*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: Yangda
*枸杞子 (Cẩu kỉ tử)- hay còn gọi quả Goji hay quả cẩu tử, là dược liệu nổi tiếng ở Trung Quốc và cả nước ngoài. Quả Goji chứa nhiều loại axit amin, và chứa các chất dinh dưỡng đặc biệt như betaine, ngô xanthin và đỏ mọng chua, làm cho nó có tác dụng chăm sóc sức khỏe rất tốt. (Nguồn: Baidu).
(Ảnh: Quả cẩu tử sấy khô)
Đây không tính là một vụ án quá khó, chỉ là xác định nghi phạm sẽ hơi chậm một chút, cục chỉ sợ là trong khoảng thời gian này tên đó sẽ động thủ với Lâm Phùng.
Hơn nữa Lâm Phùng là một người có ảnh hưởng trong thành phố Lâm Sơn này, cấp trên đặc biệt hỏi thăm qua, sợ xảy ra chuyện sẽ ảnh hưởng không tốt, nhóm Trình Lộc phải tiếp đón họ một phen.
Trong cục do dự không biết cử ai đi bảo vệ, cộng thêm cảnh sát Chu nhiệt liệt đề cử, bên trên chính thức ra quyết định Trình Lộc sẽ đi bảo hộ Lâm Phùng, còn phải ngầm tra truy cứu ai là người theo dõi Lâm Phùng.
Ngày đó Lâm Sơn mưa to một hồi, nước mưa rơi trên mặt đất, văng khắp mọi nơi.
Trình Lộc bị La Thứ đưa đến bên ngoài đại học Lâm Sơn, La Thứ còn ném cho cô một chiếc ô, cười nói: "Chị Lộc, em đi xử lý vụ án khác đây, giáo sư Lâm giao cho chị nha."
Trình Lộc đáp lại, mở ô ra, lúc mở ra ô bị kẹt một chút, trong lúc đó, trên mái hiên bắt đầu rớt hạt mưa xuống.
Cô mặc quần jean dài nên bị ướt một ít, nhưng cũng không có để ý.
Trong khoảng thời gian này, không phải lần đầu cô đến trường đại học Lâm Sơn, nên cũng đã quen thuộc với cách bố trí ở bên trong, cô rất nhanh đã tìm được Lâm Phùng.
Cô có điều tra qua, hôm nay Lâm Phùng có một tiết dạy.
Trình Lộc tìm được phòng học, đúng lúc chuông vào lớp vang lên, cô đi vào từ cửa sau, tùy tiện tìm một vị trí ngồi xuống.
Trong phòng học, càng nhiều người đi vào, ngồi ở kế bên cô là một nữ sinh cột tóc đuôi ngựa có khuôn mặt trái xoan, Trình Lộc cảm thấy cô ấy có chút quen mắt.
Lâm Phùng đứng ở trên bục giảng, dáng người cao to, khoác lên thân mình một bộ màu đen, áo sơ mi vẫn cẩn thật tỉ mỉ như trước, cài đến tận cổ.
Biểu cảm của anh cứng đờ, vừa vào phòng học, ánh mắt chuẩn xác dừng ở trên người Trình Lộc, cũng rất nhanh dời đi, cứ như vừa liếc mắt chỉ vô tình nhìn thoáng qua.
Nữ học sinh bên cạnh "Chậc" một tiếng.
Trình Lộc nhìn qua nữ sinh đó, ánh mắt cô ấy cứ như cười như không cười nghiền ngẫm nhìn cô.
Trình Lộc vuốt mặt mình, không nhịn được hỏi: "Làm sao vậy?"
Nữ sinh hạ giọng, kê sát vào Trình Lộc, "Cô không phải là nữ cảnh sát lúc ở trung tâm thể dục Lâm Sơn đến xem giáo sư Lâm sao!"
Trình Lộc từ từ nhớ ra nữ sinh này là ai, thì ra là lúc trước tọa đàm ở trung tâm thể dục Lâm Sơn... bịa đặt chuyện cô thích Lâm Phùng.
Ánh mắt Trình Lộc u oán, nhìn về phía cô ấy.
