Edit: Ry
Định thân của Dưa Hấu được xóa vì thân phận đổi mới, gã còn chưa kịp phản ứng đã ngã sấp mặt, ngã chổng mông lên trời, ngã đứt luôn cây gân trong đầu. Gã vừa ngẩng lên đã thấy thú triệu hồi của triệu hoán sư xông tới, ánh tiễn lạnh thấu xương, đại chiến hết sức căng thẳng.
"Chờ chút..." Gã nói được nửa câu đã ăn đầy bùn bắn lên do hai người kia đánh nhau.
Mưa gió theo đó càng thêm mãnh liệt, Dưa Hấu chùi mặt, ngơ ngác nhìn cuộc chiến ngày một kịch liệt: "Sao tự dưng lại đánh nhau rồi!"
Thú triệu hồi của triệu hoán sư nháy mắt đã xuất hiện đủ năm con, liên tiếp tấn công ở cự ly gần khiến xạ thủ không có chỗ trốn, đành phải nhảy lên cây. Ánh tên bắn ra trong mưa gió phần phật, bóng dáng hai người giao thoa, đánh cực kì mãnh liệt.
[Bãi săn còn 56 người chơi, thợ săn 12 người, con mồi 44 người, thời gian còn lại cho tới khi thân phận đổi mới 00:57:35]
Trong lúc chiến đấu, Túc Mạc liếc nhìn số người còn trong bãi săn. Theo tình huống trước mắt thì có vẻ tỉ lệ con mồi và thợ săn sẽ luôn biến động trong phạm vi nhất định, một khi con mồi giảm bớt quá nhiều, số thợ săn cũng sẽ giảm mạnh, từ đó duy trì hoàn cảnh thi đấu cân bằng khách quan của chiến trường.
Cậu tung người tránh mũi tên ở đối diện, HP bị cắt giảm không ít.
Kĩ thuật của Quy Chân Phản Phác quả thực rất đỉnh, ở địa hình hoàn cảnh phức tạp như vậy, bị thú triệu hồi của triệu hoán sư luân phiên tấn công mà vẫn có thể duy trì độ chính xác cực cao, mỗi tên bắn ra đều chuẩn xác dự đoán được bước đi của cậu. Dù có bỏ qua ưu thế trang bị thì với độ chuẩn xác siêu cao này, cậu mà bỏ mặc thì chắc chắn sẽ tạo thành uy hiếp cực lớn.
Mưa tên che trời lấp đất lại rơi xuống, Túc Mạc cúi người lướt nhanh, mượn cơ thể to lớn của Gấu chặn đòn, nhưng Gấu cũng vì đợt tấn công này mà bỏ mình.
Thân phận trên bãi săn lại thay đổi, có thợ săn biến thành con mồi, có con mồi biến thành thợ săn.
Thế cục điên đảo khiến nhóm con mồi bị ức hiếp ván trước bắt đầu đi ra hoạt động, mà tranh đấu kịch liệt trong rừng cũng nhanh chóng thu hút sự chú ý của họ.
[Bãi săn] Làm con cá mặn nhất: Vãi, phía Nam núi Võ Khúc, có người đánh nhau với đại lão Quy Chân!
[Bãi săn] Con Mèo: Đánh nhau??? Chú chắc chắn là đánh nhau chứ? Không phải là một bên đút hành à.
[Bãi săn] Làm con cá mặn nhất: Đánh thật mà, không phân thắng bại!!
[Bãi săn] Bánh Trung Thu vị sô cô la: Từ từ... Khu 145 bọn mình ưu tú vậy sao? Có nhiều đại lão như vậy, đại lão Con Mèo và đại lão Dưa Hấu cũng ở đây.
Đối thủ có thể đánh ngang cơ với Quy Chân Phản Phác???
Mặc dù bây giờ Quy Chân Phản Phác không còn là top 1 bảng xếp hạng tổng nữa, nhưng anh ta là tuyển thủ giữ ngai vàng lâu nhất! Lúc Thiên Hoàn mới mở server, một mình Quy Chân Phản Phác chơi xạ thủ kéo cả cái trường phái xạ thủ Phong Đình Sơn lên, rất nhiều người bắt đầu nhảy hố Thiên Hoàn là vì xem được cái video một mình giết 30 mạng hot rần rần của anh ta, thậm chí còn nhất quyết chọn chơi xạ thủ của Phong Đình Sơn.
Cho nên khi nghe có người đánh không phân thắng bại với Quy Chân Phản Phác, không ít người chơi đã tụ tập tới gần vùng núi phía Nam để hóng hớt.
