Bạn Trai Tôi Là Quái Vật

Chương 4: Sự phòng bị của ngô kình thương




Lúc Đỗ Tu Nhiên vừa về đến nhà, Lưu Anh gọi điện thoại dặn dò anh cầm tiền lẻ trong ngănkéo mua cơm hộp ở ngoài, bà giữa trưa còn có ca làm, buổi tối mới có thể trở về.

Đỗ Tu Nhiên mặt xấu hổ hỏi: “Mẹ, mẹ đã ăn cơm chưa?”

Lưu Anh qua điện thoại nói chuyện ăn uống, lại bảo Đỗ Tu Nhiên ở nhà ngoan làm tốt bài tập, tối nay bà sẽ trở về.

Đỗ Tu Nhiên trả lời xong, bà vội vàng cúp điện thoại.

Bài tập lão sư cho đã sớm làm xong, những tri thức này đối với linh hồn đãtrưởng thành của Đỗ Tu Nhiên mà nói, căn bản không thể thỏa mãn đượcmong muốn trau dồi văn hóa của anh, vài năm trở lại đây anh đã đem toànsách của Đỗ Hà trong nhà đọc qua một lượt, cái gì không hiểu thì đi hỏiLưu Anh và ca ca, những quyển sách cơ sở đã nghiên cứu hơn phân nửa,không thể nói là hiểu rõ tường tận mọi vấn đề, nhưng là những đề bài tùy ý ra cũng không làm khó được anh.

Đỗ Tu Nhiên cầm quyển vật lý sơ cấp nhìn một cái. Trước đây đều phi thường cảm thấy hứng thú, nhưng giờ phút này tâm tình có chút rã rời, trongđầu luôn xuất hiện hình đứa bé kia cũng với thân ảnh của quái vật, ánhmắt đó ẩn hiện không ngừng, cuối cùng lại dung hòa một chỗ vào với nhau.

Con mắt màu đỏ của quái vật, móng tay thì đen như mực.

Đứa bé kia cũng có đôi mắt màu đỏ, móng tay cũng là đen mực.

Bộ dạng bọn họ thần kì giống nhau!

Còn động tác ăn cơm và ánh mắt thèm thuồng kia

Chẳng lẽ hắn thực sự cũng là đi theo…sống lại?

Đỗ Tu Nhiên nằm ngửa trên giường, ngắm nhìn góc phòng đến xuất thần…So với bất kì ai anh hiểu rõ sự đáng sợ của quái vật kia, sự hiện hữu của hắnđối với người bình thường mà nói là uy hiếp cực lớn, nếu để lộ ra ngoàicũng chưa chắc trở thành nỗi sợ hãi cho nhân loại, nhưng khi anh nghĩđến lồng sắt khổng lồ của người Nhật Bản trước đây, ống kim tiêm thô totrong tay nhân viên kĩ thuật, đáy lòng anh thật sự không muốn đem chuyện này tiết lộ cho bất kì ai khác, bởi vì anh đã chứng kiến những đau khổcủa người kia, cho nên anh có thể đặt mình vào hoàn cảnh của hắn để thấu hiểu, thân là dị nhân đã đủ khổ sở, làm gì còn muốn chịu những tra tấnnhục thể nữa, thật sự là còn không bằng súc sinh.

Nhưng điều đáng sợ nhất chính là, anh không thể cam đoan quái vật kia có thểhay không lần nữa nổi điên phát cuồng, hiện tại đã cải cách nhiều năm,những người kia cũng không còn là lũ quỷ Nhật Bản vạn người căm hận,giết càng nhiều càng giải phẫn.

Bọn họ đều có thể là người dân bình thường, là người Trung Quốc, anh khôngthể trơ mắt nhìn quái vật này lần nữa phát cuồng mất kiểm soát, cũngkhông thể lần nữa nhìn lại thảm kịch nhân gian kia a.

Sự tình trở lên phức tạp khiến anh thật đau đầu.

Đỗ Tu Nhiên đành phải ngồi điểm lại tất cả sự việc liên quan đến quái vật trước kia, trong đầu nhớ lại một lần.

Nguyên nhân trọng yếu khiến quái vật nổi giận là vì bị nhân viên người Nhậttiêm thuốc cùng với một loại chất lỏng không tên, nếu là gặp phải haithứ này có phải là hắn sẽ không khống chế được hành vi của mình?

