Bàn Về Chiến Lược Tiến Công Của Thiên Tài

Chương 24




Edit: Ry

Lượng người truy cập Tinh Võng vô cùng lớn, cộng thêm khoảng thời gian này hệ thống trận doanh đã gây ra rất nhiều bất công, không ít người chơi bị thích khách hành. Xạ thủ còn có thể mở kỹ năng phản ẩn, những nghề khác ở dã ngoại chỉ có thể chịu đánh. Ban đầu mọi người chỉ cho là Tiểu Hồng Quả quảng cáo chém gió, nhưng khi có người thật sự mua đạo cụ, hướng gió trên mạng lập tức đổi 180 độ.

Bài đăng [Không ai mua đạo cụ của Tiểu Hồng Quả à? Đỉnh lắm luôn ấy!]

Bài đăng ghi chức năng của đạo cụ [Phản kích đánh dấu], phản ẩn 30 phút ở dã ngoại, trong lúc đạo cụ có hiệu lực thì không giới hạn số lần đánh dấu. Mà mấu chốt nhất là gì? Là cái đạo cụ đánh dấu này chỉ bán có 200 vàng, quy ra thành tinh tệ là 200 tinh tệ, có thể nói là siêu siêu rẻ! Phải biết bây giờ một quyển trục chiếu sáng cũng bán 45 vàng, 200 vàng được 30 phút phản ẩn, hoàn toàn đủ cho bọn họ farm xong Quái Yêu Ma.

[Vãi chưởng thật hay giả vậy? Đạo cụ phản ẩn!?]

[Thật đó, bạn tôi mua xong tìm tôi thử, tôi ẩn thân ở đâu nó cũng biết, vô lý thật sự.]

[Người chế tạo là Momo!!! Đại lão đổi nghề làm đạo cụ.]

[Em mua đạo cụ đi dã ngoại, có ông thích khách đánh lén bị bọn em giết lại, sướng quá!]

[Á đù, tưởng là chém gió thôi cơ, lúc chạy tới thì hết sạch rồi!]

[Cái tên gian thương Tiểu Hồng Quả kia cũng chỉ bán có 40 cái, chớp mắt cái là hết rồi có biết không?]

Phản ứng lớn nhất không ai khác ngoài khu thích khách trên diễn đàn Thiên Hoàn, khi chức năng của đạo cụ được công bố, bọn họ gần như là lồng lên. Hết người này đến người kia chạy đến trách móc đạo cụ này bất hợp lí, ảnh hưởng cân bằng game, còn bắt đầu cãi cọ với người chơi khác... Ầm ĩ tới mức nhà phát hành phải chính thức đưa ra giải thích ---

[Số liệu của đạo cụ do tinh tượng sư tạo ra đều trải qua sự xét duyệt của đầu não, thiết lập chỉ số và công dụng đều phù hợp với cân bằng game. Thiên Hoàn là trò chơi tự do, ưu thế nghề nghiệp đều do người chơi tự thành lập.]

Tổng kết lại thành một câu, người ta có thể tạo đạo cụ nhằm vào thích khách thì thích khách mấy người cũng có thể tạo đạo cụ nhằm vào các nghề còn lại, không tồn tại vấn đề gọi là cân bằng nghề nghiệp, muốn làm bố người ta thì phải tự cố gắng.

Nhóm thích khách ...!

[Cười vãi, ôi má ơi, muốn làm daddy thì tự cố gắng đi các con.]

[Tôi thấy có mấy ông thích khách đòi đi dã ngoại đánh người ta kìa.]

[Thích khách cũng đừng không phục, làm cái đạo cụ nhằm vào triệu hoán sư là được.]

[Thích khách: Đang cố, cố không ra.]

[Cuối cùng dã ngoại cũng không còn là nơi thích khách lộng hành nữa há há há há!]

[Thích khách thủy tinh thế? Tôi thấy đạo cụ này đâu có tệ, thời đại toàn dân phản ẩn sắp tới rồi sao?]