Vừa đến gần thì thấy cuộc chiến giữa hai người đã đi vào hồi gay cấn, HP của hai bên ngang ngửa nhau. Ở địa hình rừng núi cực kì bất tiện này mà vẫn có thể nhanh chóng tránh kĩ năng và đổi hướng tấn công, chỉ nhìn được ánh tên và bóng của thú triệu hồi, nhưng cảm giác hai bên kịch liệt giao thủ khiến người chung quanh không khỏi sợ hãi thán phục vạn phần.
Triệu hoán sư này thế mà đánh được tới như vậy với Quy Chân Phản Phác?
"Vãi, ông triệu hoán sư này đánh cận chiến đỉnh thật."
"Tốc độ di chuyển của triệu hoán sư nhanh quá!!"
"Tôi không phân biệt nổi rốt cuộc là tên nhanh hơn hay là thú triệu hồi đổi vị trí nhanh hơn nữa."
"Cái cậu triệu hoán sư này... Triệu hồi những 5 con cùng lúc mà vẫn có thể đánh tay đôi với Quy Chân Phản Phác?"
"ID là gì thế?"
"Chạy nhanh quá không thấy rõ..."
Trong cuộc chiến kịch liệt, xạ thủ bắt đầu dồn đánh thú triệu hồi của triệu hoán sư, định lợi dụng thời gian điều khiển đọc chú để áp chế triệu hoán sư. Quy Chân Phản Phác biết rõ nhược điểm của triệu hoán sư, lợi dụng ưu thế khoảng cách giết được Gấu rồi bắt đầu dùng đòn đánh thường tốc độ cao ngăn cản Túc Mạc triệu hồi lần nữa.
Mặc dù tốc độ triệu hồi của triệu hoán sư nhanh, nhưng không phải là không cần thời gian đọc chú.
Túc Mạc đành phải chịu mấy tên, lợi dụng thời gian chênh lệch một lần nữa triệu hồi. Cậu tung người nhảy lên cây, từ bỏ chiến đấu cự ly xa với xạ thủ, lựa chọn đánh cận chiến, lợi dụng thú triệu hồi để tích lũy ưu thế. Cậu liếc mắt quan sát địa hình xung quanh, mượn mưa gió yểm hộ làm một phen tiền hậu giáp kích, đột kích một phát từ dưới lên.
Cơ hội!
Công kích tới bất ngờ khiến Quy Chân Phản Phác không thể kịp thời tránh thoát. Cô Lang nhảy từ dưới cây lên choáng anh một phát, Quy Chân Phản Phác bị cố định tại chỗ, ngay sau đó là một luồng sức mạnh ập tới từ chính diện.
Triệu hoán sư thế mà từ bỏ khoảng cách, lựa chọn mạo hiểm đánh cận chiến!
Chỉ trong một cái chớp mắt ngắn ngủi, triệu hoán sư mạnh mẽ xông tới, lực đánh to lớn khiến cả hai rơi từ trên cây xuống thẳng vũng bùn ở dưới.
Tình thế đảo ngược, Túc Mạc bắt lấy cơ hội, chỉ vài giây đã hoàn thành một chuỗi combo, dùng ưu thế 30% máu đảo ngược tình thế, dồn cho Quy Chân Phản Phác chỉ còn 15% máu. Đúng vào lúc này, bên cạnh đột nhiên vọt tới một mũi tên bắn lên, Túc Mạc nâng đèn cản một chiêu, nghiêng đầu thấy được bóng người lặng lẽ rụt lại ở sâu trong rừng, là người chơi khác!
"Trên cây bên phải cũng có người."
Quy Chân Phản Phác xoay người một cái, chặn được một chiêu. Trong chiến trường này không chỉ có bọn họ, mà còn có những người chơi khác đang ẩn núp gần đó chờ thời cơ.
Túc Mạc nghe được giọng Quy Chân Phản Phác thì thoáng sửng sốt, một giây sau quay đi đối mặt với người chơi trốn trên cây bắn lén, vội vàng vứt ra một câu: "Đừng có chết."
Người chơi vây xem thấy đại lão ở dưới đang đánh nhau túi bụi đột nhiên dừng tay, hai người tách ra hai hướng đi giết những mục tiêu khác.
Dưa Hấu đứng cách bọn họ một khoảng, đi tới thì thấy Quy Chân Phản Phác không chết mà còn ngồi dưới đất uống thuốc hồi máu, kéo thanh máu còn 15% lên 70%.
"15%..." Dưa Hấu lạnh sống lưng: "Đại lão với người quen cũng ác như vậy sao?"
