Bạn Trai Tôi Là Học Sinh Giỏi

Chương 3




Vài giây sau, Trình Vũ Duy mới thở ra một hơi, cậu mỉm cười, hạ giọng nói: "Tôi phá phòng ký túc của cậu, hẳn là sẽ làm cậu tốn không ít thời gian dọn dẹp ha? Với lại, đồ trên giường muốn mua cũng sẽ tốn không ít tiền phải không?"

"Không sao cả," Tạ Mạch bình tĩnh đặt ly nước xuống, "Một tháng lương của tôi là đủ."

Trình Vũ Duy gật gật đầu: "Ầu, tiền lương...Cái gì?" Cậu không thể tưởng tượng nổi mà nhìn Tạ Mạch, "Cậu đi làm rồi?"

"Đúng vậy," Tạ Mạch trầm ngâm nhìn cậu, "Ở một công ty phần mềm."

"Thế lương được bao nhiêu?"

"Lương cơ bản là ba ngàn, nếu tham gia làm phần mềm cho dự án sẽ có hoa hồng, trung bình một tháng tầm sáu bảy ngàn."

"Cậu," Trình Vũ Duy có chút cạn lời, "Cậu mới là sinh viên năm nhất, sao có thể làm nhân viên chính thức? Quản lý không thèm quan tâm cậu còn là sinh viên sao?"

Tạ Mạch thả tay: "Bởi vì tôi đã gửi một chương trình tôi viết cho quản lý bộ phận sản phẩm của họ sau kỳ thi tuyển sinh đại học, sau đó họ đồng ý nhận tôi. Còn không cần tôi phải lên công ty hằng ngày, khi nào có dự án thì sẽ nghe theo giám đốc sắp xếp là được."

Trình Vũ Duy nhớ ra, thằng oắt này là một học sinh giỏi, còn là học sinh giỏi luôn đứng số 1, giỏi đến mức bà của cậu ta sẽ dùng mọi cách để khoe về thành tích của cậu ta ở trường.

Trình Vũ Duy có chút không thoải mái, cậu từ nhỏ đã không thích giao lưu với loại học sinh giỏi này. Hồi còn học cấp hai, cậu thường xuyên dẫn người đi tẩn cho mấy đứa học giỏi kia một trận, bây giờ thì tốt rồi, người bên cạnh không chỉ học giỏi đến mức được giám đốc công ty "trọng dụng nhân tài", nhận vào làm sớm, mà còn đẹp trai tới nỗi đến bạn gái của mình cũng chạy đến dụ dỗ. Trình Vũ Duy sống mười tám năm lần đầu tiên bị đả kích mạnh như vậy.

Cậu bắt đầu đánh giá xung quanh, không muốn nhìn vào gương mặt đã khiến mình khó chịu từ nãy tới giờ.

Phòng ngủ của Tạ Mạch rất rộng rãi sạch sẽ, tuy trên bàn có nhiều đồ vật nhưng lại bày biện chỉnh tề, kệ sách rất cao, sách cũng nhiều. Tất cả các tủ đều đóng chặt cửa, bên phải của bàn làm việc đối diện với ghế sô pha nhìn có vẻ như là một chiếc dương cầm, còn đồ đạc trên chiếc ghế đẩu thấp bên trái được phủ vải kín, không biết là cái gì, trên kệ sách treo trên tường là một bức tranh sơn dầu xinh đẹp.

Trình Vũ Duy càng trở nên khó chịu với phòng ngủ mang đậm phong cách học sinh ngoan như vậy, nhưng khi ánh mắt cậu nhìn đến bức tường phía sau, Trình Vũ Duy nhìn kỹ thứ trên đó, thất thanh nói: "Đây là giấy khen sao?"

Tạ Mạch nhìn theo ánh mắt của cậu, nhàn nhạt nói: "Là giấy khen, cậu chưa từng thấy qua sao?"

