễn Kiều nở nụ cười cảm kích, thân hình mảnh khảnh cọ đến, gần như dán lên cánh tay người đàn ông.

Mùi hương thoang thoảng quanh cánh mũi, Phó Hành Chấp rũ mắt, miệng không ngừng giải thích những thắc mắc về dữ liệu cho Nguyễn Kiều nghe. Nhưng hắn hoàn toàn nói một cách máy móc, phần lớn sự chú ý đều tập trung vào người bên cạnh mình.

Kiều Kiều, cục cưng Kiều Kiều, sao lại thơm, sao lại ngoan, sao lại mềm như vậy. Cả người chỗ nào cũng như chiếu theo sở thích của hắn mà lớn lên, làm sao có thể không thích được đây? Hắn thật muốn nhốt người ấy lại trong phòng, xây một cái lồng vàng cho cậu, bên trong trải thứ nệm mềm mại nhất, để cục cưng Kiều Kiều của hắn vào ở.

"Cảm ơn Hành Chấp, tớ hiểu rồi." Dáng vẻ Nguyễn Kiều như chợt ngộ ra, mi mắt cong cong cười cười, không hề biết người đàn ông dịu dàng lịch sự trước mặt mình đang nghĩ nên làm thế nào để nhốt cậu vào lồng.

Khóe môi Phó Hành Chấp cong cong: "Không cần cảm ơn, sau này có thắc mắc gì đều có thể đến hỏi tôi."

Bàn tay hắn đặt lên vai Nguyễn Kiều, trượt xuống theo đường cong nuột nà, bàn tay to nắm lấy cánh tay cậu kéo người đến sát bên ôm một chút, lòng bàn tay bóp nhẹ thịt mềm trên cánh tay Nguyễn Kiều.

"Chúng ta cùng nhau học tập, cùng nhau tiến bộ."

Nguyễn Kiều gật đầu thật mạnh: "Ừa ừa! Hành Chấp, cậu thật tốt!" Hình bóng của Phó Hành Chấp hiện lên trên đôi con ngươi trong trẻo, như ngậm cả một đầm nước, khiến người nhìn vào lập tức đắm chìm.

Từ phía sau nhìn đến hai người, thân hình tương đối nhỏ nhắn của người đẹp tựa như nằm gọn trong lòng người đàn ông. Khuôn mặt họ sát bên nhau, nghiễm nhiên là một khoảng cách vô cùng ái muội, bất kể ai nhìn thấy, đều sẽ cảm thấy có gì đó mập mờ. Nhưng đáng tiếc hay người kia, một người thì tâm tư kín đáo, một người hồn nhiên không biết chuyện gì.

Phó Hành Chấp nhẹ nhàng đến khó phát hiện mà ngửi một hơi mùi thơm tự nhiên của cơ thể tỏa ra từ người đẹp, nhàn nhạt, lại có thể làm máu của hắn nháy mắt sôi trào.

Nguyễn Kiều nghĩ một hồi, nói: "Tớ mời cậu uống trà sữa nhé?"

Phó Hành Chấp đẩy đẩy gọng kính: "Tôi không uống trà sữa, chúng ta cùng đi ăn cơm được không? Không cần cậu mời."

Dù sao lát nữa cũng không có việc gì, Nguyễn Kiều đồng ý đi.

Phó Hành Chấp hài lòng nhếch môi, uống trà sữa có thể ngồi bên nhau bao lâu, mua xong rồi về liền. Ăn một bữa cơm ít nhất cũng nửa tiếng, hắn lại dùng dằng thêm một hồi, là có thể ở cùng Kiều Kiều càng lâu thêm chút.

Vốn dĩ không cần phải tính toán chi li như vậy, bởi vì Phó Hành Chấp và Nguyễn Kiều là bạn cùng phòng, ký túc xá dành cho sinh viên học lên thạc sĩ là hai người một phòng, làm tròn lên, có nghĩa là hắn ở chung với Kiều Kiều.