Có vài thích khách tức điên tổ đội định đi dã ngoại úp sọt đội của Tiểu Hồng Quả và Momo, kết quả hai đội vừa tới đã bị bên kia mai phục ngược. Ba người kia biết trước hành tung của họ, chưa kịp ra tay đã bị phủ đầu, còn tìm tới một đội khác thuộc trận doanh U Minh, một phát diệt sạch cả hai đội.

Để tránh bại lộ mà nhóm thích khách này còn rất cẩn thận, trị liệu cũng không mang, cả quá trình ẩn thân chạy tới. Vừa tới nơi, chưa kịp dùng kĩ năng nào đã thấy trận pháp sư ném một chiêu đánh lan vào mặt, mấy đội xung quanh cũng nhào tới, chết rất không minh bạch!

Nhóm thích khách: Cái đệt mợ!!!

[Có bác nào thấy thảm án ở núi Võ Khúc không? Em đi ngang qua nhìn thấy một rừng thích khách.]

[Vãi???? Tưởng bảo mấy ông đi úp sọt người ta cơ mà? Sao lại chết vậy?]

[Bị người của U Minh hấp diêm đó, trông tội lắm.]

[Cười sặc, mấy ông không biết à? Nghe nói là nhóm thích khách lên kênh thế giới khiêu khích Momo, bảo cậu ta có ngon ra khỏi khu vực an toàn đi. Sau đó Momo lên kênh trận doanh của U Minh hỏi có đội nào muốn đi dã ngoại kiếm điểm không, chỉ mang theo một đội đã diệt sạch nhóm bên kia.]

Dân mạng thích ăn dưa không tin là bảy tám người có thể giết mười mấy thích khách, leo lầu bò sang khu thích khách xem tình huống, kết quả phát hiện chuyện này là thật. Bởi vì thương nhân Tiểu Hồng Quả ở diễn đàn mở một thiệp giao dịch, bên trong có đạo cụ mới nhất của cửa hàng y, đạo cụ phản ẩn mang tính cục bộ [Quyển trục chiếu sáng phản ẩn]. Nghe nói là Momo căn cứ vào quyển trục chiếu sáng cải tiến ra, chuyên dùng để đối phó với thích khách.

[Pha này... Toi rồi.]

[Trước kia chỉ là phản kích đánh dấu cũng không tới nỗi nào, không đánh thì thật ra vẫn không bị thấy, nhưng cái chiếu sáng phản ẩn này...]

[Thề luôn, nếu mấy ông kia không lên kênh thế giới thì có khi ma quỷ cũng không làm cái đạo cụ này đâu.]

[Ma quỷ? Momo ấy hả?]

[Lol đúng rồi, bên thích khách gọi ổng là ma quỷ, rén luôn rồi, nói là sợ ma quỷ lại làm ra đạo cụ mới.]

Thật ra nỗi sợ bắt đầu là khi admin của khu thích khách chạy ra ngăn lại hành vi vô cớ kích thích đối thủ này. Đạo cụ của Tinh Tượng Sư vốn là sự tồn tại được hệ thống cho phép, cái đạo cụ phản kích đánh dấu ban đầu có trâu chó đến mức nào thì cũng chỉ có thể sử dụng ở dã ngoại, lần này phản ẩn chiếu sáng cũng là đạo cụ dã ngoại. Nhưng nếu như đám thích khách lại tìm đường chết, với thân phận Tinh Tượng Sư của mình, có khi lần tới Momo sẽ làm đạo cụ nhằm vào các bản đồ khác, đến lúc đó mới thật sự là hết đường sống.

Vì thế admin khu thích khách còn ghi thêm một câu bên dưới chữ kí cá nhân của mình: Ân oán cá nhân tự thanh toán, đừng có kéo cả nghề thích khách xuống nước.

