Bạn Trai Tôi Là Mèo – Nam Nguyệt Tích

Chương 29




Vân Du vừa về đến nhà đã vùi cả người vào sô pha, cô ném bừa túi giấy trong tay xuống sàn, quần áo bẩn hôm quá nằm lộn xộn lắp nơi.

Dưới chiếc váy dài còn chưa cắt mác là cặp đùi trắng nõn như ngọc, nơi giữa hai chân ướt dầm dề, có tinh d*ch của chàng trai và cả hoa dịch không ngăn nổi của cô.

Cô úp mặt mình vào tấm đệm dựa sô pha, trong đầu hoàn toàn rối loạn. Vân Du nghiêng mặt nhìn Cúc Ú đang nằm nhoài trên chiếc lồng của chuột Hamster ngáy khò khò. Hai chú Hamster nhỏ đáng thương vừa ngẩng đầu đã có thể thấy được Cúc Ú bụng bự, bị dọa đến nỗi phải trốn dưới tấm gỗ vụn vờ chết.

Vân Du xách Cúc Ú nặng trịch lên, rất có trọng lượng.

“Đúng là nặng thật mà.” Cơ thể béo ú bị nhấc trên cánh tay mảnh khảnh, hai cái tai nhỏ dựng đứng trên khuôn mặt mâm to tròn. Dáng vẻ này chẳng hề giống người thật của anh gì cả.

Cô để Cúc Ú nằm trên chân mình, tách hai chân sau ra rồi tiến lại gần quan sát thân dưới kĩ lưỡng. Dưới háng quả thật trống rống, hai hòn trứng mất đi chẳng thể quay lại được nữa.

Vân Du vừa chột dạ lại áy náy vuốt ve lớp lông mềm của Cúc Ú. Vừa nghĩ đến Chu Tử Ninh nằm trên bàn phẩu thuật biết rõ chuyện bác sĩ sắp làm với mình nhưng lại chẳng thể làm được gì, lòng cô đã đau nhói.

“Em xin lỗi…” Cô lẩm bẩm.

Đáp lại cô là tiếng ngáy nhỏ khó mà nghe được.

Cô giơ tay lau khóe mắt ươn ướt, lúc này mới phát hiện ngọn tay mình dính đầy lông mèo màu cam.

Sao lại rụng nhiều lông thế này? Vân Du cau mày nghĩ.

Cô không dám lơ là lập tức bế mèo vào một cửa tiệm nhỏ ở cổng tiểu khu. Trên cửa kéo trong suốt dán mấy chữ màu đỏ: “Chăm sóc, làm đẹp thú cưng.”

“Chào cô, tôi là Kevin, chủ cửa tiệm.” Một chàng trai nhuộm tóc màu đỏ rượu đứng lên từ trên ghế xoay.

“Chào anh.” Vân Du nhẹ gật đầu với anh ta.

“Đây là thú cưng của cô à?” Kevin bế Cúc Ú từ tay Vân Du, tiện tay gẩy đám lông trên người nó.

“Ừm.” Vân Du căng thẳng nhìn tay Kevin chằm chằm như sợ anh ta sẽ cạo trọc Cúc Ú.

“Ấy! Đây là chứng viêm da cực kì nghiêm trọng!” Kevin chau mày, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc.

“Vậy… phải làm sao đây?” Cô đau lòng nhìn Cúc Ú.

“Tôi cạo lông cho nó trước, chỗ tôi có một ít thuốc nước, chỉ cần kiên trì sử dụng, sau hai tuần trị liệu sẽ có hiệu quả vượt trội.”

“Phải cạo hết à?” Vân Du hơi do dự. Nếu Cúc Ú tỉnh lại thấy cả người mình trụi lủi có khi nào sẽ cào chết cô luôn không.

“Không cần.” Kevin mỉm cười. “Tôi chính là chủ tiệm đấy, cô yên tâm đi, tôi nhất định sẽ tạo cho nó một kiểu dáng vừa đẹp vừa mát mẻ. Cô ra ngoài đi dạo trước đi, chạng vạng tối hãy quay lại đón nó.”

“Ờm…Vậy nhờ anh nhé.” Cô lấy tiền ra trả rồi cầm về một túi thuốc, đúng là đắt quá mà, làm đẹp lông 888 đồng, thuốc nước 999 đồng.

Vân Du về nhà ngơ ngẩn cả buổi đợi đến khi mặt trời lặn về phía tây lại quay trở lại chỗ đó.

“A, cuối cùng cô cũng đến rồi!” Kevin đặt ipad trong tay xuống. “Tôi tới đón nó.” Cô quan sát phía trong cửa tiệm, Cúc Ú đâu rồi.

“Nó ở đây!” Kevin nâng một con “quái vật” lên, lông trên người bị cạo sạch, chỉ còn lông mặt và mông. Vốn dĩ mặt Cúc Ú đã to, bây giờ vừa nhìn vào trông như cái chậu, vì trên người không có lông nên cả khuôn mặt như đeo tấm mặt nạ.

“Xong đời…” Nỗi sợ hãi kinh hoàng dâng lên từ đáy lòng, cô chỉ cảm thấy hai chân mình run rẩy.

“Đẹp không? Tôi đã suy nghĩ rất lâu mới nghĩ ra được cái tên để đời cho kiểu dáng này.” Anh ta bế Cúc Ú rồi nâng cái mông nhỏ của cậu lên. Lông trên mông bị cắt sửa thành hình trái tim, lại còn nhuộm đủ loại màu sắc. “Mông cầu vồng. Có phải rất xuất sắc không? Give me five!” Anh ta giơ tay lên.

“Đi chết đi” Vân Du giành lấy Cúc Ú từ tay anh ta rồi chạy vụt đi.