12.
Tôi tham dự buổi đấu thầu với tư cách là thư ký của Tống Tri Niên, đối mặt trực tiếp với Thịnh Nguyên Niên.
Hai người họ thật sự có duyên phận.
Tống Tri Niên hiển nhiên không thích Thịnh Nguyên Niên, đề nghị muốn đổi chỗ với tôi. Hắn không muốn anh ấy ngồi đối diện tôi.
"Chuẩn bị bắt đầu rồi, không phải chỉ là một chỗ ngồi sao? Đừng quá nhạy cảm như vậy."
Tống Tri Niên miễn cưỡng bị thuyết phục, lại dồn lực chú ý cuộc đấu thầu bên trên.
Công ty của Thịnh Nguyên Niên trình chiếu dự án, giá thầu thấp nhất trong các công ty, Tống Tri Niên sắc mặt trắng bệch.
Kết quả không chút hồi hộp nào, hắn thua.
"Sao có thể?" Tống Tri Niên nghĩ mãi mà không ra.
Hắn đã đặt cược số tiền lớn vào một dự án khác, nếu dự án này không thể giành lấy, hắn sẽ không thể theo được dự án kia...
Trên hành lang, Tống Tri Niên như nghĩ đến điều gì, nắm cổ áo Thịnh Nguyên Niên: "Anh mưu tính tôi?"
"Tôi mới biết được! Anh sẵn sàng bị thu mua đi, không muốn cũng không sao, anh hãy từ chức."
Tống Tri Niên nghiến răng: "Hèn hạ. Tôi sẽ không để anh thực hiện được."
Tôi bình tĩnh mở miệng: "Chỉ sợ không anh không quyết định được rồi."
Tống Tri Niên chấn kinh, hắn đột nhiên quay đầu lại, như đoán được điều gì, lại không thể tin được.
"Tôi đã bán cổ phần của mình. Dự án kia cũng là tôi chỉ đạo."
"Thảo nào, thảo nào tôi luôn có cảm giác [lấy mạnh bù yếu]. Tôi không cho em xem bản kế hoạch, làm thế nào..."
Quả nhiên Tống Tri Niên đề phòng tôi.
Tôi đã sớm đoán được, giống như tôi hiểu rõ hắn, hắn cũng rất hiểu tôi. Tôi nói tôi tha thứ, hắn cũng không tin như trước kia, luôn đề phòng tôi trả thù hắn.
Cho nên tôi không xem xét trực tiếp bản kế hoạch, mà chỉ dựa vào một số quy luật các bản kế hoạch của mấy năm gần đây.
Trước đây tôi từng làm việc ở công ty, tuy rằng chỉ có ba năm, nhưng lại hiểu rõ các ý tưởng, chỉ cần tôi tìm ra quy luật và những thay đổi mới, làm ra một bản kế hoạch khác cũng được, chỉ là tốn một chút thời gian.
Tống Tri Niên yếu ớt cười: "Tại sao?"
"Đương nhiên là trả thù anh. Tôi muốn chia tay nhưng do anh không chịu đấy."
"Quả nhiên em không tha thứ cho tôi... Tôi chỉ là lầm đường một chút..."
Thịnh Nguyên Niên trợn mắt: "Được rồi, người ta đang nhìn kìa. Đừng nhiều lời nữa, tôi chỉ nói một câu thôi, nếu là anh, anh trở về, liệu có chấp nhận được Dữu tử đã có người mới không?"
Tống Tri Niên hồi lâu không nói gì, đáp án rất rõ ràng.
Hắn muốn đưa tôi về nhưng Thịnh Nguyên Niên ngăn cản, không cho hắn đưa tôi đi. Hết cách, hắn đành quay về thu dọn cục diện rối rắm.
Năng lực của Tống Tri Niên không tệ, nhưng trên thương trường một bước sai là các bước cũng sẽ sai, hơn nữa tôi đặc biệt hiểu rõ hắn. Liên kết với Thịnh Nguyên Niên công kích hắn, hắn liên tiếp gặp thất bại.
Cuối cùng, tại cuộc họp quản lý, hắn đệ đơn từ chức tổng giám đốc.
Trước khi đi, Tống Tri Niên nhìn tôi thật sâu: “Anh vẫn luôn cho rằng dù cả thế giới phản bội anh, thì chỉ có em sẽ không làm vậy."
Tôi hời hợt: "Trước kia tôi cũng tự cho là vậy đấy."
Tống Tri Niên còn muốn giải thích, nhưng cuối cùng hắn bất lực buông tay, chán nản bước khỏi văn phòng.
Hắn rời đi, Thịnh Nguyên Niên để tôi tiếp quản công ty. Tôi vừa ngồi vào ghế của Tống Tri Niên liền nhận được một tin nhắn - sự trả thù của em quả nhiên là đau đớn nhất.
