Bạn Trai Tôi Là Quái Vật

Chương 45: Không thể kiềm chế




Tôn Uy vội vàng xua xua tay ngay lập tức: “Tôi không có ác ý, làm huynh đệ nhiều năm nhưvậy, tôi còn lạ gì tính cậu nữa, thôi coi như anh xin chú được chưa,giúp anh lần này được chứ? Hơn nữa chú biết đấy, không phải chú thìkhông được, vả lại chú cũng không phải không biết quy tắc ngầm nếu bộiước thì sẽ phải trả giá nghiêm trọng tới cỡ nào, chú cũng không muốntoàn bộ huynh đệ sau vụ này đều thành người chết chứ ?”

Ngô Kình Thương liếc liếc hắn, vẫn lạnh lùng khẳng định: “Có quan hệ gì tới tôi?”

Đỗ Tu Nhiên vừa lúc bưng hoa quả đi tới, thấy Tôn Uy mặt đỏ phừng tới tậnmang tại, mà Ngô Kình Thương bên cạnh thì lạnh như tảng đá, anh liềnhỏi: “Làm sao vậy? Có việc gì cứ ngồi xuống bình tĩnh nói chuyện.”

Tôn Uy thấy Đỗ Tu Nhiên, mắt bỗng nhiên sáng ngời nói: “Tôi có việc nhỏ muốn nhờ Ngô đội hỗ trợ…….”

Đỗ Tu Nhiên buông đĩa đặt lên bàn, hỏi Ngô Kình Thương: “Chuyện gì a?”

Ngô Kình Thương sờ sờ mũi, ậm ừ không trả lời, việc này không thể nói choĐỗ Tu Nhiên, cậu cũng không biết phải mở miệng làm sao.

Tôn Uy vội vàng phân bua: “Là như vậy, sắp tới tôi có một nhiệm vụ, rất đơn giản cũng không tốn thời gian nhiều, rất cần Ngô Kình Thương giúp mộttay, hơn nữa tiền trả rất hậu hĩnh, nhưng Ngô đội lại lo lắng cho cậu,cho nên không muốn đi.” Dứt lời, rơi ngay vào tầm nhìn u ám của Ngô Kình Thương, Tôn Uy cười giả lả, không được tự nhiên mà ôm cánh tay.

Đỗ Tu Nhiên nhìn lại Ngô Kình Thương: “Tôi có chuyện gì mà cần lo lắng?Đồng sự thật vất vả mới tới tìm cậu giúp đỡ một chút, cậu nên đi a.” Sau đó quay ra hỏi lại Tôn Uy: “Cái kia, có nguy hiểm hay không?”

Tôn Uy bề bộn nói: “Không có nguy hiểm, đối với Ngô đội tuyệt đối không vấn đề gì, khó có được nhiệm vụ tốt đến vậy, Ngô đội chỉ cần đi ba ngày làcó thể hoàn thành, hơn nữa đối phương trả thù lao cực cao, là tôi tiếpnhận, ba ngày ước chừng được một ngàn…….”

Đỗ Tu Nhiên nghe xong rất cao hứng, vui vẻ khuyên Ngô Kình Thương: “Đithôi, ba ngày được một ngàn đồng là rất nhiều, hơn nữa lại có thể giúpbạn bè, dù không được tiền cũng nên giúp.”

Tôn Uy lại bề bộn nói tiếp: “Tiền nhất định là phải trả cho…..cái kia, Ngôđội, coi như là giúp tôi một chuyến, chúng ta vốn là huynh đệ mà, điểmấy tình nghĩa có là gì……….nhé?” Nói xong trong lòng thầm nghĩ, tiểu tình nhân này của Ngô Kình Thương xem ra thật sự cái gì cũng không biết, lời anh nói vừa nãy căn bản là đã tự rút đi hàng đơn vị đằng sau, một ngànkia căn bản không phải là đồng, mà là vạn đồng a, giá thị trường hiệntại của Ngô Kình Thương ngày một tăng cao, một mối làm ăn nếu có cậu ta, giá trị đương nhiên được đẩy lên chót vót, cơ hồ dưới giá quy định batrăm vạn thì không nhận, nếu bọn họ biết theo lời của Đỗ Tu Nhiên biếnvề còn có một ngàn đồng, chắc chắn những người thuê kia cười rớt răngmất.

Ngô Kình Thương vẫn trầm mặc ngồi trên ghế, cầm táo cắn lấy một miếng, im lặng không ý kiến.