"Cho nên đây là lí do anh bảo em là bận không có thời gian online hả, chơi nick clone à?" Hai Vạn Năm hỏi với vẻ lạnh tanh: "Nếu không phải việc này ầm ĩ hết cả lên thì em còn không biết anh đi dã ngoại giết ngược thích khách. Đợt U Minh kia là sao???? Mấy người thông đồng từ trước với bên U Minh rồi đúng không?"

"Không." Úc Trăn vừa đánh quái vừa đáp: "Chỉ là kiếm điểm tích lũy thôi, không có gì cần thông đồng hết."

Hai Vạn Năm: "..."

Y lại hỏi: "Anh, anh còn nhớ đứa con xạ thủ của anh là Huyền Dương không? Tại sao lại giúp U Minh đánh phe mình vậy? Đợt này thích khách tặng bên kia biết bao nhiêu điểm, nghe nói Ngô điên lên luôn, bởi vì tổng điểm của thích khách nó cố gắng cày lên lại bị các thích khách khác tặng hết ra ngoài. Nó còn lên game chat riêng với Momo, kết quả Momo không mở hệ thống tin nhắn riêng, nó nhắn cho người ta bị chặn, cười vỡ bụng mất."

Ngô Liêu hiện là thích khách đầu bảng của Phong Đình Sơn, trước kia điểm tích lũy chỉ kém tài khoản chính của Úc Trăn chừng 10 điểm, giờ chắc phải kém cả trăm điểm.

Úc Trăn bổ sung: "Cậu ấy không mở chat riêng."

"Anh hiểu cậu ta nhỉ." Hai Vạn Năm: "Lại nói, anh có thể nghiêm túc chăm cho thằng con lớn của anh được không? Xạ thủ để đó không chơi, chăm chăm chơi clone là sao."

Úc Trăn đơn giản đáp: "Xạ thủ pve bị giới hạn, không bằng trận pháp sư."

Chuỗi nhiệm vụ Túng Thiên Khải kết thúc, bề ngoài thì có vẻ khiêu chiến đến từ môi trường xung quanh, xét về tính thực dụng trong phó bản thì kỹ năng của trận pháp sư trội hơn xạ thủ, xạ thủ thích hợp với pvp hơn.

"Thôi, trước hết bỏ qua chuyện này." Hai Vạn Năm lại nói: "Bên Đạp Vân Trung đang cày phó bản yêu ma, bọn họ bảo trong lúc đánh phát hiện ra một nơi khá thú vị, có vẻ như là phục bút mà đầu não chôn ở đó, hẳn là mấy hôm nữa sẽ mở hoạt động mới."

"Phục bút? Có liên quan tới phó bản yêu ma à?" Úc Trăn hỏi.

Hai Vạn Năm nói: "Đúng rồi. Hôm trước bọn họ còn hỏi anh em mình có muốn đi không, em bảo dạo gần đây nick chính của anh toàn em cày. Cái này chắc cũng là nhiệm vụ toàn server giống Túng Thiên Khải, địa điểm là Bắc Hoang Mạc, nếu anh có hứng thú thì để em bảo họ gửi tư liệu cho, có lẽ sẽ khó, thêm vài người để dễ vượt ải cũng tốt."

"Vậy gửi tư liệu vào hòm thư của tôi." Úc Trăn lại hỏi: "Còn việc gì nữa không?"

Hai Vạn Năm: "Chẳng lẽ nói chuyện với em chán thế sao anh, nói được có mấy câu anh đã bắt đầu chê e..."

Y còn chưa nói hết câu, trước mặt đã xuất hiện một nhắc nhở [Người chơi Hành Chỉ Vô Câu đã rời khỏi cuộc trò chuyện].

"... !!!!"

-

Úc Trăn đóng trò chuyện riêng, nhìn hai người trong đội còn đang tính sổ sách.