Tôi cười thầm, đó là điều đương nhiên.
Chẳng phải trả thù là lấy đi toàn bộ của hắn, đẩy hắn từ mây cao rớt xuống sao?
13.
Bạch Hoan không ngờ tôi tàn nhẫn như vậy, cô ta đến gặp Tống Tri Niên, nhưng sau này lại tránh mặt hắn.
Quá khứ, những gì đã cho cô ta cũng từng cái được lấy lại.
Sau đó tôi mới biết, thì ra những gì Bạch Hoan làm đều lấy tôi làm cái cớ.
Cô ta cùng những người xung quanh Tống Tri Niên tẩy não hắn, liên tục nhắc nhở, khiến hắn cho rằng tôi hi vọng hắn được sống hạnh phúc. Hi vọng hắn quý trọng sinh mạng.
Cái gọi là đứa bé, cũng là do Bạch Hoan lấy tôi làm cái cớ, cô ta bảo có một truyền thuyết, nếu như quá nhớ nhung một người, người đó sẽ dùng một cách để quay trở về.
Con cái cũng là một trong số đó.
Tống Tri Niên không tin vào những thứ huyền ảo đấy, nhưng hắn thực sự rất khổ sở, muốn thoát khỏi nỗi buồn đó. Cũng muốn quên đi tôi, nên dần đã tiếp nhận.
Tống Tri Niên biết Bạch Hoan đến tìm tôi nói về nhũng thứ đó, càng thêm tức giận, cuộc đời này không muốn nhìn thấy cô ta nữa.
Thịnh Nguyên Niên thuật lại cho tôi nghe, còn nói: "Bạch Hoan muốn gặp cậu, cậu thấy sao?"
Tôi lắc đầu, không còn quan trọng nữa rồi.
"Được, vậy cậu ăn táo đi."
Tôi đưa tay tới nhận quả táo, ngón tay đột nhiên run rẩy, quả táo rơi xuống đất.
Thịnh Nguyên Niên cúi đầu nhặt quả táo, hồi lâu cũng không ngẩng đầu lên.
Tôi cảm nhận được nỗi buồn của anh, đưa tay sờ đầu anh: "Đừng buồn mà. Tôi vốn cũng không còn sống được bao lâu."
Ba năm tra tấn hành hạ đó quá dài, cũng quá đau khổ, vốn dĩ tôi sống sót là nhờ vào ý chí nhưng cơ quan nội tạng đều đã suy nhược, mặc cho có dùng biện pháp nào cũng không dưỡng lại được nữa.
Trước khi quay về, tôi cảm nhận được tôi có thể sẽ .
Nhưng tôi muốn quay về, muốn gặp mặt Tống Tri Niên lần cuối.
Muốn nói với hắn, nhất định hãy sống thật tốt.
Đáng tiếc, hắn không cần.
Hầu hết đàn ông thực sự không thể có mối tình lâu dài với một người phụ nữ, kể cả Tống Tri Niên.
Tờ giấy mà Bạch Hoan cho tôi xem, là chứng nhận y tế về chứng suy nội tạng của tôi.
Thời điểm đó, tôi đã suy nghĩ rất nhiều, liệu có nên nhắm mắt làm ngơ vào giây phút cuối cùng của tôi và Tống Tri Niên hay không, để chúng tôi có thể làm những việc trước kia chưa kịp làm.
Nhưng hắn đã quên rồi!
Đó không phải Tống Tri Niên của tôi nữa.
Bao nhiêu người đã bắt cóc đạo đức của tôi, nói rằng hắn đau đớn, thống khổ như nào. Nhưng nỗi đau của tôi sao không có ai nhìn thấy, chúng không đáng một đồng sao?
Tôi mệt mỏi rồi, muốn buông tay hắn, muốn tự sống nốt quãng đời còn lại của mình.
Nhưng Tống Tri Niên không chịu buông tha, tôi liền không không ngừng tay. Lúc trước tôi muốn để hắn quên tôi. Giờ đây, tôi lại muốn để hắn hận tôi cả đời này!
Thịnh Nguyên Niên dùng sức lau nước mắt: "Dữu tử, cậu làm nhiều việc như vậy, chỉ vì muốn anh ta hận cậu sao? Hận càng nhiều, sẽ quên được cậu sao?"
Vậy sao?
Tôi cũng không biết nữa, mắt mờ dần, tôi mệt rồi, muốn ngủ. Không còn tâm trí để suy nghĩ nữa.
Trong màn sương mù, tôi nghe thấy một tiếng khóc.
"Tạm biệt, Dữu tử. Có vài lời, đợi đến ngày tóc tôi bạc trắng, sẽ đến trước trước mộ em nói."
Tôi cảm thấy điều gì đó, triệt để mất đi ý thức.
Hẹn gặp lại.
________Hoàn_________