Bạn Trai Tôi Không Phải Là Người

Chương 30: Chương 30




Dư Xuyên đang điều trị linh thể ở trong phòng, một lúc sau mới thấy Trình Hạo ngẩn người đi vào.

"Trình Hạo?" Dư Xuyên nghi ngờ nhìn hắn, "Cậu sao vậy?"

Trình Hạo đi thẳng đến bên giường ôm lấy y, "Anh có biết Thường Duật đã nói với tôi gì không? Ông ấy nói ông ấy là cha của tôi!"

"Cái gì?" Dư Xuyên sửng sốt, quên luôn cả việc đẩy Trình Hạo ra. Lúc trước y còn nghi ngờ Trình Hạo có phải là Thường Duật không, dùng một loại phép thuật nào đó thay đổi khuôn mặt, trăm triệu lần không nghĩ tới...

Trình Hạo gục đầu lên vai y chán nản nói: "Ông ấy nói tôi được người phụ nữ cuối cùng trong dòng tộc của ông ấy sinh ra, người phụ nữ đó chính là mẹ tôi, nhưng tiếc là sức khỏe bà ấy không tốt, lúc sinh tôi lại bị khó sinh, sau đó bà ấy qua đời. Đến đời tôi thì cả gia tộc họ Thường triệt để tuyệt hậu."

Dư Xuyên kinh ngạc, "Hóa ra người anh ấy muốn cứu là mẹ cậu... Vậy tại sao anh ta không giữ cậu bên người?"

Trình Hạo ngẩng đầu, phức tạp nhìn y: "Bởi vì anh bị mắc kẹt ở núi Tiểu Nam, để tôi có thể đưa anh ra ngoài, ông ấy đã đưa tôi vào Lệ Thành, nhờ một người bạn chăm sóc..."

"Cậu, biểu hiện của cậu là sao hả?" Dư Xuyên không hiểu nhìn hắn, bị hắn nhìn ra nỗi sợ hãi trong lòng, "Cũng đâu phải tôi làm mất cậu!"

"Thành thật mà nói, hai người..." Trình Hạo buồn bực, chẳng trách Thường Duật lại quan tâm thái độ của hắn đối với Dư Xuyên như vậy, chỉ sợ trong lòng ông ta có quỷ! Vừa định hỏi có phải hai người có một chân đúng không nhưng lại thấy không thích hợp, nên đổi ý hỏi: "Tôi cảm thấy... có phải ông ấy thích anh không?"

"Cậu nói cái gì!" Dư Xuyên đỏ mặt tức giận đẩy Trình Hạo ra, "Sao cậu lại xấu xa như vậy!"

"Ai da, tôi thuận miệng hỏi thôi." Nhìn thấy phản ứng mạnh mẽ của y, Trình Hạo cũng bình tĩnh lại một chút, xem ra tình cảm của Dư Xuyên dành cho Thường Duật nhất định không vượt ra ngoài phạm vi tình bạn, nhất định là Thường Duật đơn phương! Hắn đảo mắt lại dính vào người y, "Không phải anh nói muốn nói cho tôi biết chuyện của anh sao? Anh nói đi."

"Tôi không muốn nói chuyện với cậu!" Dư Xuyên hừ một tiếng quay lưng về phía hắn.

"Đừng! Không phải là do tôi lo lắng cho anh à!" Trình Hạo không biết xấu hổ xoay người y lại, "Đừng không để ý tới tôi mà!"

"Trình Hạo! Sao cậu có thể nghĩ tới phương diện đó được chứ!" Khuôn mặt Dư Xuyên đầy tức giận, đỏ thẫm lan đến sau tai.

"Không phải là lỗi của tôi! Thường Duật hỏi tôi trước, ông ấy ép tôi uống một viên thuốc. Tôi không biết đó có phải là thuốc độc hay không."

"Cậu không phải là con của anh ấy à, Thường Duật làm sao có thể hại cậu?" Dư Xuyên không tin.