"Ấy chà, diễn đàn đúng là chỗ tốt, không tốn sức đã được hai bài quảng cáo miễn phí, tuyên truyền hộ mình luôn." Hồng Quả Quả kiểm lại thu nhập của cửa hàng, kết toán cho Túc Mạc: "Theo như hiện giờ thì công thức chỉ bọn mình có, giá cao không ai mua nên em chỉnh giá xuống 200 vàng, mỗi ngày làm 40 cái ăn lót dạ. Phải biết marketing bỏ đói, mình bán tiếp một thời gian nữa rồi điều chỉnh. Quyển trục phản ẩn tạm thời đừng bán vội, xem phe mình với ý của [Liên minh Thích Khách] thế nào, moi được của tụi nó một khoản là tốt nhất."

"Ừ, thiếu hàng thì nói nhé." Túc Mạc đút thỏ ăn. Hiện giờ Thỏ Linh Tâm da lông bóng mượt, hoàn toàn khác với hồi ở thôn Tân Thủ. Có lẽ là gần đây chất lượng bữa ăn lên cao, thỏ cũng trở nên hoạt bát hơn hẳn, lúc không chiến đấu thả ra luôn thích ôm trứng chạy quanh Túc Mạc.

Úc Trăn liếc nhìn quả trứng linh sủng trong tay Thỏ Linh Tâm. Momo nói cái này là trứng nhặt được trong Cảnh Giới Biển Sương, thú cưng của Thiên Hoàn đều là bắt ngoài dã ngoại, đây là lần đầu tiên xuất hiện cơ chế trứng linh sủng, nói không chừng sẽ ảnh hưởng tới hệ thống thú cưng sau này. Còn điều kiện ấp, anh và Momo mấy hôm nay đã thử vài biện pháp, nhưng vỏ trứng hoàn toàn không có dấu hiệu vỡ ra.

Hồng Quả Quả nhìn Túc Mạc đút từng gói từng gói đồ ăn cao cấp cho con thỏ, không khỏi nói: "Anh, gần đây có phải nó ăn hơi nhiều rồi không." Bởi vì gần đây cửa hàng kiếm quá nhiều, đầu tuần y chơi lớn gáy sẽ nhận thầu đồ ăn của Thỏ Linh Tâm, kết quả mới được mấy ngày, nó đã ăn gần 400 vàng của y.

Túc Mạc hỏi: "Cậu không nuôi nổi?"

Hồng Quả Quả mặt không đổi sắc: "... Đương nhiên là nuôi nổi, thỏ nhà anh cũng là thỏ nhà em, táng gia bại sản cũng phải nuôi."

Nói xong lại đổi giọng: "Nhưng mà anh à, mình phải khống chế cân nặng của nó, chứ lỡ đến lúc đánh nhau tốc độ bị ảnh hưởng, thế chẳng phải sẽ ảnh hưởng tới tính mạng của chúng ta sao? Em thấy mỗi ngày cho nó ăn 5 gói là được rồi, anh thấy sao?"

Úc Trăn: "..."

Túc Mạc: "Tôi thấy không ổn."

Lúc này đột nhiên có người xin gia nhập đội.

Giọng nói sang sảng của Thanh Phong Đến Dây lập tức vang lên trong kênh: "Ấy đông đủ thế, lâu lắm không gặp các anh em, có nhớ bé hông!!"

Hồng Quả Quả: "Nhóc con mấy hôm nay đi đâu đấy? Trước đó còn thấy ông phát sóng, mấy ngày nay một cọng lông cũng không thấy."

"Tháng này đạt chỉ tiêu sớm nên ra ngoài du lịch với bạn ấy mà." Thanh Phong cười hì hì: "Vừa về nè? Em nghe nói mọi người làm thịt thích khách, đỉnh à nha, lần sau có chuyện kích thích thế dẫn em theo với. Mấy hôm trước em làm nhiệm vụ kỳ văn làm ngán tới tận cổ luôn... À đúng rồi! Có cái nhiệm vụ kỳ văn này thú vị lắm, mọi người có muốn thử không?"

