Bạn Trai Tôi Là Quái Vật

Chương 9: Quái vật bị đánh tập thể




Vu Chính nghĩ nghĩ, nhặt một khối gạch lên nói với Ngô Kình Thương: “Tiểu quỷ, ngươi tới đập bể cho ta xem.”

Ngô Kình Thương nhìn viên gạch, lập tức khinh thường không thèm liếc.

Đỗ Tu Nhiên vội vội giật giật tay tiểu quỷ lại nói: “Thử xem, xem cậu cóđúng là bổn như lời ông ấy nói hay không.” Anh ngược lại cảm thấy ngườinày chính là người có khí chất lãnh đạo một phái đoàn, không giống nhưtùy tiện nói giỡn với tiểu hài tử.

Ngô Kình Thương trừng mắt nhìn Đỗ Tu Nhiên sau lưng, do dự, sau đó tùy ýđặt tay lên viên gạch vỗ một cái, xương tay đau nhói, suýt nữa thu taylại, nhưng là viên gạch vẫn không sứt miếng nào.

Ba thủ hạ đằng sau vẻ mặt thoải mái cười nói, một tiểu quỷ mới lớn như vậy làm gì có khí lực? Vừa rồi tay không tiếp mảnh gạch nhỏ đại khái chỉ là cử động ngẫu nhiên thôi.

Chỉ có Vu Chính sắc mặt ngưng trọng nửa ngày mới lấy lại tinh thần. quăngviên gạch trên tay ra, liền cúi đầu hướng tiểu quỷ hỏi: “Tiểu quỷ,thường xuyên đánh nhau?” Nói xong còn muốn đưa tay xoa đầu nó.

Ngô Kình Thương rất nhanh né tránh, ánh mắt phòng bị nhìn chằm chằm VuChính, hắn lại cười cười nhìn khung xương nó, quay đầu nhìn về phía ĐỗTu Nhiên hỏi: “Tiểu bằng hữu, các người là bạn học?”

Đỗ Tu Nhiên trả lời: “Đúng vậy, chúng cháu học chung trường.”

Vu Chính nhẹ gật đầu, lại nhắc tới: “Tuổi vẫn còn nhỏ, phải học tập thậtgiỏi, tương lai mới có tiền đồ.” Nói xong liền trở lại cho thủ hạ tiếptục huấn luyện, lúc này là hai người một cặp đánh nhau, Ngô Kình Thươngthấy Vu Chính xắn tay áo mở thủ thế, liền chuyển qua cạnh cửa, không đivào mà ngồi xổm ở góc tường bắt đầu tập trung tinh thần ngồi xem.

Hai hai đánh nhau kỳ thật rất kịch liệt, Vu Chính vật lộn rất lợi hại,nhưng là vẫn kém so với thủ hạ một chút, nói là thủ hạ cũng chỉ là Đỗ Tu Nhiên suy đoán, cũng có thể họ là chiến hữu, người vật lộn thực xuấtsắc kia chính là vừa đã dùng một tay đập vỡ viên gạch.

Vu Chính đánh nhau động tác phi thường lợi hại, vô luận là công kích hayphòng ngự cùng né tránh đều ra chiêu ngắn gọn, giơ tay nhấc chân luôndùng động tác nhanh, tàn nhẫn, hữu hiệu nhất để ngăn cản đối thủ, làmcho đối thủ vô lực phản lại.

Kiếp trước Đỗ Tu Nhiên mặc dù là thường dân, nhưng cũng được chứng kiếnngười Nhật cùng cao thủ Trung Quốc tay không so chiêu, tuy cuối cùng vịtiền bối kia chết thảm dưỡi lưỡi lê hèn hạ của người Nhật, nhưng vẫn làvinh quang, ít nhất người đó đã dùng quyền thuật cổ xưa Trung Quốc đánhbại võ tướng Nhật Bản, vì người Trung Quốc mà dành lại mặt mũi, tinhthần bất bại của vị tiền bối vẫn còn truyền lại cho hậu thế, làm cho ĐỗTu Nhiên đối với người đó trí nhớ khắc sâu.

Động tác đỡ chiêu của Vu Chính về sau có chút mất tự nhiên, người thủ hạ kia lập tức thu tay lại, chắp tay nói: “Tư lệnh, đa tạ.”

