Bàn Về Chiến Lược Tiến Công Của Thiên Tài

Chương 150




Edit: Ry

Đài Vui Buồn ra trạng thái sớm khiến tất cả mọi người bất ngờ. Bình luận viên tạm dừng vài giây, trạng thái đã bắt đầu hiện đầy trên sân, phân bố rất rộng, cũng may vẫn để lại chút không gian để đấm đá và hành động.

Hồng Quả Quả không thể tin nổi: "Trận này bọn mình suy vậy sao? Vừa vào đã giẫm debuff!?"

Dưa Hấu: "Mau lên, bọn nó tới kìa!"

Debuff của Đài Vui Buồn có một thiết lập kì quái, đó là người trúng không thể tự dùng kĩ năng giải khống chế, chỉ có thể để đồng đội giúp. Trách nhiệm rơi vào tay trị liệu của hai bên, Hồng Quả Quả khinh công lên xóa khống chế cho Dưa Hấu trước khi bên kia kịp tiếp cận, mới cứu được gã khỏi định thân.

Dưa Hấu được cứu lập tức chạy mất, dùng trực giác bén nhạy của thích khách trước giây phút sống còn, thoát được chiêu khống chế của đạo sĩ, độn thổ chuồn đi như nước chảy mây trôi. Chỉ còn lại Hồng Quả Quả đối mặt với ba kẻ địch nhìn lom lom, nhất là vật lý kiếm và đạo sĩ, Dưa Hấu vừa biến mất đã lập tức chuyển mục tiêu sang Hồng Quả Quả.

"Đệt mợ!" Hồng Quả Quả không rảnh lo, vắt chân lên cổ mà chạy: "Dưa! Ông chạy hơi bị nhanh quá rồi đó."

Dưa Hấu độn thổ thoát kiếp nạn lại tiến vào trạng thái ẩn thân, nghe vậy nói: "Ông cố sống đi, nghĩ cách kéo vật lý kiếm và đạo sĩ theo, bọn tôi giết y sư."

[Vừa vào game đã phí một cái full trạng thái của thích khách với giải khống chế của trị liệu sư.]

[Tôi thấy cảnh này vừa chửi vừa thấy có lí, vừa vào Đài Vui Buồn đã ra trạng thái, mở màn bất ngờ chưa.]

"Chúng ta có thể thấy tình huống của hai bên, hai thích khách của đoàn Quảng Cáo đều chọn ẩn thân, chỉ còn lại một mình trị liệu sư." Thiên Hạ Đệ Nhất tiếp tục bình luận: "Lần này đoàn Phát Tài phát huy xuất sắc hơn dự kiến, bọn họ đã chiếm lĩnh khu vực chính giữa Đài Vui Buồn. Y sư thông minh chọn đứng trước trạng thái, thích khách ẩn thân cực kì khó đối phó, y sư chọn vị trí này rất tốt, thích khách muốn cướp cơ hội vòng ra sau giết cậu ta thì sẽ không thể tránh khỏi giẫm phải debuff sau lưng, về cơ bản giữ được an toàn cho bản thân."

Biểu hiện của đoàn Phát Tài ở ván này hết sức ổn định, đại khái là do thua hai ván rồi khiến họ không thể không đánh cược một lần.

Dù chỉ có mình Hồng Quả Quả chạy quanh, bọn họ cũng không để hai DPS đồng thời đuổi theo. Sau khi chiếm được giữa đài, vật lý kiếm phụ trách dí Hồng Quả Quả, đạo sĩ thì đứng giữa bảo vệ y sư đồng thời hỗ trợ vật lý kiếm. Đạo sĩ là nghề bắn tầm xa, trong bán kính 8 mét là tầm đánh của gã, tiến có thể công, lùi có thể thủ, khiến trị liệu sư Hồng Quả Quả chỉ có thể chạy vòng quanh mép ngoài.

"Trận này đội hình hai thích khách của đoàn Quảng Cáo mới bắt đầu đã vào thế yếu, không nắm được thời cơ còn tặng đoàn Phát Tài cơ hội điều chỉnh chỗ đứng." Thiên Hạ Đệ Nhất nói: "Trị liệu sư linh hoạt đến mấy mà bị vật lý kiếm đuổi theo như vậy cũng không kiên trì được lâu, xem ra đoàn Phát Tài muốn gây áp lực cho trị liệu sư, ép thích khách phải hiện thân. Đoàn Quảng Cáo đang ở tình thế khó khăn."