"Thật đó! Tôi không biết ông ta có ý gì. Dù sao cũng đã ăn rồi, hiện tại cũng không có gì đặc biệt. Xem ra không phải là tôi xấu xa, mà là ông ta xấu xa." Trình Hạo nhân cơ hội giễu cợt, "Lúc đầu nhìn còn tưởng là thiên sư, xem ra ông ta còn không bằng Trương Thiên Sư cơ..." Nói đến đây, Trình Hạo đột nhiên nhớ đến Trương Thiên Sư, tự hỏi liệu có phải hắn ta thật sự sẽ cho rằng hắn đã xảy ra chuyện, vì vậy vội vàng chạy về phía đông nam giúp hắn thu dọn xác, nhanh chóng hỏi Dư Xuyên: "Điện thoại của anh còn ở đó không?"

Dư Xuyên lạnh nhạt nói, "Làm mất rồi!"

"Được rồi..." Trình Hạo nghĩ thầm lát nữa đi mượn Thường Duật xem hắn ta có hay không, tới thời đại này, cho dù là cao nhân đắc đạo cũng không phải là không có điện thoại đó chứ? "Vậy trước tiên nói chuyện của anh trước đi!"

"Tôi không muốn nói chuyện với cậu nữa!"

"Đừng mà... Tôi sai rồi không được sao?"

"Từ nhỏ tôi đã mắc bệnh chữa không khỏi, sau này ông ngoại đưa Thường Duật về nhà, anh ấy dạy tôi một số phương pháp thở, từ từ bệnh tình cũng tốt lên. Anh ấy vốn là một thiên sư lang thang không có nơi ở cố định, ông ngoại tôi để anh ấy ở nhà với tôi, từ đó trở thành bạn tốt, chúng tôi thường dành thời gian cho nhau... "

"Thường ở cùng nhau! Tắm rửa rồi ngủ thì sao?" Trình Hạo không nhịn được chen vào hỏi.

Dư Xuyên trừng hắn một cái, "Không nói nữa!"

"Tôi chỉ là tò mò thôi... xin lỗi!" Trình Hạo dỗ dành một lúc lâu, Dư Xuyên mới tiếp tục nói.

"Thường Duật không phải là người bình thường. Anh ấy là thiên sư có dòng máu đặc biệt. Anh ấy đã dạy tôi một số phép thuật nói rằng có thể trong tương lai tôi sẽ sử dụng nó. Lúc đó tôi cũng không nghĩ nhiều, sau này... quả nhiên tôi đã phải sử dụng."

"Vậy ba mươi năm trước tại sao ông ấy lại làm vậy?"

"Trước đây tôi có nói với cậu ông ngoại tôi có đứa con nuôi là Yến Ninh, lớn hơn tôi vài tuổi, ông ngoại tôi rất thích gã, nhưng gã hoàn toàn không giống với biểu hiện ra ngoài. Bệnh của tôi cũng là do gã tìm người ra tay, Thường Duật cũng là do gã sắp xếp để tiếp cận tôi, gã muốn loại bỏ người nhà họ Yến sau đó thay thế họ."

"Một người lắm mưu mô... Vậy không phải Thường Duật và gã cùng một phe sao?"

"Cũng không tính vậy," Dư Xuyên thất vọng mất mát nhìn Trình Hạo, "Lúc đó Thường Duật cần dược liệu quý để cứu tộc của mình, tình cờ Yến Ninh lại có được, bây giờ xem ra người mà anh ấy muốn cứu là mẹ của cậu."

"Nhưng mẹ của tôi hình như không còn sống được mấy năm nữa..." Trình Hạo không có khái niệm nhiều về cha mẹ ruột của mình, từ nhỏ đã quen tự lập, không quá quan tâm nhiều đến tình cảm gia đình.

"Cho nên anh ấy luôn cảm thấy có lỗi với tôi."

"Thường Duật ở nhà anh bao nhiêu năm?"

