Hứa Qua hốt hoảng.
Gió mùa thu phả vào mặt, không giống mùa đông rét mướt mà là lạnh như thổi vào tim.
Đã rất lâu rồi anh không nghe Trình Lộc nói thô tục, nếu cô nói, chắc chắn cô rất tức giận.
Hứa Qua nhìn Trình Lộc, đối diện với ánh mắt của cô, đôi mắt lạnh lùng của cô mang vẻ tức giận, nhưng vẻ lạnh lùng hời hợt đó, anh thường được thấy trong mắt Lâm Phùng.
Hứa Qua lấy lại tinh thần, "Anh không có ý đó..."
Trình Lộc tiếp tục lui về phía sau một bước, "Vậy hôm nay tôi nói cho anh biết, Trình Lộc tôi, quen ai cũng sẽ không quen người nhà của anh! Tôi với Lâm Phùng, không hề có chút quan hệ nào."
CÔ bị chọc tức, sau khi nói lời độc ác, cũng không xem phản ứng của Hứa Qua, mà quay lưng đi về phía xe của lớp trưởng.
Hôm nay cô mặc rất giản dị, chiếc áo len trắng ẩn hiện trong sương mù, như thể nó được hòa vào với sương mù.
Hứa Qua muốn đuổi theo, nhưng một bước cũng không lê nổi.
Anh hối tiếc thở dài.
Dường như lớp trưởng vừa đi hút thuốc, vừa mới bước tới mùi thuốc vẫn chưa bay hết.
Lớp trưởng mở cửa xe giúp Trình Lộc, cười xin lỗi: "Xin lỗi, vừa mới hút thuốc, còn mùi."
"Không sao." Trình Lộc ngồi vào, nghiêng đầu liếc nhìn Hứa Qua vẫn đang đứng ở đằng xa không động đậy.
Ánh mắt cô lướt qua một tia tức giận, cô lấy điện thoại ra gửi cho Hứa Qua một tin nhắn: "Xin lỗi, vừa nãy tâm tình tôi kích động."
Là do cô kích động.
Cô không nên mất bình tĩnh trước Hứa Qua.
————————————————
Đại học Lâm Sơn, hôm nay là cuối tuần, bên ngoài sân bóng rổ có vài sinh viên lác đác đi qua.
Đúng lúc Triệu Trừng ném vào rổ 3 điểm, thầm khen mình trong lòng "Thật giỏi".
Cậu quay đầu lại thì thấy Lâm Phùng đang ung dung thong thả đi tới, người này mặc quần áo thể thao màu xám, khuôn mặt lạnh lùng.
Triệu Trừng nhìn anh bước từng bước đi tới, bộ dạng có vẻ không mấy vui vẻ.
Cậu cũng không dám hỏi, cứ nhìn Lâm Phùng từ từ bước tới trước mặt anh, đoạt lại bóng rổ trong tay cậu, ngước mắt lên: "Đánh bóng."
"Tâm trạng giáo sư Lâm không tốt?"
Lâm Phùng không nói gì, mà chỉ ném banh trong tay, đi đến khung bóng rổ ném lên, đụng phải khuôn chắn, "bịch bịch" rơi xuống, tiếng bóng rổ tưng đi thật xa.
Mặc dù Lâm Phùng không nói gì, nhưng trong lòng Triệu Trừng hiểu rõ.
Bình thường nhìn Lâm Phùng im lặng ít nói, thật ra thì rất ít chuyện có thể làm anh tức giận, ngoài trừ Trình Lộc.
Bây giờ nhìn anh tức giận như vậy, sợ là đã xảy ra chuyện gì với Trình Lộc.
Lâm Phùng đi nhặt banh trở lại, giọng nói lạnh như băng: "Đánh bóng."
"Được rồi."
Từ lâu Triệu Trừng đã muốn cho Lâm Phùng thấy được thực lực của mình, lần trước chơi banh trong sân tiểu khu của Tề Văn, cậu bị Lâm Phùng ngược, có thể khi đó Lâm Phùng hoàn toàn chiếm tiện nghi, nhưng bây giờ thì không chắc.