[Chiến trường bị tách ra như thế... Ván này e là Quảng Cáo thua rồi.]

[Thích khách giết người thì không cứu được Hồng Quả Quả, Hồng Quả Quả cũng khó có thể cung cấp trợ giúp, sao trông như kiểu mạnh ai nấy đánh vậy.]

[Cơ hội thì có, nhưng khó lắm, cái nghề đạo sĩ này, một khi để hắn có thời gian để phản ứng, hắn có thể lập tức điều chỉnh khống chế ngược lại mình.]

Tất cả đều đồng ý rằng đội hình hai thích khách trị liệu sư quá yếu.

Kênh voice đoàn Quảng Cáo thì đang có một đợt cằn nhằn.

Chỉ Qua: "Bùa của đạo sĩ đều còn, đằng sau y sư lại có trạng thái, chỉ có thể tới từ hai bên trái phải, trước hết lừa giải khống miễn khống của y sư đi."

"Khó lắm, anh diễn cả buổi bọn nó cũng chỉ cho vật lý kiếm lên, đạo sĩ quá cẩn thận." Hồng Quả Quả hỏi: "Sao ông mãi chưa CD xong vậy?"

Dưa Hấu: "Sắp rồi, còn 5 giây."

Túc Mạc nhìn thế cục trong trận, trị liệu sư linh hoạt hơn y sư, ở sân bãi như vậy kite cũng khá dễ. Cộng thêm Hồng Quả Quả hệ may mắn ở một vài thời điểm cực kì hữu dụng, may mắn cao gặp khống chế dễ kháng, gặp công kích dễ né, đủ để y kéo dài thời gian cho thích khách hồi lại chiêu: "Lúc tốt nhất để giết y sư là khi Đài Vui Buồn đổi mới trạng thái, lúc đó y sư sẽ phải chuyển vị trí, cơ hội chỉ chừng 3 giây, một thích khách bật ulti lừa miễn khống, người còn lại đánh."

Dưa Hấu hỏi: "Lỡ không lừa được thì sao?"

"À." Chỉ huy lạnh lùng vô tình bổ sung: "Vậy các cậu tìm đại ai ra bán đi, đầu người dâng tới tận cửa, có cẩn thận mấy cũng sẽ lấy thôi."

Hồng Quả Quả nói: "Anh, không có chiến lược nào đơn giản hơn à?"

Túc Mạc cười một tiếng, hỏi ngược lại: "Các cậu là đội dao phay mà còn muốn chiến lược à?"

Apple: "Đội dao phay cũng đòi chiến lược thì mấy bố quá gà."

Hỏa Thụ Ngân Hoa chua chua bổ sung: "Còn không bằng cho tôi lên, tôi cũng muốn ra sân."

Apple lại nói: "Không sao, bọn họ thua thì chúng ta sẽ có cơ hội ra sân."

Ba người trong trận: "..."

Mé! Tại sao có cảm giác đồng đội đều ngóng trông bọn họ thua vậy???

Thanh Phong thích hợp bồi thêm một câu: "Không sao đâu Quả, đánh không lại về đây nè, bọn anh sẽ cứu vãn cho chú."

Dưa Hami cũng nói: "Nhưng mà đội dao phay mà cũng thua được thì phải công nhận là quá tệ. Hình như đang phát sóng trực tiếp toàn server đấy... Cũng không biết có nhiều người xem bọn mình thi đấu không."

"Nhiều đó, fan của tôi từ sáng đã check-in ngồi xổm trong phòng phát sóng rồi." Thanh Phong nói xong chợt nhớ ra: "Mà không sao đâu, fan của tôi toàn người nhà ấy mà, bọn mình không sợ mất mặt."

Hồng Quả Quả: "..."

Tại sao sau khi tổ đội với thích khách, y không những không được đại ca yêu thương mà thậm chí còn bắt đầu biến thành trẻ mồ côi giống bọn họ vậy.

