Bạn Trai Tôi Không Phải Là Người

Chương 11: Chương 11




Nhờ tài ăn uống của Dư Xuyên ban tặng, y một hơi hấp thụ tất cả tinh hoa của thức ăn, Trình Hạo chỉ có thể ăn một bữa cơm không có chút mùi vị nào, màu sắc ảm đạm rất không ngon miệng, nhưng ít nhất cũng có thể lấp đầy dạ dày của hắn.

"Lúc trước tôi đã hứa sẽ cho cậu tiền, nhất định sẽ đưa cho cậu." Dư Xuyên vừa nghịch điện thoại, vừa vểnh tai chú ý đến động tĩnh của Trình Hạo, nói nhỏ: "Tôi mới không giống cậu, lúc nào cũng nói miệng không giữ lấy lời..."

"Tôi..." Suýt chút Trình Hạo đã nghẹn cơm, "Tôi không giữ lời lúc nào?"

"Cậu nói mua đồ ăn xong sẽ quay về, nhưng cậu lại đi tìm việc!"

Trình Hạo nói: "Hôm nay hoàn toàn là do ngoài ý muốn, được được được, xem như lần này tôi sai, nhưng tại sao anh lại nói tôi 'lúc nào cũng' nói không giữ lời?"

"Lần đầu tiên cậu nói sẽ đưa tôi đến dốc tuyết, không phải là không đi sao?"

"Đó không phải là do anh nhầm chỗ sao? Ở Lệ Thành không có dốc tuyết nào cả."

"Tôi nhầm? Tôi cũng có nói dốc tuyết ở Lệ Thành đâu! Cậu tìm không thấy ở chỗ này, không biết đi chỗ khác tìm hả!"

"Trái đất lớn như vậy, anh bảo tôi tìm ở đâu?"

Dư Xuyên nói năng hùng hồn đầy lý lẽ: "Rõ ràng là cậu không muốn đi tìm, không muốn giúp tôi! Cậu còn già mồm át lẽ phải!"

Một lần nữa Trình Hạo lý giải câu thành ngữ "già mồm át lẽ phải", cứng họng không nói nên lời, "Được rồi, là tôi sai được chưa! Lúc đó tôi nên lập tức đến Thiên Kinh tìm dốc tuyết gì gì đó chôn anh xuống!"

"Bây giờ cậu mới nói, đã quá muộn!"

"Không muộn, ngày mai tôi đặt vé đưa anh về nhà. Bây giờ anh hài lòng chưa?"

"Cậu!" Dư Xuyên tức giận cắn môi, nhiệt độ trong phòng phút chốc giảm hơn mười độ. Đồ đạc trong nhà lung lay sắp đổ, xoong nồi va vào nhau kêu "leng keng", đồ đạc trên bàn vương vãi khắp sàn, Bảo Kiếm núp ở trong góc kêu vang, giống như đang xảy ra động đất.

"Này! Anh lại bị sao vậy!" Trình Hạo hết đỡ tủ lạnh lại chạy đi nhặt đồ dưới đất, "Tôi đưa anh về nhà anh còn không vui hả?"

"Tôi có nhờ cậu đưa về nhà sao! Là do cậu nói không giữ lời! Chuyện cậu đã hứa với tôi lại không làm được!" Dư Xuyên bay tới sô pha cuộn mình, "Đồ lừa đảo! Tất cả đều là đồ lừa đảo!"

"Chúng ta có chuyện từ từ nói..." Trình Hạo loạng choạng chạy tới, kéo cổ tay y, "Rốt cuộc anh muốn tôi làm gì!"

Nhưng mà Dư Xuyên chỉ vùi đầu vào cánh tay, tránh khỏi tay hắn, "Đồ nói dối! Tránh ra!"

Trình Hạo bị một lực mạnh đẩy ra, ngồi bệt xuống sàn.

Lúc này, một người hàng xóm đến gõ cửa, "Tình hình nhà cậu thế nào rồi? Muốn đánh nhau thì đừng đánh buổi tối, làm phiền người khác!"