Làm thế nào thì làm nhưng Triệu Trừng nhất định phải ngược chết Lâm Phùng.
Tiếng va chạm trong sân bóng rổ không ngừng, âm thanh va đập của bóng và khung rổ vang vọng cả sân bóng.
Một hai tiếng trôi qua, trên người Triệu Trừng đã lã chã mồ hôi, áo khoác bên ngoài đã cởi ra, chỉ còn lại cái áo tay ngắn bên trong.
Đôi mắt đen nhánh của Lâm Phùng lạnh lẽo, biểu cảm trên mặt anh có chút không nhịn được.
Triệu Trừng cười, vỗ bóng trong tay: "Tới đây, giáo sư Lâm, không phải thầy nói muốn đánh bóng hả?"
Mấy người đứng ngoài sân quan sát cả trận đấu thở dài, giáo sư Lâm đến đây để đánh bóng không phải là tự đến tìm ngược sao.
Lâm Phùng khom người thở hổn hển, người vừa đứng thẳng, lại tiếp tục ném bóng chiến đấu với Triệu Trừng.
Anh, Lâm Phùng, sẽ không nhận thua.
Tay Lâm Phùng đụng phải rổ bóng, còn chưa kịp đập xuống, đã nghe được tiếng "rắc rắc" giòn giã vang lên, cả người anh dừng lại.
Triệu Trừng đứng cách anh rất gần, đương nhiên cũng nghe được âm thanh giòn giã đó.
Triệu Trừng ngừng lại, do dự hỏi: "Giáo sư Lâm, thầy có nghe thấy tiếng gì không?"
Lâm Phùng mím môi, nhìn xuống eo mình, "Chuyện nhỏ."
Triệu Trừng thử dò hỏi một lần nữa: "Vậy... chúng ta tiếp tục?"
Lâm Phùng liếc Triệu Trừng một cái, vẫn mím môi giữ nguyên tư thế cũ không nhúc nhích.
Anh thử cử động một chút, không khỏi nhíu mày, "Không gấp, trước tiên, cậu đưa tôi đi bệnh viện một chuyến."
Nhìn dáng vẻ nghiêm túc của Lâm Phùng, thiếu chút nữa Triệu Trừng cười ra tiếng.
Có thể thấy được dáng vẻ này của giáo sư Lâm, thiệt là vui vẻ!
Triệu Trừng nhanh chóng tìm một chiếc xe, đưa Lâm Phùng đến bệnh viện, sau khi chụp phim thì biết anh bị căng cơ thắt lưng và bắp chân, đùi phải vì nhảy lên để đập bóng vào rổ mà bị gãy nhẹ.
Cuối cùng Triệu Trừng cũng không nhịn cười được: "Em nói giáo sự Lâm, thầy lớn tuổi rồi, phải giữ gìn sức khỏe thật tốt."
Ánh mắt Lâm Phùng như tia điện phóng vèo vèo về phía cậu, Triệu Trừng không dám nói nữa.
Thương thế của Lâm Phùng phải ở lại bệnh viện quan sát hai ba ngày, Triệu Trừng ra khỏi phòng bệnh gọi điện cho Trình Lộc.
Trình Lộc đang ngồi trong quán ăn với lớp trưởng, mới vừa cầm thực đơn chưa kịp gọi thức ăn, còn lớp trưởng ngồi kế bên tỉ mỉ giới thiệu từng món ăn.
Điện thoại đặt trong túi xách bỗng dưng vang lên, Trình Lộc cười xòa xin lỗi lớp trưởng, cô cầm điện thoại ra, không nghĩ Triệu Trừng lại gọi video.
Cô nhận máy, lập tức nghe được giọng hét của Triệu Trừng: "Không xong rồi chị Lộc ơi! Chị mau tới bệnh viện xem giáo sư Lâm một chút đi, xin chị đó!!"
Giọng nói kia, thật là đinh tai nhức óc.
Triệu Trừng đang giả khóc thì bỗng dừng lại, "Sao bên cạnh chị lại có người đàn ông?"