Kênh đoàn đội tôi một câu ông một câu, như thể đã khẳng định bọn họ sẽ thua, thậm chí đã bắt đầu bàn xem trận tới dùng đội hình gì. Đội dao phay hai thích khách một trị liệu sư vốn nên được người người quan tâm, bỗng trở thành đội gà mờ, ra sân hơn 3 phút rồi mà một y sư cũng không bắt được.

Chẳng lẽ lại thua?

Đờ mờ không thể thua!

Phòng phát sóng, người xem và bình luận viên cũng không ngờ trận đấu bắt đầu cho tới giờ là 3 phút, thích khách đều ẩn thân, trị liệu sư và vật lý kiếm tôi chạy cậu đuổi, đạo sĩ và y sư đứng giữa chờ tới sắp ngủ gật. Với xu thế này thì chẳng lẽ trận đấu với đội dao phay lại kéo dài tới nửa tiếng?

[Trị liệu sư chạy giỏi thật đấy, chạy nãy giờ bao lâu rồi!]

[Thích khách ngủ rồi hả? Sắp hết thời gian ẩn thân rồi thì phải?]

[Ẩn thân 5 phút, sắp rồi.]

[Cảm giác của tui bị sai hả? Sao tui thấy trị liệu sư đang chạy nhanh hơn kìa?]

"Trước mắt chúng ta có thể thấy trị liệu sư và vật lý kiếm còn đang chạy, thích khách vẫn chưa hiện thân."

Thiên Hạ Đệ Nhất nói: "Bùa phòng ngự của đạo sĩ đã chồng đủ tầng, hiện tại thích khách có hiện thân giết người cũng không đơn giản như vậy, rất có thể là thích khách của Quảng Cáo đang đợi hồi full trạng thái rồi xông lên một lần. Nhưng đội dao phay không giành trước cơ hội để đối thủ lên full phòng thủ như vậy thì lần này muốn giết sẽ khó đấy."

[Hai người giết một thì chắc vẫn ăn được, chứ 1 thích khách thì khó.]

[Là ảo giác của tôi à? Sao tôi cảm thấy người bên đoàn Quảng Cáo thoải mái thế.]

Tình thế hồi hộp, nhưng hai đội ở hai bên núi là hai trạng thái hoàn toàn khác biệt.

Đoàn Phát Tài căng thẳng theo dõi Đài Vui Buồn, không thể thả lỏng được, mà đoàn Quảng Cáo thì trái ngược, cười cười nói nói, có xu hướng chuẩn bị bày bàn đánh bài. Ngay cả Đại Ma Vương Momo cũng không nhìn trận đấu mà đứng buôn chuyện với trận pháp sư Hành Chỉ Vô Câu.

[Bé không hiểu, sao tự dưng bé cũng thấy lo theo vậy.]

Phòng phát sóng không nghe được nội dung hội thoại của họ, nhưng có thể nhìn ra đoàn Quảng Cáo hoàn toàn không để ý trận đấu.

Thiên Hạ Đệ Nhất chưa từng thấy đoàn Momo thả lỏng như thế, nghi hoặc: "Họ từ bỏ rồi? Hay là đã nắm chắc thắng lợi trong tay??"

Chẳng lẽ hai thích khách lại có gì kì diệu?!

Y vừa dứt lời, thích khách trong trận có động tĩnh.

Đài Vui Buồn đổi mới trạng thái, bước chân của tất cả trở nên dồn dập, dường như đang đợi debuff nguy hiểm hiện ra.

Đúng lúc này, lưỡi dao lặng lẽ vờn quanh y sư, nó mang theo sự lạnh lẽo đầy mỹ lệ, lập tức kích hoạt bùa phòng ngự trên người y sư, chỉ hai dao đã tước 30% máu của gã. Nguy hiểm đột ngột xuất hiện khiến y sư có phản ứng ngay, gã la lên: "Thích khách, nó full trạng thái tới rồi!"

Đạo sĩ chạy lên trước mới phát hiện đã đạp trúng debuff, Đài Vui Buồn đổi mới, vị trí trạng thái ban đầu bị loạn.

Hắn thầm chửi một tiếng, trở tay ném bùa công kích quần thể xung quanh y sư, may mắn đánh trúng nữ thích khách: "Giải khống chế bảo vệ mình, để tôi đối phó thích khách."

