Khi Lâm Nhiên trở lại ký túc xá, Trình Vũ Duy đã tắm xong và đang chơi game, cậu cùng một đám người khí thế ngất trời đuổi giết BOSS, Lâm Nhiên ngồi vào chiếc ghế xoay bên cạnh cậu nói: "Duy ca, nếu mày không muốn đi học thì cũng được thôi, nhưng ít nhất cũng nên điểm danh xong rồi muốn đi đâu thì đi, hoặc là xin nghỉ sớm một chút. Mày có biết lão già kia thích nhất là làm khó sinh viên trốn học không, nếu trốn quá năm lần thì khi đi thi mày phải đạt được hơn 90 điểm, nếu không sẽ đánh rớt môn này đó."
Trình Vũ Duy không quay đầu lại, nói: "Rớt thì rớt thôi, mày làm như tao chưa bao giờ rớt môn này vậy."
Lâm Nhiên cúi đầu, cảm thấy mình như bắt chó đi cày, hắn rút kinh nghiệm xương máu tự kiểm điểm hồi lâu mới mở miệng nói: "Vậy mày kể cho tao tại sao lúc nãy lại chạy đến nhà người mà đến tao cũng không biết để ăn cơm đi?"
Tay cầm chuột của Trình Vũ Duy khựng lại, đột nhiên thấy hơi buồn cười, theo lý mà nói, đúng thật là những người sống gần trường mà cậu quen không có ai là Lâm Nhiên không biết, nhưng hôm nay là tình huống đặc biệt, thậm chí mới mấy tiếng trước cậu và người kia vẫn còn là kẻ thù của nhau.
Ho nhẹ một tiếng, Trình Vũ Duy nói: "Tạ Mạch."
"Tạ...Cái gì?" Lâm Nhiên tiến lại gần, nhìn chằm chằm Trình Vũ Duy, "Tạ Mạch? Tao không nghe nhầm chứ, sao mày có thể chạy đến nhà cậu ta ăn cơm được?"
Trình Vũ Duy bất lực nghĩ lý do tại sao cậu lại tới đó ăn cơm thực sự kỳ lạ ở một mức độ nào đó, nếu không phải tự mình trải qua mà là nghe kể từ người khác, cậu nhất định sẽ cho rằng người nọ đang kể truyện cười trên mạng.
Cậu kể lại đại khái sự việc, quả nhiên Lâm Nhiên không thể tin được, gãi đầu nói: "Nếu không phải do mày tự nói ra thì tao......"
Hắn vừa nói đến đây, đột nhiên thấy con thỏ gỗ trên bàn làm việc, lập tức cầm lấy: "Cái này ở đâu ra vậy? Sao trước kia tao chưa từng thấy lần nào? Khắc đẹp quá!"
Thực tế con thỏ gỗ này được đặt ở vị trí vô cùng dễ nhìn ở trên bàn, bàn học của Trình Vũ Duy rất sạch sẽ, cậu đặt con thỏ gỗ bên cạnh máy tính. Mặt khác, lý do đến bây giờ Lâm Nhiên mới nhìn thấy hoàn toàn là bởi vì biểu cảm gương mặt và lời nói của Trình Vũ Duy quá hấp dẫn, làm hắn không có thời gian đi để ý những thứ khác.
Trình Vũ Duy cuối cùng cũng rời mắt khỏi giao diện trò chơi, nhìn con thỏ xinh đẹp ở trên tay Lâm Nhiên không hiểu sao lại thấy ngứa mắt, cậu giả vờ lơ đãng mà lấy con thỏ về, nói: "Đây là Tạ Mạch tặng cho tao."
"Gì," Lâm Nhiên trợn mắt há hốc mồm, "Mày đừng nói với tao đây là cậu ta khắc nhé?"
"Chứ sao," Trình Vũ Duy cầm con thỏ trả lại chỗ cũ, thản nhiên nói, "Biết khắc gỗ cũng có gì ghê gớm đâu."
Trình Vũ Duy đã lược bỏ rất nhiều chi tiết khi kể chuyện đi đến nhà Tạ Mạch, đương nhiên cũng bao gồm các tài lẻ của hắn ta, cậu nói Tạ Mạch biết khắc gỗ chỉ để xua đi sự hiếu kì của Lâm Nhiên, nếu bắt cậu nói về toàn bộ tài lẻ của Tạ Mạch thì thật sự quá mệt, mà cậu thậm chí còn không nhớ được hết những giải thưởng đó nữa.
Quả nhiên Lâm Nhiên thở phào nhẹ nhõm, nói: "Được rồi, tao thật không ngờ mối quan hệ giữa mày và Tạ Mạch có thể tốt đẹp lên chỉ trong vài giờ như vậy, mày biết không, Hạ Ảnh gọi điện thoại tới, nói rằng Tống Thiến tối nay còn không thèm ăn cơm, bây giờ đang ở phòng ngủ khóc."
