Bạn Trai Tôi Là Quỷ Giết Người

Chương 1




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Tác giả: Khí Ngã Trầm Phù Nhất Bách Niên

Edit: Dưa

Truyện có một vài yếu tố hack não và kiến thức chuyên về môn hội hoạ, editor chỉ đảm bảo dịch đúng khoảng 60% - 70%

———

Ngày còn chưa sáng, hắn đã bắt đầu bận rộn.

Cắt xong đám hoa hồng vừa mới nở rộ trong nhà ấm sau vườn, cả hoa Bách Hợp và hoa Tulip....Lại đem từng bó hoa tươi bỏ vào bình, đặt chúng lên giữa bàn, bố trí thành hình dạng vừa ý.

Sau đó, hắn bắt đầu chuẩn bị món chính ngày hôm nay. Đối với động vật mà nói, sáng sớm là một khoảng thời gian tốt để hoạt động, nhưng giác quan của bọn họ cũng sẽ nhạy bén nhất vào lúc này.

Thợ săn bình thường rất ít khi lựa chọn thời gian này, nhưng hắn không phải thợ săn bình thường, mà bản thân hắn, cũng tương đối khinh thường đám thợ săn bình thường kia, hắn mở tủ dụng cụ của mình, lấy ra một cái muỗng đã được mài sáng —— đây là thành quả ngày hôm qua của hắn —— hắn vào nhà xe, từ cửa sau đi ra ngoài.

Con mồi này hắn đã dày công lựa chọn suốt một tháng, cường tráng mà xinh đẹp, ưu nhã nhạy bén, thịt của nó chắc hẳn vô cùng ngon.

Hắn hành động vô cùng nhanh chóng, nguyên nhân có lẽ là do bản năng của một thợ săn lão luyện, một dao toi mạng, máu tươi văng lên bụi cây trên đường. Hắn ngẩng đầu, lạnh nhạt nhìn chăm chú bầu trời âm u sấm sét vang dội.

Phải nhanh quay về. Hắn nghĩ.

Sau khi hắn về đến nhà không lâu, mưa to nặng nề trút xuống. Mang con mồi vào bếp, hắn vô cùng giỏi trong việc xử lý con mồi, mỗi một dao đều như phải trải qua trăm ngàn suy tính mới hạ xuống, hắn quan sát tỉ mỉ mỗi một miếng thịt, cân nhắc vị trí của chúng.

Lúc tôi xuống, hắn đã đổi thành bộ quần áo phổ thông màu xanh da trời tôi mua cho hắn, tôi đứng trên cầu thang, mỉm cười nhìn hắn đặt cặp nến màu trắng lên bàn.

" Hey, Nero, ừ....Chào buổi sáng? "

Hắn ngẩng đầu, trên mặt lộ ra nụ cười, " Arle, sinh nhật vui vẻ. Anh yêu, em chuẩn bị sắp xong rồi. "

" Tôi biết, em luôn luôn như vậy. "

Tôi xuống lầu, hắn ôn nhu hôn một cái lên trán tôi, " Đói không? Arle, em có làm bánh ngọt cho anh. "

" Vị dâu tây? "

" Vị dâu tây. "

Newyork bắt đầu bước vào mùa mưa, tôi vừa ăn bánh ngọt, vừa nghĩ. Mùa đông vừa ẩm thấp vừa lạnh lẽo, đây cũng là điều khiến cho không ít người nảy sinh chán ghét với địa phương này.

Nero nấu trà sữa cho tôi, còn tự làm trân châu, hắn vẫn luôn am hiểu những chuyện vặt vảnh như vậy, ít nhất là sau khi tôi biết hắn.

Hắn từ phía sau ôm cổ tôi, điều này khiến tôi nhớ tới viên cảnh sát nọ cũng từng bị hắn yên lặng mà vòng tay qua cổ, nhẹ nhàng bẻ một cái. Sau đó một sinh mạng tươi rói cứ vậy mà rời đi. Nero từng nói với tôi, sinh mạng của những kẻ đê tiện kia bất luận thế nào cũng đều kém xa tôi. Tôi nghĩ, tôi hẳn nên tin tưởng hắn.