Nhưng nữ sinh đó không biết điều, còn nói: "Trời ạ, cảnh sát các người đều không cần đi làm sao? Hay là chị đặc biệt đến xem giáo sư Lâm?"
Trình Lộc lập tức phủ nhận: "Không có, tôi không phải là..."
Lời còn chưa nói hết, chợt nghe đến ngón tay Lâm Phùng gõ nhẹ xuống bục.
Âm thanh đột ngột vang lên, khiến cả phòng học yên tĩnh, lén nhìn về phía cô.
Trình Lộc nhìn sang, nhìn đến ánh mắt của Lâm Phùng.
Tuy rằng Lâm Phùng không nói gì, nhưng cô có thể nhìn ra mắt anh như muốn nói, "Nghe giảng bài."
Vỏn vẹn một năm Trình Lộc không đi học, lại có chút khiếp sợ ánh mắt của giáo viên, nhanh chóng gục đầu xuống, làm bộ cúi đầu học bài.
Cho đến khi Lâm Phùng tiếp tục giảng, Trình Lộc mới vụng trộm ngẩng đầu lên, nữ sinh kế bên ôm đầu, ánh mắt chớp chớp nhìn lên bục giảng.
Cô cũng ngẩng đầu nhìn theo, Lâm Phùng giảng chính khóa, không biết nói cái gì, dù sao cô nghe cũng không hiểu.
Cô nghiêng đầu hỏi nữ sinh viên bên cạnh: "Giáo sư Lâm giảng bài gì vậy?"
"Chậc chậc chậc, tốt xấu gì cô cũng điều tra giáo sư Lâm, năm nay giáo sư Lâm được dạy khóa học quản lí chuỗi cung ứng." Ánh mắt nữ sinh viên lóe ra hào quang ánh sáng.
Thật là làm như Trình Lộc hâm mộ Lâm Phùng giống cô ấy vậy.
Trình Lộc cảm thấy, mình phải giải thích một chút: "Tôi không phải là fan..."
Lời lại bị ngắt, ánh sáng bị người trước mặt cản trở, thân ảnh cao to đột nhiên đứng ở trước bàn học.
Nữ sinh bên cạnh vội vàng phủ sạch quan hệ: "Bạn học này, tôi biết cậu thích giáo sư Lâm, nhưng cậu cũng đừng quấy rầy tôi nghe giảng bài."
Trình Lộc: "..."
Ngước mắt lên, mặt không biểu cảm chớp mắt nhìn người đàn ông đó.
Từ góc độ của cô nhìn sang, vừa vặn có thể nhìn thấy thắt lưng cao gầy của Lâm Phùng.
Anh tuy rằng gầy, cũng tuyệt đối không phải yếu, trên người toàn bộ đều là cơ bắp.
Lúc này, sinh viên ở đây bộ dạng ngoan ngoãn nghe giảng bài, nhưng là trong lòng đã nổi lên sóng to gió lớn.
Giáo sư Lâm tuy rằng đẹp mắt, nhưng lên lớp lại cực kì nghiêm khắc, một sinh viên cũng sẽ không bỏ qua, cho dù là đến dự thính, cũng tuyệt đối không nương tay.
Nhưng hiện tại, giáo sư Lâm vậy mà đối một một nữ sinh viên dự thính tha thứ nhiều lần, từ khi nào thầy ấy lại nhân từ như vậy?
Căn bản là không giống tác phong bình thường của giáo sư Lâm.
Các học sinh ở đây thầm nghĩ chỉ có một đáp án đến ----------- giáo sư Lâm gần đây, tu tâm dưỡng tính.
Trình Lộc cũng không đùa giỡn, ánh mắt nhìn xung quanh, các học sinh nhìn ngoan ngoãn cực kì.
Cô đang nghĩ tới vài việc, nữ sinh viên kế bên lại mở miệng: "Tôi tên là Tề Văn, chị tên là gì?"
Trình Lộc bắt chước Lâm Phùng, gõ xuống bàn học hai cái, nhàn nhạt nói: "Nghe giảng bài."