Y sư đã lường trước, dùng giải khống chế rồi vội vàng kéo giãn khoảng cách. Ai ngờ nữ thích khách cứ thế dùng miễn khống chế, mặc kệ đạo sĩ tấn công tiếp tục quấn lấy y sư, lưỡi dao lạnh thấu xương lấp lóe. Cô linh hoạt áp sát theo sau chém y sư thêm hai dao, cắt ngang thi pháp tăng máu của gã. Mà bộ combo này vừa nhanh vừa mạnh, khiến không ai kịp phản ứng.

"Thích khách hiện ra rồi!" Thiên Hạ Đệ Nhất kêu: "Chỉ Qua đã mở full trạng thái, cô ấy còn nửa máu, đang đuổi theo y sư, y sư dùng miễn khống."

[Đù, nhanh vậy!?]

[Thích khách đánh sao chết được? Giờ y sư có phòng ngự rất cao!]

Sự êm đềm trước đó đã biến mất, tình thế nhanh chóng trở nên vừa nhanh vừa độc. Sự sắc bén của thích khách thể hiện rõ ở giây phút này, y sư đang chạy trối chết đã dùng hết giải khống, bất đắc dĩ đành dùng 3 giây miễn khống, muốn lợi dụng thời gian này cố gắng kéo dài khoảng cách ở Đài Vui Buồn đầy trạng thái, chạy đến cạnh vật lý kiếm để được bảo vệ.

"HP của Chỉ Qua còn 25%, cô ấy vẫn đang đuổi."

Bị thích khách dí là một trải nghiệm khó có thể thoát thân, y sư cũng không ngờ nữ thích khách này lại hung ác như thế. Đuổi theo đánh gã không nói, gã dùng miễn khống chạy rồi mà cô ta vẫn không từ bỏ, máu còn có chút vẫn hung hăng xông lên cắt ngang thi pháp hồi máu của gã. Hai người vật lộn với nhau khó có thể tách rời, y sư vốn chân ngắn, sao có thể bì được với thích khách có tốc độ nhanh nhất Thiên Hoàn.

Mà bùa phòng ngự trên người gã bắt đầu đếm ngược, không kéo dài được khoảng cách chống đỡ thêm một lúc thì chỉ e gã sẽ bị thích khách đánh cho còn nửa máu.

"Chỉ Qua không dừng lại, cô ấy đã hết miễn khống, đạo sĩ đuổi theo." Thiên Hạ Đệ Nhất cũng không ngờ đoàn Quảng Cáo lại bùng nổ thế công dữ dội vào lúc này, gây áp lực cực lớn cho đối thủ, có thể nói là lối đánh chó điên tự sát, bị đạo sĩ khống chế cũng bất chấp đuổi theo giết y sư... Mà khoảng cách này hoàn toàn nằm ngoài phạm vi trị liệu của Hồng Quả Quả.

[Đù má, sao tự nhiên điên vậy?!]

[Ban nãy thì suýt ngủ mất, đánh phát đánh mình tỉnh luôn ạ.]

[Chị bé ngầu quá!]

[Này liều quá, thích khách chỉ cần chết một người là đội hình dao phay của họ sẽ toang đấy.]

"Không ổn, cô ấy đạp trúng debuff! 5% máu!" Thiên Hạ Đệ Nhất thấy Chỉ Qua đứng lại, chú ý tới trên người cô có debuff tốc đánh giảm 5%, với thích khách cái này quá trí mạng: "Chỉ Qua đổi hướng chạy trốn, cô ấy đi tìm Hồng Quả Quả."

Đương nhiên đạo sĩ sẽ không để mất đầu người sắp tới tay, thấy Chỉ Qua bỏ đánh giết chạy trốn, lập tức đuổi theo ném một chiêu khống chế.

Ai mà ngờ được, lúc này nữ thích khách lại dùng chiêu giải khống chế cuối cùng, sau đó trở tay ném lại khống chế cho đạo sĩ, mở lẩn trốn nhanh chóng rời khỏi phạm vi đuổi giết của hắn. Đạo sĩ bừng tỉnh, vừa quay lại đã thấy một thích khách khác quấn lấy y sư, cắt ngang y sư đang hồi máu.