Đỗ Tu Nhiên biết rõ tính tình tiểu quỷ này vốn cứng đầu, biện pháp đối phó với cậu ta vốn không có, nghĩ nghĩ một hồi mới cố ý nói: “Như vậy đi,ngày mai tôi sắp xếp ít đồ trở lại D thị a, căn phòng này ở có chútkhông quen.”

Tôn Uy phản ứng rất nhanh, cực kì phối hợp mà ở một bên quạt gió châm lửa nói: “Vậy thì thật là tốt, tôi cũng có nhà ở D thị, nếu không ngại thì đến chỗtôi ở a?” Tiếng vừa mới dứt, một cái hột táo lập tức phóng tới, cũng may Tôn Uy làm lính đánh thuê nhiều năm, nhanh nhẹn xoay người né sang mộtbên, cái hột kia đập vào vách tường đối diện, vỡ ra thành bột, Tôn Uy âm thầm vỗ ngực sợ hãi.

Ngô Kình Thương giữ chặt lấy Đỗ Tu Nhiên tuyên bố: “Anh không thể đi.” Nghĩ nghĩ thỏa hiệp gậtđầu đồng ý: “Hảo, liền ba ngày, tôi đi.”

Thấy Ngô Kình Thương đáp ứng, Tôn uy lẽ ra phải cao hứng lắm, nhưng dưới cái liếc lạnh lùng củacậu lóe lóe chiếu tới, hắn muốn cũng không được.

Đỗ Tu Nhiên thu xếp choNgô Kình Thương một chút, đem chìa khóa phòng đưa cho cậu, trước khi đi, Ngô Kình Thương túm lấy Đỗ Tu Nhiên ôm hôn một trận mới nói: “Mấy ngàynay đừng đi loạn, chờ tôi trở lại.”

Đỗ tu Nhiên lập tức đổ mồ hôi: “Cái gì mà đừng đi loạn? Mà phải nói, tôi là đàn ông thì sợ cái gì a?”

Ngô Kình Thương vẫn cảm thấy lo lắng, nói: “Đợi lát nữa tôi kiếm người bảo vệ anh.”

Đỗ Tu Nhiên mắt trợn trắng: “Bảo vệ cái rắm, cậu nhanh đi đi, chiến hữu của cậu vẫn đang đợi kia kìa.”

Ngô Kình Thương sau khi nghe xong, gật đầu có chút dữ tợn nói: “Đúng, anh ta còn đợi tôi, ân, anh đừng …….., chờ tôi trở về.”

Cho đến khi nhìn thấyNgô Kình Thương xuống lầu, Đỗ Tu Nhiên mới thở phào một cái, nghĩ thầm,tiểu quỷ này xem ra cũng không phải kém quan hệ như trong tưởng tượngcủa anh, còn có người tìm cậu ấy hỗ trợ, đây là hiện tượng tốt.

Giữa trưa Tôn Uy đặt cơm ở một khách sạn năm sao cho Ngô Kình Thương xem như tạ lỗi, Ngô KìnhThương gật đầu, rượu hơn phân nửa, Tôn Uy tranh thủ đi toilet, Ngô KìnhThương sau đó cũng đặt chén rượu xuống đi theo, mười phút sau, Ngô KìnhThương vỗ vỗ y phục trên người, khóe miệng cong lên đi ra ngoài, Tôn Uynửa ngày sau mới lảo đảo từ WC leo lắt đi ra, mặt mũi bầm dập cộng thêmnội thương, hắn đi đến trước gương sờ sờ mặt, tự an ủi chính mình, bịtên kia đánh xem ra cũng còn đỡ hơn phải trả giá cho việc bội ước, đánggiá.

.

Hôm sau, Đỗ Tu Nhiên ởnhà giặt quần áo, lại móc được trong túi quần Ngô Kình Thương một cáiđiện thoại, nhìn qua có vẻ rất đắt tiền, Đỗ Tu Nhiên nhỡ rõ Ngô KìnhThương có nói qua, là để liên lạc trong đội, quan trọng như vậy cũngquên cầm theo?. Tiểu quỷ này luôn vứt đồ bừa bãi như vậy.

Ngô Kình Thương khôngcầm điện thoại nên không liên lạc được, mà số điện thoại của Tôn Uy anhcũng không biết, nghĩ nghĩ một hồi liền gọi cho Triệu đội, ông chính làngười giới thiệu tiểu quỷ vào bộ đội đặc chủng.