Hạ ảnh là bạn thân nhất của Tống Thiến, có mối quan hệ tốt với Trình Vũ Duy, cậu giơ tay đỡ trán, nói: "Vì tao à?"
Lâm Nhiên liếc cậu một cái: "Không thì vì tao chắc."
"Thật là..." Trình Vũ Duy cảm thấy không nói nên lời, thật ra ban đầu cậu cũng không quá yêu thích Tống Thiến, chỉ là cảm thấy cô xinh đẹp, thời thượng và rất có khí chất mà thôi. Sau này ở chung lâu thì cũng có chút cảm tình, nhưng cảm tình này cũng bởi vì sự phản bội của cô mà hoàn toàn biến mất. Hơn nữa, Tống Thiến đã khẳng định rằng cô ấy thích Tạ Mạch, Trình Vũ Duy thật sự không hiểu tại sao bây giờ cô lại muốn chết chỉ vì chia tay với mình.
"Tao thấy là do cô ta vừa cảm thấy có lỗi với mày vừa cảm thấy tiếc mày," Lâm Nhiên vỗ vai Trình Vũ Duy, "Sao mày không đi thăm cô ấy một chút?"
"Cái đéo gì vậy?" Trình Vũ Duy không thể tin mà quay đầu nhìn hắn, "Cô ta chính là người ngoại tình trước, sao bây giờ lại như tao đá cô ta vậy chứ! Còn muốn tao đi gặp! Mày..." Cậu muốn nói rằng mày đang nằm mơ à, nhưng lại cảm thấy nói không nên lời. Mỗi lần cậu và Tống Thiến ăn cơm với nhau, cô đều gắp cho cậu những thứ cậu thích, nhưng mà lại không ăn nhiều lắm bởi vì muốn giữ dáng, không muốn mình béo lên khiến cậu không thích nữa. Tống Thiến chưa bao giờ khóc, mỗi khi nhìn thấy cậu cô luôn nở nụ cười ngọt ngào.
Cho nên hiện tại cậu có chút không biết phải làm sao, giãy giụa hồi lâu mới nói: "Nói sau đi, nếu có thời gian tao sẽ qua thăm chút."
"Thôi được." Lâm Nhiên đặt tay lên vai cậu.
Sáng hôm sau, Trình Vũ Duy hiếm có hôm chịu khó dậy sớm cùng Lâm Nhiên đi học vài tiết, người kia kinh ngạc nói, đây chính là chuyện mấy tháng nay chưa từng có.
Đương nhiên Trình Vũ Duy đến lớp không phải để nghe giảng, cũng không phải để ngủ, mà là muốn có một chỗ nghiêm túc để phát huy tư duy của bản thân, muốn xem rốt cuộc Tống Thiến muốn chọn thời gian địa điểm như thế nào.
Nhưng cậu suy nghĩ suốt hai tiết học cũng không hiểu ra sao, chỉ có thể trở về ký túc xá đánh một giấc, cô giáo dạy vi mô kia giống như một cái cây vậy, đều là dùng toàn bộ sinh mệnh để ru người khác ngủ.
Trên đường đi, Lâm Nhiên hỏi cậu: "Duy ca, lớp học thế nào?"
Trình Vũ Duy nói: "Không nghe, tao đang suy nghĩ về cuộc sống."
Lâm Nhiên gật đầu, nghĩ thầm như này đã là không tệ rồi, khai giảng lâu vậy rồi mà người này mới lên lớp được đúng hai lần.
Đi được một lúc, điện thoại lại reo, Trình Vũ Duy nhịn không được ngáp cái thứ hai, lấy ra nhìn thì thấy một dãy số chưa lưu. Vốn tưởng là cuộc gọi quấy rối, nhưng hình như không phải, điện thoại vẫn đổ chuông liên tục, cậu do dự một chút rồi trả lời: "Alo."
"Tiểu Duy sao?" Đầu bên kia truyền đến một giọng nói quen thuộc, "Tôi là Tạ Mạch."
"Tạ," Trình Vũ Duy dừng một chút mới nói, "Sao cậu lại có số của tôi?"
"Muốn tìm số của cậu quá dễ," Tạ Mạch nói, "Chỉ cần hỏi vài người là được. Đúng rồi, cậu có tiết sau không?"
"Không có, có việc gì sao?"
"Ừ" Tạ Mạch thở dài, "Tống Thiến ngất rồi, bạn của cô ấy, Hạ Ảnh điện cho tôi và nói cô ấy hiện đang ở bệnh viện trường, cậu tới đi."
"Cái......" Trình Vũ Duy theo bản năng mà dừng lại, Lâm Nhiên không thể không đứng sang một bên, "Cô ta ngất xỉu, bạn của cô ta gọi điện cho cậu, cậu lại gọi cho tôi, rốt cuộc là chuyện gì khiến cả hai chúng ta nhất định phải đi thăm vậy?"