"Anh ấy hơn tôi một tuổi. Chúng tôi ở bên nhau bảy năm, tôi luôn coi anh ấy như anh trai. Vốn dĩ Yến Ninh muốn Thường Duật ra tay sớm một chút, nhưng anh ấy vẫn luôn kéo dài, cuối cùng vào đêm trước khi tôi thành niên, Yến Ninh đã dùng mẹ của cậu đe dọa, để anh ấy ra tay. Cuối cùng anh ấy phong ấn linh hồn tôi ở núi Tiểu Nam, nơi đó cách Thiên Kinh rất xa, Yến Ninh không thể phát hiện nhanh như vậy được."

"Cho dù như vậy, ông ta vẫn làm tổn thương anh!"

Dư Xuyên nhìn hắn, "Nhưng nếu không có anh ấy, Yến Ninh vẫn sẽ tìm người khác, không có Thường Duật, tôi đã chết thật rồi thật sự sẽ chết, thù cũng không thể báo được..."

"Điều này cũng đúng..." Trình Hạo suy nghĩ một chút, "Được rồi, tôi nghe nói ông ta có cách làm anh sống lại, rất nhanh anh sẽ không khác gì người bình thường! Sau đó có thể chiếm lại nhà họ Yến rồi."

Dư Xuyên gật đầu, "Thường Duật đã nói với tôi về thuật hồi sinh, bây giờ tất cả những gì tôi phải làm là đến chùa Như Ý để lấy đồ của mình. Tôi nghĩ Yến Ninh chắc đã biết tôi vẫn còn sống, cho nên cũng đang tìm kiếm thứ này."

Trình Hạo muốn lập tức rời đi, "Đêm dài lắm mộng, bây giờ chúng ta đi liền đi!"



"Đừng nóng vội! Thường Duật đã cất giấu vào một nơi an toàn rồi. Tôi phải điều dưỡng linh thể trước, đến lúc đó sẽ phải tiêu hao rất nhiều."

"Được, vậy anh điều dưỡng đi! Tôi trông giúp anh, không cho người khác quấy rầy."

"Ngoài cậu ra còn có ai quấy rầy tôi à?" Dư Xuyên không nói nên lời, "Đợi lát nữa tôi sẽ nhập thiền, sợ là tạm thời sẽ mất đi tri giác."

"Tôi giúp anh đi xem Thường Duật!" Trình Hạo luôn cảm thấy cha mình đối với Dư Xuyên có gì đó không đúng.

Dư Xuyên từ từ nằm xuống, nhắm mắt lại, giống như đang ngủ say bình thường. Khuôn mặt trắng như ngọc không chút tỳ vết, đôi môi đỏ mọng, trên vành tai vẫn còn có chút ửng đỏ.

Trình Hạo ở trên giường kiểm tra, nhìn khuôn mặt yên lặng đang ngủ say của y, nghĩ đến vẻ mặt tức giận của y, khóe miệng không khỏi gợi lên ý cười.

Ánh mắt hắn quét xuống chiếc cổ mảnh mai, áo sơ mi của Dư Xuyên luôn được cài cúc chỉnh tề, không sót một chiếc nào. Không biết hôm nay xảy ra chuyện gì có một chiếc cúc áo bị bung ra, lộ ra xương quai xanh xinh đẹp và nửa khuôn ngực trắng nõn.

"Chuyện gì thế này?" Cổ họng Trình Hạo giật giật, che ngực lại, đột nhiên phát hiện tim đập như trống, suýt chút nữa nhảy đến cổ họng.

Sau đó một chuyện còn xấu hổ hơn đã xảy ra, Trình Hạo chỉ nhìn Dư Xuyên, nhưng cơ thể của hắn thực sự phản ứng!

Cái quái gì đây! Cái gì mà thuốc chảy tâm! Đây là □□ sao!

Trình Hạo đột ngột đứng dậy lao ra sân, không biết là niệm Tâm Kinh, niệm "Sắc tức thị Không" bao nhiêu lần mới nhịn xuống nổi.