Cái này tất cả chỉ là phỏng đoán của anh, nhưng có thể phần nào suy ra được, lúctrước khoảng thời gian ba tháng đưa thức ăn cho hắn, ngoài ba lần nổigiận sau khi bị tiêm kia, anh xác thực là không có nghe thấy hắn nổigiận lần nào.

Nếu thực sự như vậy thìanh cũng không cần phải lo lắng, bởi hiện tại không có nhân viên kĩthuật Nhật Bản, lại càng không có dược phẩm cùng chất lỏng không rõ kia, hơn nữa nhiều năm như vậy, quái vật kia cũng không nổi giận lần nàonữa, anh trong lòng có thể thả lỏng, cũng không nhất định phải xen vàoviệc người khác nữa.

Đến tầm trưa, Đỗ TuNhiên mắt tuy vẫn xem sách tham khảo, thế nhưng lí trí và tình cảm lạiđang tranh đấu, tìm hết tất cả lí do để thuyết phục chính mình, cảnh cáo chính mình không nên tiếp xúc quái vật kia nữa, anh kiếp trước chính là chết trong tay hắn, kiếp này nên cách hắn xa xa một chút.

Nhưng là trên mặt tìnhcảm vẫn là do dự, anh không hiểu rõ người kia lắm, cũng không phải thựcsự có thể buông tay mặc kệ. Nếu đã xác định là không quan tâm nữa, vìcái gì mà tâm can anh vẫn bất an như vậy?

Trưa ngày hôm sau, thânlà lớp trưởng ban một Đỗ Tu Nhiên đem bài tập số học lão sư giao về nhàxếp lại một chỗ đem đến văn phòng giáo viên. Phía trước có thầy thể dụcchạy tới, trên vai áo sơmi màu lam lại dính một vết máu, liếc nhìn Đỗ Tu Nhiên rồi vội vàng chạy nhanh xuống lầu, đáy lòng anh ẩn ẩn cảm thấy có điều không thích hợp.

Đem chồng bài tập đặt lên bàn lão sư, bà lúc này lại không ở đây, anh liền nghe mấy lão sư bên cạnh nói chuyện.

Thầy ngữ văn lớp hai nói: “Hài tử nhỏ như vậy đã đánh nhau, trưởng thành thật không biết sao nữa.”

Giáo viên tiếng anh lớpbốn nói: “Nó lại tái phạm, không cha không mẹ chính là không ổn, mộtngười trông nom cũng không có, này chẳng phải gây họa, lúc trước tronggiờ thể dục có thể đánh chân bạn học chảy máu, gia đình tìm đến, trườnghọc cũng không biết tìm ai chịu trách nhiệm.”

Nghe xong, lão sư số học lắc đầu nói: “Đứa nhỏ này nếu không có người chăm sóc coi như triệt đểxong rồi, tương lai tám chín phần là bị nhốt trong cục cảnh sát.”

Thầy ngữ văn bên cạnhđang chấm điểm bài tập nói: “Trông nom cái gì? Tôi đã từng chủ nhiệm lớp nó, đứa bé kia ai có thể chăm sóc nổi? Với lão sư nó cũng dám động thủ, lơ đãng một chút là không biết dùng vật gì cho ngươi một phát, chính vì tính cách hướng nội mà không ai dám chăm sóc nó, đều ăn no rửng mỡ, lại không phải hài tử nhà mình, các gia đình khác đều đem con cái họ bảo vệ không cho chơi cùng nó, sau khi phân lớp, chủ nhiệm lớp cũng không dámnói nó, mỗi ngày thích thì tới, thích đi thì đi, lưng cũng không cặpsách, tôi cũng không thấy bạn học nào tìm nó chơi đùa, nhiều năm giảngdạy như vậy vẫn là lần đầu tiên thấy qua học trò như vậy, thật sự để tôi mở rộng tầm mắt, ngay cả bây giờ cũng chẳng ai hảo hảo quản lý nó, nóiđi nói lại thế đạo còn ai quan tâm việc này a, chính là sau chín nămgiáo dục bắt buộc sẽ đem nó tống vào xã hội là xong việc, không ai lạira mặt tranh giành cái hố bùn đó, đứa bé kia a…Từ nay về sau liền nhưvậy thôi.”

Các lão sư khác cũng nói: “Ân, lại nói đứa trẻ kia cũng thật đáng thương, mới lớn như vậy mà cha mẹ đã nhẫn tâm đem bỏ…”

“Ngươi cũng đừng thấy nó còn bé như vậy sẽ không hại gì, nó đem học trò của tôiđánh đến gãy tay, thường nói những người im lặng lại là người hay đảthương người khác, thật sự như vậy, theo tôi thấy nó lớn lên chính làmột đứa lưu manh.”

