5.
Trải qua một tuần đắp mặt nạ dưỡng da, khuôn mặt của tôi đã trở nên trắng trẻo, mịn màng, căng bóng. Sau đó tôi dặm thêm chút phấn mắt, tô son và mặc một chiếc váy ngắn. Xong xuôi, tôi cầm chiếc cờ cổ vũ do mình tự tay làm, đem đến trạm cứu hộ của Bác Bác. Tôi tin với nhan sắc của mình, tôi có thể để giành thêm cơ hội tiếp xúc với anh ấy!
Trong trạm cứu hỏa, sau khi Bác Bác thấy tôi, vẻ mặt kinh ngạc của anh ấy còn chưa kéo dài được một giây đã vội lắc đầu.
MIKO
???
Là do son của tôi bị chờm? Hay lông mi giả bị rơi? Hay là trên váy của tôi có vết dầu! Thôi kệ đi, tôi sẽ coi như thẳng nam này không biết cách bày tỏ cảm xúc. Sau đó, tôi đưa cho anh ấy chiếc cờ cổ vũ mình đã chuẩn bị. Và đúng như dự đoán, không chỉ Bác Bác mà toàn bộ thành viên của trạm cứu hỏa đều sửng sốt.
Trong biển cờ “Lính cứu hỏa của dân vì dân”, “Hết mình vì dân, ứng cứu kịp thời”, lá cờ này của tôi đặc biệt nổi bật là bởi trên đó chỉ viết mấy chữ "Đã cứu mạng ch.ó của tôi” rất to.
Không biết có cần dựa vào khuôn mặt xinh đẹp này hay không nhưng tôi chắc chắn mình sẽ trở thành một hồi ức khó quên trong cuộc đời của Bác Bác.
Sau khi chụp chung với nhau một bức ảnh, Bác Bác tiễn tôi ra ngoài. Sau đó, tôi đã thành công thêm WeChat của anh ấy.
6.
Tôi là họa sĩ manga trong một công ty quảng cáo, ngày nào tôi cũng phải chiến đấu với đủ loại ý kiến sửa đổi từ mấy cha nội đối tác.
Trong một tháng, có đến hai mươi ngày tôi phải tăng ca đến hai giờ sáng. Và hôm nay cũng vậy, tôi nhìn đôi mắt thâm quầng như đánh phấn mắt hiệu Carslan của mình, thở dài ngao ngán rồi đăng một dòng trạng thái lên vòng bạn bè - "L ại gặp nhau lúc bốn giờ sáng rồi"
***
Tại nhà ăn của trạm cứu hỏa.
Bác Bác vừa ăn vừa cầm điện thoại xem dòng thời gian của bạn bè, sắc mặt anh dần trở nên nghiêm túc. Các thành viên trong đội nhao nhao hỏi anh làm sao vậy, nhưng anh không trả lời mà chỉ viết bình luận dưới vòng bạn bè của tôi.
“Cô không thể chuyển sang làm ca sáng được sao?”
Tôi đau lòng nghĩ “Đúng rồi, rõ ràng tôi đăng kí làm ca sáng, nhưng sao giờ lại thành “ca sáng cộng ca đêm”.
Sau đó, Bác Bác cau mày gõ xuống dòng bình luận thứ hai trên vòng bạn bè của tôi. Tôi lập tức trả lời anh: “Khách hàng nhiều chiêu trò lắm, tôi sẽ bị giày vò đến chết.”
Anh tiếp tục hỏi: "Không thể cự tuyệt sao?"
Tôi đáp: “Họ đều là cơm ăn áo mặc của tôi.”
Anh lại bảo: “Cô nên đổi việc càng sớm càng tốt.”
Đến lần thứ ba nhìn điện thoại, sắc mặt của Bác Bác không chỉ dừng lại ở mức nặng nề, thậm chí anh còn hung hãn nắm chặt điện thoại trong tay.
Lần này, dòng trạng thái trên vòng bạn bè của tôi là: "Hôm nay, lại bị làm tỉnh."
*Khô với làm (tình) đều là chữ 干 nên Bác Bác nghĩ nữ chính là gái bán hoa.
Vì dạo này thời tiết quá hanh khô nên sáng ngủ dậy, tôi ho liên tục đến nỗi tỉnh cả ngủ.
Bác Bác lập tức bình luận: "Cô..."
Tôi?
Tôi làm sao cơ?
"Cô làm công việc đó à?"
Đợi đến khi tôi trả lời xong, Bác Bác lại phớt lờ tôi.