Bạn Trai Tôi Là Tên Biến Thái

Chương 3: Lý Hải




Bắt đầu một ngày mới ở Hải Thành,Doãn Lâm đang trên đường đến nơi để quay quảng cáo cho sản phẩm mới.Cô khoác lên mình bộ váy trắng nhã nhặn,tóc xoăn sóng nhẹ nhàng khiến mọi người đều mê đắm.

Như thường lệ cô chào tất mọi người trong đoàn.

Đang dặm lại phấn thì có một chàng trai đến chào hỏi cô.

“Xin chào,em là Doãn Chi Lâm đúng không?”

“Vâng ạ xin chào”

“Anhlà Lý Hải,người chụp cùng em trong buổi quảng cáo này,anh bắt tay em được chứ?”

Lý Hải đưa tay ra,Doãn Lâm cũng đáp lại.

“Nhìn em ngoài đời đẹp hơn so với trên truyền hình rất nhiều”

“Cảm ơn ạ”

“À,nhân tiện trao đổi số điện thoại với anh nhé.Để tiện cho công việc hơn ấy mà”

Vì là tiền bối nên Doãn Lâm cũng không thể từ chối được.Lý Hải trong giới đều được khen ngợi nên cô cũng an tâm mà đưa số.

Đến giờ làm việc,cô nở nụ cười tươi rói khi chụp.

“Doãn Chi Lâm,em đứng yên ở đó nha để Lý Hải sẽ đứng ra sau em”

Lời nói phát ra từ đạo diễn.Lý Hải bước ra sau cô nói nhỏ vào tai

“Lâm Lâm à,em đừng gần một chút mới có thể chụp đẹp được”

Doãn Lâm hơi khó chịu nhưng cũng phải làm theo lời hắn ta.Hợp đồng này rất quan trọng nên không thể để ra sai sót gì.

Lý Hải kéo người Doãn Lâm từ phía sau về gần lòng mình hơn khiến cô giật mình.

“Tiền bối”



“Em im lặng chút nào,ống kìa bắt đầu chụp kìa”

Dù cực kì khó chịu nhưng Doãn Lâm vẫn phải nở nụ cười vì công việc.Hắn ta nhiều lần còn cố tình động chậm vào eo rồi đến chân,cô chỉ chờ giây phút hoàn thành .

Đạo diễn vừa hô hoàn thành cô liền rời đó ngay lập tức.Gương mặt vô cùng kinh sợ,ghê tởm những tên như hắn.

Ngồi ở nhà thất thần như người mất hồn.Doãn Lâm gọi cho bạn trai.

“Hửm..nhớ anh à?”

Vừa nghe thấy giọng nói quen thuộc Doãn Lâm không kìm chế được mà rơi nước mắt.Nếu Nhiệt Đình ở đây cô đã nhào vào lòng hắn rồi.

Dường như bên này Nhiệt Đình đã nghe thấy được tiếng khóc nên vô cùng sốt ruột.

“Lâm Lâm,em sao vậy?”

“Lâm Lâm,em khóc à?”

Nghe thấy mấy lời này Doãn Lâm càng khóc to hơn.Tiếng điện thoại đã tắt chứ không còn tiếng hỏi han nữa rồi.

Nhiệt Đình đang làm việc nhưng khi nghe tiếng khóc của cô đã dẹp hết tất cả mà đi đến.

Nhìn thân hình nhỏ bé ngồi khóc thút mà lòng hắn đau như cắt.Yêu nhau được 3 năm chưa từng để người thương khóc mà giờ ai dám làm việc này.

“Lâm Lâm”

Nhiệt Đình vừa gọi cô đã chạy nhào vào lòng hắn.

“Em sao vậy?”

“Nói anh nghe sao em khóc”

“E..em xin lỗi hức..hức”



Doãn Lâm khóc nấc lên trong lòng hắn.

“Ngoan,nín đi “

Nhiệt Đình ôm cô vỗ về như một đứa trẻ.Những lúc Doãn Lâm khóc nhất định sẽ không nói gì đâu nên để cô khóc sẽ giải tỏa được áp lực.

Ngồi trong lòng Nhiệt Đình một lúc cô ngủ thiếp đi lúc nào không hay.Hắn bế cô về giường ngủ,hôn cô một cái rồi đóng cửa đi ra ngoài.

“Thư kí Tần”

“Đã điều tra xong thưa giám đốc,tôi sẽ gửi vào điện thoại của ngài”

Trước mắt Nhiệt Đình là đoạn clip khi ở buổi quảng cáo.Xem đến đoạn cần xem tay hắn đã thành nấm đấm nhưng khuôn mặt vẫn không hề biến chuyển.

Nhiệt Đình nhấc điện thoại gọi cho ai đó.Hắn đầu tư nhiều như vậy vào Golden chẳng lẽ công ty lại không thể bảo vệ nghệ sĩ của mình đàng hoàng.

“Đình”

“Sao không ngủ mà đi ra đây?”

Doãn Lâm như em bé đi đến chui vào lòng Nhiệt Đình.

“Không có anh không ngủ được”

Hắn vuốt ve từng lọn tóc của cô.Tên đáng chết đó dám làm cô khóc,hắn hận không thể đến cho tên đó vài quả đấm.

“Mai ngày nghỉ muốn đi đâu không?”

Doãn Lâm ngồi trong lòng hắn lắc đầu

“Sao vậy?Không phải bình thường em muốn đi chơi lắm sao?”

“Em muốn ở nhà ôm anh cả ngày”

Nhiệt Đình nở nụ cười đắc ý.Phải vậy mới đúng chứ.Không bù cho lúc mới yêu,đến cái nắm tay Doãn Lâm cũng không muốn.Giờ thì bám hắn như sam,một chút cũng không muốn rời.Công hắn chăm đúng là không phí.