Một lão sư khác nở nụcười nói: “Ôi chao, tương lai không ai biết rõ, đừng thấy nó nhỏ như vậy mà xem thường, lớn lên không biết chừng lại trở thành hắc đạo lão đạilàm cho chúng ta mở rộng tầm mắt.”

Lão sư khác nhếch miệng nói: “Hỗn hắc đạo? Nhìn nó hung ác như vậy thật là có khả năng…”

Lúc này, lão sư số học của ban một đẩy cửa đi vào, Đỗ Tu Nhiên không dám nghe nữa, liền chào hỏi lão sư tranh thủ ra khỏi phòng.

Anh vừa đi vừa nghĩ, Ngô Kình Thương hình như lại làm người khác bị thương, việc này cũng khôngbiết trường học sẽ xử lí thế nào, sẽ bị đuổi học? Nghe khẩu khí của lãosư, có vẻ không phải vậy.

Đỗ Tu Nhiên tâm tìnhnặng trữu, Trữ Tiểu Bàn tan học tìm anh xem phim bắn nhau anh cũng không đi, nó đành phải tìm bạn học khác cùng xem, cho nên buổi tối không vềnhà cùng với anh.

Lưng đeo cặp sách váctâm sự nặng nề về nhà, trời buổi chiều bắt đầu có gió, đến tối còn rấtlạnh, chân bước nhanh hơn, vừa đi đến dưới lầu nhà mình thì đột nhiên bị bàn tay bên cạnh duỗi ra túm lấy.

Khoảng sân bên cạnh phía dưới nhà rất nhỏ, chính là một con hẻm, bình thường là nơi để xe đạp xe máy, ở đây quanh năm tối, bên cạnh lại có cống thoát nước, mặt đất luôn luôn ẩm ướt.

Đỗ Tu Nhiên lại càng hoảng sợ, quay đầu lại liền đối diện với con mắt đen kịt lạnh lùng đang nhìn anh.

Trong lòng cả kinh, lập tức quay đầu nhìn xung quanh, thấy không có người qua đường, anh liền kéo nó đi vào con hẻm nhỏ kia.

Ngô Kình Thương tại sao lúc này lại xuất hiện ở đây? Nó tại sao lại tìm được đến chỗ này?

Đỗ Tu Nhiên còn chưa kịp hỏi, Ngô Kình Thương đã mở miệng nói chuyện, đây là lần đầu tiên nghe được lời nói của nó.

Nó xòe tay ra trước mặt Đỗ Tu Nhiên, chăm chú nhìn anh nói: “Cơm.”

Đỗ Tu Nhiên sững sờ, nhất thời còn không hiểu chuyện gì, hỏi lại: “Cái gì cơm?”

Ngô Kình Thương nghe vậy liền chằm chằm nhìn, móng tay vốn bình thường lại duỗi ra dài đến nămphân, nó nói: “Tao muốn ăn cơm, nếu không tao sẽ giết mày.”

Chứng kiến thứ hung khíquỷ dị kia, tinh thần Đỗ Tu Nhiên ngược lại tỉnh táo vô cùng, thần tríthoáng cái trở lại, tiểu quái vật này là muốn lấy cơm chỗ anh, bởi vì nó đói bụng, mà chính mình từng chủ động cho nó ăn cơm trước kia, có lẽcòn hợp với khẩu vị của nó, cho nên lúc này mới xuất hiện trước mắtmình, chính là uy hiếp anh, nói muốn ăn là có thể có cái ăn.

Đỗ Tu Nhiên cúi đầu xemcặp móng tay đen như mực trên bàn tay nhỏ bé kia, lúc này cũng không cảm thấy sợ hãi như lúc tưởng tượng, bởi vì móng tay ngắn này so với hungkhí to lớn trong trí nhớ của anh, quả thực chỉ nho nhỏ như món đồ chơithôi.

Đúng vậy, anh không việc gì phải đi sợ hãi trước một đứa nhỏ tám tuổi, cho dù nó là người namnhân kia, sức mạnh của một cơ thể mới tám tuổi, căn bản không có lực sát thương cường đại như trước kia, trừ phi sau này nó thành niên…Nhưng làtừ giờ cho đến lúc nó trưởng thành còn rất lâu, nó cũng không thể thoáng cái trở nên lợi hại được, bởi vậy đối với người khác hẳn là không nhiều uy hiếp lắm.