Nhìn thấy cảnh gà bay chó sủa này, Trình Hạo sứt đầu mẻ trán, giơ tay nhận thua, "Dừng tay đi, tôi sai rồi, tôi thật sự sai rồi! Ngày mai tôi không tiễn anh về nhà! Từ nay về sau, anh nói cái gì thì chính là cái đó đã được chưa?!"

Hai tay Dư Xuyên giật giật, giữa khe hở ngón tay lộ ra hốc mắt đỏ bừng, "Đồ lừa đảo! Rõ ràng là cậu sai trước, dựa vào đâu mà tức giận với tôi!"

"Đúng, đúng, đều là lỗi của tôi, không phải anh muốn bảo dưỡng linh thể sao, phải tiết kiệm một ít linh lực..."

Dư Xuyên nhẹ giọng nghẹn ngào, "Quay đầu đi, đừng nhìn tôi!"

"Được rồi, tôi quay đầu chỗ khác." Trình Hạo xoay người, trong lòng nói: Coi như nhường em trai, không có cách nào, ai bảo mạng mình không tốt, luôn rước phải mấy nhóc con khó tính!

Dư Xuyên lặng lẽ lau nước mắt trên má, ra lệnh: "Không được quay đầu nhìn lén!"

"Không quay lại." Trình Hạo thở dài, vẫn là làm khó túi khóc rồi!

Nghe thấy chấn động trong nhà dần dần lắng xuống, trái tim Trình Hạo cuối cùng cũng rơi xuống đất, "Dư Xuyên, tôi bảo đảm với anh những gì tôi đã hứa với anh thì tôi sẽ thực hiện. Đừng tức giận, được không?"

"Vậy cậu có nhớ đã hứa với tôi những gì không?"

"Về chuyện dốc tuyết trước đó tôi thật sự xin lỗi, không thể đưa anh đến đó. Bây giờ chuyện cần thiết là nhanh chóng giúp anh điều trị linh thể, để anh ít nhất trông giống như một người bình thường. Tôi biết anh cũng muốn sống sót, đừng lo lắng, tôi sẽ giúp anh giữ bí mật."

"...Tôi có thể tin tưởng cậu không?"

"Có thể!"

"Nếu cậu còn dám nói dối tôi, tôi sẽ..." Dư Xuyên hung hăng nói, "Tôi sẽ biến cậu trở thành quỷ xui xẻo lần nữa! Uống nước lạnh cũng bị nghẹn!"

"Được, nếu tôi thật sự lừa anh, vậy mặc cho anh xử lý. Vậy... bây giờ tôi có thể quay đầu lại được không? Quay lưng nói chuyện với anh cũng hơi mệt."

"Hừ!"

Thấy y không phản đối, Trình Hạo quay người lại. Nhìn thấy Dư Xuyên ôm đầu gối ngồi trên sô pha, nước mắt còn đọng trên mi, mái tóc mềm mại làm nhịn không được xoa xoa, trên đỉnh đầu còn có vài sợi dựng lên, hơn nữa cộng thêm khuôn mặt giận dỗi, trông giống như bị uất ức rất lớn vậy.

"Được rồi, nói chuyện một chút đi, anh muốn làm gì?"

Dư Xuyên nói: "Về sau tôi sẽ cho cậu tiền!"

Sao lại nói về tiền nữa rồi? Trình Hạo cho là y lại muốn thứ gì đó, nên hỏi: "Anh muốn thứ gì à? Chỉ cần tôi đủ khả năng tôi có thể mua cho anh."

"Không phải!"

"Vậy sao đột nhiên anh lại muốn đưa tiền cho tôi?"

Dư Xuyên nói: "Không phải bây giờ, mà là chờ tôi bình phục tốt, số tiền tôi đã hứa với cậu sẽ đưa cho cậu!"

Trình Hạo có chút bối rối, "À... vậy tôi sẽ đợi."

Dư Xuyên liếc hắn một cái, "Vậy cậu không cần đi tìm việc!"