"Nhiệm vụ kỳ văn?" Túc Mạc nghe vậy dời chú ý khỏi thỏ, khá hứng thú hỏi lại: "Nói thử xem là loại gì?"

Hồng Quả Quả nói: "Đừng bảo là cái hôm rồi ông livestream nhé?"

Túc Mạc nghi hoặc: "Livestream?"

Hồng Quả Quả giải thích: "Hôm bọn mình vượt Cảnh Giới Biển Sương ấy, mỗi người được một cái rương kho báu còn gì? Thanh Phong mở được một tấm da dê rất lạ."

"Tạm thời không biết là thể loại gì... Có điều." Thanh Phong tỏ vẻ thần bí: "Em phát hiện cái này không phải nhiệm vụ cá nhân, mà là kỳ văn tổ đội."

Thanh Phong lấy được từ Cảnh Giới Biển Sương hai cái rương, một cái trong đó giống đám Túc Mạc mở ra vũ khí kỳ văn, cái còn lại là vật liệu thông thường, nhưng kèm với một tấm da dê kì lạ. Trên tấm da dê vẽ bản đồ của Thiên Hoàn, nhưng có đánh dấu ở vài chỗ mấu chốt. Như lọt trong sương mù, không có nhiều manh mối, người thành thật Thanh Phong đành phải chạy từng nơi, mỗi ngày đều tốn một đống thời gian trò chuyện với NPC ở gần các địa điểm đó, kiếm đầy thanh thiện cảm mở khóa cho manh mối cuối cùng.

Nhiệm vụ này gọi là [Nhà Trọ Hoang Mạc].

"NPC tiết lộ thông tin cho em là chú Ngưu, nhân vật này đại khái từng làm đầu bếp ở kNhà Trọ Hoang Mạc, sau đó nghỉ làm về nhà, về sau lại đột nhiên nhớ ra một chuyện, nhờ em mang trả đồ quan trọng cho bà chủ quán trọ." Thanh Phong gửi thông tin đạo cụ lên kênh đội ngũ: "Một cái túi bình thường, em không mở được, chắc là phải tới nhà trọ mới mở được ra. Mấu chốt nhất là phần giới thiệu của nhiệm vụ có một câu, nó đề nghị em tổ đội rồi hẵng tới."

Nhiệm vụ kỳ văn khác với phó bản kỳ văn, cái trước gần như trải rộng đủ loại chi tiết và manh mối, cần người chơi tìm ra lời giải hoàn thành, hoặc là làm từng bước theo yêu cầu nhiệm vụ. Cái sau thì giống như bản đồ ẩn mà nhóm Túc Mạc trải nghiệm trước đó, có tính thử thách rất cao.

"Cái này có vẻ không giống nhiệm vụ kỳ văn lắm, nghe như phó bản hơn." Túc Mạc khẽ nhíu mày, hỏi lại: "Nhà Trọ Hoang Mạc là chỗ nào? Tôi xem bản đồ hình như không có địa điểm này."

"Nằm ở Bắc Hoang Mạc." Úc Trăn đột nhiên nói: "Nói là nhà trọ, nhưng thật ra là nhà săn tiền thưởng."

"Trên bản đồ không có Nhà Trọ Hoang Mạc đâu, anh phải đi vào góc trong cùng của hoang mạc nó mới hiện biểu tượng." Hồng Quả Quả thuận theo giải thích: "Nó là nhà săn tiền thưởng của đại lục Thiên Hoàn, anh có thể ở đó treo giải thưởng, trả công phù hợp thì sẽ có người chơi nhận nhiệm vụ. Nhưng mà cái nhiệm vụ này của ông nghe lạ thật đấy, sao kỳ văn lại nằm ở chỗ lộ liễu thế?"

Kỳ văn luôn là mấy thứ kín đáo xuất hiện trong góc hẻo lánh.