Cô cũng ngẩng đầu nhìn Lâm Phùng, vẻ mặt anh lãnh đạm trên bục giảng, mặc dù giảng đến trọng điểm, trong giọng nói cũng không diễn cảm.
Cũng không biết vì sao, âm thanh lãnh đạm không chút diễn cảm này, Trình Lộc cũng có thể nghe ra một chút trọng điểm.
Ánh mặt trời xuyên qua phòng học, có thể nhìn thấy những hạt bụi nhè nhẹ dập dờn trên mặt anh.
Dáng người anh thẳng đứng, lộ ra một đôi chân thon dài thẳng tắp.
Chỉ là anh đứng ở nơi đó, cảm thấy có khí phách nhưng lại có chút đơn độc người bên ngoài không thể hiểu được.
Cô không hiểu Lâm Phùng nói gì, nghe hơi mệt mỏi trong người, cô dứt khoát nằm lên trên bàn, thở dài: "Thế nào lại càng nhìn càng cảm thấy giáo sư Lâm quen mắt."
Tề Văn tựa hồ nghe thấy được cái gì quay sang nhiều chuyện nhìn cô.
Cô không để Tề Văn vào trong mắt, đang nghe bài giảng Lâm Phùng bỗng nhiên âm thanh im bặt.
Lâm Phùng không nói chuyện, bỗng nhiên nhìn về phía cô.
Hai người cách nhau không xa, nhìn nhau chằm chằm, Trình Lộc hơi chột dạ, tóc gáy dựng hết lên.
Lâm Phùng cau mày, biểu cảm lãnh đạm.
Anh mím môi, thu hồi ánh mắt, tiếp tục giảng bài trong giọng nói rốt cục cũng có một chút nhấn nhá: "PV là trang web xem lượng, bình thường là cân nhắc..."
Giọng nói của anh hình như là nghiến răng nghiến lợi.
Ngồi nghe ở phía dưới, hoặc là ở phía trước thì chỉ nhàn nhạt không hề phập phồng.
Tề Văn thừa dịp Lâm Phùng không chú ý, lại gần nói: "Chị nhỏ giọng một chút, giáo sư Lâm thính tai lắm đó."
Trình Lộc nghĩ rằng cô cũng sẽ không nói gì thêm nữa.
Không khỏi cảm khái một câu... Nhìn quen mắt sao?
Lần đầu tiên ở trung tâm thể dục Lâm Sơn nhìn thấy Lâm Phùng, cô liền cảm thấy người đàn ông này có chút quen mắt.
Hình như là đã gặp qua, lại trông như là chưa thấy qua.
Nếu đã gặp qua, dựa theo diện mạo Lâm Phùng đẹp mắt như vậy, Trình Lộc không lý nào lại quên.
Một bài giảng kết thúc, lớp học đến thời gian nghỉ ngơi có mười phút, Lâm Phùng ôm bình giữ nhiệt ngồi trên bục giảng, vẻ mặt mệt mỏi, không xem đây là thời gian nghỉ ngơi mà đùa giỡn vui cười như các học sinh, mà là quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Ánh mặt trời nồng liệt, âm thanh không ngừng nghỉ.
Trình Lộc đi qua, đứng kế bên người anh nói: "Giáo sư Lâm, cục cảnh sát phái tôi đến để bảo vệ cho anh."
Cô nói chuyện khách khí.
Lâm Phùng không nhìn cô, chỉ xùy cười một tiếng, anh đã sớm đoán được Trình Lộc sẽ đến.
Hai người không nói gì một hồi lâu, Trình Lộc cúi đầu vừa nhìn thấy màu đen bên trong bình giữ nhiệt của Lâm Phùng hình như là quả cẩu tử, còn có mấy miếng trần bì* trôi trên mặt nước.
Quả cẩu tử trong bình giữ nhiệt... giáo sư Lâm có hứng thú.
*Trần bì- là vỏ cam hay vỏ quýt khô có vị cay và hơi đắng có tác dụng chữa một số bệnh.
Lâm Phùng thấy Trình Lộc luôn nhìn bình giữ nhiệt của anh, anh liền đậy nắp bình lại, nhìn cô, nói: "Lên lớp không được quấy rầy tôi."