" Arle. " Âm thanh của hắn trầm khàn, mang theo ôn nhu dây dưa không rõ, " Arle của em, đừng rời khỏi em... "

" Được thôi, Nero. " Tôi không được tự nhiên đẩy tay hắn, " Ăn gì vậy. "

" Mấy ngày gần đây cảnh sát càng thêm siết chặt điều tra. Anh trước đó từng bị hoài nghi một lần, hiện tại cũng phải cẩn thận. "

Tôi không nhịn được mỉm cười, " Nero, điều này cũng không thể trách tôi a, ai bảo tôi lại coi trọng tên đàn ông là trọng phạm truy nã quốc tế cơ chứ. "

" Anh nói vậy em rất áy náy a, cần bù đắp gì không? "

Vô luận như thế nào, câu trả lời này của Nero đều không có bao nhiêu ý tốt, tôi mặc kệ hắn, yên lặng cúi đầu uống trà. Ly trà ấm áp tựa như con tim ấm áp của tôi vậy, công thêm hương vị dâu tây ngọt ngào, tôi cảm thấy bản thân rất có thể vì vậy mà mê muội đến nổi càng xa rời thế giới bên ngoài.

" Không biết nữa. Có thể là nguyện vọng đã được thỏa mãn rồi... "

Sau một hồi trầm mặc.

" Hối hận không? " Nero đột nhiên hỏi tôi.

" Việc này hả... " Tôi nghĩ, " Cũng có... "

Hai tay nắm vai tôi đột nhiên nhẹ run, " Có thật không? "

" Nhưng cũng không hoàn toàn là vậy. " Trấn an nỗi lòng hắn, " Nero, ban đầu tôi chẳng qua chỉ là một người bình thường mà thôi, coi như tiến vào thế giới này, tôi cũng vẫn có cảm giác tự do như khi ở thế giới bên ngoài. Đồng thời cũng sẽ cảm thấy sợ hãi, bởi lẽ tôi và em vốn đến từ hai thế giới khác nhau nhỉ? "

" Em yêu anh. " Hắn lại một lần nữa kiên định nói với tôi, " Em cũng hy vọng anh có thể đưa ra lựa chọn của riêng mình, anh đã không thể quay lại. "

Theo bản năng rùng mình một cái, Nero nghiêng nửa người, ôm chặt tôi, " Em đảm bảo với anh, Arle, chúng ta sẽ thật tốt, cũng sẽ thật hạnh phúc....Cho đến khi chúng ta đều chết đi. "

" Em đảm bảo với anh. Tất cả đều sẽ thật tốt đẹp. "

Màn đêm kéo theo cơn mua như thác đổ.

Nero đốt nến, sáp nến màu trắng dính đầy trên mặt bàn, khiến những cây nến khác nối liền thành một. Tôi đứng cạnh kệ sách, hỏi hắn: " Warsaw Concerto? " *

* Bản Warsaw Concerto là một tác phẩm piano ngắn của dàn nhạc Richard Addinsell, bài hát được viết cho bộ phim Ánh Trăng Nguy Hiểm năm 1941 của Anh, kể về cuộc đấu tranh của Ba Lan chống lại cuộc xâm lược năm 1939 của Đức Quốc xã ( đoạn này trên wiki tiếng Anh, mình dịch bừa vì mình là một con rất ngu tiếng Anh, bạn nào hảo tâm hoặc giỏi tiếng Anh thì dịch giúp mình nhé, cám ơn nhiều lắm

The Warsaw Concerto is a short work for piano and orchestra by Richard Addinsell, written for the 1941 British film Dangerous Moonlight, which is about the Polish struggle against the 1939 invasion by Nazi Germany. In performance it normally lasts just under ten minutes. The concerto is an example of programme music, representing both the struggle for Warsaw and the romance of the leading characters in the film. It became very popular in Britain during World War II.

" Arle....Em yêu anh, chỉ là em không thể không thừa nhận thẩm mỹ cá nhân của hai chúng ta khác nhau rất nhiều. " Nero buồn bực nói. " Dĩ nhiên, hôm nay là sinh nhật của anh, vậy cứ theo ý anh mà làm đi. "

Tôi cười híp mắt bỏ đĩa than vào máy phát nhạc.