Thanh Phong khúc khích cười: "Nên tôi mới tới tìm mọi người nè. Trước đó các vị đại ca gánh em qua Cảnh Giới Biển Sương mà, nhiệm vụ lần này hơi lạ nhưng cũng thú vị, mọi người có muốn thử không?"

-

Nhà Trọ Hoang Mạc nằm ở Bắc Hoang Mạc, bản đồ cho cấp 70.

Người chơi qua cấp 40 sẽ không bị hạn chế vào các bản đồ khác, người chơi cấp thấp cũng có thể tới bản đồ cấp cao hơn, chỉ là nguy hiểm ở dã ngoại tương đối nhiều, Bắc Hoang Mạc cũng là khu dã ngoại. Mục tiêu của đám Túc Mạc là kiến trúc nằm giữa sa mạc kia, nói là kiến trúc, thật ra chỉ là vài căn nhà gỗ ghép lại, với mấy bàn trà đặt rải rác xung quanh.

Chung quanh nhà trọ bụi mù cát vàng, vượt qua hàng rào đầu tiên, trước mắt lập tức xuất hiện nhắc nhở.

[Bạn đã tiến vào khu vực an toàn.]

Túc Mạc ngửa đầu nhìn nhà trọ này, nó hoàn toàn khác so với tưởng tượng của cậu. Hầu hết các kiến trúc trong Thiên Hoàn đều không cao, huống hồ nơi địa chất cát mềm như sa mạc, mà cái nhà trọ này lại cao những bốn tầng, sừng sững giữa hoang mạc như con quái vật khổng lồ.

Người chơi qua lại rất đông, phần lớn đều ẩn ID, vội vàng rảo bước.

Vừa vào nhà trọ đã thấy được bảng treo giải to lớn ngay trước mắt, lệnh treo thưởng dán khắp mặt tường, đằng sau quầy gỗ có một người đàn ông trung niên mày rậm mắt to, có vẻ như là ông chủ, đang lạch cạch gảy bàn tính. Bọn họ vừa tiến vào đã để ý thấy người chơi ở xung quanh, nhất là mấy bàn gần lan can trên tầng hai, đều im lặng quan sát họ.

"Phía trước là bảng treo thưởng, bình thường anh muốn treo thưởng cái gì thì tìm chưởng quầy giao tư liệu đưa tiền là được." Thanh Phong tìm bàn trống, vừa ngồi xuống đã cằn nhằn: "Lạ thật, sao hôm nay đông người thế?"

Túc Mạc do dự: "Bình thường không đông à?"

"Mấy nơi treo thưởng đều nằm ở khu vực không tốt lắm, bảng treo thưởng hầu hết là mấy thằng giết người cướp hàng, nên người tới đây cũng che mặt che tên các thứ cẩn thận lắm." Thanh Phong gọi một ấm trà, rót đầy cho ba người kia: "Toàn là treo giải xong chạy, thế mà hôm nay lại ngồi đầy ở đây."

Túc Mạc nghe vậy khựng lại, lập tức có linh cảm chẳng lành: "Còn bao nhiêu bàn không có người?"

Cái tay đang cầm chén trà của Thanh Phong lập tức dừng: "Hả? Chắc là còn vài bàn gì đó?"

"Lầu hai nhà trọ có 18 bàn, lầu một 20 bàn." Úc Trăn đứng dậy, nhìn lên trên một lượt: "Lầu hai đầy rồi, lầu một còn hai bàn."

Thanh Phong nghe vậy sửng sốt: "Vậy mà anh cũng biết!?"

Túc Mạc nhìn về phía Úc Trăn: "Cậu nghĩ có phải là trùng hợp không?"

"Không." Trong mắt Úc Trăn lóe lên vài phần sắc bén. Anh mở danh sách bạn bè ra, nhận thấy tọa độ của Hai Vạn Năm cũng ở Bắc Hoang Mạc, trầm tư một hồi nói: "Không chỉ có một tấm da dê." Nghĩ đến chuyện trước đó Hai Vạn Năm nói, rất có thể đám Đạp Vân Trung cũng ở trong nhà trọ này.