Dù sao đã qua bốn mươi, Vu Chính đưa tay lau mồ hôi, cười khoát tay nói:“Đã lâu không có luyện, đi đứng di chuyển đều cứng ngắc, ha ha…” Lauxong mồ hôi hắn nói tiếp: “Lưu sĩ quan phụ tá, anh cảm thấy tiểu quỷ kia thế nào?”

Lưu sĩ quan nghĩ nghĩ nói: “Hẳn là rất có tiềm lực, chỉ là tuổi nhỏ, mấy năm nữa nhìn xem a.”

Vu Chính nói: “Cảm thấycó tiềm lực thì sẽ đào tạo, thu làm đệ tử, tiểu quỷ này tôi cảm thấyđược thật không sai, bàn tay nhỏ bé phi thường có lực, đem bàn tay tôichấn (gạch) đều bị tê rần, cái này có tố chất không tính đáng sợ, đángsợ chính là nó còn có công phu, vậy khó lường a.”

Hai người nói chuyện,đều như có suy nghĩ mà nhìn về phía Ngô Kình Thương, lúc này nó chính là đang say mê nhìn hai người đánh nhau tay đôi.

Liên tục vài ngày, NgôKình Thương tựa hồ hoàn toàn bị quyền cước của bọn họ hấp dẫn, Đỗ TuNhiên mỗi lần tới đều thấy tiểu quỷ kia ở trong phòng luyện đánh nhaukịch liệt, nghe lão đầu nói là do Lưu sĩ quan phụ tá dạy nó, nếu luyệntốt, lần sau tới sẽ dạy nó một bộ.

Đỗ Tu Nhiên có chút cảm thán, quái vật có lực không đáng sợ, đáng sợ chính là nó còn hiểu công phu.

Vu Chính cùng Lưu sĩquan phụ tá đi không lâu, lúc Đỗ Tu Nhiên đến đưa cơm, lại thấy tiểu quỷ nằm sấp trên giường sững sờ nhìn ngón tay mà ngẩn người.

Đỗ Tu Nhiên thả đồ trong tay xuống hỏi nó: “Làm sao vậy?”

Ngô Kình Thương vẻ mặtbối rối, nó nghĩ nghĩ, sau đó do dự đem móng tay lộ ra cho Đỗ Tu Nhiênxem, chỉ vào móng tay dài đen bóng nghi ngờ nói: “Nó…dài quá.”

Đỗ Tu Nhiên khẩn trườngxem xét, đích thật là dài hơn vài cm so với trước, màu sắc cũng đen hơn, gốc móng so với trước càng thô to.

Đỗ Tu Nhiên nghĩ thầm có thể là tiểu quỷ trong khoảng thời gian này được ăn no, có dinh dưỡng,lại thêm Lưu sĩ quan dạy nó cái gì đó, mỗi ngày luyện đối với thân thểhảo? Cho nên được một thời gian, móng tay cũng phát triển theo.

Đỗ Tu Nhiên vỗ vỗ bả vai nó cười bảo: “Không có việc gì, chỉ cần cậu không đem nó đả thươngngười thì vô sự, mau tới đây ăn cơm đi.”

Đáy mắt Ngô Kình Thươnglóe lên sắc đỏ rồi biến mất, nó muốn nói điều gì đó, nhưng lại khôngnói, yên lặng đến trước bàn cầm bánh bao nhân cải trắng thịt heo nhétvào miệng ăn nhồm nhoàm.

Ngô Kình Thương mỗi ngày đều luyện đi luyện lại bộ quyền cước kia, động tác đã phi thường thuầnthục, thoạt nhìn tư thế cũng có chút mây bay nước chảy (ý nói linh hoạta), nó còn thường xuyên bắt chước lại động tác tiến công học trộm đượctrước đây, Đỗ Tu Nhiên ngược lại cảm thấy nó như vậy so với cả ngày mạnsơn dã chạy mạnh hơn nhiều lắm.

Nhưng mặt khác anh lạisợ tiểu quỷ luyện tốt công phu thì ra ngoài tìm người đánh nhau, Lưu sĩquan lúc đi cũng đã cảnh bảo không được đánh nhau, chính là tiểu quỷ này không phải hài tử bình thường, hù dọa nó một chút thì được, chứ nếu nóđã muốn làm chuyện gì thì bất kể lời nói của ai cũng không lọt vào tai.

Người ta thường nói:Chuyện tốt mất linh, chuyện xấu lại linh, lo lắng cái gì thì cái đó đến, Đỗ Tu Nhiên đáy lòng bất an, chuyện quả nhiên đã xảy ra.