"Hả? Nhưng tôi đã tìm được rồi."

"Vậy cậu không được phép đi làm!"

"Tại sao?" Trình Hạo thật sự không hiểu được suy nghĩ của y, "Cho dù tôi đi làm tôi cũng sẽ cung cấp đủ dương khí cho anh, anh đừng lo lắng."

"Không phải!" Dư Xuyên bực bội lắc đầu, "Nếu cậu đi ra ngoài! Lỡ đâu điện thoại lại hư như hôm nay mà cậu vẫn chưa về thì làm sao!"

"Sẽ không đâu, tôi đã tìm được một công việc rất thích hợp, một tháng chỉ cần làm hai ba ngày là được, thời gian khác tôi đều ở nhà."

"Thật sao?" Dư Xuyên có chút hoài nghi.

"Thật! Không xạo anh."

"Nhưng hai ba ngày đó cậu sẽ đi vắng, tôi không muốn ở nhà một mình, rất chán." Dư Xuyên cụp mắt xuống, hai cánh tay trắng nõn gầy guộc ôm đầu gối, ẩn ẩn có thể thấy mạch máu xanh dưới da, so với người thật cũng không khác gì nhau lắm.

"Như vậy đi, chờ lúc tôi đi làm tôi giúp anh sạc pin điện thoại, sau đó tôi sẽ dạy anh cách gọi điện và gọi video. Nếu anh cảm thấy nhàm chán thì cứ gọi cho tôi, như vậy được không?"

"Vậy cũng được," Dư Xuyên miễn cưỡng đáp, "Nhưng cậu phải hứa với tôi sẽ đưa tôi đến những nơi có nhiều người. Hôm nay ở trung tâm thương mại tôi rất thoải mái, linh lực cũng nhanh chóng được khôi phục."

"Được, ngày mai tôi đưa anh đi công viên, ở đó chắc chắn anh cũng sẽ thích." Trình Hạo thở phào nhẹ nhõm.

Nhưng mà dáng vẻ Dư Xuyên vẫn có chút rầu rĩ không vui, "Còn có... hôm nay tôi nhớ tới một chuyện, có lẽ linh hồn của tôi sẽ có chút khó khăn mới có thể khôi phục hoàn toàn."

"Sao vậy?"

"Tôi biết chuyện gì xảy ra với chân của tôi rồi," Dư Xuyên sờ mắt cá chân, cau mày nói, "Cổ chân của tôi không có gân chân."

"Sao anh lại không có gân chân?" Ánh mắt Trình Hạo dừng ở hai vết đỏ trên cổ chân mảnh mai, "Anh nhớ tới cái gì?"

"Lúc trước tôi có nói với cậu là sau một giấc ngủ, lúc tỉnh lại tôi đã trở nên như thế này," Dư Xuyên hiếm khi lộ ra vẻ yếu ớt, "Tôi nhớ mình đã gặp ác mộng, rất rất đau, nhưng không biết tại sao... Thì ra thời điểm đó gân chân đã bị người khác lấy đi."

Trình Hạo thầm mắng một tiếng biến thái, "Người đó muốn gân chân của anh làm gì?"

"Tôi cũng không biết."

Lúc này trong lòng Trình Hạo cảm xúc lẫn lộn, tưởng tượng xem một người chói lọi như sao trời, trong lúc ngủ mơ bị người lấy mất gân chân, sau đó thần không biết quỷ không hay chết ở một thành phố khác cách xa hàng nghìn dặm. Vài chục năm sau mê mang tỉnh lại, nhưng người thân đã mất hết, không có người chăm sóc cũng không có nơi nương tựa, là một chuyện khủng bố cỡ nào!

Hắn chợt hiểu tại sao Dư Xuyên lại nóng nảy về việc hắn về muộn như vậy, dù sao thì y cũng chỉ là một thiếu niên 18 tuổi đã trải qua quá nhiều chuyện mà người bình thường không thể chạm tới. Nhớ tới chuyện thống khổ lại phải đối mặt với nó một mình... thực sự là trong lúc sống sờ sờ mà rút gân, đến tột cùng thì đối phương tàn nhẫn tới cỡ nào!