"Tôi biết, không phải lúc sau tôi không nói gì sao?"
Lâm Phùng mím môi, muốn nói lại thôi.
Tuy là không nói chuyện, nhưng ánh mắt của cô cứ nhìn chằm chằm anh, anh cũng sẽ... không được tự nhiên!
Cuối cùng, anh vẫn không nói gì, chỉ là "Ừ." một tiếng.
Ngày thứ hai ở trên lớp, Trình Lộc yên tĩnh rất nhiều, cho đến khi tan học, Tề Văn mới lấy ra điện thoạil, nói: "Chúng ta quét mã thêm bạn tốt, khi nào giáo sư Lâm có động thái tôi lập tức nói cho chị!"
Trình Lộc lấy điện thoại ra, "Tích" một tiếng quét mã, giải thích một lần nữa với Tề Văn: "Tôi cùng giáo sư Lâm thật sự không có quan hệ gì cả, tôi không phải là người hâm mộ của anh ấy."
Tề Văn nhìn cô cau mày, "Tôi biết, tôi biết."
Trình Lộc gửi nhận xét qua, thêm bạn tốt, vừa nhấc đầu nhìn thấy Lâm Phùng đã đi không thấy bóng dáng đâu, cô đeo túi xách lên lưng, vội vàng đuổi theo.
Lâm Phùng tuy rằng chân dài, nhưng không được bao lâu Trình Lộc chạy đến mau, chỉ chốc lát sau liền muốn đuổi kịp anh.
Chỉ là ở đuổi theo đến phút cuối cùng, thang máy đóng cửa lại.
Cô nhìn thang máy một đường đi xuống, không do dự, đi đến thang bộ chạy xuống, chạy đến không kịp thở, cùng thang máy đồng thời tới tầng dưới cùng.
Lâm Phùng đi ra, nhìn Trình Lộc đứng trước thang máy cười, trong lòng hơi áy náy.
Bây giờ trời nóng, cô ấy chạy bằng thang bộ xuống.
Anh đi tới, đứng ở trước mặt Trình Lộc, nặng nề mà thở dài một hơi: "Cùng đi đi."
Văn phòng trong khu quản lí.
Lâm Phùng đi lấy tư liệu, rồi rời khỏi, Trình Lộc đứng ngoài cửa chờ anh.
Đường Kỳ đi đến, hổn hển, trên trán dính đầy mồ hôi, hình như là đang rất tức giận, cho nên chạy nhanh, không nhìn thấy Trình Lộc, chỉ cho là sinh viên nào đó đến tìm giáo viên phụ đạo.
Đường Kỳ đi vào, tức giận nói với Lâm Phùng: "Giáo sư Lâm, Quốc Mậu lớp 2 quả thực muốn làm tôi tức chết, đều tại sinh viên năm hai, tôi không biết cái gì cả!"
Lâm Phùng không lên tiếng trả lời, đem tư liệu bỏ vào trong ngăn kéo.
Lúc này Đường Kỳ mới chú ý tới Trình Lộc, há miệng thở dốc, "Thì ra là cảnh sát Trình."
Ánh mắt Đường Kỳ kỳ quái đảo qua trên người của cô cùng với Lâm Phùng, Lâm Phùng lạnh buốt nhìn về phía Đường Kỳ, "Không cần ăn cơm trưa sao?"
Đường Kỳ cười rộ lên, "Không được, tôi không thể cùng cậu đi ăn, vợ ở nhà chờ tôi."
Vốn cũng không định mời khách Lâm Phùng đi qua Trình Lộc, Trình Lộc đi sau lưng anh, bên ngoài trời nóng, vừa đi ra, cảm giác nóng rực ấp tới, nóng tới hít thở không thông.
Trình Lộc hỏi: "Giáo sư Lâm, anh đi đâu?"
Lâm Phùng đi ở phía trước cô, dừng lại trả lời: "Về nhà."
Trình Lộc gật đầu, vẫn đuổi kịp anh, hiện tại bên trong cục đã bắt đầu điều tra nguồn gốc của chuyển phát cùng với người theo dõi, chắc hẳn không đến ba ngày đã có thể phá án, cô hiện tại cần phải bảo hộ Lâm Phùng mọi lúc, miễn cho kẻ bắt cóc có khả năng thừa cơ hội động tay.