Hồng Quả Quả lập tức sốt ruột: "Xảy ra chuyện gì vậy, mấy người đừng có dọa em."

"Chuyện kỳ văn có bao nhiêu người biết?" Túc Mạc nhìn về phía Thanh Phong.

Thanh Phong bị nhìn ngu cả người: "Chắc là chỉ có bọn mình thôi chứ."

Cậu ta biết kỳ văn này đặc biệt nên lúc biết tọa độ còn tắt livestream.

Lúc này từ cửa lại có thêm hai đội nữa đi vào, hai đội này không nhìn bảng treo thưởng mà đứng giữa sảnh quan sát cả nhà trọ. Họ không hề che giấu hành vi của mình, ở trong nhà trọ toàn tinh anh này, lập tức thu hút sự chú ý của rất nhiều người. Che giấu ID sẽ không ẩn bang hoặc trận doanh, vốn dĩ người chơi của hai phe trong nhà trọ ngang bằng nhau, mà hai đội Huyền Dương vừa tới đã phá hủy sự cân bằng vốn có này.

Nhà trọ là khu an toàn, nhưng ra khỏi nhà trọ là khu vực chiến tranh.

Các người chơi khác bắt đầu thảo luận.

"Kì lạ, tại sao hôm nay lại đông người như vậy."

"Ban nãy tôi đã định hỏi rồi, chẳng lẽ là bang lớn nào chặn đánh người ta?"

"Huyền Dương đông hơn, đừng nói là bọn họ tính chặn ở cửa nhà trọ không cho đi nhé?"

"Vãi, vậy giờ bọn mình có đi không, lỡ bị chặn thật thì khác gì tặng điểm cho người ta."

Thanh Phong và Hồng Quả Quả bỗng sốt ruột, bọn họ vốn tới đây để làm nhiệm vụ kì văn, sao tự dưng lại có cảm giác bị cuốn vào trận đấu sống còn của hai phe vậy.

"Người có thể mất nhưng tiền không được mất." Hồng Quả Quả nói: "Tiền trong người em còn chưa bỏ vào kho... Mọi người đợi chút, em hơi lo, chưởng quỹ có phải NPC quản kho không nhỉ, em ra cất ít tiền."

Túc Mạc lại nhìn hai đội kia: "Liệu bọn họ có ngồi xuống không?"

Hồng Quả Quả vừa mới đứng lên lại lập tức ngồi xuống, lo lắng nhìn sang Túc Mạc: "Cái gì? Ngồi xuống sẽ xảy ra chuyện gì à?"

Úc Trăn đáp: "Sẽ."

Anh nói tiếp: "Hầu hết các đội đều đủ người."

Túc Mạc cũng chú ý tới điểm ấy, người chơi đang ngồi trong nhà trọ, hầu hết đều là các đội đủ năm người.

Thanh Phong và Hồng Quả Quả không rõ lắm, chỉ có thể đưa mắt nhìn hai đội đứng chính giữa sảnh. Hai nhóm người được tất cả mọi người trong nhà trọ để ý kia, đứng trước bảng treo thưởng một hồi, sau đó đi vào trong ngồi xuống hai bàn trống còn lại.

"Ngồi xuống rồi?!" Hồng Quả Quả sốt ruột đến độ nuốt nước miếng: "Hình như đâu có chuyện..."

[Nhà Trọ Hoang Mạc, độ khó ★★★★★★, xác nhận gia nhập hoạt động khiêu chiến? (bởi vì độ khó tương đối cao, sẽ có phần thưởng và trừng phạt, xin hãy cẩn thận cân nhắc)]

Hồng Quả Quả: "....!!!!"

"Vãi chưởng gì đấy!?"