"Là ai làm?!" Trình Hạo không kiềm chế được nóng nảy.

"Là một người mà tôi từng rất tin tưởng. Tôi không hiểu sao anh ta lại phản bội tôi. Khi có đủ linh lực, tôi sẽ tìm anh ta và lấy lại đồ của mình."

"Hắn ta là ai?"

"Bây giờ tôi không thể nói... anh ta rất lợi hại. Anh ta biết tôi đã rời khỏi nơi đó. Tôi sợ anh ta sẽ bắt tôi lại." Dư Xuyên siết chặt cánh tay của mình, nhìn Trình Hạo, "Hơn nữa, nếu anh ta biết cậu giúp tôi, chỉ sợ cậu sẽ vì tôi mà chết, cậu có sợ không? Trình Hạo."

Trình Hạo bị y hỏi thoáng sửng sốt: "Trên đời này thật sự có người thần thông quảng đại tới vậy sao?"

Dư Xuyên thất vọng thu hồi ánh mắt, "Anh ta quả thực rất mạnh. Nguyên nhân tại sao tôi có thể ngưng tụ thành linh thể, sử dụng pháp lực, thậm chí là cách gửi linh hồn, đều là anh ta dạy cho tôi."

"Người này là sư phụ của anh à?"

"Không phải, chúng tôi lớn lên cùng nhau. Anh ta đã từng là người bạn quan trọng nhất của tôi."

Ngay cả bạn bè cũng hại, Trình Hạo càng cảm thấy hận người này, "Chết thì chết! Dù có chết tôi cũng sẽ kéo hắn đồng quy vu tận!"

Dư Xuyên chớp chớp mắt, "Cậu yên tâm, chỉ cần cậu không gạt tôi, tôi nhất định sẽ không để cho cậu chết!"

Nghe y nói thế mặt già Trình Hạo đỏ bừng, rõ ràng vừa rồi hai người còn đang tranh cãi, bây giờ dưới đống hỗn độn trong nhà, ngược lại quan hệ tiến thêm một bước, thật sự là không ngờ...

"Khụ... không sao, đã ba mươi năm rồi, ai mà biết được tên đó chết hay chưa? Tôi nghĩ hắn hẳn là đã chết, sau đó anh mới có thể thoát khỏi móng vuốt của hắn mà tỉnh lại."

"Nhưng nếu anh ta chết, tôi đi đâu lấy lại gân chân?" Dư Xuyên u sầu nói.

Trình Hạo an ủi y, "Thật ra anh mất đi đôi chân cũng không có vấn đề gì. Anh có thể dùng xe lăn hoặc lắp một đôi chân giả, vẫn có thể sống tốt."

"Không được, nếu thân thể có bộ phận nào không thể phụ linh vậy thì không thể để lâu dài. Bây giờ vừa mới bắt đầu vẫn chưa nhìn ra cái gì, chờ thêm một hai tháng hai chân tôi sẽ biến về chân của búp bê, cuối cùng bị buộc phải rời khỏi cơ thể này, không bao giờ gửi linh hồn vào được nữa."

"Nghiêm trọng như vậy?" Trình Hạo suy nghĩ một chút, "Anh có biết nhà của hắn ở đâu không? Có lẽ chúng ta có thể đến nhà hắn tìm xem có manh mối gì không."

Dư Xuyên gật đầu, "Tôi cũng nghĩ vậy. Chờ linh thể tôi ổn định hơn thì xuất phát."

"Được, tôi đi với anh!"

Trình Hạo đã sống hơn 20 năm, chưa từng thể nghiệm qua tình bạn, tình yêu gia đình, cũng không có hoài bão cao cả nào muốn đi thực hiện, đây là lần đầu tiên hắn có động lực mạnh mẽ muốn giúp một người thực hiện nguyện vọng của mình như vậy. Trước kia đã từng nghĩ đến việc mơ hồ vượt qua kiếp này, sau lại nhặt được Bảo Kiếm, thầm nghĩ mình nên có một chút trách nhiệm, nên không còn sống như trước đây được chăng hay chớ nữa, vì thế bắt đầu thành thật làm việc.