Thích khách mở full trạng thái cực kì đáng sợ, mà bùa phòng ngự của y sư vừa hết hiệu lực.

Hai thích khách này phối hợp từ trước, một người liều sống liều chết dí y sư, người còn lại ẩn nấp trong tối chờ thời cơ. Mà hắn vì đuổi theo thích khách, quên mất chồng bùa phòng ngự cho đồng đội... Chỉ trong tích tắc, đạo sĩ với kinh nghiệm phong phú đưa ra một quyết định khác, hắn từ bỏ trở lại cứu y sư, mở tăng tốc đuổi theo Chỉ Qua.

Đồng đội đã hết cứu, chỉ có thể nghĩ cách mang theo thích khách của bọn họ.

Đột nhiên, Hồng Quả Quả vẫn luôn chạy đằng xa lại vòng về, dùng tăng tốc, mặc kệ tất cả trạng thái trên Đài Vui Buồn, lao thẳng tới chỗ Chỉ Qua. Khi bùa tấn công của đạo sĩ chạm tới Chỉ Qua, thú triệu hồi đã rơi xuống, kẹp đúng khoảnh khắc cuối cùng heal cho thích khách đang hấp hối.

"Vãi, trị liệu sư điên rồi!?" Thiên Hạ Đệ Nhất trợn tròn mắt: "Chạy thẳng sang như vậy, rốt cuộc cậu ta ăn bao nhiêu cái debuff!?"

Ánh mắt y dừng trên người trị liệu sư Hồng Quả Quả, thấy ba cái buff trên người Hồng Quả Quả thì tắt tiếng.

[Cờ lờ gờ tờ... Tôi bị hoa mắt hả?]

[Không phải bà hoa mắt đâu, hắn không dính một cái debuff nào.]

[Má! Nhân phẩm gì ảo vậy, ba cái trạng thái trên người ổng đều là Vui, khinh công chạy thẳng mà ăn ba cái buff!?]

[Tôi nhớ Hồng Quả Quả là hệ may mắn...?]

Hệ may mắn ăn gian vậy sao?!

Âu Hoàng thì không sợ gì hết!

Âu Hoàng Hồng Quả Quả đúng là không sợ, có điều ăn được 3 cái buff, lần heal tiếp theo của y là 110 điểm, suýt cho Chỉ Qua hít đất, cũng may lượng trị liệu nhanh chóng về lại mức trung bình, cứu được Chỉ Qua sắp tử vong.

Chỉ Qua được hồi máu quay đầu phản kích, ỷ có vú em bảo kê, mặc kệ debuff lao tới quần nhau với đạo sĩ. Chỉ mấy chục giây trận hình của đoàn Phát Tài đã bị đợt phản kích của đoàn Quảng Cáo làm rối loạn, đội hình hai thích khách im ắng hơn nửa trận đột nhiên như chó điên cắn bậy. Thích khách Dưa Hấu full trạng thái giết y sư xong mặc kệ mọi thứ đuổi theo vật lý kiếm, bất chấp nghề kia có lợi thế hơn hẳn mình, gã không buồn nhìn cứ thế nhảy vào táng.

Dưa Hấu di chuyển hết sức mượt mà, có lẽ là vật lý kiếm tìm được vị trí tốt, xung quanh vừa hay không có debuff, gã đánh càng thêm thoải mái. Bằng kĩ thuật của bản thân, liên tục vòng ra sau đánh, không đánh chính diện, tránh được ưu thế của phái kiếm nhanh vật lý, tiếp tục đuổi giết.

Mất y sư, vật lý kiếm và đạo sĩ trở nên bó tay bó chân, lại gặp hai thích khách chó điên, chỉ một lúc đã luống cuống.

"Đạo sĩ đã chết, vật lý kiếm và thích khách đang liều... 5% máu! Thích khách giết vật lý kiếm."

10 phút, đoàn Quảng Cáo giành chiến thắng chung cuộc.

Một trận đánh xong, tất cả mọi người sửng sốt vài giây, nửa trước chậm bao nhiêu thì nửa sau nhanh bấy nhiêu.