Phó Hành Chấp thích Nguyễn Kiều. Lần đầu tiên hắn nhìn thấy Nguyễn Kiều là trong một cuộc thi đấu vào năm ba, từ đó về sau, đôi mắt nai trong sáng ướt át đó thường xuất hiện trong những cảnh kiều diễm trong mơ của hắn. Vì thế hắn đăng ký học thạc sĩ ở trường của Nguyễn Kiều, thuận lợi trở thành bạn cùng lớp với cậu.

Sau khi tiếp xúc, Phó Hành Chấp càng thích Nguyễn Kiều hơn, thích tính cách của cậu, thích năng lực chuyên môn, thích ngoại hình, thích mọi thứ của cậu.

Dục vọng và tình yêu tích tụ lâu ngày biến dần dần biến thành muốn có được cậu, muốn chiếm giữ cậu, muốn giam cầm cậu.

Càng đến gần, càng tham lam, càng điên cuồng.

Ở cùng ký túc xá với Nguyễn Kiều, mỗi ngày gần như sớm chiều ở chung, trong lòng Phó Hành Chấp vui mừng khôn xiết.

Hắn biết xu hướng tính dục của Nguyễn Kiều là thích con trai, vốn tưởng rằng lửa gần rơm lâu ngày cũng bén, ai dè Nguyễn Kiều ở chưa được hai tháng đã dọn ra ngoài ở, Phó Hành Chấp cảm thấy vô cùng tiếc nuối.

Trải qua khoảng thời gian đó, Phó Hành Chấp đã nhìn ra, nhìn bề ngoài Nguyễn Kiều có vẻ hoạt bát đáng yêu, hòa đồng với mọi người, thật ra lòng đề phòng của cậu vô cùng nặng.

Hai người ở chung, rõ ràng đều là con trai, nhưng Nguyễn Kiều chưa bao giờ để lộ thân thể, mỗi lần đi tắm rửa hay đi vệ sinh đều tránh người. Nếu không cẩn thận đụng phải Phó Hành Chấp, cũng sẽ theo phản xạ mà né tránh đi.

Ban đầu Phó Hành Chấp tưởng là Nguyễn Kiều ghét hắn, tâm trạng của hắn vì thế mà suy sụp một thời gian. Sau đó hắn phát hiện cậu đối xử với ai cũng như thế, hắn mới đỡ hơn chút. Chẳng qua, vẫn không đủ, hắn vô cùng không hài lòng khi mình với Nguyễn Kiều chỉ tiếp xúc được một chút như thế.

Vì thế, mỗi ngày Phó Hành Chấp đều vắt óc suy nghĩ, làm thế nào để nói thêm vài câu với Nguyễn Kiều, làm sao để thân thiết với cậu thêm một chút. Sau một thời gian cố gắng, thành quả đã rõ ràng hơn, ít nhất Nguyễn Kiều không còn ngại ngùng khi đụng chạm tay chân với hắn nữa, thậm chí có đôi khi vượt rào, cậu cũng sẽ không để trong lòng.

Như vậy rất tốt, chẳng qua Nguyễn Kiều nhìn như chỉ xem hắn là một người bạn thân cùng nhau học tập, ánh mắt không có chút ái muội nào. Phó Hành Chấp đè nén tình cảm mãnh liệt và ý nghĩ đen tối dưới đáy lòng, càng lúc càng bồn chồn dưới tháng ngày như uống rượu độc giải khát này.

Nhưng mà, ánh mắt sâu thẳm của Phó Hành Chấp nhìn dáng vẻ quyến rũ người khác mà không tự biết của Nguyễn Kiều, người trước mặt anh đây, cái gì cũng không biết, cái gì cũng không cảm nhận được, còn cười đẹp với hắn như vậy.

Ừm, cười, vô cùng thiếu chịch.

Mắt kính trên mắt của người đàn ông chặn lại ánh sáng sắc bén trong mắt hắn, khiến người khác không nhìn ra, dưới lớp da ôn hòa này có giấu một con mãnh thú hung ác.