Kết nối máy, Đỗ Tu Nhiên chào hỏi Triệu đội rồi mới nói: “Cháu có đồ muốn chuyển cho Ngô KìnhThương, làm sao để liên lạc được với cậu ấy? Hoặc là điện thoại củachiến hữu Tôn Uy của cậu ấy cũng được.”

Triệu đội sửng sốt hồilâu mới nói: “Tu Nhiên a, tiểu quỷ Ngô Kình Thương kia đã sớm rời khỏibộ đội đặc chủng rồi, cháu không biết sao?”

Đỗ Tu Nhiên giật mình, vội hỏi lại: “Cậu ấy không ở trong bộ đội đặc chủng nữa? Từ khi nào vậy?”

Triệu đội nghĩ nghĩ nói: “Năm năm trước a, nghe Lưu sĩ quan phụ tá nói các cháu đã năm năm không có liên lạc, nhiều năm như vậy cháu không biết cũng rất bình thường.”

Năm năm…………..Đỗ Tu Nhiên có chút sững người, hóa ra từ năm năm trước tiểu quỷ đã rời khỏi bộ đội đặc chủng, mà năm đó mình cũng bỏ tiểu quỷ mà đi……..

Trầm mặc lúc lâu sau anh mới mở miệng: “Vậy cậu ấy bây giờ ở đâu? Làm gì?”

Triệu đội nói: “Nó bâygiờ có thể rất nguy hiểm, bác cũng nghe nói thôi, nó ở vùng Tam GiácVàng được người ta sưng là hung lang số một Đông Bắc , thủ đoạn lợi hãi, không ít người nghe danh nó đều trốn nhanh, cháu thế nào mà muốn tìmnó?”

Đỗ Tu Nhiên nắm chặtđiện thoại, nhớ tới lời Tôn Uy gọi Ngô Kình Thương là Ngô đội, thì ra là thế, thì ra là thế, không phải đội trưởng bộ đội đặc chủng, mà là độitrưởng của dong binh đoàn, Tôn Uy nói nhiệm vụ kia, địa khái chính làtiểu đội đánh thuê nhận được nhiệm vụ, căn bản không phải là hỗ trợ cáigì, mà chính mình ngu ngốc cái gì cũng không biết mà thôi.

Anh suy nghĩ nửa ngày mới nói: “Triệu thúc, cháu muốn tới chỗ Thiên Lang…….dong binh đoàn một chút, có được không?”

Triệu đội nghĩ nghĩ nói: “Cái này, người bình thường ắt hẳn là không được, bất quá nếu là tamang cháu đi thì không vấn đề gì, ân…….vậy đi, cháu cứ đến a, vừa lúc ta cũng có việc muốn tìm bọn họ.”

Đỗ Tu Nhiên cảm ơn xongliền cúp điện thoại, dong binh đoàn, anh cũng ít nhiều biết một chút,trong lớp cũng có sinh viên nói say sưa mấy chuyện này, Thiên Lang….hình như bọn nó cũng từng nói qua, cái gì mà tiểu đội sát thủ đứng đầu, chưa từng có thất bại nào, đứng ngạo nghễ trên đỉnh đầu kim tự tháp trongbảng lính đánh thuê.

Vừa nghe thấy tên ThiênLang dong binh đoàn, Đỗ Tu Nhiên cảm thấy không thoải mái, cái tên nàylàm anh nhớ lại tổ chức ám sát của Nhật Bản, cũng tên là Thiên Ảnh đoàn, kì thực nói trắng ra chính là tổ chức chuyên giết người, chỉ cần chỗ ởtốt, thù lao khá là có thể giết người, đem chuyện giết người như hànghóa mà trao đổi, nhớ tới những thi thể đẫm máu của kiếp trước, tronglòng Đỗ Tu Nhiên vô cùng ghê tởm, anh không muốn chứng kiến cảnh tiểuquỷ giết người, lại càng không muốn tiểu quỷ bị người khác giết chết,anh chỉ muốn cùng tiểu quỷ trải qua cuộc sống bình thường, chỉ vậy màthôi.

Đỗ Tu Nhiên nghĩ vậyliền đứng dậy thu xếp một số đồ, mang theo chiếc điện thoại Ngô KìnhThương bỏ quên liền ra khỏi cửa, vừa đi được vài bước chân, trong ngõhẻm thình lình có ba người xông ra.