"Hôm qua ông cho tôi uống thuốc gì?" Trình Hạo tìm thấy Thường Duật đang làm cỏ trong vườn thuốc.

Thường Duật liếc hắn một cái, bình tĩnh như dự đoán, "Sao vậy? Con có phản ứng?"

Quả nhiên! Trình Hạo khô khốc hỏi: "Ông đang giở trò quỷ gì! Sao lại cho tôi uống thứ đồ đó!"

Thường Duật bất lực lắc đầu, "Ta chỉ muốn cho con nhìn rõ lòng mình mà thôi, sớm muộn cũng phải thân thiết."

"Ông đang tính kế tôi!"

Thường Duật nói: "Thực ra đó không phải là thuốc chảy đan, chỉ là một viên thuốc giải mát thông thường. Trên núi có rất nhiều muỗi, có thể đuổi muỗi tránh trùng."

"Không thể nào!" Vẻ mặt Trình Hạo có chút không nhịn được, nếu là thuốc giả, vậy tại sao hắn lại...

Thường Duật thở dài, "Đi theo ta." Sau đó đưa hắn đến phòng khác, từ trong tủ lấy ra một lọ thuốc, "Mở ra xem, có phải là loại con uống không?"

Trình Hạo nhìn qua thấy dòng chữ "Thuốc viên Trung Hoa giải mát" được viết trên chai nhựa màu trắng, giống hệt viên thuốc hắn đã ăn ngày hôm qua.

"Nhưng tôi... tại sao tôi lại..." Trình Hạo lắp bắp không thể nói ra nguyên do

"Tại sao tim con lại đập nhanh hơn?" Thường Duật nhẹ giọng nói, "Nếu con thích một người, lúc nhìn thấy người đó con sẽ như vậy, đây gọi là động lòng."



Động lòng? Nhưng so với động lòng phản ứng của hắn còn mạnh mẽ hơn... Trình Hạo nghĩ tới đây, nhưng không biết nên nói thế nào, xoa xoa đầu, bực bội nói: "Quên đi!"

"Chờ đã," Thường Duật đưa ra một chồng sách, "Những thứ này cho con."

"Cái gì?" Trình Hạo nhận lấy nhìn một chút, thấy một cuốn sách ở trên cùng có tên "Sổ tay nhập môn Thiên sư". Một chồng sách dày như vậy đều là sách tu hành, còn có một số ghi chép của Thường Duật.

Thường Duật nghiêm nghị nói: "Trình Hạo, ta đã không làm tròn trách nhiệm của một người cha, là ta có lỗi với con, nhưng ta hy vọng con có thể giúp ta làm một việc."

"Việc gì?"

"Giúp ta chăm sóc Dư Xuyên."

"Việc này còn cần ông phải nói?" Nghi ngờ của Trình Hạo lại dấy lên, hắn vòng qua Thường Duật nhìn cẩn thận, "Ông còn nói tôi? Còn ông thì sao? Có phải ông cũng thích anh ấy không?"

Thường Duật không thay đổi sắc mặt, "Nghi ngờ và suy đoán là một loại tình huống thường xảy ra trong tình yêu, nhưng tốt hơn là con nên vượt qua nó."

"Tôi không nghi ngờ anh ấy, tôi nghi ngờ ông."

Đột nhiên Thường Duật nở nụ cười, đối đầu với ánh mắt của hắn, "Con cảm thấy nếu ta thích cậu ấy, hiện tại còn đến lượt con sao?"

"Ông!" Trình Hạo tức đến nổ phổi, trực tiếp hất tay rời đi.

Thường Duật nhìn bóng lưng của hắn, nụ cười trên khóe miệng thật lâu mới tiêu tan.

Tâm Trừng, xem ra có đứa nhỏ sẽ có thêm phần lo lắng, cảm giác này cũng không tệ lắm.

Anh dự định sẽ tha thứ cho nó.

______________________

Chỗ □□ là bản gốc tác giả để như thế luôn nha.