Trình Vũ Duy cảm thấy tình huống hiện tại khó tin tới cực điểm, việc tới gặp Tống Thiến còn chưa được cậu đưa vào lịch trình nữa, mà hiện tại đối tượng ngoại tình của cô ta còn ngang nhiên gọi điện tới bảo mình đi gặp cô ta là có ý gì??
"Được rồi, mau tới đây đi, có chuyện gì tới rồi nói sau." Tạ Mạch nói vậy, thế nhưng vẫn mang niềm tin rằng cậu nhất định sẽ đồng ý đi.
"Được, tôi đi đây." Trình Vũ Duy vừa nói vừa cúp điện thoại, thật muốn thở dài một tiếng, này cũng giống như người say rượu đi.
"Mày định đi thăm Tống Thiến? Cô ta ngất xỉu à?" Lâm Nhiên ở một bên hỏi.
"Đúng vậy," Trình Vũ Duy giơ tay lau miệng, ném điện thoại vào túi, "Hạ Ảnh cho Tạ Mạch số của tao, thế mà cậu ta lại dám gọi cho tao thật, tao thắc mắc lần này vì sao Hạ Ảnh lại không gọi cho mày?"
Lâm Nhiên không khỏi bật cười: "Chắc là cảm thấy có gọi cho tao cũng vô dụng, tao khuyên mày không nổi, vậy bây giờ mày định đi sao? Muốn tao đi cùng không?"
"Không cần," Trình Vũ Duy đưa sách cho hắn, "Mày về ký túc đi."
"Ok thui." Lâm Nhiên xua tay.
Trình Vũ Duy mặc dù không phải là khách quen của bệnh viện, nhưng cậu đã đến không ít lần, học kỳ trước có hai người bạn gái của cậu bị cảm đều chạy tới đây khám bệnh, nhưng cậu chưa bao giờ cảm thấy bỡ ngỡ và xa lạ như lần này.
Tạ Mạch nhắn cho cậu số phòng, khi cậu đến thì hắn đang đứng ở bên ngoài như thể đang bảo vệ cho bạn gái của cậu ta, Trình Vũ Duy đi qua chào một tiếng, nói: "Lại gặp rồi Tiểu Mạch, rốt cuộc có chuyện gì vậy?"
Tạ Mạch mỉm cười: "Cậu đến rồi. Cô ấy hiện đang truyền nước, vẫn chưa tỉnh lại, nghe Hạ Ảnh nói Tống Thiến tối qua không ăn cơm, sáng nay cũng không ăn, ở phòng ký túc một lúc rồi ngất đi."
Trình Vũ Duy nhìn hắn chằm chằm: "Sau đó Hạ Ảnh gọi cho cậu?"
Tạ Mạch xòe tay ra: "Ừm, cô ấy nói hôm qua Tống Thiến tới tìm cậu nhưng cậu lại phớt lờ, hơn nữa di động còn bị cậu chặn, cho nên cô ấy gọi cho Lâm Nhiên nhờ nói với cậu rằng Tống Thiến không ăn tối nhưng cậu cũng không thèm trả lời, vậy nên chỉ có thể tìm tôi."
Trình Vũ Duy tức giận nói: "Vậy cậu tìm tôi làm gì?"
Tạ Mạch thở ra một hơi: "Để cậu tới thăm cô ấy đó, cô ấy thành ra như này không phải vì cậu sao. Được rồi, cậu vào trước đi, khi nào ra chúng ta sẽ nói tiếp."
"Được." Trình Vũ Duy mím chặt khóe môi, đẩy cửa đi vào.
Các phòng bệnh ở trường đều là phòng đơn, hiện tại chỉ có hai cô gái trong đó, Tống Thiến đang nằm trên giường truyền nước, còn Hạ Ảnh thì ngồi bên giường.
Thấy Trình Vũ Duy đi vào, Hạ Ảnh đứng dậy đi ra ngoài, người sau chần chừ một lúc rồi mới ngồi vào chỗ trước mặt cô nhìn cô gái trên giường.
Tống Thiến để tóc xõa, còn để mái chéo, khuôn mặt tái nhợt không một tia máu, nhưng khi ngủ trông cô vẫn rất đẹp, lông mi dài, mái tóc uốn xoăn bồng bềnh đúng kiểu búp bê phương tây mà các cô bé yêu thích.
Trình Vũ Duy trước đây cũng đã từng nhân lúc phòng ký túc của Tống Thiến không có ai để đi tìm cô, cô cũng thường xuyên tới phòng của cậu, đôi khi họ cũng chỉ như thế này, một người nằm trên giường còn một người ngồi bên mép giường, lúc đó họ rất tự nhiên nắm tay nhau, không nói nhiều, chỉ như vậy nhìn nhau cười, cười rồi lại nhìn. Trình Vũ Duy thường nằm trên giường ôm cô vào lòng cả buổi chiều, cậu cảm thấy như vậy rất an tâm.