Một đám học sinh lớp lớn trường ngoài đến khiêu khích Ngô Kình Thương, trong quá trình đánhnhau, một nam sinh bị đánh quỳ dập trên mặt đất, chân bị tảng đá đập vào đứt lìa, gia đình tìm đến trường học nháo sự, trường đành thay mặtthanh toán tiền viện phí thuốc thang, không trách nhiệm cũng phải chịutrách nhiệm, Ngô Kình Thương còn là học sinh tiểu học, lại là học sinhnghèo không cha mẹ, lãnh đạo trường dù có tức giận thế nào cũng không có biện pháp, nếu không phải chín năm giáo dục bắt buộc, đứa nhỏ này phỏng chừng đã bị trường học khai trừ từ lâu, hiệu trưởng ngóng trông nó cóthể sớm tốt nghiệp, thi trượt cũng không cho lưu ban, thầm nghĩ đem cáitên ôn thần này tống đi nhanh chóng.

Đỗ Tu Nhiên rất sốt ruột, trung học đã khai giảng, sau vụ việc đó, anh liên tiếphai ngày đến chỗ tiểu quỷ đều không tìm thấy người, cũng may trườngtrung học cùng tiểu học là cũng một chỗ, hai tòa nhà chung một cái sânnhỏ, đến tiểu học tìm người cũng không quá khó khăn, chính là tiểu quỷcăn bản không có đến trường đi học, cũng không biết là chạy tới đâu.

Anh mấy ngày nay sợ nóxảy ra chuyện, tâm sự nặng nề; buổi tối mua thức ăn trở về, đột nhiênnhìn thấy tiểu quỷ mặt mũi bầm dập, ngồi xổm trong con hẻm nhỏ dưới lầunhà anh đang gặm khoai lang đã đông cứng bị người khác ném đi.

Đỗ Tu Nhiên nhìn quanhmột chút, vội vàng đi qua kéo nó, Ngô Kình Thương đáy mắt lập tức hiệnlên màu đỏ, nhìn người đến là Đỗ Tu Nhiên, lúc này mới chậm rãi rút đi.

Anh một bên vuốt ve bàntay đang cầm khoai của nó, ngữ khí không tốt nhưng vẫn cố đè nén âmthanh hỏi: “Hai ngày nay cậu đi đâu? A?”

Ngô Kình Thương cúi đầu nhìn mặt đất không nói, chằm chằm nửa ngày, bụng đột nhiên “ọc ọc” vang lên.

Đỗ Tu Nhiên thật vừa tức vừa không dễ chịu gì, lúc này túm nó đi lên nhà mình, ca ca Đỗ Hà lênđại học, hôm trước vừa đi, mẫu thân buổi tối có ca trực đêm, mười mộtgiờ sau mới có thể trở về, cho nên lúc này Đỗ Tu Nhiên mang nó vào nhàcũng không sợ ai biết.

Ngô Kình Thương là lầnđầu nhìn thấy nhà của Đỗ Tu Nhiên, trong nhà được dọn dẹp phi thườngsạch sẽ, sàn nhà sạch bong không nhiễm hạt bụi, khăn trải trắng tinh như vừa mới mua, Ngô Kình Thương trước nhìn nhìn chính mình, đứng ở cửakhông có vào.

Đỗ Tu Nhiên một phen túm nó qua, sau đó đóng cửa, anh năm nay đã mười hai tuổi, Ngô Kình Thươngmới chín tuổi, nhưng là so với tiểu quỷ chỉ cao hơn một chút.

Nhìn tiểu quỷ lúng túngđứng một bên, Đỗ Tu Nhiên liền kéo nó ngồi trên trên ghế, sau đó khôngnói lời nào đi vào bếp, đem thức ăn buổi trưa còn lại hâm nóng bưng ra.

Đưa cho Ngô Kình Thươngcái thìa xúc cơm, nó không quen dùng, đem cơm vung vãi trên mặt bàn, đầu lại ngụp trong bát ăn đến lang thôn hổ yết.

Qua khe hở, Đỗ Tu Nhiênnhìn đến khóe miệng Ngô Kình Thương còn đọng máu, vết cắt rất sâu, dướimắt cũng có chỗ sưng, lỗ tai bị rách, cánh tay bị xây xát tụ máu, quầnáo trên người nhiều chỗ bị rách, vết thương ở đầu gối vẫn còn chảy máu,Đỗ Tu Nhiên càng xem càng cảm thấy không đúng, những vết thương này từđâu mà có? Tiểu hài tử hẳn là không có khí lực lớn đến mức đem tiểu quỷđánh thành như vậy đi.