Đang đứng nghĩ ngợi, một tiếng bước chân đột nhiên xuất hiện giữa hai tòa nhà, người kia cònhướng vào con hẻm mà quan sát, Đỗ Tu Nhiên sợ móng tay của Ngô KìnhThương bị người khác phát hiện, liền một phen túm lấy tay nó, kéo nóngồi chồm hỗm xuống.

Thẳng đến khi người đàn ông kia lấy chiếc xe đạp dựng ngoài cùng của mình đạp đi, hai người họ mới đứng lên.

Đỗ Tu Nhiên nhịn khôngđược nói với nó: “ Cậu về sau đừng có tùy tiện đem móng tay cho ngườikhác xem, nếu để người lớn biết được sẽ đem bắt đi làm thí nghiệm.”

Ngô Kình Thương sắc mặtcó chút tái nhợt, Đỗ Tu Nhiên cho rằng mình nói nặng lời quá liền dọanó, kết quả thế nhưng nó lại nhiều lần chằm chằm lại gần anh, còn khịtkhịt mũi, như là phát hiện được điều gì mặt biến sắc, lúc này mới lùimột bước.

Đỗ Tu Nhiên bên cạnhcũng thấy có chút kì quái, anh thấy Ngô Kình Thương thu hồi móng tayxoay người rời đi, cũng không tiếp tục uy hiếp đòi cơm, lúc đi đến bêntường còn liếc nhìn anh, trong đôi mắt to hiện lên một tia nghi hoặc,lùi hai chân đạp trên mặt đất một cái liền nhanh chóng chạy mất.

Ăn xong cơm tối, viện cớ với mẫu thân vài câu, anh liền trộm mang theo hộp cơm đi đến nhà xưởngbỏ hoang kia lần nữa, lúc này trời đã hơi tối, trên không trung chỉ cònlưu lại một vệt đậm màu, sắc hồng lan tỏa.

Lần này lão đầu cũngkhông làm khó anh nữa, gật gật đầu liền cho anh đi vào, Ngô Kình Thươngnhìn anh dường như có chút lo nghĩ, nhưng là nhìn đến hộp cơm trên tayanh thì lại vẻ mặt phòng bị cũng giãn ra rất nhiều, ném đi túi rác đựnggân bò, con mắt nhìn chằm chằm vào hộp cơm trong tay anh, lại một mựcđứng ở cạnh cửa không lại gần anh, phòng ở tuy có nhiều chỗ hỏng hóc,nhưng tựa hồ nó không có thể chia sẻ cùng người khác, một mực canh giữtrong này quyết không nhượng bộ một bước.

Đỗ Tu Nhiên cũng khôngcòn muốn đi vào, anh như lần trước đem hộp cơm đặt trên nền đất xi măng, nhưng không có đi, mà lui về sau hai bước, giọng trấn định nói: “Đây là hộp cơm cuối cùng của nhà tôi, cái hộp trước kia cậu không trả lại, cho nên cái này cậu ăn xong tôi phải lấy về.”

Nghe xong, nửa ngày sau, Ngô Kình Thường cuối cùng cũng không thể chống lại cơn đói, phía trướcmặt là đồ ăn hấp dẫn, chân thử nhích về trước hai bước, liền đột nhiênnhanh chóng đoạt lấy, lại lui vào trong cửa, ngồi chồm hỗm trên mặt đấtlo lắng lấy tay ngốc ngốc mở nắp hộp, cũng không đếm xỉa đến cái thìabên cạnh liền trực tiếp lấy tay nắm một vốc nhét vào trong miệng, ănxong khóe miệng một vòng đều là hạt cơm, dường như cảm thấy hương vị món ăn rất thơm ngon, nó vội vàng không nhẫn nại bắt lấy miếng súp lơ xanhbỏ vào miệng, vừa nhai vừa nuốt.

Ước chừng đã bị đói bụng hai ngày, ăn hai miếng liền bị nghẹn họng, nó ho nặng hai tiếng liềndùng lực nuốt xuống, cũng không có ngừng, bàn tay tiếp tục vốc cơm nhétvào miệng.

Đỗ Tu Nhiên sớm đoán được lượng cơm ăn của Ngô Kình Thương rất lớn, cho nên anh cố ý nhét đầy cả hộp cơm.

Kết quả Ngô Kình Thươngmới ăn vài miếng, đồ ăn liền hết phân nửa, nếu để nó ăn thả phanh, anhcũng đoán được nó rốt cuộc có thể ăn đến bao nhiêu.