Nguyễn Kiều xem di động tìm quán cơm: "Hành Chấp, cậu muốn ăn gì?"

Phó Hành Chấp kề sát vào một chút, nhìn màn hình di động của cậu, hơi thở ấm áp phả lên vành tai thanh tú của người đẹp: "Ăn món Quảng Đông? Món Hoài Dương? Cậu chọn một cái đi."

Quan sát của Phó Hành Chấp rất tinh ý, đi liên hoan với Nguyễn Kiều vài lần, hồi khai giảng hai người cũng có đi ăn chung một lần, đã thăm dò được khẩu vị của cậu.

Thói quen ăn uống của Nguyễn Kiều cũng yếu như con người cậu, không ăn da, không ăn nội tạng, không ăn đồ đắng, không ăn cay, không ăn món có mùi tanh nồng, không ăn những món cần bóc vỏ bỏ hạt, không ăn mấy món nhạt nhẽo,... Tóm lại chính là, rất khó hầu hạ.

Món Quảng Đông và Hoài Dương, tương đối hợp khẩu vị của cậu, sẽ không có quá nhiều món cậu không chịu ăn.

Nguyễn Kiều tự hỏi một hồi: ""Vậy chúng ta ăn món Quảng Đông đi!"

Phó Hành Chấp hơi mỉm cười: "Tôi biết một quán ăn rất ngon, tôi đưa cậu đi."

Nguyễn Kiều gật đầu: "Được!"

Phó Hành Chấp: "Ngồi xe của tôi?"

Nhà hàng không quá gần, đi tới đi lui mất mấy chục phút, thời gian cả hai ở bên nhau sẽ được lâu hơn nữa, trong mắt Phó Hành Chấp lóe lên một tia sáng.

"Cậu có xe? Cậu đăng ký được giấy phép đỗ xe trong trường rồi à?" Nguyễn Kiều giật mình hỏi.

Phó Hành Chấp nhìn cậu, đột nhiên đưa tay nhéo nhéo đôi má phúng phính của cậu: "Làm gì mà ngạc nhiên thế? Tôi không thể có xe?"

Nguyễn Kiều miệng ậm ừ nói: "Không phải... bởi vì đăng ký giấy phép đó phiền phức lắm..."

Buông mặt cậu ra, bàn tay đặt phía sau lưng Phó Hành Chấp vân vê một chút, như nhớ lại cảm giác mềm mại mịn màng kia: "Cho nên sau này cậu muốn đi ra ngoài, có thể dùng xe của tôi."

Nguyễn Kiều xoa xoa mặt, ngượng ngùng nói: "Tớ chưa có bằng lái..."

Phó Hành Chấp nhướng mày, ánh mắt Nguyễn Kiều mơ màng: "Chính là, thi mấy lần rồi vẫn chưa qua..."

Đột nhiên Phó Hành Chấp bật cười, tiếng cười trầm thấp quyến rũ mang theo một loại dịu dàng khác: "Ngốc nghếch!"

Nguyễn Kiều lườm hắn một cái, lòng Phó Hành Chấp ngứa ngáy, cảm thấy dáng vẻ hung dữ này của cậu vô cùng đáng yêu, "Vậy sau này cậu cần đi đâu đó, tôi lái xe đưa cậu đi là được."

"Vậy thì phiền cậu quá!" Nguyễn Kiều có hơi động tâm, dù sao đi xe buýt hoặc tàu điện ngầm có đôi khi thật sự rất phiền phức, nhưng nếu để Phó Hành Chấp đưa đón cậu, cậu cũng không phải không biết ngại.

Phó Hành Chấp: "Không sao đâu, quan hệ chúng ta thân thiết như thế, sao lại phiền toái chứ?"

