Bạn Trai Tôi Là Trai Hư

Chương 30




Anh hốt hoảng nhanh tay ôm lấy cô,rồi nhấc bổng cô lên.Giọng nói gấp gáp.

"Cậu không sao chứ"

Vừa đạt được mục đích,cô liền đưa tay ra sức ôm lấy cổ của anh.Cả cơ thể mảnh khảnh của thiếu nữ dán chặt trên người anh.Hai cẳng chân vòng qua bên hông của anh ra.Cô giả bộ thở hổn hển lắc nhẹ đầu.Tiếp đó cô cảm nhận rõ ràng từng thớ thịt trên cơ thể của Lục Viễn,rất săn chắc.Mặt cô khẽ đỏ ửng gục bên hõm vai của anh.Giọng điệu mềm mỏng.

"Tớ sợ bị chìm lắm cậu ôm tớ lên bờ đi"

"....."

Nói thật là từ nãy giờ anh không hề cảm nhận được cái gì lạ cả,chỉ một mực lo lắng cho cô .Nhìn cơ thể đang run lên của cô thì chắc cô bị dọa sợ lắm.

Anh vòng tay đỡ lấy cơ thể của Thẩm Đường trong lòng rồi lần trong nước tiến lên bờ.Bên kia Thẩm Đường không phải run vì sợ mà run vì sướng.Cô muốn sờ cơ bắp của anh lâu lắm rồi bây giờ còn trực tiếp dính chặt vào nhau thế này thì cô có chết cũng nhắm mắt.

Ôm còn chưa đã thì cô đã được anh đặt lên bờ,tay của cô không buông khỏi cổ của anh .Chỉ hơi nâng khuôn mặt nhỏ nhắn lên nhìn vào mắt anh.

"Tớ tê chân quá,đi không nổi,cậu có thể bế tớ lại  ghế không?"

"...."

Lúc này đây anh mới phát giác được cảm giác mềm mềm trên khuôn ngực cứng rắn của mình.Nhìn xuống bên hông thì là cặp chân thon dài kia đang bao chùm lấy anh.Cơ bắp khắp cơ thể của anh căng cứng lại,đôi tay rời khỏi người của cô.Hai vành tai len lén đỏ ửng lên.Rồi lại nhìn vẻ mặt hết sức tự nhiên kia của cô thì khẽ mắng trong lòng.

(Con nhóc này không biết đề phòng gì sao,cái vẻ mặt hưởng thụ kia là gì vậy chứ)

Không nghĩ nhiều thêm được nữa,có vẻ cô tê chân thật.Anh gắng gượng kiềm chế cảm xúc trong lòng bế cô ra khỏi bể bơi,vừa đi vừa dạy dỗ.

"Tớ nói cậu biết sau này không được ôm thằng nào kiểu này ,không phải ai cũng có tâm hồn trong sáng như tớ đâu.Cậu mà vậy thì đám cầm thú đấy tấn công cậu đấy,...."

Nghe anh nói một chằng dài cô cũng hiểu.Đâu phải ai cô cũng dám làm vậy chứ,ngay cả bạn trai cũ cô cũng chỉ cho nắm tay thôi đấy.Cô khẽ giải thích, trong giọng có chút tủi thân.

"Tớ chỉ như thế với cậu thôi"



"...."

Lục Viễn nhìn xuống cô gái nhỏ,anh hiểu hàm ý trong đó anh cũng  hiểu được tâm tư của cô.Nhưng giờ anh vẫn chưa sẵn sàng, nghiêm túc với chuyện tình cảm.Anh liền lẩn tránh sang việc khác.

"Để tớ rót nước ấm cho cậu,ngồi đây đợi đi"

Đôi mắt bồ câu của cô nhìn bóng dáng cao lớn của thiếu niên rồi lại thở dài,anh lại tránh chủ đề của cô nữa rồi.Không sao cả,ít ra anh đối xử với cô rất tốt nha.Cô vẫn nên cố gắng tiếp vậy.

-----

Cuối cùng cũng đến kì nghỉ tết,sau tết thì cô lại bắt đầu năm học mới.Chính thức bước vào năm cuối của đời học sinh.Năm nay vẫn như mọi năm cả nhà cô sẽ về Giang Thành đón tết cùng ông bà ngoại,còn ông bà nội của cô đã mất từ khi cô còn chưa chào đời cơ.Mọi năm vẫn là cùng ông bà ngoại đón năm mới.