Vì buổi tiệc hôm nay, Nero cố ý đổi quần áo thành tây trang màu đen, âu phục căng chặt quấn quanh vóc người cường tráng của hắn, mái tóc đen ngắn được cẩn thận chải ra sau ót, sóng mũi đặc biệt cao của người phương Tây cùng cặp mắt màu đen, đen như màn đêm tối. Hắn đi tới, giúp tôi đang chân tay luống cuống thắt caravat màu xanh, nhân tiện cài một đóa hoa hồng đỏ lên ngực tôi.

" Trời ạ, Arle của em, anh hiện tại trông cực kỳ mê người. "

Giọng hắn đắc ý vô cùng, hôn má tôi.

" Này, Nero, đừng lộn xộn. "

Hắn nhìn quá thấu kính của mình, bên trong phản chiếu bóng dáng một người đàn ông mặc âu phục, trên ngực cài một đóa hồng đỏ, sắc mặt có chút tái nhợt.

Tóc ngắn màu đen nhu thuận dán trên mặt, ngũ quan nghiêng về kiểu nhu hòa của người Châu Á, người nọ mang một trong mình cổ cảm giác khiêm tốn ôn nhu bẩm sinh. Bất quá đôi mắt thâm thúy mê người màu xanh kia hiển nhiên không phải là thứ mà một người Châu Á có thể sở hữu.

Tôi là con lai, tôi đoán rằng mình có một nửa huyết thống Châu Âu và một nửa huyết thống Châu Á, nhưng tôi cũng không thể chắc chắn, bởi vì tôi không biết một chút gì về cha mẹ ruột của mình.

" Arle. " Hắn dắt tay tôi, tròng mắt đen chuyên chú nhìn chằm chằm tôi, " Mời ngồi. "

Cơn mưa ngoài cửa sổ rơi như trút nước, bóng tối bao phủ bầu trời, có thể nhìn thấy ánh đèn lác đác rải rác ngoài không trung mờ ảo. Nero tạm thời giữ chức phục vụ bưng thức ăn lên cho tôi —— trứng cá tầm muối.

Theo thứ tự là —— súp kem nấm.

Món phụ —— sò điệp sốt đậu Hà Lan.

Món chính —— Heo sốt nấm Truffle.

Tôi dừng dao, uống một hớp —— rượu vang trắng. Tôi luôn cảm thấy vị của ly rượu vang trắng này hơi chát, nhưng xét về khẩu vị của bản thân

Rượu vang trắng vẫn thích hợp với tôi hơn.

Liên quan tới việc thực đơn ăn uống giữa tôi và Nero khác nhau, rất lâu trước kia tôi đã biết. Cũng chưa nói tới việc hiểu hay không hiểu, chẳng qua thời điểm này dù cố ý hay vô tình đều sẽ có chút sợ hãi, đây là bản năng sợ hãi khi phải đối diện với nguy hiểm.

Giống như giữa tôi và Nero không có sự bình đẳng vậy, mặc dù chúng tôi ở chung một phòng, ngủ chung một giường, cùng yêu đối phương....Thậm chí chúng tôi cùng tầng lớp, việc này không liên quan gì tới địa vị, mà lại liên quan đến vấn đề thức ăn.

Thực đơn ăn uống của hắn chủ yếu sẽ dùng nguyên liệu chính là loại linh trưởng lớp thú có tri thức, cũng chính là con người.

Thực đơn ăn uống của tôi thỉnh thoảng sẽ là vài loại động vật lớp thú hoặc lớp móng guốc * như trâu bò vân vân, cũng chính là gia súc.

* Động vật móng guốc hay còn gọi là thú móng guốc là một nhóm đa dạng của các động vật có vú (thú) lớn bao gồm lừa, ngựa, trâu, bò, dê, cừu, lợn, hươu cao cổ, lạc đà, hươu, nai, linh dương và hà mã.

Thời gian đầu khi mới qua lại với Nero, tôi thậm chí còn hay thức giấc vào lúc nửa đêm, cho rằng bản thân đã bị Nero làm thành món ăn bưng lên cho khách.