Cuối cùng Nguyễn Kiều vẫn bị dăm ba câu của Phó Hành Chấp thuyết phục, thậm chí mơ mơ màng màng chấp nhận cách nói "quan hệ thân thiết" của hắn. Đáy lòng cậu phụ họa, hình như là vậy thật, từ nhỏ đến lớn cậu không thân thiết với bạn bè nào, Phó Hành Chấp đã được xem như là người bạn thân thiết lắm rồi.

Đùa giỡn một hồi, Nguyễn Kiều và Phó Hành Chấp đều cảm thấy quan hệ của mình với đối phương đã thân thiết hơn nhiều, ăn xong một bữa cơm, Nguyễn Kiều đã có thể pha trò đùa giỡn với Phó Hành Chấp.

.

Truyện chỉ được editor post tại w~p SacFructose và w.p Phượng tần.

.

Đưa Nguyễn Kiều trở về nơi ở của cậu ở ngoài trường xong, Phó Hành Chấp trở về ký túc xá, nhìn giường đệm trống không của Nguyễn Kiều ở bên kia, mắt hắn tối sầm lại. Hắn nằm lên chiếc giường trải ga giường hoa văn chanh màu trắng của Nguyễn Kiều, ôm lấy gối đầu của cậu, hít sâu một hơi: "Kiều Kiều..."

Ánh mắt của người đàn ông trở nên mơ màng.

Nguyễn Kiều đã dọn ra từ tuần trước, nhưng cũng không trả phòng trong trường, thỉnh thoảng cậu sẽ trở về ngủ trưa. Cậu không hề biết, sau khi cậu dọn đi, mỗi tối Phó Hành Chấp sẽ nằm lên giường cậu, gối đầu lên cái gối của cậu, đắp chăn của cậu, cuối cùng vẫn trả lại nguyên dạng cho cậu.

Mùi hương của Nguyễn Kiều lưu lại trên gối lại phai nhạt đi một ít, Phó Hành Chấp rũ mi nghĩ, không biết bao giờ Nguyễn Kiều mới trở về ngủ một lần nữa đây? Nếu không về, mùi hương sẽ không còn đủ để chống đỡ sự nhớ nhung của hắn.

Chờ đến mai đi học mới có thể gặp Nguyễn Kiều, nhưng mà cũng chỉ mới tách ra với Nguyễn Kiều không bao lâu, Phó Hành Chấp đã cảm thấy không chịu nổi.

Hắn gỡ mắt kính xuống, lấy di động ra, mở album ẩn, ánh mắt lập tức trở nên dịu dàng, khóe môi không tự chủ được cong lên một chút, ảnh trong album đều là ảnh hắn chụp Nguyễn Kiều.

Ngủ, đi học, làm thí nghiệm, viết báo cáo, đọc sách,... Nghiêm túc, mỉm cười, nhíu mày, ngẩn ngơ,... Mỗi một tấm, đều là bảo bối quý giá mà Phó Hành Chấp nâng niu.

"Thật là đẹp... Kiều Kiều, thơm quá... Cục cưng, nhớ em lắm..." Người đàn ông phát ra tiếng rên rỉ khe khẽ từ trong cổ họng, bàn tay to nắm lấy dương vật to lớn đứng thẳng vuốt ve, gân xanh chằng chịt tối màu đáng sợ nối tiếp nhau hướng lên phía trên, quy đầu cực to phun ra một ít dịch nhầy trong suốt, hiển nhiên đã vô cùng hưng phấn.

Mặt hắn vùi vào trong chăn bông mềm mại của Nguyễn Kiều, tưởng tượng mình đang nằm trên thân thể mảnh khảnh mềm mại của cậu.

Một lúc lâu sau, Phó Hành Chấp mới gầm nhẹ một tiếng, nắm chặt dương vật to lớn, quy đầu chạm vào gương mặt tươi cười rạng rỡ của Nguyễn Kiều trên màn hình, tinh dịch trắng đục phun lên mặt cậu, vừa dâm mỹ vừa gợi tình.

Lòng bàn tay Phó Hành Chấp quét qua lớp dịch trắng trên đôi môi của người đẹp qua màn hình, hầu kết trượt lên xuống.