Trình Vũ Duy không trả lời hắn, đứng dậy nhìn lên tường, đây không phải là một hay hai tờ giấy khen, mà chúng được dán từ đỉnh tường tới ghế sô pha, chiếm khoảng ⅔ cả bức tường.

"Trời ơi," Trình Vũ Duy nói trong tiềm thức, "Cậu có nhiều giấy khen thật, nhưng mà tại sao lại mang tất cả ra dán lên đây vậy?"

Trình Vũ Duy nhìn thấy hai hàng giấy chứng nhận học sinh ba tốt và một hàng giấy khen học sinh xuất sắc, cộng thêm giấy khen top mười học sinh đứng đầu toàn trường, trong đó bao gồm nhiều cái cấp tỉnh.

Tạ Mạch đứng bên cạnh cũng nhìn bức tường, bất đắc dĩ nói: "Là mẹ tôi bảo dán, từ tiểu học tôi đã bắt đầu rồi, dán liền một mạch tới cấp hai, mẹ tôi nói nhìn như vậy rất có cảm giác tự hào, thật ra tôi còn một đống giấy khen nữa nhưng lười dán, mà cũng không còn chỗ để dán nữa."

Khóe miệng Trình Vũ Duy giật giật, không phải cậu chưa từng nhận được giải thưởng, nhưng mà hầu như đều đoạt giải lúc học cấp một và cấp hai khi tham gia thi đấu bóng rổ bóng đá, điều đó khiến mẹ cậu vui mừng rất lâu, nhưng cái loại mà treo giấy khen khắp tường như thế này thì là lần đầu tiên cậu gặp.

"Ôi mẹ ơi," Trình Vũ Duy vươn tay chỉ, "Đây là giải nhất cuộc thi vẽ tranh toàn quốc cấp trung học cơ sở, ngoài ra còn có dương cầm, violon, đàn tranh, bơi lội, cầu lông, vãi, không lẽ cậu biết hết mấy bộ môn này hả?" Cậu nhìn Tạ Mạch như đang nhìn khủng long.

"Ừ," Tạ Mạch cầm lấy cốc nước bắt đầu uống, "Không chỉ có thế đâu, có lẽ là dán quá cao nên cậu không nhìn thấy," Hắn chỉ lên trên đỉnh, "Còn có Olympic Toán, tính nhẩm, hồi học tiểu học, tôi đã tự khắc một bức tranh gỗ và đoạt giải nhất cuộc thi thiết kế cấp tỉnh."

"Tất cả những thứ này là ai dạy cậu vậy?" Trình Vũ Duy đã thật sự đầu hàng.

"Bố tôi dạy tôi mọi thứ về thể dục và toán học, còn mẹ tôi dạy tôi âm nhạc và nghệ thuật, à đúng rồi, khắc gỗ là bố tôi dạy, nhưng từ khi học cấp hai tôi đã giỏi hơn ông ấy rồi." Tạ Mạch nói.

"Đỉnh." Trình Vũ Duy giơ ngón tay cái lên.

"Haha," Tạ Mạch mỉm cười nhìn cậu, "Không phải cậu cũng học đại học Hà Dương sao? Kích động như vậy làm gì? Tôi nghĩ mọi người trong trường đại học của chúng ta chắc hẳn đều làm bạn với giấy khen từ bé rồi mà?"

Trình Vũ Duy nheo mắt: "Tôi từ nhỏ đã không giành được nhiều giải thưởng rồi, có vấn đề gì sao?"

"Hả," Tạ Mạch có chút khó hiểu nói, "Vậy cậu làm sao...." Hắn vốn muốn hỏi vậy làm sao cậu thi đậu Hà Dương, những nghĩ lại cũng lập tức hiểu ra vấn đề, liền cười nói, "Tôi biết rồi."

Trình Vũ Duy tức giận nhìn đi chỗ khác, suy nghĩ hồi lâu lại nhướng mày nói: "Tôi thấy cậu học giỏi như vậy cũng đừng đi làm cho công ty phần mềm làm gì, tới nhà tôi làm vệ sĩ đi. Một tháng 2 vạn, thế nào?"