Rất rõ ràng loại người như tôi sẽ khiến Nero khịt mũi coi thường, ở trong mắt hắn, thế giới chia làm ba loại người, một là loại cặn bả, một là loại để ăn, một loại là không thể ăn.

Mà tôi thuộc về loại cuối cùng kia.

Tôi cũng không biết mình có nên vui mừng vì được xếp vào loại này hay không, cho đến khi Nero bổ sung một câu —— cho dù Arle có trở thành thức ăn, em cũng tuyệt đối sẽ không bưng lên cho khách, bởi vì Arle thuộc về em, dù cho chỗ nào cũng là của em.

" Arle, hôm nay có hài lòng không? "

" Cũng được. " Tôi hài lòng thưởng thức rượu, cái miệng nhỏ nhắn ăn miếng bánh chanh hắn chuẩn bị.

Nero chăm chú nhìn tôi, cặp mắt đen thâm trầm của hắn, giống như bóng đêm vô biên vô tận, da mặt của tôi cũng không dày như hắn, ngượng ngùng hỏi, " Miệng tôi dính thứ gì sao? "

" Không có. "

—— không có mà hắn còn nhìn chằm chằm tôi.

Tôi thiếu điều quăng cho hắn một đống khinh thường.

" Chỉ là em cảm thấy may mắn, em yêu anh, Arle. Em vui lắm vì anh có thể chấp nhận em, dù gì thì em vẫn phải cân nhắc đến tố chất tâm lý của người thường. "

" Cám ơn lời tán dương của em, Nero. " Tôi nhún vai, " Nhưng em phải biết, nếu như em không dùng dao kề lên cổ tôi rồi tỏ tình với tôi, thì tôi hoàn toàn, không có bất kỳ lý do gì để đồng ý. "

" Anh cần một chút ngoại lực. "

Hắn đẩy ghế, đứng lên, thân ảnh cao lớn che phủ tầm mắt tôi trong bóng tối.

" Ví như bây giờ. "

Nero quỳ một chân trước tôi.

Đầu tiên là lấy từ trong túi quần ra một chiếc hộp nhung đen nho nhỏ, Nero thận trọng mở nó ra, một chiếc nhẫn vàng xuất hiện trước mắt tôi.

Sau đó lấy từ dưới gầm bàn ăn một cây súng lục hãm thanh bỏ túi, đặt trên huyệt Thái Dương, một tay gạt chốt.

" Alfred Ernest, em, Nathaniel Wallace tại đây chân thành tuyên thệ với anh. Em nguyện ý cùng anh đồng sinh cộng tử, dù là tử thần hay thượng đế cũng không thể tách rời hai chúng ta, như vậy, anh có nguyện ý ở bên em không? Bất kể là khi trẻ hay lúc già, dù khỏe mạnh hay bệnh tật, dù còn sống hay đã chết... "

Cân nhắc một chút về khả năng giết hoặc bị giết, cuối cùng tôi nặng nề thở dài, cũng chỉ có thể bất đắc dĩ nói: " Tôi nguyện ý, Nero, tôi nguyện ý ở bên em. "

Hết chương 1.

Lại chào mừng mọi người đến một cái hố mới của Dưa. Dự là còn hai cái hố nữa, một cái đợi hoàn " Vật sở hữu " tui sẽ đăng ( là cái bộ mà ngược cả công thụ tui từng nhắc á, chứ hỏng phải bộ này nha). Một bộ nữa tui mới có ý nghĩ sẽ làm thôi, cùng tác giả với " Muốn ** tui hay gì " luôn, thể loại cổ trang, cũng hấp dẫn lắm, nhưng đợi hoàn " Muốn ** tui hay gì " rồi mới tính tiếp, chứ ôm nhiều quá thì chết, tại năm nay tui cũng học 12 rồi, còn thi đại học đủ thứ:(((.

Trứng cá tầm muối ( ôi món này thì đắt đỏ có tiếng rồi)

chapter content



Súp kem nấm

chapter content



Sò điệp sốt đậu Hà Lan

chapter content



Heo sốt nấm Truffle ( ai có coi vua đầu bếp Việt Nam sẽ biết loại nấm này cực kỳ mắc và chỉ có con heo mới tìm được thôi chứ con người cũng không tìm được)

chapter content