Trình Lộc cầm điện thoại đứng lên, đi sang một bên nói chuyện với Triệu Trừng, cô thấy được Triệu Trừng đang ở chỗ nào thì không khỏi ngẩn ra, "Em nói Lâm Phùng bị sao? Sao em lại ở bệnh viện?"
Triệu Trừng làm bộ lau nước mắt, "Giáo sư Lâm, thầy..." Cậu thở dài một hơi, "Không nói nhiều nữa, dù sao chị Tiểu Lộc nhanh tới xem một chút đi, bệnh viện trung ương thành phố phòng 322."
Triệu Trừng cúp điện thoại, đẩy cửa phòng bệnh Lâm Phùng ra cười, còn vẫy vẫy tay với Lâm Phfung: "Giáo sư Lâm, chỉ có thể giúp thầy đến vậy thôi, còn lại tự thầy giải quyết nhá, bái bai."
Lâm Phùng khó hiểu nhìn, không biết Triệu Trừng đang nói cái gì.
Anh cũng không chú ý nhiều.
Đến khi Triệu Trừng vừa đi, thì chỉ còn một mình anh trong phòng, anh lấy điện thoại ra, mở giao diện liên lạc với Trình Lộc, ánh mắt áy náy tủi thân nhìn xuống.
Anh thấy bản thân mình rất giỏi, nhưng cuối cùng lại gây ra một pha phản lưới nhà lớn như vậy, bản thân làm chuyện cầm thú thì không nói, còn chọc cho Trình Lộc thấy chán ghét.
Bây giờ anh xấu hổ đến mức dũng khí đi kiếm Trình Lộc cũng không có?
Lâm Phùng nặng nề thở dài, vừa động đậy hông một cái, giống như bắp thịt nó dính theo vậy, đau như vỡ ra.
Người càng lớn tuổi, ngay cả thân thể cũng không tốt.
Anh mở điện thoại ra nhìn ảnh đại diện của Trình Lộc, không nhúc nhích, bỗng nhiên điện thoại hiện lên số "1".
Lại là Hứa Qua.
Lâm Phùng mở ra nhìn, chữ đầu tiên anh thấy được là tên của Trình Lộc.
[ Cậu, cảnh sát Trình đi theo lớp trưởng lớp đại học của chúng cháu ăn cơm ]
Chân mày Lâm Phùng nhướng lên, anh liếc nhìn cái chân bị băng bó của mình, cũng không để ý nhiều, trực tiếp bước xuống giường, một tay đỡ thắt lưng, một tay vịn bàn ghế đi ra khỏi phòng bệnh.
Ăn, ăn cái gì cơm chứ!
Cơm có gì ngon đâu mà ăn?
Ánh mắt Lâm Phùng rét lạnh, khập khễnh đi ra ngoài, anh đi men theo vách tường trông cực kì thê thảm.
Có y tá không nhìn nổi nữa định đến giúp một tay, nhưng vừa nhìn thấy khuôn mặt của Lâm Phùng thì ý tốt muốn giúp đỡ đã bay mất.
Còn chưa ra tới cửa bệnh viện, đã thấy một chiếc xe taxi đi tới.
Lâm Phùng không để ý, Trình Lộc bước xuống xe taxi.
Trình Lộc ngồi trên xe taxi đã thấy Lâm Phùng men theo vách tường để đi, cái chân kia bị băng bó rất dày, có vẻ rất nghiêm trọng.
Trình Lộc chạy mấy bước tới, Lâm Phùng nghe được tiếng bước chân của cô, lúc này mới dừng lại, ngẩng đầu lên nhìn, thì thấy Trình Lộc chạy tới.
Thấy cô tới đây, trong lòng anh thở phào nhẹ nhõm.
Trình Lộc đi tới, muốn giúp anh một tay, không biết cô nghĩ đến cái gì, dừng lại không bước tới nữa, đứng cách anh một khoảng không xa không gần, hỏi: "Giáo sư Lâm, anh sao vậy?"
Vừa nãy Triệu Trừng không nói rõ, chỉ biết than trời trách đất, còn làm cho Trình Lộc tưởng Lâm Phùng bị mắc bệnh nan y gì rồi chứ.