Thẩm Đường còn đang ngồi xếp bằng trên giường nhắn Wechat cho Lục Viễn,mọi ngày dù không có chuyện gì cô cũng tìm đủ mọi lý do để nói chuyện cùng anh.Anh cũng không nhiệt tình chào đón cô lắm nhưng có trả lời là được rồi.

'Ngày mai tớ sẽ đi Giang Thành đón năm mới cùng ông bà ngoại,cậu đừng nhớ tớ nhé'

'.....'

Cô thấy một hàng dấu chấm anh gửi qua thì lại tiếp tục bổ sung.

'Năm nay cậu đón năm mới cùng với ông cụ thôi sao?'

'Có nhà bác cả đón năm mới cùng'

Thẩm Đường nghe vậy thì cũng nhẹ lòng,ít ra anh còn có nhà bác cả ,không thôi chỉ có anh với ông cụ thì sẽ buồn lắm.

Hôm nay là thứ sáu.Đêm giao thừa sẽ vào thứ năm tuần sau,cô nhẩm thời gian ăn tết bên nhà ông ngoại khá lâu.Nếu muốn tặng quà năm mới cho anh thì cô vẫn nên chuẩn bị bây giờ thôi đợi đến lúc cô quay về thì không ý nghĩa gì nữa.

Thẩm Đường gọi điện hẹn Mục Sơ cùng đi sắm đồ với mình.Hai cô nàng xuất phát đến trung tâm mua sắm.Cô dẫn Mục Sơ vào cửa hàng trang sức,cô tỉ mỉ lựa một hồi cũng chọn được một cái ưng ý.Mục Sơ nhìn chiếc vòng tay của nam thì khó hiểu.



"Cậu mua tặng ai sao?"

"Ừm tớ muốn tặng cho Lục Viễn"

Mục Sơ hiểu ra chỉ à một tiếng rồi lại bổ sung.

"Anh họ của tớ không thích đeo loại vòng tay này đâu,hay cậu đổi sang mua quần áo hoặc giày ấy"

Chiếc vòng tay tinh xảo chất liệu bạch kim nằm gọn trong tay cô,ngắm ngía một hồi thì cô cũng quyết định mua.Quà này là cô đã ý định mua từ lâu rồi nhận hay không nhận,đeo hay không đeo thì theo ý trời vậy.Mặc kệ anh không thích nhưng cô vẫn muốn tặng.

Sau nửa ngày dạo chơi trong trung tâm mua sắm thì cô mệt lả người nằm trên giường.Trên tay cầm hộp đựng vòng tay cười tủm tỉm.Còn đang suy nghĩ nên trao tới tay anh như thế nào thì hợp lý,bây giờ đưa thì quá sớm đợi đến lúc cô quay về thì quá muộn.Một suy nghĩ chợt nảy lên trong đầu.Cô lại trong tủ lấy ra một chiếc balo mini màu xám bạc nhìn vô cùng đẹp.Cô nhét hộp nhỏ vào trong balo rồi chạy xuống lầu,xỏ dép rồi đi qua tòa biệt thự bên cạnh.

Vừa vào tới sân thì liền bắt gặp anh đang cho mấy con cá koi trong hồ ăn.Cô đi lại đưa balo về phía của anh,trịnh trọng nói.

" Cậu giữ hộ tớ cái balo này nhé,tớ sợ để trong nhà mẹ tớ mà phát hiện ra thì đánh chết tớ mất.Balo này tớ giấu mẹ mua tận 5 vạn đấy"

"...."

Anh nhìn vẻ nghiêm túc của cô thì cũng chẳng suy nghĩ nhiều,tiểu thư như cô mua cái balo 5 vạn mà cũng phải giấu như vậy sao.Có vẻ ba mẹ cô khá nghiêm khắc về vấn đề tiêu xài của cô nhỉ.Nghĩ nghĩ một hồi anh liền bổ sung.

"Cậu có đủ tiền tiêu vặt không?"

Cô chỉ viện đại lý do thôi mà,cái balo này 5 vạn là thật nhưng là mẹ cô mua cho cô.Chắc anh tưởng ba mẹ cô nghiêm khắc chuyện tiền bạc với cô nên hỏi thế sao.Cô đã nói xạo thì phải xạo tới bèn uất ức nói.

"Tớ còn có 500 tệ trong người thôi"

Cô định nói xong thì lảng trán chuyện khác thì liền lấy anh móc ví tiền ra,lấy hết tiền mặt trong ví đưa cho cô.

"Ở đây tớ có 2 vạn tiền mặt thôi cậu cầm xài đi,thiếu thì nói với tớ ,tớ đi rút đưa cho cậu"

"...."