Đợi đến Lâm Phùng đi xa phía trước, anh vừa kéo cửa xe thì dừng lại.
Anh nghiêng đầu nhìn Trình Lộc, bởi vì cô so Lâm Phùng thấp hơn một đoạn, cho nên anh không thể không cúi đầu nhìn cô.
Chỉ nghe anh nhíu mày hỏi: "Cô muốn đi cùng với tôi?"
Trình Lộc gật đầu: "Đương nhiên, cấp trên yêu cầu tôi phải đi cùng với anh." Dừng một chút, cô nghĩ đến gần đây có nhiều người nói linh tinh cô mê muội anh, cô sợ Lâm Phùng nghĩ nhiều, giải thích một câu: "Tôi chỉ hoàn thành nhiệm vụ, không có bất kỳ suy nghĩ nào khác."
Lâm Phùng kéo mở cửa xe, "Lên xe."
Trình Lộc cười rộ lên, ngồi ở ghế sau.
Vốn cho là Lâm Phùng khó tính, tương đối khó giải quyết, cô cũng đã định ngồi xổm trước cửa nhà Lâm Phùng, không nghĩ tới lần này Lâm Phùng dễ thỏa thuận như vậy.
Trên xe, có điều hòa, so bên ngoài mát mẻ hơn rất nhiều.
Cô lấy điện thoại ra nói cho lão Chu biết tình huống bây giờ, rồi mở vòng bạn bè, nhìn đến nhóm đại học gửi tin Hứa Qua đính hôn, trai tài gái sắc, cực kì xứng đôi.
Thậm chí còn có người hỏi Trình Lộc có chuyện gì.
Cô rời khỏi nhóm tán gẫu, một câu cũng không gửi, đó là chuyện của Hứa Qua, không có liên quan gì với cô.
Nhà Lâm Phùng cách trường học không xa, lái xe hơn mười phút là đến, anh đi qua tiểu khu xa hoa, đến khu biệt thự thì ngừng xe, Trình Lộc mới từ trong xe đi xuống.
Lâm Phùng đi ở phía trước, trước một bước đến cổng lớn biệt thự, mật mã bấm được hai số, bỗng nhiên ngừng lại.
Trình Lộc tỉnh táo đứng lên, dùng nửa người ngăn cản Lâm Phùng.
Lâm Phùng liếc mắt nhìn cô một cái, không nói gì.
Trong phòng có âm thanh nhẹ nhàng truyền tới, Trình Lộc ngửa đầu nhìn Lâm Phùng suỵt một tiếng, đè thấp giọng nói: "Trước tiên bấm mật mã đi vào."
Lâm Phùng ấn mật mã, Trình Lộc nhìn cái tay đặt ngang người cô, khớp xương rõ ràng.
Trình Lộc đảo mặt nhìn chỗ khác, chỉ là cảm thấy này đôi tay này thật sự đẹp mắt.
Bấm mật mã xong, cửa "Tít, tít" một tiếng mở ra.
Lâm Phùng theo bản năng muốn đem Trình Lộc ra sau người để bảo vệ, chỉ là Trình Lộc không phải bình thường người phụ nữ bình thường, cô sẽ xông vào người khác trước, trải qua mưa gió cùng đao kiếm, cô đều thích giúp người khác chống đỡ.
Có lẽ là bệnh nghề nghiệp cảnh sát.
Đi vào, phía sau cửa liền có một bóng người, Trình Lộc nhanh tay lẹ mắt, lưu loát hai chiêu liền ghìm được đối phương, sau đó trong biệt thự truyền ra tiếng thét long trời lở đất: "A a a a! Là cháu, là cháu! Đau quá, đau!"
Lâm Phùng cảm thấy giọng nói này có chút quen thuộc, anh đi đến bên người Trình Lộc, thấy một khuôn mặt quen thuộc, anh không có ngăn cản, "Cô ấy tự tiện vào nhà người dân, có thể mang về cục cảnh sát giáo dục không?"