Tên dẫn đầu Đỗ Tu Nhiênbiết, là Vu Đông, anh cẩn thận nhìn hắn một cái, xoay người bỏ chạy, VuĐông phía sau vội la lên: “Nhiên ca, đừng chạy, tôi không phải tới đểbắt anh.”

Vu Đông dẫn ba ngườichặn Đỗ Tu Nhiên lại, bất đắc dĩ nói: “Hôm qua tôi bị Thương ca gọi tới, nói là muốn ba ngày này ở A thị bảo vệ anh, cái kia, chuyện lần trướcthật sự xin lỗi, thật không phải với anh, hai ta dù sao cũng coi như cóchút quen biết, anh đại nhân đừng chấp kẻ tiểu nhân là tôi, tha thứ chotôi một chút được không?”

Đỗ Tu Nhiên túm chặt áogió trên người, không nói tiếng nào, chậm rãi kéo dài khoảng cách với Vu Đông, sau đó xoay người chạy về phía sau.

Vu Đông vội đuổi theonói: “Nhiên ca, Nhiên ca, tôi xin anh, những điều tôi nói đều là sựthật, anh nếu đi loạn xảy ra chuyện gì, Thương ca sẽ giết vợ cùng contôi, cho dù anh hận tôi, nhưng mà không liên quan với vợ con tôi đúngkhông? Hài tử của tôi mới ba tuổi, xin anh cho nó lưu lại một cái mạng.”

Đỗ Tu Nhiên lúc này mới dừng lại, nghi ngờ hỏi: “Thật sự?”

Vu Đông nói: “Đúng vậy,kỳ thật lần trước khi Thương ca giết Triệu Tam, chúng tôi đã thỏa thuậnvới nhau, tôi chắc chắn sẽ không gây tổn hại gì đến anh, bởi vì tổnthương anh chính là tổn thương chính mình……….”

Đỗ Tu Nhiên sững sờ, nghĩ một lúc sau mới quay đầu kinh ngạc hỏi: “Bị giết……cái tên họ Triệu? Khi nào vậy?”

Vu Đông vừa nghe liềnbiết không ổn, tốt nhất không nói nhiều nữa, lúng túng đổi sang chuyệnkhác nói: “A, việc này….cái kia a, gì nhỉ? A đang muốn đi đâu?”

Đỗ Tu Nhiên nhìn hắn một hồi, nói: “Đến nhà ga, cái này còn phải báo cáo.”

Vu Đông nói: “Thương ca muốn chúng tôi bảo vệ anh, anh đi đâu chúng tôi đi đó, tránh cho chuyện gì phát sinh ngoài ý muốn.”

Nửa ngày Đỗ Tu Nhiên mới hừ một tiếng nói: “Tùy thôi.”

Đỗ Tu Nhiên không nghĩtới ba người Vu Đông kia thực sự theo mình ngồi lên tàu đến bến cuối,sau khi xuống tàu, Triệu đội dẫn người đến nhà ga đón anh, lúc này bangười kia mới chịu trở về.

.

.

Nơi Thiên Lang dong binh đoàn đóng quân, rất ít người biết rõ, bọn họ thường xuyên đổi địa điểm, bởi nhiệm vụ lần này có liên quan đến phía quân đội, cho nên chỗ ở tạmthời định tại phụ cận.

Lúc Triệu đội dẫn Đỗ Tu Nhiên đến nơi đã là buổi chiều, chỗ ở này rất bình thường, phòng ở gần đó, phía sau còn có sân bóng rổ.

Triệu đội dặn Đỗ Tu Nhiên chờ tại chỗ, đừng đi loạn, ông đi vào tìm Tôn Uy, thuận tiện giúp anh gọi Ngô Kình Thương.

Đỗ Tu Nhiên gật đầu,đứng ở gần sân bóng rổ, bởi vì ra ngoài vội vàng nên chỉ kịp khoác mộtchiếc áo gió, quần áo mỏng mảnh, may mắn là khăn quàng cổ, có thể chebớt đi một chút gió lạnh cùng đôi môi khô nẻ.

Lúc này từ trong cửa một đám người đi ra, có đến bảy tám người, trong đó còn có người ôm một trái bóng rổ.

Mấy người này ai nấy đều thể trạng cường tráng, đi thẳng vào sân bóng, không đi được mấy bướcliền nhìn thấy Đỗ Tu Nhiên đứng bên cạnh sân.

Có lẽ là tự dưng có người lạ đến, vài người trong số đó săm soi nhìn Đỗ Tu Nhiên không một chút kiêng nể nào.