Tạ Mạch không khỏi bật cười: "Tôi nói, nhà cậu tuyển vệ sĩ bằng thành tích học tập từ bao giờ vậy? Hơn nữa, với quan hệ này của chúng ta mà cậu dám thuê tôi làm vệ sĩ...." Hắn vừa nói vừa nắm lấy tay Trình Vũ Duy, hai tay bắt chéo sau lưng khiến cả người cậu dựa vào hắn, "Cậu dám dùng?"

"...Cậu, buông tay!" Trình Vũ Duy dùng sức giãy giụa hai lần đều không thoát ra được, Tạ Mạch thấy vậy liền buông lỏng tay mới làm cậu đứng thẳng lên, cậu nắm cái tay đau đớn, nhìn chằm chằm người đang bình tĩnh đứng ở kia, không thể tin động tác của cậu ta nhanh đến mức cậu hoàn toàn không kịp phản ứng, hơn nữa sức lực còn vô cùng lớn.

"Chiêu này là do bố mẹ cậu dạy à?" Trình Vũ Duy bắt lấy cánh tay, hỏi.

"Bố tôi," Tạ Mạch tùy ý nói, "Ông ấy là cảnh sát, à đúng rồi, thật ra mẹ tôi cũng là cảnh sát."

"Cảnh sát thời nay đã đa tài đa nghệ tới vậy rồi hả?" Trình Vũ Duy không nói nên lời mà ngồi xuống, "Vậy không phải cậu đánh nhau rất giỏi sao?"

"Tất nhiên," Tạ Mạch nhếch khóe miệng, ngồi lại, "Mấy thuộc hạ đó của cậu cũng chỉ có thể nhân lúc tôi không ở ký túc xá mới có thể thành công, nếu tôi ở đó, đảm bảo sẽ khiến cho bọn họ lúc tới hiên ngang lúc về nằm cáng."

"..." Trình Vũ Duy nhất thời không có lời nào để nói, nhịn rồi lại nhịn, rốt cuộc nặn ra một nụ cười, nói: "Bức tranh khắc gỗ của cậu bây giờ còn không? Lấy cho tôi xem thử với?"

Tạ Mạch vui vẻ đứng dậy, đi đến bàn làm việc, lấy một thứ từ nơi Trình Vũ Duy không nhìn thấy, đưa cho cậu: "Cậu xem đi."

Trình Vũ Duy nhận lấy, nghĩ đến việc muốn chơi thằng nhóc này một vố, nếu những bức chạm khắc bằng gỗ của hắn xấu như quỷ thì nhất định phải làm nhục hắn một trận, không ngờ khi vừa thấy bức chạm khắc kia xuất hiện ở trước mắt, Trình Vũ Duy lại mắt chữ O mồm chữ A.

Đó là hai người, một nam một nữ, người phụ nữ mặc váy dài lộng lẫy dựa vào cánh tay người đàn ông, người đàn ông mặc âu phục chỉnh tề vươn tay nhẹ nhàng ôm lấy nàng. Đôi lông mày thanh tú và biểu cảm dịu dàng của hai người có thể nhìn thấy rõ ràng, thậm chí ngay cả những đường nét hoa văn trên quần áo dường như cũng hiện ra ở trước mắt cậu.

"Cái này......" Trình Vũ Duy lần này thật sự là không biết nên thể hiện ra vẻ mặt gì, "Cái này là cậu tự khắc thật sao?"

"Ừ." Tạ Mạch cười nhạt.

"Hai người đó là bố mẹ cậu?"

"Đúng vậy."

"Trời ơi, bức chạm khắc này đẹp quá," Trình Vũ Duy kinh ngạc mà nhìn bức gỗ khắc, "Bố mẹ cậu đều rất đẹp."

"Cảm ơn." Nụ cười trên mặt Tạ Mạch sâu hơn một chút.