Cũng may mình ôm đùi sớm... Khoan từ từ! Ván này đại lão cầm thân phận gì vậy? Mà đánh ác như thế!
Lúc này khung chat hiện lên hai thông báo ---
[Bãi săn] Momo đánh giết Nhân Gian Độc Mỹ.
[Bãi săn] Momo đánh giết Quả ớt nhỏ tinh nghịch.
Dưa Hấu cầm thẻ bài con mồi vô thức lùi lại hai bước: "..."
Ok, đã hiểu, lần này đại lão là thợ săn real.
Còn 30% mà vẫn giết được hai mạng, người chơi núp trong góc tối không dám mạo hiểm. Túc Mạc nhảy xuống từ trên cao, đứng bên cạnh Quy Chân Phản Phác, hơi nhíu mày, không chắc chắn lắm hỏi: "Quy Chân Phản Phác...? Hành Chỉ Vô Câu?"
"Là tôi." Úc Trăn nhìn cậu: "Không giết tôi nữa à?"
Không khí chung quanh bỗng trở nên tĩnh lặng, Dưa Hấu đánh hơi được có gì đó không ổn.
Dưa Hấu nghe vậy, hiếm khi thông minh được một lần: "Là sao? Hai người không biết nhau à? À nhầm nhầm, hai người có biết nhau."
Túc Mạc đâu có biết kẻ địch mạnh mình muốn giết lại là đồng đội cố định của mình, giờ cẩn thận nghĩ lại, lối di chuyển của Quy Chân Phản Phác thật sự rất giống Hành Chỉ Vô Câu. Nhất là họ còn đang ở núi Võ Khúc, hai người hợp tác với nhau chôn không biết bao nhiêu người chơi Huyền Dương ở đây rồi, không thể quen thuộc địa hình hơn được nữa, điểm khác biệt duy nhất là tiết tấu dùng kĩ năng.
Trận pháp sư là hệ pháp thuật, xạ thủ là hệ vật lý.
"Cậu..." Túc Mạc vừa định hỏi tại sao Hành Chỉ không nói, nhưng nghĩ lại thì mình cũng đâu có hỏi người ta.
Thế là chuyển sang trả lời câu hỏi vừa rồi: "Không giết, lần trước ở dã ngoại cậu không giết tôi, xem như hòa nhau."
Nói rồi hơi giơ tay ra, ý tứ hết sức rõ ràng.
Úc Trăn cầm tay Túc Mạc, được cậu kéo dậy: "Không hỏi tôi à?"
"Không hỏi." Túc Mạc không muốn để ý mấy chi tiết này, suy cho cùng cũng không có gì khác: "Tôi biết cậu rất quen thuộc với game này, nhưng không ngờ Quy Chân Phản Phác lại là tài khoản chính của cậu... Tại sao ban nãy không nói?"
Tình huống vừa rồi, nếu không phải có người đánh lén cắt ngang cuộc chiến thì với tiết tấu như vậy, rất có thể cậu sẽ đánh chết Quy Chân Phản Phác, đến lúc đó anh ta sẽ bị đào thải.
"Chắc là do muốn thử đánh với cậu một lần."
Úc Trăn cũng không biết tại sao ban nãy mình không chủ động giải thích, chỉ là lúc thấy Momo ra tay, anh đột nhiên rất muốn PK với cậu một lần. Hai người là đồng đội thân quen, nhưng xưa nay chưa từng chính thức đấu với nhau, tuy là cũng có vài lần đánh, nhưng đều là để thử kĩ năng, kiểu PK bất chấp như vừa rồi thật sự khó có được.
Nhất là khi Momo từ bỏ khoảng cách đánh cận chiến, khiến anh rơi từ trên cây xuống, chiêu này Úc Trăn hoàn toàn không đoán được.
Trong hoàn cảnh vừa rồi, với triệu hoán sư mà nói thì lợi dụng địa hình chướng ngại ẩn nấp đọc chú triệu hồi là đường lui tốt hơn. Triệu hoán sư hoàn toàn có thể không cần ra mặt, chỉ cần tìm được chỗ an toàn, cậu có thể thoải mái ở đó dùng chiêu. Nhưng Momo lại không làm vậy. Phong cách của cậu mạo hiểm hơn, cũng nặng tính công kích hơn.
Khi thật sự PK, Úc Trăn không chắc mình có thể thắng, Momo không chỉ bình tĩnh tỉnh táo trong phó bản, mà ở chiến trường pvp cũng không hề thua kém...