Lâm Phùng nhìn khoảng cách giữa hai người, người khác không biết còn tưởng hai người cách nhau một ngọn núi lửa, ai bước tới trước sẽ bị nướng thành thịt nướng.
Anh không vui chìa tay về phía Trình Lộc, thấp giọng nói: "Đỡ tôi đi."
Ngón tay anh thon dài, khớp xương rõ ràng, Trình Lộc nhìn chằm chằm xuống, chậm rãi nâng tay lên, trong lòng không khỏi thở dài, Lâm Phùng làm nũng như thế làm sao cô chịu được chứ?
Làm sao mà cô chịu được Lâm Phùng làm nũng!
Cái người đứng đắn này mà giở thói nũng nịu làm Trình Lộc xoắn chết đi được.
Trình Lộc đỡ Lâm Phùng, sắc mặt Lâm Phùng mới nguôi giận, chảnh chọe nhìn Trình Lộc, có thể vì màn "phản lưới nhà" lần trước mà trong lòng anh thấy hơi chột dạ.
Trình Lộc đỡ anh đứng một bên hỏi: "Chuyện gì xảy ra vậy? Sao trông anh bị thương nghiêm trọng vậy?"
Trình Lộc đỡ Lâm Phùng đi vào phòng bệnh, đúng lúc đi ngang qua y tá vừa rồi định giúp Lâm Phùng, cô y tá quay đầu lại ánh mắt đầy ẩn ý nhìn hai lần, vừa nãy vẻ mặt còn hung dữ như sắp đi bắt gian, bây giờ lật mặt cũng nhanh thật.
Lâm Phùng nói qua loa với Trình Lộc: "Không sao, chuyện bất ngờ thôi."
Làm sao anh có thể nói cho Trình Lộc rằng anh không ngờ mình lại bị Triệu Trừng cho ăn hành một trận?
Sau khi nghe Lâm Phùng nói như vậy, trong đầu Trình Lộc thoáng hiện lên cảnh tượng Lâm Phùng bị xe đụng, trong lòng cô sợ hãi, lại quay sang nhing Lâm Phùng, cũng may là không có vấn đề gì lớn.
Trình Lộc đỡ Lâm Phùng trở lại phòng bệnh, Lâm Phùng nhìn giường bệnh, ánh mắt thâm thúy, yết hầu anh khẽ trượt lên xuống, anh giả vờ không đứng vững ngã nhào về phía Trình Lộc.
Trình Lộc đứng kế bên bị Lâm Phùng đụng phải làm cho ngã xuống.
Hai người cùng ngã nằm trên giường, Lâm Phùng còn âm thầm lầu bầu một câu trong lòng: "Khoảng cách này, vừa đủ."
Lâm Phùng đè trên người Trình Lộc, còn có thể cảm nhận được hơi thở phập phồng của cô.
Bình thường trông không được mấy lạng thịt, bây giờ đè xuống như vậy, cảm thấy mềm mềm, Lâm Phùng cảm thấy hô hấp khó khăn, anh làm như vậy thật sự là quá cầm thú rồi.
Có thể cầm thú như vậy sao?
Nhưng anh nghĩ tới Trình Lộc là không nhịn được giở trò cầm thú với cô đấy!
Trình Lộc giật mình, nhưng nhanh chóng phản ứng lại, muốn đẩy Lâm Phùng ra, nhưng nghĩ tới anh vừa bị xe đụng, eo hay chân đều bị què, nên không nhẫn tâm động thủ.
Cô không thể làm gì khác hơn là nói: "Giáo sư Lâm, anh đè tôi."
Đôi mắt Lâm Phùng trầm xuống, lúc nhìn cô lại càng trầm hơn, làm cho Trình Lộc không dám nhìn thẳng, hoặc là nói cô chỉ không dám nhìn thẳng vào mắt Lâm Phùng.
Hô hấp Lâm Phùng hơi nặng, đè trên người Trình Lộc nói: "Trình Lộc, em có biết không, nhiều năm rồi, lần đầu tiên tôi không biết xấu hổ, không biết e dè mà muốn ôm em vào lòng như vậy, tôi không muốn em đi."
"Bởi vì tôi không buông em được."