Mở màn không hiểu gì, đến cuối cùng người ta thắng cũng không hiểu gì.

[Thắng rồi!?]

[Aduma, một đội dao phay mà nhây lâu như thế, sau đó phản kích.]

[Em xem ngu người luôn rồi 6666]

[Chẳng trách đoàn Quảng Cáo bình tĩnh như vậy, hóa ra trong đội có hai con chó điên.]

[Streamer streamer, mau liên hệ đi, tôi muốn xem phỏng vấn sau trận đấu!!]

[Đúng đúng!! Bé muốn Momo!]

[Trận pháp sư cũng được!!! Làm ơn!!!]

Nhà phát hành mở phát sóng trực tiếp cũng cho quyền lợi phỏng vấn sau trận đấu, đương nhiên đoàn đội dự thi có thể từ chối.

Trận đấu kết thúc, Thiên Hạ Đệ Nhất liên lạc ngay với người của đoàn Quảng Cáo, ừ thì cũng kết nối được, nhưng người tới không phải Momo hay Hành Chỉ Vô Câu, mà là kẻ thù không đội trời chung của y, Apple.

Nhân vật trong game của hai người được chuyển vào phòng phát sóng, lườm nguýt lẫn nhau.

Thiên Hạ Đệ Nhất: "Tại sao lại là ông?"

"À." Apple rất lạnh lùng: "Chỉ huy của bọn tôi offline ăn cơm rồi, lần sau nhắn sớm chút, đừng có nhắn vào giờ cơm."

Thiên Hạ Đệ Nhất: "..."

Giờ này ăn cơm!? Là ăn sáng hay ăn trưa!?

Trận đấu kết thúc, cả đoàn giải tán, Túc Mạc offline.

Bởi vì ba ván đấu kết thúc quá nhanh, lúc cậu offline là đúng 10 giờ, còn một lúc nữa mới tới giờ ăn. Ban nãy ở trong đấu trường, Úc Trăn xem đồng hồ, nói là trưa nay sẽ nấu cho cậu thử món mới. Túc Mạc nghĩ ở trong game cũng không có việc gì làm, đấu xong lập tức offline cùng Úc Trăn.

Cuối tuần, từ sáng sớm Úc Trăn đã qua chơi game với bạn trai, lúc sang còn mang theo nguyên liệu nấu ăn từ các tinh hệ khác, vừa offline anh đã vào bếp giúp Nhạc Nhạc xử lý.

"Cần em làm gì không?" Túc Mạc ở bên cạnh nhìn.

Nhạc Nhạc hỏi: "Túc Mạc muốn học nấu ăn à?"

Không phải Túc Mạc chưa thử học, mà là cậu không học được, đại khái cậu hoàn toàn không có năng khiếu trong khoản nấu nướng: "Để tớ xem có gì giúp được không."

Úc Trăn đang thử dao, nghe vậy hỏi: "Không cần đọc sách à?"

"Chiều nay em không bận gì, sách để chiều đọc." Túc Mạc xích lại gần, thấy nguyên liệu đang ngâm trong nước: "Cái này xử lý như thế nào?"

"Ngâm xong nó sẽ nở ra, sau đó em dùng nước rửa sẽ dễ rửa hết chất bẩn hơn." Úc Trăn giải thích đơn giản: "Đợi thêm hai ba phút nữa là rửa được rồi."

Rửa đồ thì cậu vẫn biết.

Túc Mạc hết sức tò mò nhìn thứ trong chậu nước: "Vậy để em làm cho."

Cậu vừa chạm vào thành chậu, cảnh tượng trước mắt đột nhiên đen sì trong chốc lát. Túc Mạc bất đắc dĩ chống tay lên bàn bếp đứng một lúc.

Túc Mạc tưởng là mình lại bị tụt huyết áp, thỉnh thoảng cậu sẽ thấy đau đầu chóng mặt như vậy.

Đợi nó qua đi, cậu định dịch chậu nước sang bên cạnh, chợt thấy mặt nước loang ra thứ gì đó đỏ hồng.

Túc Mạc sửng sốt, lại một giọt nữa rơi xuống mặt nước.

Máu?

Cậu giơ tay lên sờ, đập vào mắt là đầu ngón tay đỏ tươi.