Ăn tối xong Nhiệt Đình ở lì trên phòng làm việc.Ở Trung bây giờ mới là 3 giờ sáng nên hắn không gọi cho Doãn Lâm để cô nghỉ ngơi.
“Đình à mẹ vào được chứ?”
Lạc Vân gõ cửa nói nhưng chưa đợi đồng ý đã tự ý bước vào.
“Con uống nước ép đi,mẹ làm cho con đó”
“Ừm”
Nhiệt Đình xoa trán mệt mỏi khi phải tính các số liệu của công ty.Lạc Vân thấy vậy liền tiến đến xoa bóp lưng cho hắn.
“Đình à,con mệt lắm à?”
“Bỏ ra”
Bà ta khi nhìn thấy ánh mắt sắc lạnh của hắn dành cho mình thì dừng hành động nhưng vẫn cố níu lại ở phòng hắn để trò chuyện nhưng chỉ được đáp lại vài chữ.Điều này cũng khiến Lạc Vân vui như trẩy hội rồi.
Bỗng điện thoại Nhiệt Đình reo lên,hắn liếc qua thấy người gọi liền nhanh tay bắt máy.
“Sao em dậy sớm vậy?”
“Em phải đi quay cảnh vào lúc bình minh.Mệt chết mất,em muốn đi ngủ”
Doãn Lâm vừa rửa mặt vừa gọi ,giọng như mèo con mà nói chuyện với hắn
“Hôm qua mấy giờ ngủ?”
“1h”
“Sao em không ngủ muộn thêm tí nữa cho xuống đất sớm?”
Nhiệt Đình tức giận thật rồi.Bình thường ở nhà hắn sẽ bắt cô đi ngủ sớm để sáng dậy kịp đi làm.Vậy mà mới xa nhau được 2 ngày Doãn Lâm đã sống vô tội vạ khiến hắn vô cùng lo lắng.
“Hôm qua xem phim muộn đúng không?”
“Không phải tại em.Em mới xem có 2 tập mà đã 1h rồi”
“Không nói nữa.Chuẩn bị đi rồi đi làm”
“Anh không có lời nào nói với em à?”
“Nói gì?”
“Anh không nhớ em à?”
“Có”
Bên kia xuất hiện tiếng cười.Sau đó Doãn Lâm kể chuyện gì đó cho bạn trai nghe mà cả hắn cùng cưới theo hoàn toàn quên mất sự hiện diện của mẹ kế ở đây.
Lạc Vân không ngờ được hắn vô cùng ít nói mà lại nói nhiều khi lo lắng cho ai đó như vậy.Cũng không ngờ cô gái ấy lại làm hắn cười vui vẻ đến vậy.Nhưng bà ta nhất quyết không thể để hai người cạnh nhau bởi Nhiệt Đình tương lai sẽ thừa kế toàn bộ tài sản ông nội để lại và không có phần của Hào Kiệt.Nếu bà ta nắm được hắn bà ta vẫn sẽ là Phu Nhân,con trai bà ta còn được thừa kế tài sản.
“Đình à,mau uống nước đi”
Lạc Vân cố tình đến gần nói nhỏ nhẹ,điều này khiến Doãn Lâm bên kia chú ý
“Bên cạnh anh là ai vậy?”
“Vợ của bố”
“Mẹ anh trẻ vậy”
“Đủ tuổi đẻ ra em”
Lạc Vân lúc này đã ra khỏi phòng vẫn mong rằng vì tiếng nói vừa nãy của mình mà có thể khiến hai người cãi nhau nhưng Doãn Lâm không quan tâm nhiều đến thế.
“Em không giữ anh cho chặt thì mất như chơi đấy”
“Ai mà dám lấy Nhiệt Đình của em chứ?Mấy người đấy không có cửa đâu.Em đi làm đây anh đi ngủ đi”
Doãn Lâm dành cho hắn cái hôn gió qua điện thoại rồi tắt máy.Nhiệt Đình xoa lấy vầng thái dương rồi đi đến phía giường.Đêm nay lại là đêm khó ngủ.
_______
“Đình ,con dậy rồi à?Mau xuống ăn sáng”
Nhiệt Đình thong thả bước xuống nhà ngồi vào bàn ăn.
“Mẹ con dạo này vẫn khỏe chứ?”
“Từ ngày xa bố thì vẫn khoẻ”
“Ừm”
Sau khi Lạc Vân mang thai mẹ Nhiệt Đình đã rời khỏi nhà,bà không hề trách Trục Lưu vì biết ông bị hãm hại nhưng cũng không thể tha thứ cho người này.Bà đã về quê hương mình sinh sống và vẫn đang khỏe mạnh.
“Con ăn cái này đi.Mẹ làm riêng cho con đó”
“Cảm ơn”
Trước khi rời khỏi đây,mẹ đã dặn Nhiệt Đình phải nghe lời Lạc Vân,không được gây khó dễ.Nếu không phải vì lời của mẹ thì hắn có thể đá bà ta ra khỏi gia tộc bất cứ lúc nào và đương nhiên cậu em kia hắn cũng chẳng coi ra gì.
Lúc bé Hào Kiệt rất muốn chơi với anh nhưng điều bị từ chối.Hắn cực kì chán ghét và không muốn em trai giống mình nhưng gen bố hắn quá mạnh,hai anh em y đúc nhau dù khác mẹ.
Lạc Vân sau khi nghe hắn cảm ơn thì mở hội trong lòng.Bà ta cảm thấy Nhiệt Đình đã mở lòng hơn ,không còn căm ghét bà như trước nữa.
“Em mới đổi tóc à”
“Dạ,em đổi cho tươi mới chút”
Nhiệt Đình mới về hôm qua mà Lạc Vân đã thay đổi diện mạo để trẻ và hoàn hảo trước mắt hắn.
“Tí con ra ngoài gặp bạn rồi ăn luôn,mọi người không phải chờ đâu”
“À mẹ cũng có chuyện phải ra ngoài,con đưa mẹ đi luôn nhé vì bác tài xế hôm nay nghỉ có việc rồi”
Nhiệt Đình không từ chối cũng chẳng đồng ý.Lạc Vân sau khi thấy ra bãi đỗ thì liền đi theo rồi lên xe ngồi.
“Công việc ở Trung của con vẫn tốt chứ?”
“Bình thường”
“Mẹ nghe nói Trung giờ thay đổi nhiều lắm.Hai năm không về rồi mẹ cũng thấy nhớ”
“…”
“Con uống nước nhé”
Lạc Vân đưa nước gần miệng nhưng bị hắn từ chối.Vô tình cốc nước rơi xuống ướt quần hắn.
“Ui mẹ xin lỗi,để mẹ lau”
Lạc Vân rút vài từ giấy lau nước ở quần hắn còn cố tình miết nhẹ để hắn thấy hứng nhưng Nhiệt Đình còn chẳng thay đổi cảm xúc.
Được ở gần Nhiệt Đình Lạc Vân vô cùng vui sướng.Bà ta có thể ngửi được mùi hương nam tính của hắn,mùi hương khiến bà ngày càng khao khát hắn hơn.Nhiệt Đình ngồi ghế lái thấy bà ta thật kinh tởm,mùi nước hoa nồng nặc chẳng giống như Doãn Lâm.Nếu không phải vì mẹ thì hắn đã cho bà ta một cú xuống đường rồi.
“Cảm ơn con đã đưa mẹ đến.Hôm nay đi với con rất vui”
Chưa kịp nghe hết Nhiệt Đình đã lái xe đi khiến Lạc Vân hít đầy bụi.
“Rồi con cũng sẽ là của mẹ thôi”