Mỗi lần Phó Hành Chấp nghĩ đến Nguyễn Kiều mà thủ dâm như thế, đều rất cẩn thận không bắn lên giường cậu, cho nên lâu như vậy rồi nhưng Nguyễn Kiều vẫn chưa phát hiện.

Sau khi phát tiết xong, Phó Hành Chấp có hơi lười biếng rút khăn giấy lau khô màn hình, không cẩn thận nhấn về màn hình chính, đột nhiên phát hiện có một ứng dụng không hiểu sao đã được thêm vào điện thoại.

Nghĩ rằng đó là một phần mềm trojan hoặc một loại virus, ngón tay cái của Phó Hành Chấp nhấp vào xóa bỏ, kết quả phát hiện nó vẫn xuất hiện ở vị trí cũ.

"Không xóa được?" Phó Hành Chấp nhíu nhíu mày, hắn thử lại vài lần, nhưng app cứ như không kiên nhẫn mà tự mở ra.

Phó Hành Chấp đang suy nghĩ làm thế nào để xóa cái app lưu manh này, thì lập tức phát hiện trên màn hình hiển thị một người đang nằm sấp trên giường, rõ ràng đó là Nguyễn Kiều mới tách ra với hắn không bao lâu!

Hắn yên lặng nhìn chằm chằm màn ảnh, khóe môi vì mím quá chặt mà có hơi cong xuống: "Kiều Kiều?"

Nguyễn Kiều trên màn ảnh ăn mặc hoàn toàn khác lúc ở trong ký túc xá. Bình thường Nguyễn Kiều luôn mặc bộ đồ ngủ cổ điển với áo dài tay và quần dài, mà hiện tại cậu đang mặc một cái áo thun ngắn tay và quần đùi mát mẻ, cẳng chân trắng đến sáng lên, đang nhếch lên lắc qua lắc lại.

Cậu đang cầm di động xem video, thỉnh thoảng cười khúc khích, mỗi một động tĩnh đều có thể rõ ràng truyền đến lỗ tai Phó Hành Chấp.

"Kiều Kiều..." Phó Hành Chấp mê muội vươn tay, đụng vào cẳng chân trắng nõn khiến tim hắn loạn nhịp kia, nhưng cảm xúc nơi đầu ngón tay không phải màn hình lạnh như băng, mà là cơ thể con người ấm áp, tinh tế, da thịt mịn màng, chân thật khiến Phó Hành Chấp ngẩn người.

Ngay sau đó, Nguyễn Kiều trên màn hình đột nhiên thay đổi tư thế, thu hút sự chú ý của Phó Hành Chấp.

Chỉ thấy Nguyễn Kiều run lên một chút, mặt mày hoang mang nhìn quanh quất, sau đó hơi nhíu mày, vẻ mặt khó hiểu sờ sờ chân của mình —— đúng ngay chỗ mà Phó Hành Chấp mới sờ vào kia!

Phó Hành Chấp hơi hơi mở to hai mắt...

Chẳng lẽ... Hắn đụng vào màn hình di động bên này, Nguyễn Kiều bên kia có thể cảm giác được?!

Chuyện gì đang xảy ra? Lẽ nào là do tình yêu của hắn dành cho Kiều Kiều đã cảm động đến trời cao, ông trời bèn gửi cái app này đến cho hắn đó chứ?

Mặc dù việc này đã làm đảo lộn quan điểm về chủ nghĩa duy vật của Phó Hành Chấp suốt hai mươi mấy năm qua. Người đàn ông lẳng lặng nhìn màn hình từ từ mỉm cười, đôi mắt đen sau khi tháo kính xuống của hắn càng thêm âm trầm sắc bén.

Nếu đã như vậy, hắn làm sao có thể lãng phí ý tốt của ông trời được cơ chứ?

__________

Phó Hành Chấp: *Nụ cười dần dần trở nên biến thái*

Nguyễn Kiều: Chời ơi cái qq dì dậy?