Bạn Trai Tôi Là Mèo – Nam Nguyệt Tích

Chương 33




Đây là lần thứ hai Vân Du nằm trên giường anh, từ gối đầu cho đến chăn mền đều là mùi hương thanh mát của người con trai này.

Cô đang mặc áo thun của anh, vừa vặn chỉ che được mông nhỏ. Đôi chân trắng nõn để trần, bên dưới không bận gì cả.

Tiếng nước trong phòng tắm ngừng lại. Anh quấn một chiếc khăn tắm màu xanh đen, mở cửa. Hơi nóng trong nhà tắm tỏa ra mù mịt.

Cơ bụng của anh nổi rõ, sáu múi cơ được sắp xếp cân xứng. Thắt lưng anh rất hẹp, khăn tắm được buộc lỏng lẻo quanh hông.

Anh cúi người áp sát cô, những giọt nước đọng trên tóc nhỏ tí tách xuống mặt cô rồi trượt một đường xuống cần cổ duyên dáng.

“Chuyển đến sống với anh đi.” Anh rút khăn tắm ra, gậy th*t mềm mại cọ cọ vào đùi cô.

Thấy vẻ mặt ngượng ngùng của ai đó, anh liền thổi khí nóng vào tai cô.

“Em không muốn sao? Sáng sớm vừa mở mắt sẽ thấy anh. Buổi tối trước khi nhắm mắt đi ngủ cũng sẽ thấy anh.” Tay anh nhẹ nhàng mơn trớn khuôn mặt trơn mịn như sứ của cô.

Mặt cô đỏ lên, tất nhiên là cô muốn rồi. “Nhưng mà…ba mẹ anh sẽ về đây.”

“Họ về nước sẽ không đến nơi này.” Anh dán môi mình lên chiếc gáy nhẵn nhụi của cô gái nhỏ.

“Nơi này cách xa trung tâm thành phố quá.” Tiếng rên rỉ nhỏ vụn bật ra khóe miệng.

“Ừm, vậy thì anh sẽ suy nghĩ biện pháp khác.” Anh cầm lấy mắt cá chân mảnh khảnh của cô đặt lên eo mình.

Vân Du chủ động quấn lấy thắt lưng săn chắc của anh, hoa tâm ướt dầm dề lặng lẽ mở ra.

Chu Tử Ninh hạ thấp côn th*t đang vươn cao ngạo nghễ, eo xoay chuyển điều chỉnh hai chân để đâm côn th*t to lớn vào hoa huy*t ấm áp.

Cả người Vân Du ưỡn lên, ép sát vào cơ thể nóng bỏng của thiếu niên. Tay anh cầm góc áo thun rộng lớn đẩy lên tận ngực cô.

Cánh tay anh kề sát eo cô, nâng người con gái sát lại ngực mình. Anh ôm cô chặt đến nỗi như muốn đem cô hòa vào máu thịt.

“Chu Tử Ninh.” Cô khẽ gọi tên cậu.

“Hửm?” Giọng nói của chàng trai cất lên đầy mê hoặc.

“Em yêu anh.” Hai chân của cô quấn chặt khiến anh ra vào không dễ dàng.

Hôm nay đến đây với cảm giác tội lỗi, cô vốn định dùng cơ thể mình để bồi thường anh nhưng rốt cuộc lại rơi vào sự dịu dàng của người con trai này. “Ừm, em thả lỏng một chút nào, ngoan.” Anh nắm lấy bàn chân nhợt nhạt của cô, xoa nhẹ vào lòng bàn chân.

Vì cảm giác ngứa ngáy ở lòng bàn chân mà Vân Du không nhịn được buông lỏng chân ra. Cảm giác bị gò bó không còn nữa, hai tay anh liền khép mắt cá chân của cô lại đặt lên trước ngực mình rồi luật động mãnh liệt.

Hai môi thịt sưng lên làm chèn ép không gian ra vào của dương v*t. Thịt mềm bên trong âm h* cũng đỏ lên, lóe ra ánh sáng nhạt. Hoa huy*t vừa bị ai kia đâm thọc hơn nửa canh giờ trong xe, có chút không chịu được.

Bên dưới đau rát làm mắt Vân Du dâng lên một tầng hơi nước.

“Làm sao vậy?” Chu Tử Ninh sờ xuống phía dưới, hoa tâm sưng tấy, dịch nhờn sớm đã không còn. Côn th*t của anh không còn cảm nhận được sự thoải mái khi đâm vào hoa huy*t.

Chu Tử Ninh ngừng lại, rút gậy th*t ra. Miệng huyệt bị căng đến mức biến dạng nên nhất thời không co rút lại được.

Anh quỳ gối, nhanh chóng dùng một tay tuốt gậy th*t đang cương cứng, một tay tách thịt mềm của cô ra, đâm đầu lưỡi trơn ướt vào trong đó.

“A—” Vân Du không kìm được kẹp lấy đầu anh. Sau đó, thứ cô nhìn thấy chỉ là mái tóc màu hạt dẻ của chàng trai.

“Thả lỏng nào.” Anh thu đầu lưỡi về, vỗ vỗ bắp đùi của cô.

Chân Vân Du thả lỏng từ từ. Cô cảm nhận được hơi thở nóng bỏng và đầu lưỡi mềm mại và ướt át của anh.

Chu Tử Ninh dùng lưỡi mô phỏng động tác của gậy th*t ra vào rất nhanh. Vì có nước bọt nên động tác di chuyển cực kỳ thông thuận. Đầu lưỡi không ngừng liếm qua vách huyệt rồi dán lên mị thịt. Tiểu hoa huy*t “phụt” một tiếng, hoa dịch thơm ngọt liền phun ra.

Chu Tử Ninh lại phủ phục lên người cô, gậy th*t hùng vĩ đâm vào hoa huy*t lần thứ hai.

Vân Du ôm eo chàng trai, lắc nhẹ theo từng nhịp lên xuống của anh. Mỗi một tấc da thịt trên cơ thể của anh đều khiến cô say mê, cô như người uống rượu độc để giải khát, muốn ngừng mà không được.

“Du Du, anh ra đây.” Anh dùng sức nện vào. “Được.” Cô gái nhỏ đầy mong đợi.

Anh hung bạo đỉnh vào nơi sâu nhất, gậy th*t run lên, bắn ra một dòng tinh d*ch trắng đục.

Anh tựa vào đầu cô thở dốc. Bỗng nhiên có một luồng ánh sáng bạc lóe lên làm cảnh vật trước mắt bị đảo lộn. Sau đó, anh phát hiện mình đang nằm nhoài trên ghế sofa.

Nó quay lại rồi…..Chu Tử Ninh thất vọng nghĩ. Trước khi biến mất, anh còn chưa thưởng thức đủ biểu cảm xấu hổ của Vân Du mà, gương mặt đỏ bừng bừng ấy thật là đáng yêu.

Chờ đã….Thân thể này có chỗ không đúng lắm. Anh giơ chân trước trụi lủi lên lên. Cái gì đây?

Anh nhảy xuống đi tới gương to đằng trước. Quay mông về gương rồi quay đầu lại nhìn. Con ngươi màu xanh biếc dần dần dấy lên ngọn lửa.

Cơ thể trụi lủi? Cặp mông hình trái tim và bảy sắc cầu vồng? Vân Du, em muốn chết đúng không?