"Nhà Trọ Hoang Mạc đóng cửa!"

"Oắt đờ!? Tôi tới để treo thưởng thôi mà cũng ké được một cái hoạt động giới hạn."

"Nhà Trọ Hoang Mạc là cái gì vậy, những 6 sao."

[Thông báo toàn server] Nghe đồn ở sâu trong hoang mạc phía Bắc có một nhà trọ thần bí, hoạt động giới hạn thời gian [Nhà Trọ Hoang Mạc] đã được mở ra cho toàn server... Đã ghi vào số liệu, không người chơi nào bỏ quyền. Hoan nghênh các bạn, những người chơi lâm nguy không sợ.

Cánh cửa của nhà trọ nặng nề khép lại, chưởng quầy đứng trước bảng treo thưởng chắp tay mỉm cười với tất cả người chơi: "Hoan nghênh các vị, những người chơi lâm nguy không sợ, giờ là ải khiêu chiến thứ nhất của Nhà Trọ Hoang Mạc, đêm tối chẳng mấy chốc sẽ đến, nhà trọ lại chỉ có 20 gian phòng cho khách, cung chúc các vị may mắn."

Túc Mạc chú ý tới hậu tố, người chơi lâm nguy không sợ?

"Cái gì?" Thanh Phong ngây ra: "Khoan... Hoạt động bắt đầu luôn bây giờ à? Bọn mình còn chưa chuẩn bị gì."

Trong nhà trọ, giọng của đầu não thay thế cho chưởng quầy.

[Cửa thứ nhất: Ngủ lại Nhà Trọ Hoang Mạc; Đã thống kê người chơi tham dự ban đầu 220/220, đội ngũ tham dự 50/50, số lượng được ngủ lại 50/20]

[Địa điểm: Nhà Trọ Hoang Mạc; thời gian còn lại: 1 giờ; bản đồ Nhà Trọ Hoang Mạc tạm thời đổi thành [bản đồ chiến đấu]]

[Mục tiêu nhiệm vụ: Trong thời gian quy định chiếm được bàn trà ở tầng 1, nhận được phòng ngủ lại; toàn bộ người trong đội tử vong hoặc không chiếm được bàn trong thời gian quy định sẽ bị coi là nhiệm vụ thất bại. Các đội thất bại sẽ phải đối mặt với trừng phạt [giảm 3 cấp và bị trừ 10 điểm thuộc tính], các đội thành công mỗi người sẽ nhận được [30 điểm thuộc tính vĩnh viễn].]

[Như vậy, cung chúc các vị vạn sự chiến thắng.]

Bùm một tiếng, tất cả đèn lồng rơi xuống, ánh sáng trên tầng hai dập tắt, ánh mắt mọi người cùng dồn xuống 20 chiếc bàn trà còn sót lại dưới lầu một.

Từng ánh mắt như hổ đói rơi xuống chiếc bàn ở trong góc gần cổng nhà trọ, nơi đó chỉ có 4 người chơi, tuy đã ẩn ID không rõ là ai, nhưng cấp cao nhất trong đó mới chỉ 69.

Úc Trăn: "Lần này mình không được hên lắm."

Hồng Quả Quả đau khổ ôm mặt: "Chết trong bản đồ chiến tranh tạm thời liệu có rơi tiền không..."

"Anh em đừng sợ." Thanh Phong vỗ ngực: "Lần trước em qua kỳ văn còn bùng nổ nhân phẩm được một cái đạo cụ phòng ngự, có thể chống đỡ nửa tiếng, bọn họ không làm gì được mình đâu."

Ba người cùng nhìn về phía Túc Mạc đang uống trà.

Triệu hoán sư đặt chén trà xuống: "5 phút nữa tôi phải offline ăn cơm, hay là mọi người đợi một tí nhé?"

Tác giả có lời muốn nói:

Hồng Quả Quả: Ăn cơm?

Thanh Phong: ?