Nói đúng hơn, phó bản mới là cái hạn chế sự phát triển của cậu. Tới chiến trường, cậu như một chiến binh không có e ngại, một khi đối thủ để lộ nhược điểm, cậu sẽ bắt lấy nó mà phản kích.
Giống như lần đầu gặp nhau ở bãi quái hoang, ấn tượng ban đầu của anh về chàng trai này không chỉ là gan dạ bình thường, dường như cậu vẫn luôn mạo hiểm, nhưng đồng thời mọi chuyện lại như nằm trong dự đoán của cậu.
"Cái đoạn ở trên cây ấy, cậu đã nhường mà." Túc Mạc hồi tưởng, nếu là Hành Chỉ Vô Câu thì sẽ không để lại cho cậu nhiều thời gian để xả chiêu như vậy.
Úc Trăn nói: "Trang bị của tài khoản này tốt hơn cậu, dù thắng thì cũng không vẻ vang gì."
Dưa Hấu nhìn hai người, nhìn không hiểu lắm, mà nghe cũng không hiểu lắm.
Đến lúc này, gã cứ như người ngoài cuộc.
"Nhưng công nhận đánh đã thật." Túc Mạc không quan tâm nhiều như vậy: "Lần sau có cơ hội đánh tiếp nhé. Cậu cầm thẻ bài gì?"
"Con mồi." Úc Trăn nhìn số lượng Bảo Ngọc Hộ Thân còn lại: "Thẻ thợ săn có lợi thế lớn nhất ở tiếng đầu tiên, về sau thì không bằng con mồi."
Đúng là như vậy, nếu khởi đầu là thợ săn đồng nghĩa với việc nhiệm vụ sẽ liên tục thay đổi.
Dù tích lũy được nhiều mạng đến mấy thì đổi thân phận xong cũng thành công cốc. Nhưng con mồi lại khác, con mồi có thể nhặt Bảo Ngọc Hộ Thân, Bảo Ngọc sẽ không rơi vì thân phận con mồi thay đổi, chỉ cần nhặt được miếng ngọc đó, dù mấy tiếng sau có là thợ săn hay con mồi thì Bảo Ngọc của cậu vẫn có thể dùng làm đạo cụ nhiệm vụ.
"Vậy đi tìm Bảo Ngọc thôi." Túc Mạc nói.
Úc Trăn: "Cậu không định kết thúc chiến trường sớm à?"
"Không dễ vậy đâu, con mồi ít hơn, người cũng thông minh hơn." Túc Mạc nhìn về phía Dưa Hấu: "Cậu là bài gì."
Dưa Hấu thốt lên: "Thợ săn."
Túc Mạc nghe vậy nhướng mày, vung đèn đánh gã một cái, người kia hét lên, lập tức đổi giọng: "Con mồi con mồi, anh đừng đánh nữa, đánh nữa em chết thật đấy."
Dưa Hấu: "Em muốn diễn một tí thôi mà, cho em cơ hội đi được không?"
Túc Mạc: "Không sao, cậu cứ diễn tiếp đi."
Dưa Hấu quá đau khổ, ban đầu bị những hai người lừa còn chưa tính, gã còn ngu ngơ hộ tống hộ giá đại lão đến phút cuối, giúp đại lão nhặt Bảo Ngọc Hộ Thân. Quả nhiên không nên tin bố con thằng nào hết. Nghĩ đến đây, Dưa Hấu hoảng hốt nhìn sang Úc Trăn: "Anh, đừng bảo anh cũng là vua màn ảnh nhé?"
Úc Trăn vốn đang xem bản đồ, nghe vậy giơ vũ khí lên: "Muốn thử không?"
Dưa Hấu: "... Được rồi mà anh ơi, nghịch súng dễ cướp cò ra chuyện lắm."
Hôm nay dính dớp rồi, một phát gặp hẳn hai bố sát thủ thích khách.
Chung quanh có rất nhiều người chơi vây xem, quan sát nhóm 3 người kia, không dám tiến lên thăm dò. Ban nãy có người thấy Quy Chân Phản Phác giết hăng quá, định dùng cơ chế bất tử của thợ săn lên thử thân phận, nhưng giờ thấy bên cạnh anh có top 5 thích khách Dưa Hấu, cộng thêm tên triệu hoán sư sát thần kia, cuối cùng xám xịt bỏ chạy.
[Bãi săn] Không có lý tưởng: Bọn họ vừa đánh nhau kịch liệt vậy mà, sao tự dưng ngừng rồi?
[Bãi săn] Cô Bé Bán Diêm: Thế kết quả là gì?
[Bãi săn] Làm con cá mặn nhất: Hai người họ ở bên nhau.