Hai năm sau lại tìm gặp rắc rối, mặc dù Dư Xuyên vẫn mang trong mình lai lịch không rõ cùng với rất nhiều điều bí ẩn và điểm đáng nghi, nhưng rất có thể hắn sẽ vì người này mà rơi vào hoàn cảnh chưa từng gặp, không thể quay đầu. Trình Hạo biết, dù sao mạng của hắn cũng xấu, dù cho có biết thì cũng không dính mắc, thế giới này đối với hắn mà nói không có gì lưu luyến, thà buông tay để hoàn thành cuộc gặp gỡ định mệnh này.

"Được rồi, tôi đi dọn dẹp đồ đạc. Anh có thể chơi điện thoại hoặc xem TV một lúc."

"Ồ." Dư Xuyên nằm dài ra ghế sô pha chợp mắt.

"Anh thật sự có thể ngủ sao? Quỷ cũng có thể ngủ?" Trình Hạo thấy hàng lông mi dài đen nhánh của y run run.

"Tôi không ngủ, tôi đang điều trị linh lực trong ý thức của mình." Dư Xuyên nhắm mắt nói.

"Có muốn về phòng điều trị không? Phòng khách bừa bộn quá."

"Được rồi, đúng là hết cách với cậu!" Dư Xuyên vẫn nằm trên sô pha nhắm mắt, hai cánh tay giang ra, giống như đang đợi hắn ôm.

Trình Hạo chỉ đành phải bế y vào phòng ngủ, đắp chăn cho y, sau đó hắn đi ra dọn dẹp nhà cửa từ trong ra ngoài. Dọn xong xuôi cũng đã nửa đêm, eo đau lưng mỏi nằm trên ghế sô pha nhìn thời gian trên màn hình điện thoại, nghĩ đến trong nhà còn có một người, ấy thế mà lại cảm thấy kiên định không hiểu được.

Ngay khi đang buồn ngủ đến mức khó mở mắt, hắn chợt nhớ ra điều gì đó, Trình Hạo cầm điện thoại lên bấm mở bảng ghi nhớ có chứa một tấm danh thiếp: Trương Thiên Sư, người thừa kế Đạo gia Long Hổ Sơn...

Hắn dự định tìm thời gian rảnh để gặp vị Trương Thiên Sư từ Lệ Thành này.

Sáng sớm hôm sau, Trình Hạo ở trong mơ bị Dư Xuyên đánh thức, "Đã mấy giờ rồi, có đi công viên không?"

Vừa mở mắt ra đã thấy khuôn mặt tức giận lơ lửng trước mặt, trái tim Trình Hạo xém dừng đập, "Dư Xuyên, anh muốn hù chết tôi hả!"

Dư Xuyên bay trở lại xe lăn, chỉ lên bầu trời ngoài cửa sổ, "Trời sáng rồi mà cậu còn không dậy!"

"Mới mấy giờ... sáng sớm ai đi dạo công viên..." Trình Hạo buồn ngủ liếc nhìn thời gian, mới sáu giờ! Vì thế hắn trùm chăn lên đầu tiếp tục ngủ.

"Buổi sáng không đi chẳng lẽ đợi tới tối mới đi hả? Dậy đi!" Dư Xuyên không đồng ý với hắn, túm lấy chăn trên người hắn.

"Tôi mới ngủ có bốn tiếng..." Trình Hạo ngáp dài, hắn muốn nói thời đại đã thay đổi từ lâu, những người đến công viên sáng sớm đều là những ông lão bà lão, nhưng dậy thì cũng dậy rồi, vì để không đả kích đến Dư Xuyên, hắn ngồi bật dậy mang theo hai quầng thâm lớn dưới mắt, "Được rồi, được rồi, đi công viên..."