Đợi Ngô Kình Thương ănno, Đỗ Tu Nhiên dọn dẹp thỏa đáng, anh đem quần áo nó xốc lên, phía saulưng tất cả đều là vết máu ứ đọng, nâng ống quần lên tận đùi, Đỗ TuNhiên hít sâu, chỉ thấy trên mặt có hơn mười vết dài như là dùng gậyđánh…ra tay phi thường hung ác, có vài chỗ dài đến tận xương bắp chân,hầu hết đều rách da, hung ác đến mức như muốn cắt đứt chân của nó vậy,may mắn tiểu quỷ này xương cốt cứng rắn, đã trúng hơn mười cú như vậycòn có thể đi đường, nếu là tiểu hài tử bình thường bị như vậy, một đôichân coi như là ném.

Rốt cuộc là ai ác nhưvậy? Thù hận lớn như vậy? Có thể đem tiểu hài tử mới tám, chín tuổi đánh thành như vậy? Đỗ Tu Nhiên đau lòng đến đỏ mắt.

“Cái này ai làm?” Anh hỏi.

Mình tại sao bị đánh Ngô Kình Thương sống chết không nói, chỉ nói cùng vài người lớn đánh nhau,sau đó đem “đại nhân” kia đánh ngã rồi bỏ chạy, Đỗ Tu Nhiên có chút tứcgiận: “Cậu đánh người khác, chính là cậu tại sao lại biến thành nhưvậy?”

Ngô Kình Thương nói: “Trong tay họ có gậy.”

Đỗ Tu Nhiên cũng nghĩđến, việc này nhất định là do gia đình đứa bé bị gãy chân kia khôngphục, cho nên tìm người đánh tiểu quỷ, khi dễ tiểu quỷ không cha khôngmẹ này, là dã hài tử, tuy việc đánh nhau là Ngô Kình Thương có lỗi,nhưng dùng phương pháp này trả thù thật sự là đáng giận.

Điều Đỗ Tu Nhiên lo lắng nhất chính là sợ những người kia biết bí mật của Ngô Kình Thương, vậyrất phiền toái, cũng may Ngô Kình Thương nghe lời anh, không hề tùy tiện duỗi móng tay ra, nó tuy tuổi còn nhỏ nhưng không ngốc, biết rằng duỗimóng tay ra sẽ bị người khác mắng là quái vật, mà nó bình sinh chán ghét nhất là hai chữ “quái vật” này, cho nên dù bị người đánh, nó cũng không duỗi móng tay.

Đỗ Tu Nhiên tìm trong tủ quần áo mình lấy ra hai bộ, sau đó vào phòng tắm xả một bồn nước ấm,đem Ngô Kình Thương kéo vào, chuẩn bị tắm rửa cho nó.

Ngô Kình Thương lúc đầurất bướng không chịu tắm rửa, thằng đến về sau Đỗ Tu Nhiên gấp đến đỏmắt, đem nó ấn vào bồn, kết quả không đến năm phút nó liền muốn đứngdậy, Đỗ Tu Nhiên đành một tay giữ chặt nó, tay khác cầm bông tắm sát bụi trên người nó, có thể là bị chà sát đau đớn, hoặc là đụng phải miệngvết thương, đau nhức khiến Ngô Kình Thương một trận co rút trứ khí.

Tuy vậy nó cũng khôngvùng vẫy, chỉ là hai tay cứng ngắc vịn vào thành bồn, cắn răng không lên tiếng, thẳng đến khi Đỗ Tu Nhiên chà sát hết từ trên xuống dưới mộtlần, miệng vết thương cũng đem khăn bông nhẹ nhàng lau qua, sau đó lạidùng nước ấm dội từ đầu xuống lần nữa mới coi là xong.

Bôi thuốc mỡ toàn thâncho Ngô Kình Thương xong, Đỗ Tu Nhiên mới phát hiện tiểu quỷ này đã rúctrên sô pha mà ngủ, anh có chút tức cười, xoa xoa mái tóc mềm mới đượcgội của tiểu quỷ, đột nhiên tim có chút đập mạnh và loạn nhịp…