[Bãi săn] Cô Bé Bán Diêm: ?
Cái gì gọi là hai người họ ở bên nhau? Người chơi trong chiến trường ngơ ngác, nhưng hình như lần này Quy Chân Phản Phác bắt được thân phận con mồi, vì một tiếng tiếp theo có vẻ yên bình, không thấy động tĩnh gì từ anh ta. Người chơi đang trốn lập tức yên tâm, vừa nghĩ đại sát thần không thể giết người nữa, mau nắm lấy cơ hội đi tìm Bảo Ngọc Hộ Thân thôi.
Lúc này, bảng thông báo của bãi săn đổi chủ.
[Bãi săn] Momo đánh giết Ô vuông nho nhỏ.
[Bãi săn] Momo đánh giết Mỗi tháng giảm ba cân.
...
Các người chơi: "...??"
Sát thần thay người, không chỉ có thay người, mà bên cạnh sát thần còn có Quy Chân Phản Phác, đúng là nối giáo cho giặc.
Bãi săn thỉnh thoảng lại xuất hiện thông báo đánh giết, khiến số người chơi vốn không nhiều lắm từng chút bị cắt giảm.
Mà Momo và Quy Chân Phản Phác hình như vẫn luôn đổi thân phận cho nhau, thân phận thợ săn luôn thiên vị bọn họ.
Càng về sau càng khó tìm Bảo Ngọc Hộ Thân, người chơi đã lấy được ngọc chọn trốn đi đợi chiến trường kết thúc, người lấy được thân phận thợ săn thì sốt ruột tìm cách hoàn thành nhiệm vụ. Đến mức sang tiếng thứ 4, số người còn lại trên chiến trường không còn mấy.
Dưa Hấu ấm ức làm con mồi suốt 2 ván, lấy được thân phận thợ săn lập tức phấn khởi: "Cuối cùng cũng đến lượt em rồi sao?"
Gã kích động nhìn sang hai người bên cạnh.
Hai vị sát thần ván cuối đều cầm thân phận con mồi, nghe tiếng reo hò của Dưa Hấu thì đồng thời nhìn gã, trong mắt mang theo sự cổ vũ: "Cố lên nhé."
[Bãi săn còn 13 người chơi, thợ săn 3 người, con mồi 10 người, thời gian còn lại tới khi đổi mới thân phận 00:59:35]
Dưa Hấu: "...? Sao tự dưng còn có 10 người vậy?"
Túc Mạc nói: "Trừ 2 bọn tôi đi còn 8."
Đến lúc này Dưa Hấu mới nhận ra, trái tim đang bay lên cao bị dội cho một chậu nước lạnh. 8 người, núi Võ Khúc rộng như thế, gã phải tìm được con mồi và giết chết trong 1 tiếng, hơn nữa còn có 2 thợ săn khác đang cạnh tranh với gã.
Úc Trăn nói: "Thời gian không còn nhiều đâu, cố lên."
Nói xong quay sang Túc Mạc: "Sắp tới trưa rồi, cậu có online được không?"
Túc Mạc nói: "Đủ thời gian, vừa xong là đến giờ tôi phải off."
Ván trước Úc Trăn đã lấy được Bảo Ngọc, nói tiếp: "Vậy tìm chỗ nào đó ngồi nghỉ đi."
...
Hai người mỗi người một câu.
Dưa Hấu đứng trước mặt hai con mồi, lần đầu tiên thấy mình như thằng ăn hại.
Thịt dâng tới miệng rồi gã dám cắn không?
Không dám.
______________________________
Kiếp nạn của Dưa Hấu còn dài =)))))))))))))))
Tay tui đỡ rồi, bài học rút ra là cái gì cũng vừa vừa phai phải thui nhe mn, dùng phím cơ mà gõ nhiều quá thì cũng tê tái lắm =)))))
Dạo này con wordpress rõ dở chứng, không biết có ai bị như tui không, nhưng nói chung là tui hay lưu bản edit trên QT và word, sau đó cóp ra wordpress mới bắt đầu beta, thì con wordpress RẤT LÀ LAG T_T. Gõ 1 chữ phải đợi chừng 5 giây nó mới hiện ấy hỏi chấm thật sự.
Có bạn hỏi tui có update mấy bộ kia lên wattpad lại khum thì tạm thời chắc là khum vì tui bị lười. Má ơi giờ đăng là 175 chương Nan y, 125 chương bé A rồi 150+ chương vũ khí với 30+ cứu rỗi... Nếu đăng lại lên wattpad chắc đăng Cứu rỗi thôi =)))))))))))))))))))))