Trình Vũ Duy trái phải thưởng thức bức gỗ khắc, thật sự là thích tới nỗi không nỡ buông tay, buột miệng: "Cậu có thể......" Cậu muốn hỏi hắn có thể tặng cho cậu cái này không, cũng muốn nói cậu có thể dựa theo dáng vẻ của tôi để làm một cái chứ, nhưng cuối cùng lại không nói ra, chỉ đành hắng giọng nhằm che đậy. Một lúc sau, cậu trả lại bức tranh gỗ cho Tạ Mạch, nói: "Đẹp quá, còn cái khác không?"

"Có." Tạ Mạch đem bức tranh gỗ trả về chỗ cũ, mở ra một trong hai ngăn tủ, nói: "Cậu lại đây xem."

Trình Vũ Duy đi đến trước mặt hắn, phần trên của tủ được chia thành nhiều tầng, hai tầng trên cùng là hàng chục tác phẩm chạm khắc bằng gỗ có kích thước như lòng bàn tay, có động vật, thực vật, còn có mấy nhân vật trong manga anime, Trình Vũ Duy tùy tiện lấy vài cái ra xem, kinh ngạc đến độ không thốt nên lời.

"Tầng trên là do tôi làm," Tạ Mạch chỉ vào tầng một, sau đó chỉ vào tầng hai nói: "Đây là bố tôi làm."

Trình Vũ Duy tùy tiện lấy từ trên mỗi tầng ra một bức gỗ khắc để so sánh, nhớ tới lúc nãy Tạ Mạch vô cùng đắc ý nói rằng tay nghề của mình từ khi học cấp hai đã giỏi hơn so với bố rồi. Nhưng cậu lại thấy những bức tranh ở cả hai tầng đều đẹp, khó mà nói rõ cái nào hơn cái nào.

"Đều đẹp." Trình Vũ Duy lấy thêm vài cái tiếp tục nhìn mà nói.

Tạ Mạch không tỏ ý kiến, từ tầng thứ lấy ra một cái hộp, hắn mở ra, đặt ở trước mặt Trình Vũ Duy: "Còn đây nữa."

Trình Vũ Duy mở ra và thấy bên trong chính là những tượng gỗ hình mười hai con giáp, tất cả đều tinh xảo, sống động như thật, chưa kể nhìn có rất dễ thương. Cậu lấy ra con thỏ bằng gỗ ra, nếu nhìn kỹ, nó thực sự sống động như thật.

"Cậu thích à?" Tạ Mạch mang cười hỏi.

"Ừ." Trình Vũ Duy nói, cậu thích nhất là thỏ, và cũng thích tất cả các đồ thủ công có hình thỏ.

"Vậy tặng cậu đó." Tạ Mạch nói.

"Ừ...Hả?" Trình Vũ Duy ngẩng đầu, không thể tin mà nhìn hắn, "Tặng cho tôi?"

"Đúng vậy," Tạ Mạch cười, "Làm sao, cậu không muốn?"

Trình Vũ Duy xấu hổ ho vài tiếng: "Tôi tất nhiên là muốn, nhưng mà, nếu cậu tặng tôi cái này thì không phải sẽ thiếu một cái sao?"

"Không sao, làm thêm một cái là được." Tạ Mạch nói xong, đóng hộp để lại chỗ cũ, "Để tôi gói lại giúp cậu."

Hắn mở một ngăn kéo ở giữa, lấy ra một chiếc hộp nhỏ có chạm khắc hoa văn tinh xảo, còn có tay cầm và ổ khóa. Hắn cầm con thỏ trong tay Trình Vũ Duy, bỏ nó vào trong rồi đóng lại.

Trình Vũ Duy dùng một ngón tay xách cái hộp nhỏ ước lượng vài cái, cười nói: "Cảm ơn, đây cũng là cậu tự làm sao?"

"Đúng vậy." Tạ Mạch nói.

Trình Vũ Duy gật đầu, hài lòng nhìn chiếc hộp trong tay, lần đầu tiên trong lòng cậu cảm thấy người học giỏi thật ra cũng không có đáng ghét như vậy.